Lọc Truyện

Minh Nguyệt Chiếu Hoa Sen

Khương Vạn Nương không chịu nổi mà mất đi ý thức của chính mình.

Cả người nàng té ngã trên mặt đất, sau đó lại có một loại cảm giác như ngã vào trong chăn nệm.

Không đau chút nào, còn có hơi ấm.

Tử Cửu nhìn thấy cô nương này ngã xuống, vốn định tiến lên đỡ lấy, ai từng nghĩ rằng Trang Cẩm Ngu trực tiếp duỗi tay ôm lấy rồi kéo người vào trong lồng ngực.

Tư Cửu vô cùng kinh ngạc mà nhìn chủ tử của mình.

Đây không phải là cô nương nhà người ta ăn vạ nhào vào, mà là Vương gia nhà hắn tự mình duỗi tay ôm lấy đấy.

“Vương gia, để ta đỡ cho.”

Tư Cửu theo bản năng vươn tay muốn nhận trách nhiệm nặng nề.

Trang Cẩm Ngu chậm rãi ngước mắt nhìn hắn ta, giọng điệu lạnh đạm hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Tư Cửu ngơ ngẩn.

Khát vọng cầu sống lập tức khiến hắn ta mất đi trí nhớ.

Hắn ta đã quên, vừa nãy hắn ta đã nói cái gì nhỉ?

Mơ mơ màng màng, Khương Vạn Nương đã gặp phải ác mộng.

Cảnh trong mơ là nơi đồng không nhà trống hoang vu vô tận.

Nàng chỉ nhớ được chính mình đã cố hết sức chạy trốn, phía sau lưng Lâm Thanh Nhuận còn đang đuổi theo không chịu từ bỏ.

Sắp đến đường cùng, Khương Vạn Nương nhìn thấy một cái hang núi vô cùng lớn, không nghĩ ngợi gì mà chui vào.

Đợi Lâm Thanh Nhuận đi khỏi, hang núi kia lập tức rung lắc kịch liệt.

Khương Vạn Nương hoảng hốt, nhìn thấy cửa hang kia đang dần khép lại, chính nàng đột nhiên đang ở trong miệng Trang Cẩm Ngu, bị y một ngụm nuốt vào một cách dễ dàng.

Khương Vạn Nương bị cơn ác mộng này doạ tỉnh giấc, nhìn thấy chính mình vẫn đang nằm trên chiếc giường vừa mới ngủ đêm qua.

Không ngờ nàng lại về tới Khương gia?

Khương Vạn Nương ngẩn người một hồi lâu, suýt nữa thì cho rằng mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng khi nàng ngủ say mà thôi.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, đi đến thượng phòng, nhìn thấy Xuân Đại cầm trên tay một cái hộp gỗ tử đàn màu đen không biết từ đâu ra.

Xuân Đại đưa lưng về phía nàng, đang hí hửng đùa nghịch đồ vật đựng trong cái hộp kia.

Khương Vạn Nương yên lặng đưa mắt nhìn, những thứ nàng ta cầm trên tay đều rất quen mất, một chuỗi vòng tay trân châu, một chiếc vòng ngọc, một đôi khuyên tai …

Những thứ đó tất cả đều là những đồ vật của mẫu thân nàng năm đó sau này lạc mất không tìm thấy được.

Nghĩ lại nếu nàng không bị đưa ra khỏi nhà, Xuân Đại sẽ không dám huênh hoang đem những thứ này ra ngắm nghía.

“Xuân di nương cảm thấy trang sức của mẫu thân ta đẹp lắm sao?”

Giọng nói của Khương Vạn Nương đột ngột vang lên.

Xuân Đại bị doạ phát run, một hộp gỗ đầy đồ vật đều rơi tứ tung trên giường.

Nàng ta quay đầu nhìn thấy Khương Vạn Nương một thân nguyên vẹn đứng đằng sau, sợ tới mức kêu la thảm thiết.

“A, người đâu -“

Bà tử đứng hầu bên ngoài nghe tiếng thét thất thanh, thì vội chạy vào, sau khi bà ta thấy rõ là Khương Vạn Nương, thì cũng suýt nữa hét lớn như Xuân Đại.

Lúc sáng các nàng còn tận mắt nhìn thấy Khương Vạn Nương bị người ta mang đi, làm sao nàng có thể thần không biết quỷ không hay mà quay về nhà được?

“Xuân di nương không cần sợ hãi, ta sẽ không phóng hoả, cũng không giết người.”

Khương Vạn Nương nhặt từng món từng món đồ vật trên giường lên xem xét, quay đầu nói với Xuân Đại: “Chỉ là món nợ giữa ta và ngươi, vẫn nên tính toán cẩn thận mới đúng.”

Bà tử kia xoay người muốn đi gọi người tới giúp, Khương Vạn Nương giống như mọc ra đôi mắt phía sau lưng, không nóng không lạnh nói: “Nếu lần này ngươi còn không gọi tú bà tới, người đầu tiên ta bán ra ngoài chính là ngươi.”

Bà tử kia lập tức đỏ bừng mặt, men theo góc tường chuồn ra ngoài.

Lúc Khương Thừa Dị biết được việc này thì vội vàng chạy về nhà.

Ông về đến nhà thì Khương Vạn Nương đang ngồi giữa giường ôm ấu tử của ông, mà Xuân Đại đang khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, hẳn là đã tự tát mình vài cái, gò mà sưng đỏ.

“Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám nữa, cô nương tha cho nô tỳ lần này đi … Quãng đời còn lại nô tỳ sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô nương …”

Khương Vạn Nương lại rũ mắt chọc cho ấu đệ cười ha ha, dường như không hề lọt tai một chữ nào.

“Vạn Nương …”

Khương Thừa Dị nhìn thấy cảnh này, cổ họng dâng lên cảm giác khô khốc.

Khương Vạn Nương nghe được giọng nói của ông, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía ông.

“Phụ thân.”

Giọng điệu của nàng vẫn cung kinh như trước, nhưng cuối cùng vẫn không có chút ấm áp thân tình.

Đáy lòng Khương Thừa Dị co rút đau đớn.

“Vạn Nương, ngươi đừng như vậy, ngươi … Nếu như ngươi thật sự không muốn ở bên cạnh Lâm Thanh Nhuận, thì phụ thân không cưỡng ép ngươi nữa là được.”

Khương Vạn Nương cong cong khoé môi, nói: “Phụ thân còn nhận mặt một nữ nhi là ta đây sao?”

“Đương nhiên là nhận.”

Khương Thừa Dị vô cùng kinh ngạc, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ không nhận mặt nữ nhi là Khương Vạn Nương đây.

Mặc dù có muốn đưa nàng cho Lâm Thanh Nhuận, nhưng mà ông đã nghĩ rằng cùng lắm nàng cũng chỉ giận dỗi với ông một khoảng thời gian rồi thôi, dù gì Lâm Thanh Nhuận cũng là người nàng từng thích.

Khương Vạn Nương nghe xong lời ông nói thì hơi hơi gật đầu, lúc này bà tử trong nhà liền dẫn một phụ nhân mặc váy áo tím đậm vạt ngắn vạt dài bước vào, nói khẽ với Khương Vạn Nương nói: “Cô nương, người này đưa tới …”

Khương Vạn Nương hơi hơi gật đầu, nói với phụ nhân kia: “Nữ tử này phạm tội ăn cắp, nhà ta không chứa được nàng ta, ngươi tuỳ tiện ra giá đi, đem nàng ta đi là được rồi.”

Xuân Đại nghe vậy thì vô cùng hoảng sợ, vội khóc lóc thảm thiết nhào về phía Khương Thừa Dị, ôm ông ta nghẹn ngào nói: “Lão gia, ta hầu hạ người mười mấy năm, còn sinh nhi tử cho người, người không thể bán ta, người mau nói với cô nương …”

Sắc mặt Khương Thừa Dị càng thêm cứng nhắc, giọng nói có hơi khô khốc nói: “Vạn Nương, trong nhà đã không mấy yên ổn … Đừng náo loạn nữa có được không?”

Khương Vạn Nương nói: “Phụ thân đã nói vậy, chỉ là Xuân Đại hành sự quá mức kiêu ngạo, còn trẻ đã sinh tật ăn cắp, chẳng lẽ vì muốn yên bình nhất thời mà phụ thân phải giữ lại một tội tặc trong nhà sao?”

Khương Thừa Dị không biết nên trả lời câu hỏi của nàng thế nào.

Khương Vạn Nương đặt ấu đệ trở lại trên giường, đứng dậy thẳng chân, bước đến đứng thẳng trước mặt Khương Thừa Dị.



“Xuân Đại hầu hạ phụ thân mười mấy năm, có rất nhiều cảm tình, ta cũng là nữ nhi của phụ thân mười mấy năm, không biết có thể so được với tình cảm của phụ thân và nàng ta hay không?”

Khương Thừa Dị càng thêm khó xử nói: “Ngươi sao có thể nói vậy, nàng ta là một hạ nhân, ngươi là đích nữ của ta, nàng ta sao có thể so được với ngươi?”

Khương Vạn Nương nói: “Nếu ta mà phát hiện được nàng ta ăn cặp đồ vật của mẫu thân từ trước, hẳn là sẽ tống cổ nàng ta đi thôn trang làm khổ dịch, không bán nàng ta dễ dàng như vậy đâu, chỉ là sự việc xảy ra đã lâu, nàng ta ở trong phủ giả ngu chừng ấy năm, ta chỉ cần nghĩ đến thôi, là đã không thể nhẫn nại được nữa, hiện giờ ta cũng không cần tính mạng nàng ta, chỉ là bán nàng ta thôi, phụ thân cũng cảm thấy không thể sao?”

Khương Thừa Dị nói: “Vạn Nương, ta biết nàng ta ngàn sai vạn sai, chỉ là nàng đã sinh cho ta một nhi tử, A Đàn còn chưa cai sữa đâu, hắn … Hắn cũng không thể không có mẫu thân.”

Khương Vạn Nương cười khẽ một tiếng, nói: “Phụ thân đã nói vậy.”

“Cho nên đây là lý do phụ thân có thể bán ta để lấy tiền sao?”

Khương Thừa Dị bị nàng vạch trần, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

“Ngươi nói cái gì, ngươi sao có thể nói chuyện với ta như vậy?”

Khương Vạn Nương cũng không muốn cãi cọ với ông ta, liền trực tiếp ép ông ta phải đưa ra lựa chọn.

“Phụ thân rốt cuộc là muốn giữ ta hay giữ Xuân di nương?”

Thật ra khi nàng tỉnh lại thì đã không còn ôm hy vọng gì ở nơi Khương Thừa Dị nữa rồi.

Nàng chỉ muốn biết, tình cảm của ông ta đối với mẫu thân của nàng còn sót lại bao nhiêu.

Trước đây hẳn là ông ta đã rất yêu mẫu thân nàng, nếu không vì sao mẫu thân có thể vượt qua miệng lưỡi người đời mà một hai đòi gả cho ông?

Mấy năm trôi qua, ông ta từ yêu đến chết đi sống lại, trở nên tâm tình lãnh cảm, nàng có thể hiểu được.

Bọn họ đều phải tiếp tục sống, không thể mãi mãi tưởng niệm về một người đã không còn trên đời.

Cho dù ông ta có tái hôn, nàng cũng sẽ không để ý.

Chỉ là, mẫu thân nàng không màng bản thân, vì cái gọi là tình yêu nam nữ mà gả cho ông ta, hiện giờ ông ta đã quên mẫu thân nàng không còn chút vấn vương, nàng cảm thấy vô cùng phản cảm.

“Xuân di nương mạo phạm mẫu thân ta, đã ngần ấy năm còn giấu giếm đồ vật của mẫu thân ta không chịu giao ra, có thể thấy được không hề có suy nghĩ hối cải, nàng ta không xứng được giữ lại Khương gia.” Khương Vạn Nương nhìn thẳng vào Khương Thừa Dị mà nói.

Không phải ông ta không muốn nói, mà là ông ta vốn dĩ không biết nói lại như thế nào cho phải.

Ông ta không thể thuyết phục Khương Vạn Nương, cũng không có cách nào lừa gạt chính mình.

Sắc mặt Khương Thừa Dị vô cùng khổ sở, xoa bóp hàng lông mày, nói: “Vạn Nương, ngươi hung hăng doạ người như vậy, ép bức ta như vậy, bảo ta nên làm thế nào cho tốt đây?”

Một câu này, đã đủ để Khương Vạn Nương vứt bỏ những chờ mong đối với ông ta.

Ông ta không hề yêu mẫu thân của nàng, cũng không hề tôn trọng mẫu thân của nàng.

“Xuân Đại là mẫu thân của A Đàn, ngươi … Không cần quá đáng.”

Là nàng quá đáng sao?

Khương Vạn Nương nhìn dáng vẻ Xuân Đại thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy vô cùng trào phúng.

“Nói như vậy, phụ thân quyết định giữ Xuân di nương đúng không?”

Khương Thừa Dị không nói lời nào.

Khương Vạn Nương liền cầm cái hộp gỗ tử đàn kia lên, nói: “Đừng nói nữ nhi bất hiếu, là phụ thân bán đứng nữ nhi trước, thân thể tóc da nữ nhi đều do phụ thân ban tặng, ta tuy có phẫn hận, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch bất hiếu.”

Nàng rũ mắt, ánh mắt dừng lại ở bên chân bị tật của Khương Thừa Dị.

“Chỉ là phụ thân đã không còn yêu mẫu thân nữa, cũng không còn thương nhi nữ do bà sinh ra, ta cũng không còn là nữ nhi của ngươi nữa.”

“Ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?” Khương Thừa Dị không dám tin, “Vạn Nương, ngươi quên rồi sao, hôn nhân đại sự đều nghe lời cha mẹ, cho dù ta sắp xếp không có sự đồng ý của ngươi, chẳng lẽ đó là sai sao?”

Khương Vạn Nương cảm thấy bi thương trong lòng, sớm biết ông sẽ nói như vậy.

Cho nên nàng mới tránh nặng tìm nhẹ, chỉ muốn làm rõ chuyện của Xuân di nương mà thôi.

“Phụ thân không hối hận là tốt rồi.”

Khương Thừa Dị biết nàng đang có ý gì, chỉ có thể mấp máy bờ môi, không thốt nổi một chữ.

Khương Vạn Nương cầm lấy chiếc hộp có đựng di vật của mẫu thân nàng rồi rời đi trước mắt ông ta.

Sắp đến cửa, Khương Vạn Nương ngoái đầu nhìn chữ “Khương” trên tấm biển trước nhà, trong lòng cảm thấy mỉa mai vô cùng.

Toà nhà này, xe ngựa này đều là nguyên nhân để Khương Thừa Dị đón nàng trở về.

Nếu như không có những vật này, hẳn là Khương Thừa Dị cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.

Lúc trước mọi người đều nói ông ta vì nàng mới mang tật ở chân, Khương Vạn Nương tin.

Bởi vì khi đó ông ta còn yêu mẫu thân, cho dù có trả giá bằng tính mạng ông ta cũng cam tâm tình nguyện.

Chỉ là lúc người nam nhân này không còn yêu thương nữa, cho dù là có nghĩ đến thôi thì thật sự cũng không muốn để lại một chút tình nghĩa.

Khương Vạn Nương rời khỏi Khương gia, cũng không biết phải đi nơi nào, thầm nghĩ nên đến Hàm Yên Trai chào hỏi Tô Ngân một chút, báo cho hắn ta biết tình hình hiện giờ, mở mắt đề phòng tên Lâm Thanh Nhuận kia một chút, không thôi Hàm Yên Trai lại bị người ta đem ra tính kế.

Chỉ là nàng vừa mới đến nơi, đã nhìn thấy Liễu Cầm ngồi đợi ở phòng trong, vẻ mặt nôn nóng.

Nàng ta vừa nhìn thấy Khương Vạn Nương, thì vô cùng vui mừng, bắt lấy tay Khương Vạn Nương nói: “Cô nương tốt của ta ơi, ta suýt nữa là đạ bị ngươi hại chết rồi!”

Khương Vạn Nương hoảng sợ, vội vàng hỏi rõ nguyên do.

Lúc này Liễu Cầm mới kể lại chuyện gì đã xảy ra.

“Thủ hạ bên người Cẩn Vương điện hạ kia mặt mũi thì nho nhã tuấn tú, nói chuyện thì thật sự hung dữ.” Liễu Cầm vỗ vỗ ngực, có chút sợ hãi mà nói: “Ta sợ rằng hôm nay nếu không gặp được cô nương, sau này cô nương cũng không thể gặp lại ta nữa.”

“Đang êm đang đẹp, sao y lại nhớ đến việc này?” Khương Vạn Nương cắn môi, trong lòng lập tức cảm thấy lo sợ.

Vì sao Trang Cẩm Ngu lại cố tình muốn gặp lại nữ tử mà Liễu Cầm đã sắp xếp đêm hôm đó?

Lúc Khương Vạn Nương hôn mê bất tỉnh, nàng đoán chừng có lẽ Trang Cẩm Ngu đã động lòng trắc ẩn nên mới bảo người đem nàng về chỗ Khương Thừa Dị.

Thế nhưng y lúc lạnh lúc nóng, gặp chuyện thì lại giơ tay giúp đỡ, làm nàng thật sự không thể nhìn thấu suy nghĩ của y.

Nàng càng không thể hiểu được, hắn đột ngột muốn gặp lại “nữ tử” kia, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu.

“Thị vệ họ Tư kia chỉ nói Cẩn Vương có mấy câu muốn hỏi ngươi, còn nói những vấn đề này chỉ có nữ tử hầu hạ buổi tối hôm đó mới có thể trả lời, bảo ta đừng có giở trò, nếu bị phát hiện có điểm nào không đúng, bọn họ sẽ tuyệt đối không tha cho ta, thật là làm ta sợ muốn chết.”

Liễu Cầm vừa nói, vừa hớp một hơi nước lạnh để bình tĩnh lại.

“Rốt cuộc đêm đó cô nương và vị điện hạ kia đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nàng ta mang vẻ mặt tò mò mà nhìn về phía Khương Vạn Nương.

Khương Vạn Nương làm sao có thể biết được nguyên nhân là thế nào.

Ngoại trừ xảy ra chuyện khó mở miệng đó, thì còn có thể có chuyện gì được?



“Ta không nhớ rõ …” Khương Vạn Nương trả lời qua loa.

Liễu Cầm nói: “Vậy cô nương đi gặp y một lần đi, trả lời xong những vấn đề đó thì tốt rồi.”

Khương Vạn Nương có một cảm giác bất an, theo bản năng nói: “Nhưng ta không muốn đi cho lắm …”

“Vậy không được đâu.” Liễu Cầm trợn tròn mắt nói: “Cô nương đừng quên, ta cũng là vì cô nương mới đánh cược tính mạng làm ra loại chuyện này, nếu cô nương không chịu đi, thì ta cũng toi mạng rồi.”

Nàng ta tuy nói năng có hơi thẳng thắn, nhưng dù gì cũng không có ý xấu.

Ngày đó nàng ta cũng từng nói qua với Khương Vạn Nương, nếu như thật sự muốn hạ mình làm chuyện này, thì cái giá phải trả cũng không nhỏ.

Cho dù là Liễu Cầm, áp lực phải chịu cũng không ít hơn nàng là bao.

Khương Vạn Nương tuy rằng có sợ, nhưng cũng không muốn liên luỵ đến người khác.

“Cô nương đừng sợ, ta đã nghĩ ra cách giúp cô nương rồi.” Liễu Cầm nói.

“Cẩn Vương hẳn là sẽ ngồi trước trong gian phòng kia đợi cô nương ngươi, gian phòng đó của ta tối đen như mực, chỉ sợ ma quỷ cũng không thể thấy rõ mặt cô nương, đến lúc đó cô nương chỉ cần mang mũ có rèm, che mặt kỹ càng, hắn sẽ không tài nào nhận ra được.”

Khương Vạn Nương không có sự lựa chọn, chỉ có thể đồng ý với nàng ta trước.

Nàng nghĩ lần trước đã từng đụng phải Trang Cẩm Ngu, y dường như vô cùng lãnh đạm với nữ tử đã từng chung chăn chung gối với mình, nghĩ đến lần này hắn chỉ hỏi vài câu muốn hỏi, hẳn là sẽ không đến mức bị lộ.

Hôm đó Khương Vạn Nương thay đổi váy áo, mang mũ có rèm, trang điểm giống y đúc với lần trước, đợi đến khi Liễu Cầm ra hiệu cho nàng đi vào, nàng xoa xoa lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, đi về phía gian phòng kia.

Gian phòng vẫn bày biện như cũ.

Khương Vạn Nương thoáng nhìn thấy cánh cửa bị kẹt một bên, lúc này đứng trước cửa thì bao nhiêu tâm trạng lẫn ký ức đều tuôn trào như thác đổ.

Nàng đẩy cửa đi vào trong phòng, nhìn thấy trong phòng có thắp một ngọn đèn dầu mờ nhạt, tuy không quá sáng, nhưng vẫn làm Khương Vạn Nương không nói không rằng mà cảm thấy chột dạ.

Nàng đưa tay khép cửa lại, rồi tiến lên phía trước vài bước, nhìn theo ánh đèn leo lét thì thấy được Trang Cẩm Ngu đang ngồi đưa lưng về phía nàng.

Khương Vạn Nương hít sâu một hơi, nhấc chân đi về phía Trang Cẩm Ngu, đang không biết nên mở miệng thế nào, thì nghe được giọng nói nhàn nhạt của Trang Cẩm Ngu.

“Ngươi ngồi xuống đi.”

Khương Vạn Nương nhẹ nhàng thở ra, nhấc chân ngồi xuống ở một vị trí khá xa bên cạnh bàn, ngước mắt nhìn về phía đối phương.

Nàng không dám mở miệng sợ y nhận ra được giọng nói của mình, liền gằn giọng nói: “Không biết ngài kêu ta tới, là có gì phân phó?”

Trang Cẩm Ngu nghe nàng mở miệng, quét mắt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ta nghe nói lần trước ngươi đến tìm quản phủ bảo muốn một gian cửa hàng, ngươi có từng cảm thấy ta bạc đãi ngươi quá hay không?”

Khương Vạn Nương vội vàng lắc đầu, lại thấp giọng nói: “Chưa từng, ân tình của Vương gia dân nữ ghi tạc trong lòng, không dám quên.”

Trang Cẩm Ngu nghe nàng nói lời này, sắc mặt có chút dịu lại, giơ tay cầm lấy ly trà trên bàn, đổ ra một miếng trà lạnh, nói: “Ngươi đã cảm thấy ta không bạc đãi ngươi, vậy thì ta cũng nên tính toán rõ ràng với ngươi một chút.”

Con nai trong lòng Khương Vạn Nương nhảy dựng cả lên, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn y.

Lại nghe y nói: “Thân thể của ta vốn dĩ vô cùng tốt, cũng không có chỗ nào không ổn, cho đến hôm nay, mới cảm thấy chỗ bị ngươi cắn qua có hơi đau nhức…”

Khương Vạn Nương ngẩn người trước tiên, rồi sau đó sắc mặt nhanh chóng bị nhuộm đỏ.

Nàng cắn y sao?

Sao có thể chứ?!

“Không biết … Không biết ta cắn ngài khi nào?” Khương Vạn Nương lắp ba lắp bắp hỏi cho rõ câu.

Chỉ là sau khi vừa hỏi xong, gương mặt nàng nóng hổi như bị ai đó đốt cháy.

Còn có thể là khi nào, đương nhiên là lúc ai người bọn họ nồng nhiệt …

Trang Cẩm Ngu híp híp mắt nhìn nàng, khoé môi như có như không gợi lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói bình thản như nước: “Ngươi nói xem?”

Khương Vạn Nương thấy y đang chăm chú nhìn mình, dường như cảm nhận được ánh mắt của y đã nhìn thấy nàng qua tầng lụa mỏng, vội quay mặt đi, cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo, định bụng sẽ nghĩ cách vuốt phẳng cuộn chỉ rối trong lòng.

Chỉ là muốn nhớ lại có phải hay không, thì không thể không hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ nhặt đã xảy ra đêm hôm đó khi màn đêm buông xuống.

Cùng một gian phòng, cùng một nam tử, không khí dường như không khác gì với đêm đó, nàng muốn lập tức nhớ lại tình cảnh lúc đó đương nhiên không phải việc gì khó, chỉ là khó tránh khỏi nỗi thẹn thùng kỳ quái này.

Khương Vạn Nương đứng ngồi không yên, làm sao cũng không nhớ nổi chính mình đã cắn y khi nào, lại mơ hồ cảm thấy hình như mình thật sự đã có vài thời điểm khó kiềm chế được, vốn dĩ cũng không thể nhớ rõ chính mình có để lại dấu răng trên người y hay không …

“Ngươi không nói gì, là không muốn chịu trách nhiệm sao?” Trong giọng nói của Trang Cẩm Ngu lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Khương Vạn Nương nghe vậy sợ y sẽ gọi người tiến vào, vội nói: “Sao dám không chịu trách nhiệm, ta … Ta chỉ suy nghĩ khi đó, tình cảnh khi đó …”

Nàng muốn nói lại không thể nói nổi nữa, tìm cách chuyển đề tài, hỏi y: “Không biết ngài đã thỉnh đại phu xem qua hay chưa?”

“Bị thương ở chỗ đó, ngươi cảm thấy ta có mặt mũi thỉnh đại phu sao.”

Trang Cẩm Ngu nói: “Ngươi đúng là đứng nói chuyện không biết đau eo.”

Khương Vạn Nương lúng ta lúng túng không biết nói gì, chỉ biết bên dưới lớp quần áo không chỉ có một chỗ không thể quang minh chính đại để người khác thăm khám, cũng không biết nơi làm y chú ý như vậy, rốt cuộc là chỗ nào.

“Lúc đó ta không mấy để tâm, cũng không biết tới hôm nay rồi mà vết thương vẫn chưa khỏi, nếu chỗ đó còn ẩn ẩn đau, không bằng ngài cũng không nên sợ thầy mà giấu bệnh, trước tiên thỉnh đại phu đến khám xem sao đã?”

Nếu thật sự không được, cùng lắm Khương Vạn Nương sẽ đem Hàm Yên Trai chính mình vừa mới giành lại được bồi thường cho y, dù sao cũng tốt hơn ngồi đây thảo luận đề tài xấu hổ này với y.

Trang Cẩm Ngu nhìn nàng, ý tứ sâu xa nói: “Nghe vậy chắc là ngươi thật sự không nhớ rõ chính mình đã từng cắn ta, nếu không ngươi cũng sẽ không nói ra mấy lời qua loa như vậy.”

Y nói ra những lời này dường như là có ý gì khác, làm cho Khương Vạn Nương không biết nên ứng đối thế nào.

“Ngài sao có thể nói như vậy …” Khương Vạn Nương hốt hoảng nói.

Trang Cẩm Ngu trầm mặc, lại nói với nàng: “Bằng không tự ngươi lại đây nhìn xem.”

Làm gì có chuyện Khương Vạn Nương tình nguyện lại gần y.

Chỉ là hai người ngồi nhìn nhau cũng không giải quyết được chuyện gì.

Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi đối với nàng, nàng khẽ cắn môi, liền mạnh dạn rời khỏi ghế ngồi đi đến trước mặt y.

Trang Cẩm Ngu vẫn duy trì tư thế như cũ, cũng không có hành động nào thừa thãi.

Khương Vạn Nương hít một hơi thật sâu, thấy y vẫn quần áo chỉnh tề, đành phải hỏi: “Ta thật sự không nhớ lúc ấy đã cắn ngài ở đâu, ngài chỉ cho ta xem một chút …”

Nàng còn chưa dứt lời, đã nghe được Trang Cẩm Ngu không mặn không nhạt mà cười khẽ một tiếng.

Khương Vạn Nương đang chần chừ, liền nghe y nói: “Ngươi là thật sự không nhớ rõ.”

Trang Cẩm Ngu nói: “Thật ra đêm đó, ta bị ngươi cào chảy máu, ngươi bây giờ lại không nhớ rõ?”

Khương Vạn Nương nghe xong lời này, mới phản ứng lại được.

Y đây là đang lừa nàng –
Nhấn Mở Bình Luận