Lọc Truyện

Mèo Con Của Ông Trùm Mafia - Lưu Diệp Ly

Đám người Trình gia phát hiện, dạo gần đây nom Cố Trì rất lạ. Vốn biết tính tình anh ta không được bình thường, thế nhưng không ngờ lại đáng báo động đến mức ấy.

Kẻ điên thì không sợ chết, lẽ dĩ nhiên rồi. Ba người còn lại quả thật cảm phục anh ta vô cùng. Không phải ai cũng có thể hiên ngang không sợ chết nhìn chằm chằm lão đại suốt ngày, không phải ai cũng có thể lén la lén lút quan sát nhất cử nhất động của Lưu Diệp Ly, cũng không phải ai năm nắng mười mưa đều bất thình lình xuất hiện mỗi lúc hai người họ hẹn hò.

Đánh cũng đã đánh, dùng gia pháp cũng đã dùng, tuy nhiên thằng cha này còn lì đòn chán. Ba người kia đại khái hiểu được sở dĩ lão đại nhân từ như thế là bởi Cố Trì phải đi Maldives, đây là một vụ làm ăn lớn. Đợi chuyện này kết thúc, haha, thằng cha đó chết chắc!

Mà không phải đối với mỗi đôi chim uyên ương, với đám người Hạch Sâm anh ta cũng rất bất thường. Trạng thái lúc nào cũng như đang ngồi trên đống lửa, lo được lo mất, hễ họ bàn bạc cái gì liên quan đến Diệp Ly thì anh ta lại nhảy dựng lên như con thú xổng chuồng. Không nói đến Kim Văn và Hạch Sâm, Bảo Điện cảm thấy anh ta tìm được đồng minh rồi.

'Phải để người có trái tim "hòa bình" nhất Trình gia ghét bỏ, năng lực của cô gái họ Lưu kia đúng là không tồi.' - Bảo Điện vui thích nghĩ ngợi, cảm giác gặp được người chung lý tưởng đúng là tuyệt cmn vời.

Đang nói, Kim Văn bỗng nhiên có một suy nghĩ rất đáng sợ: "Nhắc mới nhớ, con mèo nhỏ đã một đoạn thời gian rồi chưa xuất hiện. Cố Trì có khi nào anh đã..."

Hạch Sâm cũng nhíu mày quan sát Cố Trì.

Việc động vật bốn chân đó biến mất rất đỗi bình thường, thế nhưng đi lâu như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Bảo Điện hừ hừ: "Nó mất tích lâu như thế mà Diệp Ly vẫn bình chân như vại, hít phải vị ngọt của tình yêu rồi nên mù mị đầu óc à? Cô ta có phải là chủ không vậy?"

Cố Trì bị oan thì rất ấm ức: "Hey hey, dấu hiệu nào cho thấy tôi là người làm cái chuyện mất nhân đạo đó hả?"

Ba người còn lại nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ "vừa nhìn là thấy, chân lý rõ rành rành".

Hạch Sâm thật lòng khuyên nhủ: "Đầu thú đi."

Bảo Điện ghét chủ nhưng không ghét mèo: "Thẳng thắn được khoan hồng."

Cố Trì tức muốn điên lên được!

"Các người đều là đồ ngốc! Nói cho mà biết, xa tận chân trời gần ngay trước mắt! Ông đây có việc, đi trước!"

Để lại một câu nói tự mình cho rằng đủ thâm sâu, Cố Trì ngay lập tức cất bước rời đi. Còn bao việc, có nói mấy người kia hiểu được sao?

Ngày Cố Trì xuất phát đi Maldives, Bảo Điện, Hạch Sâm và Trình Khắc Ngật cũng đồng thời khởi hành đến Sudan. Kim Văn được lệnh ở lại tiếp tục đến trường cùng Lưu Diệp Ly, làm vệ sĩ 24/7.

Trực thăng đậu ngay tại dinh thự, đoàn người áo đen tất bật chuẩn bị.

Diệp Ly vẫn còn chưa tỉnh ngủ đang làm ổ trong lòng của người đàn ông.

Cô gái nhỏ nắm lấy vạt áo hắn, mắt lim dim cố mở to, miệng rầu rĩ: "Anh phải đi ạ? Bao giờ về ạ?"

Người đàn ông bất đắc dĩ: "Em yêu, em đã hỏi tôi tất cả 5 lần rồi."

Diệp Ly dẫu môi, cắn một cái lên má hắn.

Lực đạo không mạnh, nhưng Trình lão đại vẫn bất ngờ, đoạn hắn liền cười, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ xinh.

"Em đúng là được chiều mà sinh hư."

Mặt mày Diệp Ly tươi tỉnh lên không ít, nhướn mày kiêu ngạo hỏi: "Thì sao nào? Anh không thích?"

Trình gia chủ véo nhẹ cặp má trắng nõn, khàn khàn đáp lại: "Thích."

Lại nói tiếp: "Vậy để tôi giải đáp thắc mắc một lần nữa cho tiểu thư. 30 phút 15 nữa, trực thăng cất cánh. Một tháng sau trở về."

"Bảo bối đã hài lòng chưa?"

Diệp Ly đỏ mặt: "Có...hài lòng lắm..."

Mặt cô gái mềm mềm, tỏa sáng trong ánh ban mai, đôi môi hồng xinh đẹp, đôi mắt long lanh mơ màng. Người đàn ông nào đó ho khan, tiếc nuối đè ý niệm xấu xa trong lòng xuống. Hắn biết, tối hôm qua cô đủ mệt rồi.

Diệp Ly vẫn còn ngồi trên đùi Trình Khắc Ngật, thẹn thùng qua đi, chỉ còn là buồn bã.

Hắn sải đôi chân dài xuống giường, kéo sát thân thể kiều diễm lại gần mình, cúi xuống nuốt trọn lấy hơi thở ngọt ngào. Hắn tiến công mạnh mẽ, tay vân vê vòng eo nhỏ nhắn khiến hắn phát cuồng, lại một đường tiến thẳng lên trên. Chú thỏ con béo mập bị hắn nắm lấy trêu chọc, nụ hoa e ngại không chịu nổi nữa, căng cứng lên, đẹp đẽ khôn ngần. Một tay khác hắn cũng chả rãnh rỗi, vuốt ve cặp đùi trắng nõn mềm như tơ lụa, đôi chân dài lộ ra sau lớp váy ngủ màu hồng phấn, bị ánh nắng hung đến phát sáng. Làn da thiếu nữ trắng mịn, vốn chẳng thể nào che đi chiến tích đã để lại ngày hôm qua.

Một lúc sau, hắn cực lực nhẫn nhịn, ôm cô gái đã xụi lơ trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô: "Một tháng này nhớ chú ý an toàn, không cần phải liên lạc qua Kim Văn để hỏi tình hình của tôi."

Diệp Ly cắn môi: "Sao...sao ạ?"

Hắn miết nhẹ cánh môi đỏ au, nghiêm túc nói: "Trực tiếp liên lạc với tôi, em cũng không phải là gián điệp."

"Đã rõ!" Cô gái cười khanh khách, ánh mắt chẳng giấu nổi sự vui vẻ.

"Được rồi, ngủ tiếp đi."

Tính toán đã cận kề giờ xuất phát, hắn ôm cô gái đặt xuống giường, đắp chăn cho cô, lại gạt đi mấy sợi tóc rối. Nắm đôi tay của người con gái, thành kính đặt một nụ hôn lên đó rồi đứng dậy: "Tôi đi đây, nhớ ngoan."

"Vâng..."

Hắn sớm đã quay người, thế nên không thấy được khoảnh khắc hắn hôn lên mu bàn tay, khuôn mặt Diệp Ly ngập tràn sự rung động mãnh liệt khó có thể kìm nén nổi.

- --

"Lão đại, đã chuẩn bị xong rồi ạ!"

"Ừ, khởi hành đi."

Hai hàng người áo đen cúi đầu, nhường đường cho hắn.

Trình Khắc Ngật vuốt ve khẩu súng nạm bạc bên hông, lồng ngực cường tráng lấp ló dưới lớp áo vét đen. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, bước từng bước.

Chợt, đằng sau có tiếng hét của thiếu nữ: "Ngật, chờ...chờ đã."

Ngay lập tức, hắn xoay người lại.

Hắn khó có thể diễn tả cảm giác của mình lúc này.

Kinh diễm? Không đủ.

Hắn đã trông thấy một tiểu tiên nữ, nàng mỉm cười chạy nhanh về phía hắn, trao cho hắn sự ấm áp và hương vị ngọt ngào, khiến hắn trầm mê không lối thoát.

Nàng xinh đẹp đáng yêu, quan trọng hơn tất thảy, hắn biết nàng yêu hắn, chỉ mình hắn.

Trình Khắc Ngật bỗng nhiên cảm thấy, hắn thật may mắn.

Diệp Ly nhào vào lòng người đàn ông, giọng nói gấp gáp: "Ngật, em sẽ rất nhớ anh."

Tình cảm dạt dào, nỗi buồn chia xa khiến cô gái nhỏ khó chịu, khiến cô không nhịn được bày tỏ với hắn. Hắn yêu cô, phải rồi, cô cũng yêu hắn.

Không cần mất quá lâu để đắn đo, bởi vì tình yêu vốn dĩ là thế.

Trình lão đại cất giọng khàn khàn, hắn siết lấy bảo bối trong lòng: "Thật muốn khảm em vào người anh, vĩnh viễn."

Cố Trì nhịn rồi lại nhịn: "Lão đại, đã quá giờ rồi."

Không cần phải nói, hàng trăm ánh mắt bắn thẳng về phía anh ta. Có đồng tình, có hả hê, đặc biệt có một ánh mắt đặc biệt nổi bật. Đùa chắc? Đôi đồng tử đó lạnh căm như muốn ghì chết anh ta tới nơi.

Buông Diệp Ly ra, hắn cau mày nhìn đôi bàn chân trắng nõn: "Em vội thế làm gì? Dép cũng chưa mang."

"Em muốn tạm biệt anh mà, nhưng em vẫn nhớ phải khoác áo đấy."

Ý tứ cầu khen ngợi rõ mồn một.

"Ừ, bảo bối giỏi lắm."

Trình Khắc Ngật xoa nhẹ vành tai Diệp Ly, khẽ cúi đầu, giọng nói dịu dàng: "Chờ tôi trở về."

Cô gái nhỏ lí nhí: "Ừm."
Nhấn Mở Bình Luận