Giản Hinh Nhi chú ý tới cử chỉ của Triệu Địa, bèn lên tiếng giải thích:
– Đây là linh hương do Mã sư bá đặc biệt lấy từ Ô Lân quốc về, gọi là Tỉnh Thần hương. Nghe nói hương này có tác dụng giúp ích cho thần thức tu sĩ, nếu thường xuyên dùng hương này có thể gia tăng thần thức tu sĩ.
Đã tiến vào Tri Sự quan, tự nhiên nàng không dám gọi Mã lão đầu nữa.
– Ha ha, Giản sư điệt nói không sai. Loại hương này chỉ có ở Thái Hư môn mà thôi, hai vị sư điệt có muốn mua về thử một chút không?
Một giọng nam sang sảng từ sau tấm bình phong truyền ra, đồng thời một lão nhân đầu trọc chừng năm sáu chục tuổi cũng bước ra. Lão nhân để một bộ râu dài chừng ba tấc nửa trắng nửa đen, đôi mắt tam giác ti hí lại hết sức hữu thần, cho người ta một ấn tượng là một lão đạo lão luyện.
Triệu Địa quan sát dao động linh lực của đối phương, thật là mạnh mẽ, khiến cho hắn căn bản nhìn không thấu tu vi cụ thể, chỉ có thể đoán được nhất định là Trúc Cơ sơ kỳ trở lên. Triệu Địa biết đây là kết quả tu vi hai bên chênh lệch quá xa.
Không cần đoán nhiều, người này hẳn là Mã lão đầu theo lời Giản Hinh Nhi.
– Vãn bối Triệu Địa, bái kiến Mã sư bá.
– Hinh Nhi ra mắt Mã sư bá.
Hai người thấy lão nhân lộ diện, vội vàng thi lễ.
Lão nhân vung tay lên, ý bảo hai người không cần đa lễ. Sau đó lão đối mặt với Triệu Địa, hắng giọng nói:
– Giản sư điệt mới vừa rồi truyền âm nói, ngươi là đệ tử mới tới muốn nhận một phần việc, có đúng không?
– Đúng vậy, kính xin sư bá chỉ điểm cho đôi chút.
Triệu Địa liền vội vàng nói.
Lão nhân cau mày, sắc mặt trầm xuống, ra vẻ chánh khí lẫm lẫm nói:
– Tạp Vụ phân cho ngoại môn đệ tử là do tông môn căn cứ vào tư chất và sở trường của từng người mà phân chia. Sư điệt chỉ cần chờ một tháng, sẽ có việc phân xuống cho ngươi. Không cần đặc biệt tới đây một chuyến, nếu như ai cũng tới đây tranh thủ như vậy, chẳng phải là sẽ gây ra rối loạn hay sao?
Triệu Địa nghe vậy sửng sốt, nhìn sang Giản Hinh Nhi, thấy nàng đưa mắt ra hiệu cho mình, bèn lấy trong ngực áo ra một khối linh thạch màu xanh biếc đặt lên bàn, sau đó khom người nói:
– Sư bá nói rất đúng, chẳng qua là sư điệt tư chất ngu độn, sợ tông môn phân phối xuống công việc không gánh vác nổi, sẽ làm hỏng chuyện. Cho nên muốn xin sư bá chỉ điểm, để cầu có thể nhận được một việc thích hợp với mình…
Lão nhân kia cùng Giản Hinh Nhi thấy Triệu Địa móc ra một khối trung phẩm linh thạch, cả hai đều sửng sốt.
Giản Hinh Nhi nghĩ thầm: “Vị Ngũ Căn ca này cũng quá hào phóng rồi, tùy tiện cho mười mấy khối hạ phẩm linh thạch là được, không ngờ rằng dùng tới trung phẩm linh thạch.”
Lão nhân kia hết sức vui mừng, chẳng những sắc mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều, hơn nữa giọng nói cũng cao lên một chút:
– Sư điệt nói cũng có đạo lý, phân phối công việc cũng nhất định phải phù hợp với đặc điểm của mỗi người, mới có thể làm tốt sự vụ của tông môn. Chẳng hay sư điệt có hứng thú với công việc nào?
Triệu Địa đã sớm nghĩ xong, chỉ chờ lão nhân nói những lời này, hắn liền vội vàng nói:
– Sư điệt muốn một phần việc không phải tốn hao quá nhiều thời gian, lại có một tĩnh thất riêng mình tu luyện. Sư điệt tư chất quá kém, chỉ có thể dựa vào chăm chỉ ngồi tĩnh tọa khổ tu thật nhiều mới có thể miễn cưỡng tăng tiến tu vi. Theo ý sư điệt tốt nhất là có thể đi vào phòng luyện đan, hiệp trợ luyện đan, cũng có thể học tập đạo luyện đan một phen, chẳng hay tông môn có công việc như vậy chăng?
– Vào phòng luyện đan ư? Ừm, chuyện này là làm khó lão phu. Phải biết toàn bộ Thái Hư môn cũng chỉ có một phòng luyện đan chuyên môn, chủ yếu đều là mấy vị trưởng lão trong môn sử dụng. Nhân thủ nơi đó toàn là tâm phúc của các vị trưởng lão, căn bản không có việc thích hợp cho sư điệt.
Lão nhân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lắc đầu hồi đáp. Sau khi lão liếc nhìn qua linh thạch trên bàn lại nói:
– Bất quá nếu sư điệt cần tĩnh thất độc lập để tu luyện, có một việc phù hợp với điều kiện này. Không biết sư điệt có nghiên cứu đạo luyện khí hay không?
– Luyện khí ư?
Triệu Địa sửng sốt.
– Không sai, trong môn đang thiếu mấy tên đệ tử luyện khí. Nếu sư điệt tham gia vào đó, chẳng những có cơ hội được một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ chuyên về luyện khí của bản môn chỉ điểm cho đạo luyện khí, hơn nữa mỗi người còn được cấp cho một phòng luyện khí độc lập. Chỉ cần sư điệt hoàn thành nhiệm vụ luyện khí đúng thời gian, thời gian còn lại có thể tự do ngồi trong phòng luyện khí tĩnh tọa tu luyện.
Lão nhân cảm thấy dường như Triệu Địa có hứng thú, liền nhất nhất giải thích cặn kẽ.
– Phòng luyện khí lại có kèm theo cấm chế pháp trận ư? Sư điệt tâm tính không yên, sợ nhất lúc tu luyện có người quấy rầy.
Triệu Địa lại hỏi. Hắn quan tâm nhất chính là điểm này, lúc hắn tu luyện thường dùng đến thượng phầm linh thạch, nếu là pháp trận đơn giản như ở nhà đá của Tân Nhân cốc, nói không chừng có một vị cao cấp tu sĩ nào đi ngang qua sẽ phát hiện ra trong nhà có thượng phẩm linh thạch toát ra linh khí cực lớn, đến lúc đó chắc chắn hắn không tránh được bị tra hỏi một phen.
– Ha ha, điểm này sư điệt không cần lo âu, cấm chế pháp trận ở phòng luyện khí là do bản môn đặc biệt thiết lập. Luyện khí luyện đan đều cần rất nhiều thời gian, trong quá trình này cũng sợ xuất hiện bất ngờ. Vì vậy, sau khi phòng luyện khí đóng đại môn lại, đồng nghĩa với đoạn tuyệt liên lạc với bên ngoài. Chỉ có vài trưởng lão Kết Đan kỳ liên thủ lại mới có thể xông vào từ bên ngoài.
Lão nhân vuốt vuốt râu, mỉm cười nói.
Triệu Địa nghe cấm chế phòng luyện khí lại lợi hại như thế, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể ngăn ngoài cửa, trong lòng đại động, lúc này liền có chủ ý. Hắn bèn nói với lão nhân:
– Đã là như vậy, sư điệt muốn một phần việc của luyện khí đệ tử, không biết sư bá có thể an bài một chuyến hay không?
– Chuyện này rất dễ, sau khi sư điệt trở về hãy nghiên cứu một ít điển tịch liên quan đến luyện khí, trong vòng một tháng, sẽ nhận được an bài thỏa đáng.
Lão nhân thấy dễ dàng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, cũng kiếm được một khối trung phẩm Mộc linh thạch, tâm trạng cũng vô cùng vui vẻ.
– Đa tạ sư bá, hiện tại chúng ta phải rời đi. Tôn sư bá bảo Hinh Nhi thay mặt vấn an sư bá.
Giản Hinh Nhi thấy chuyện đã xong, liền chuẩn bị rời khỏi nơi đây. Mùi hương nơi này quả thật có công hiệu làm cho tinh thần sảng khoái, nhưng ngửi trong thời gian dài ngược lại có cảm giác hôn hôn trầm trầm, nàng cũng không muốn ở đây lâu.
– Hừ, Tôn lão đầu làm sao nhớ tới chuyện vấn an ta, hẳn là chủ ý của ngươi thôi!
Lão nhân chỉ lo nghịch ngợm khối linh thạch xanh biếc trong tay, không ngẩng đầu lên trả lời.
Giản Hinh Nhi cười xấu hổ, sau khi cùng Triệu Địa thi lễ bèn sóng vai rời khỏi Tri Sự quan.
Giản Hinh Nhi nói:
– Ngũ Căn ca, Bạch Lộc phong ở phía Nam chính là nơi bổn môn đặc biệt cất giữ điển tịch: Bạch Lộc các. Ngũ Căn ca có thể đi tới đó mượn xem một ít điển tịch, chỉ cần dùng lệnh bài màu đen trong môn phát cho là có thể tiến vào. Muội phải về giúp Tôn sư bá trông coi vườn thuốc, nếu bị họ Bạch kia tố cáo, hẳn phải bị Tôn sư bá trách phạt.
– A, Hinh Nhi, muội có biết bên trong Thái Hư môn có nơi nào bán đan dược hay không? Ta để dành được một ít linh thạch, muốn đổi thành đan dược có ích cho tu vi, không biết có thể đổi được ở nơi nào?
Triệu Địa hỏi, đan dược trong tay hắn không còn lại mấy.
– Thì ra Ngũ Căn ca quả thật là tài sản không ít. Cứ cách mỗi nửa năm, các đệ tử trong môn sẽ chọn một nơi tiến hành trao đổi vật phẩm ở quy mô nhỏ. Lần trao đổi trước mới qua không lâu, Ngũ Căn ca kiên nhẫn đợi thêm một thời gian nữa, đến lúc đó muội sẽ rũ huynh cùng đi.
Giảm Hinh Nhi cười nói.
Sau khi từ Hương Lô phong trở về, gần như ngày nào Triệu Địa cũng tới Bạch Lộc các. Các loại sự tích ly kỳ cổ quái cùng tài liệu công pháp kỳ diệu trên Tu Tiên Giới mấy vạn năm qua nhiều không đếm xuể, Triệu Địa hết sức có hứng thú với những thứ này.
Lại thêm hắn cũng muốn tìm một chút manh mối về Càn Khôn tiểu đỉnh và văn tự cổ Hán ngữ trong này. Hơn nữa hiện tại hắn không dám lấy tiểu đỉnh ra nuôi dưỡng đan dược tu luyện trong nhà đá, cho nên phần lớn thời gian hắn đều tới Bạch Lộc các.
Bạch Lộc các còn gọi là Bạch Lộc động, được xây trong một sơn động thiên nhiên nằm trên Bạch Lộc phong, diện tích cơ hồ chiếm cứ cả một nửa ngọn núi, rộng rãi hơn rất nhiều so với Tân Nhân cốc.
Đáng tiếc chính là, Bạch Lộc các chỉ có tầng thứ nhất mở ra cho ngoại môn đệ tử, tầng thứ hai trở lên chỉ mở ra cho nội môn đệ tử hoặc tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Bất quá số lượng sách ở tầng thứ nhất này cũng hết sức kinh người, chừng mấy vạn bản trở lên. Một nửa luyện chế bằng ngọc giản, còn có một phần được ghi trên giấy hoặc da thú, lụa…
Mặc dù Triệu Địa đã có bản lãnh nhìn qua là không quên được, nhưng cho dù là đọc lướt qua, những sách này cũng đủ cho hắn coi trong một năm rưỡi nữa.
Sau khi trải qua mấy ngày nữa lật xem tự do đại khái, Triệu Địa bèn chia số lượng sách ở tầng thứ nhất làm bốn loại lớn.
Loại thứ nhất là thư tịch ghi pháp quyết công pháp cơ bản. Nơi này có hơn ngàn bản, có hơn trăm loại công pháp cơ bản Luyện Khí kỳ đủ các sắc thái, thậm chí còn có vài công pháp tu luyện Dị Linh Căn. Mười mấy loại công pháp cơ bản mà Triệu Địa thấy ở Lưu Vân phường thị, nơi này có đủ. Không hổ là danh môn đại phái, mấy ngàn năm tích lũy, ngay cả công pháp cơ bản cũng toàn diện như vậy.
Nhưng những công pháp căn bản này lại không có tác dụng gì đối với Triệu Địa. Sở học hiện tại của hắn là Trục Lãng Quyết đã truyền lưu ngoài ngàn năm, đã được chứng minh rất nhiều lần chính là công pháp tu tập vô cùng nhanh chóng, chắc chắn hắn sẽ không làm một chuyện ngu ngốc là đổi công pháp cơ bản đang tu luyện. Mặc dù công pháp cơ bản nơi này nhiều thật, nhưng số thích hợp cho đa số tu sĩ sử dụng tu luyện chỉ là mười mấy loại lưu truyền rộng rãi nhất mà thôi.
Loại sách này Triệu Địa chỉ xem qua phần mở đầu lập tức vứt sang bên.
Loại thứ hai là thư tịch giới thiệu các loại tài liệu, linh dược, danh thắng bảo địa tu luyện… thường gặp. Loại thư tịch này có số lượng không ít, nhưng nội dung của chúng trùng lặp với nhau khá nhiêu, Triệu Địa chỉ chọn lọc mười mấy bản đọc kỹ, số còn lại không để ý tới.
Loại thứ ba là thư tịch giới thiệu các loại kỹ xảo như phù lục, luyện khí, luyện đan, trận pháp… Loại này có số lượng ít nhất, chỉ có hơn một trăm bản, hơn nữa được ghi lại vô cùng thô sơ giản lược. Nhưng những thứ này ngược lại thực dụng nhất, Triệu Địa không bỏ qua một quyển nào, nhất nhất đọc hết.
Loại thư tịch thứ tư ghi lại các loại truyền thuyết kỳ văn, là một ít điển tịch do người tu tiên soạn ra ghi lại đủ loại kỳ văn chuyện lạ gặp phải trong cuộc sống, cùng với bình luận về một ít sự việc. Số lượng loại này là nhiều nhất nội dung ghi lại cũng hỗn tạp vô cùng, nhưng là loại mà Triệu Địa xem nhiều nhất.
Trong đó có một chiếc ngọc giản cổ xưa có tên là “Vương Luân luận đan” hấp dẫn sự chú ý của Triệu Địa. Đây là một tu sĩ tên gọi Vương Luân, vào vạn năm trước viết ra một ít điều liên quan tới công hiệu của các loại đan dược vào ngọc giản này. Trong ngọc giản nhắc tới mười mấy loại đan dược toàn là Triệu Địa chưa bao giờ nghe, chỉ sợ đã sớm lặng lẽ không tiếng động biến mất trên Tu Tiên Giới. Nhưng phần phân cấp đan dược trong ngọc giản của Vương Luân lại hấp dẫn Vũ La vô cùng sâu sắc.
Trong ngọc giản này, Vương Luân chia đan dược làm bốn phẩm cấp: phế phẩm đan, thứ phẩm đan, thành phẩm đan cùng cực phẩm đan.
Sở dĩ gọị phế phẩm đan chính là vì lúc luyện đan xuất hiện sai lầm rất lớn, khiến cho dược tính biến hóa, sinh ra đan dược có độc, vạn lần không thể dùng. Thứ phẩm đan lại là lúc luyện đan không khống chế chính xác hỏa hậu, hoặc không nắm chắc thời gian mở lò, tạo thành đan dược mất đi dược tính gần hết.
Uống thứ phẩm đan cơ hồ không có bất kỳ hiệu quả nào, hơn nữa dùng với số lượng quá nhiều còn khiến cho thân thể tu sĩ sinh ra tính kháng dược nhất định, cũng là một loại đan dược không có tác dụng gì nhiều.
Về phần thành phẩm đan, có nghĩa là linh đan diệu dược thông thường. Phương pháp phân chia đan dược như vậy cũng đại khái thống nhất với những gì Trương chưởng quỹ của Diệu Đan đường ở Lưu Vân phường thị từng nói qua, nhưng Vương Luân còn đưa ra một loại đan dược khác là cực phầm đan, làm cho Triệu Địa phải giật mảy mình.
Trong ngọc giận ghi lại, lời đồn lúc thượng cổ tu sĩ luyện chế đan dược, nếu dùng nguyên liệu linh đan có số tuổi càng lâu, dược tính thật tốt, sẽ có xác suất cực thấp có thể luyện chế ra một viên cực phẩm đan, đại khái là không tới một phần vạn.
Chỉ có những Luyện Đan Sư cả đời chi luyện một hai loại đan dược đặc biệt, có cơ hội luyện chế ra hơn vạn viên đan dược cùng loại, như vậy mới có khả năng thấy được cực phẩm đan sinh ra trong đời. Tuyệt đại đa số Luyện Đan sư căn bản không biết cực phẩm đan tồn tại, đừng nói là tu sĩ thông thường.
Vurong Luân còn miêu tả trong ngọc giản về cái gọi là cực phẩm đan: linh lực vô cùng sung túc, gấp mấy lần thậm chí hơn mười lần thành phẩm đan bình thường, đan chất cũng hơi trong suốt, có thể nói là nửa trong suốt.
– Triệu Địa kinh hãi trong lòng, miêu tả về cực phẩm đan này giống hệt như đan dược mà tiểu đình của hắn nuôi dưỡng ra, chẳng lẽ thứ mà hắn đạt được chính là cực phẩm đan sao?
Trong ngọc giản còn ghi lại cực phẩm đan mà bản thân Vương Luân cũng chưa từng dùng qua. Nhưng nghe nói tu sĩ từng dùng qua loại đan dược này nói rằng bởi vì cực phẩm đan chứa linh lực quá dư thừa, nếu như chỉ dùng để gia tăng tu vi thật sự là lãng phí. Loại đan dược hiếm thấy này vô cùng hữu hiệu cho tu sĩ khi đột phá bình cảnh. Nếu lúc đột phá bình cảnh dùng một viên cực phẩm đan, vậy xác suất thành công gia tăng rất cao.
Triệu Địa âm thầm gật gật đầu, chuyện mà vị tu sĩ từ vạn năm trước ghi lại này không hẹn mà hợp với suy nghĩ của hắn. Lúc hắn sử dụng đan dược do tiểu đỉnh nuôi dưỡng để tu luyện, quả nhiên có cảm giác rất ít gặp phải bình cảnh. Thông thường chỉ cần tu vi linh lực vừa đủ, lập tức có thể thuận lợi tăng lên tầng kế tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!