Lọc Truyện

Mẹ Kế Dựa Vào "Trẻ Trâu" Mà Bạo Hồng Trong Gameshow So Sánh Chăm Con

Sáng sớm hôm sau Chu Diệp Huyên lập tức rời khỏi trấn Trạng Nguyên, nhưng mà vì muốn quan sát Thẩm Thanh Thanh nhiều hơn nên anh vẫn để lại vài vệ sĩ xen lẫn vào trong nhân viên công tác của tổ tiết mục chủ yếu là dùng để "giám thị" cô.

Đối với việc này Thẩm Thanh Thanh chẳng có suy nghĩ gì khác. Đối với cô thì dù có người quan sát hay không cũng chẳng sao cả dù sao cô cũng chỉ định sống hoàn toàn dựa theo tâm tình của bản thân mình mà thôi. Nếu Chu Diệp Huyên đã muốn nhìn thì cứ để cho anh nhìn thoải mái xem cô làm thế nào bắt nạt con trai của anh ta đi.

Cùng lúc đó Mama Toàn Năng cũng đến ngày ghi hình hôm sau.

Sau khi ăn cơm sáng xong, nhóm các mẹ lập tức mang theo các bạn nhỏ đứng lên tập hợp trong sân.

Vẫn như cũ là đạo diễn Từ Tường tuyên bố nhiệm vụ hôm nay:

"Mọi người đều biết đến nông nghiệp của Trấn Trạng Nguyên vô cùng phát triển, các loại rau củ quả vô cùng nổi tiếng. Nhưng mà điều quan trọng nhất đối với các loại rau củ quả này chính là giá trị kinh tế - bán đi. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta hôm nay chính là giúp đỡ các cô chú nông dân địa phương bán đi các loại nông sản của họ. Ngay bây giờ chúng ta sẽ sắp xếp các nhóm lên bốc thăm, bốc được loại nông sản nào thì các bạn có nhiệm vụ trợ giúp họ bán chúng.

Thẩm Thanh Thanh vừa nghe thấy vậy thì trong lòng không khỏi "À hú hú" vài tiếng. Phơi mình dưới cái thời tiết như vậy thế nhưng lại còn muốn bọn họ ở bên ngoài bán rau dưa trái cây à? Cô cảm thấy không chỉ có các loại rau dưa trái cây bị phơi hỏng mà bản thân mình cũng sớm mà bị phơi tới ốm mất.

Trong lúc nhất thời, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Thanh lập tức méo xệch xuống. Từ Tường thật biết cách bón hành người khác mà, chuyên chọn toàn những nhiệm vụ mà cô không hề thích!

Chu Gia Ngôn thấy bộ dạng này của mẹ kế còn tưởng rằng cô không tin tưởng bản thân sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này nên vươn tay ra nắm lấy tay Thẩm Thanh Thanh an ủi nói:

"Chỉ cần chúng ta nỗ lực, không có việc không hoàn thành nhiệm vụ."

Thẩm Thanh Thanh nhìn Chu Gia Ngôn một lòng chỉ nghĩ tới việc hoàn thành nhiệm vụ trong lòng không khỏi cảm thán thằng nhóc đần này. Ở bên cạnh cô lâu như vậy mà vẫn không học được tý lươn lẹo lười biếng gì cả.

Sau đó Từ Tường tiếp tục nói:

"Đồng thời mọi người cũng phải kiếm được ra tiền từ việc bán hoa quả dùng cho việc đấu giá bữa tối ngày hôm nay. Cho nên các đồng chí à, nhớ cố lên nha. Nhiệm vụ này sẽ quyết định trình độ phong phú của bữa tối ngày hôm nay đó nha."

Lúc đầu các khách quý mới nghe Từ Tường tuyên bố quy tắc nhiệm vụ còn không có khẩn trương như vậy đâu nhưng mà chờ ông ta vừa nhắc đến bữa tối mọi người ngay lập tức trở nên khẩn trương. Con bà nó nữa Tổ tiết mục luôn muốn đem bữa tối ra giằng co à?

Ngày hôm qua sau khi thua thi đấu vẽ tranh các khách quý đối với việc này trong lòng vẫn sợ hãi. Bọn họ biết tổ tiết mục sẽ không biến thái đến mức bỏ đói bọn họ nhưng mà thật sự sẽ làm ra được cái việc cho bọn họ gặm màn thầu đó.

Đặc biệt là Tạ Băng, cô ta là người xếp cuối trong nhiệm vụ ngày hôm qua. Cô ta vẫn nhớ rõ cái bản mặt lạnh lùng của tổ tiết mục vào ngày hôm qua khi đưa cho họ hai cái màn thầu đã không còn ấm nóng nữa.

Cô ta bắt đầu kể lể với nhóm người chơi khác:

"Mọi người cũng không biết tổ tiết mục tối hôm qua có bao nhiêu tàn nhẫn đâu. Họ chỉ đưa cho tôi và Tuấn Tuấn có mỗi hai cái bánh bao. Tôi còn tốt chán, không ăn cũng chả sao nhưng mà thằng nhãi Ngao Lương Tuấn này tối qua làm loạn cả đêm kêu la đói bụng, muốn ăn thịt. Tôi dù sao cũng là mẹ nó tất nhiên là không đành lòng rồi nên là nói với người của tổ tiết mục cho thằng bé ít đồ ăn vậy mà kết quả là người của tổ tiết mục ý chí sắt đá căn bản không thèm phản ứng đến tôi. Cuối cùng tôi cũng chỉ có thể an ủi Ngao Lương Tuấn trên người nó có nhiều thịt như vậy, vừa lúc có thể giảm béo."

Nói xong cô quay đầu nói với Ngao Lương Tuấn vẫn còn mải chơi đùa không hiểu cái mô tê gì:

"Nghe thấy đạo diễn vừa nói cái gì chưa? Con hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay như thế nào quyết định bữa tối hôm nay ăn gì đấy biết chưa. Con mà đêm nay còn muốn ăn thịt thì phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ."

Nhắc tới hai chữ "ăn thịt" rốt cuộc Ngao Lương Tuấn cũng nghe hiểu. Hai mắt của bé tỏa sáng hiển nhiên là vẫn còn nhớ rõ việc phải gặm màn thầu vào tối hôm qua. Vì thế bé đối với Tạ Băng vỗ ngực đảm bảo:

"Mama, mẹ cứ yên tâm đi, chắc chắn lúc này đây con sẽ phối hợp với mẹ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, buổi tối cùng mẹ ăn thịt nha."

Nghe lời Tạ Băng nói trong lòng mọi người càng xúc động.

Nhưng mà dù sao bọn họ nếu đã tới tham gia chương trình thì sớm đã chuẩn bị tốt tinh thần bị tổ tiết mục dày vò rồi. Hơn nữa nếu là từ chối nhiệm vụ này thì không chỉ dừng ở việc phải bồi thường tiền mà còn sẽ bị toàn bộ cư dân mạng lên án mắc bệnh ngôi sao, kiêu căng không coi ai ra gì.

Thẩm Thanh Thanh chỉ có thể nghẹn ở trong lòng toàn bộ lời oán trách hệ thống rác rưởi. Nếu không phải tại nó thì sao mà cô lại phải chịu dựng loại khổ sở tra tấn này!

Sau đó lập tức tới phân đoạn mọi người bốc thăm. Lúc này đây Thẩm Thanh Thanh cũng chẳng muốn tranh cãi gì nữa về việc rút thăm. Dù sao thì chắc là bán cái quái gì thì cũng đều như nhau mà thôi, chẳng bằng tích cực làm cái nhiệm vụ quần què cùng thằng nhóc kia còn hơn.

Đương nhiên là nếu thằng nhóc Chu Gia Ngôn về sau làm việc tích cực hơn thì lại càng tốt rồi.

Lúc này Chu Gia Ngôn không hề biết bản thân đã bị Thẩm Thanh Thanh theo dõi, tính toán lừa dối cậu mắc bẫy. Cái đầu nhỏ của cậu vẫn tràn ngập toàn là cậu nhất định phải cùng với mẹ kế nỗ lực cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, vì tối nay thắng được một bữa ăn thịnh soạn.

Lúc này đây không chỉ có Thẩm Thanh Thanh mà còn có cả bốn nhóm mama còn lại cũng để cho các bạn nhỏ đi lên rút thăm. Tất cả mọi người đều là dáng vẻ vô cùng tôn trọng ý nguyện của các con nhỏ.

Nhưng mà nằm hoàn toàn ngoài suy tính của Thẩm Thanh Thanh chính là tay của Chu Gia Ngôn có thể đen đến cái trình độ mà cô không nghĩ tới được.

Lần rút thăm này tổng cộng có tất cả năm loại hoa quả lần lượt là đào, dưa hấu, nho, dưa chuột và cải trắng.

Tuy nói các loại rau củ trái cây của địa phương dù quý nhưng lại cũng không phải quá mắc. Nhưng mà không thể nghi ngờ cải trắng chính là loại rau củ khó bán nhất, rất nhiều thời điểm cũng chỉ có vài đồng tiền một cân.

Mọi người ai cũng hiểu điều này nên bởi vậy mà hầu như tất cả các gia đình có mặt ở đây đều âm thầm cầu nguyện rút trúng quả nho tuyệt đối đừng chúng phải cải trắng.

Nhưng mà bất hạnh thay thằng nhóc Chu Gia Ngôn lại có thể đen đủi tới như vậy, trực tiếp rút trúng cải trắng mất rồi.

Nhìn thấy kết quả này, trong nháy mắt toàn bộ phần bình luận của phòng phát sóng trực tiếp toàn là cười nhạo:

[Ha ha ha, người bạn nhỏ Chu Gia Ngôn vẫn đen đủi trước sau như một mà.]

[Ngôn Ngôn nhất định là lại bị Thẩm Thanh Thanh ghét bỏ đây mà.]

[Lần này khẳng định nhóm người Thẩm Thanh Thanh lại thảm rồi. Nói không chừng sẽ là nhóm người kiếm được ít tiền nhất, cải trắng thật sự là vừa to vừa nặng lại chẳng đáng giá.]

[Chả hiểu sao tôi lại cảm thấy Thẩm Thanh Thanh sẽ lại nghĩ ra trò hay cho mà xem, anh em cứ chờ đi.]

[Lầu trên +1. hiện tại tôi xem cái chương trình giải trí này chủ yếu là muốn thấy Thẩm Thanh Thanh lại làm cái việc kinh hãi nào nữa.]

Anh bạn nhỏ lúc đầu còn tràn ngập niềm tin thấy kết quả này cả trái tim lập tức vỡ vụn rơi xuống từng mảnh. Cậu cũng không rõ tại sao bản thân lại có thể xui xẻo được tới mức này, trình độ khó khăn của nhiệm vụ lập tức rớt xuống mức độ địa ngục luôn rồi.

Cậu rũ đầu đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Thanh, vô cùng buồn bực vậy mà mẹ kế lại thả ra câu nói làm cậu chịu đả kích càng nặng nề hơn:

"Ngôn Ngôn, mama nói con nghe nè. Từ lúc mới đến Trấn Trạng Nguyên trên đường đi đã toàn gây họa rồi. Tất cả là do con không có tí may mắn gì cả nên chúng ta mới thành ra như vậy. Cho nên mới nói Ngôn Ngôn à, con phải siêu biết ơn mama biết chưa hả!"

Khuôn mặt Chu Gia Ngôn vốn đang nghệch ra ngay lúc này lại chuyển sang một dáng vẻ khiếp sợ. Ai đó mau tới nói cho cậu biết tại sao mà trí nhớ của mẹ kế lại có thể tốt được đến như vậy chứ, cách hơn một ngày rồi mà vẫn có thể moi ra những việc đã qua đổ oan cho cậu!

Cậu mở to mồm tính phản bác lại nhưng mà lại nhớ ra rằng cả hai lần đều là do cậu rút phải hình như nói vậy cũng là có chút đúng à nha.

Tâm tình của Chu Gia Ngôn lại lần nữa đi xuống. Cậu không muốn là một đứa trẻ xui xẻo đâu đặc biệt là là ở những thời điểm được ở bên cạnh mẹ kế.

Nhìn thấy dáng vẻ chịu đả kích của Chu Gia Ngôn, Thẩm Thanh Thanh cười trộm trong lòng. Thằng nhóc con, còn muốn đấu với cô ấy hả, đừng tưởng rằng cô đã quên mất cái việc lột tôm tối hôm qua đâu đấy!

Nhưng mà cuối cùng Thẩm Thanh Thanh rốt cuộc là vẫn không đành lòng thấy cảm xúc của bé con vẫn liên tục đi xuống nên vỗ vai cậu, vô cùng "rộng lượng" tỏ vẻ:

"Được rồi Ngôn Ngôn, lát nữa cứ đi theo mama, mama chắc chắn có thể giúp con thắng nhiệm vụ này nha."

Chu Gia Ngôn sau khi nghe thấy lời nói của mẹ kế thì ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh. Trải qua quãng thời gian ở cạnh nhau này cậu đối với bản lĩnh của mẹ kế cũng hiểu được ít nhiều.

"Thật vậy chăng?" Mama thật sự có thể cùng với Ngôn Ngôn lội ngược dòng chứ?"

Thẩm Thanh Thanh xoa đầu Chu Gia Ngôn, cười nói:

"Ngôn Ngôn phải tin tưởng bản lĩnh của mama chứ. Hơn nữa, chốc lát mà cần giúp đỡ cái gì Ngôn Ngôn càng cần phải đóng góp nhiều hơn nữa, con cần phải nghe theo lời mẹ nói à nha."

Chu Gia Ngôn sủng sốt, trực giác của cậu mách bảo lời của mẹ kế nhất định là lại đào hố cậu rồi nhưng cậu lại cảm thấy nếu mà mẹ kế đã cống hiến trí tuệ rồi thì cậu góp chút sức lực thì hình như cũng chẳng sai ở đâu cả thì phải.

Cuối cùng cậu vẫn gian nan gật đầu nói:

"Được ạ, con sẽ nghe theo lời của mama chăm chỉ làm việc."

[Méo hiểu sao tôi lại cảm thấy bạn nhỏ Chu Gia Ngôn tự đem chính mình bán đi vậy nhỉ?]

[Tôi có một dự cảm xấu. Thẩm Thanh Thanh sẽ không có thật sự nghĩ tới việc nô dịch bạn nhỏ đến khi kết thúc nhiệm vụ đấy chứ?]

[Chả hiểu sao tôi lại cảm thấy cô ấy có thể làm như vậy được đó!]

[Ngôn Ngôn thật đáng thương, thay bé con Ngôn Ngôn cảm thấy bi thương à nha!]

Trừ bỏ nhóm Thẩm Thanh Thanh rút thăm trúng cải trắng thì lần này Tạ Băng rốt cuộc gặp may mắn rút một lần trúng ngay quả nho. Ngao Lương Tuấn vui vẻ nhảy lên, nói với Tạ Băng:

"Mama, con đã nói tối nay chúng ta không cần ăn màn thầu nữa đâu mà.''

Mẹ con Thẩm Lâm Nhan rút trúng quả táo. Tuy nói không bằng quả nho nhưng cũng coi như là loại quả đắt thứ hai rồi. Cô ta nắm tay Lương Thiên Dật tràn đầy tin tưởng. Cô ta khẳng định lúc này đây chắc chắn sẽ chiến thắng Thẩm Thanh Thanh.

Hai mẹ con Mạc Mạn rút trúng dưa hấu. Quả dưa hấu khá lớn mà giá cả cũng không cao lắm. Mạc Mạn đối với kết quả này cũng không mấy lạc quan, vẻ mặt cô ấy ngưng trọng nhưng mà sau khi nhìn thấy hai người Thẩm Thanh Thanh rút phải cải trắng lại cảm thấy bản thân không phải trở thành nhóm người xui xẻo nhất.

Còn hai mẹ con Thôi Hạ tất nhiên là rút phải dưa chuột. Dưa chuột tuy là loại rau củ quả thường thấy được mua bán nhiều, hơn nữa người mua thường thích rau dưa lành mạnh. Cứ tính như vậy thì doanh số có vẻ không tồi đâu. Thôi Hạ đối với kết quả rút thăm này cũng tính là vừa lòng.

Nhưng mà ngay khi mọi người cho rằng chỉ cần đến trước sạp rau quả được tổ tiết mục chuẩn bị trước trực tiếp ngồi vào bán là được thì Từ Tường lại mở miệng:

"Nhưng mà chắc là mọi người đều vô cùng rõ ràng cái này. Nơi đây là cổ trấn, phương tiện giao thông cỡ lớn căn bản là không thể đi vào được. Cho nên rau củ quả trái cây chúng tôi chỉ có thể gửi trước ở cổng lớn của cổ trấn. Vậy nên lúc này đây yêu các mọi người tự mình tới lấy. Còn việc muốn lấy ít hay nhiều mọi người phải tự mình cân nhắc đến sức lực của bản thân. Mọi người có thể tùy chọn một địa điểm bất kỳ nào đó trong cổ trấn để bán hàng. Dù sao cũng nhắc nhở mọi người một điều là nơi tập chung nhiều người nhất trong cổ trấn chính là trung tâm chợ thức ăn đấy nha."

Nghe được câu này trong tròng mọi người tràn ngập bất ngờ. Tổ tiết mục đúng là càng ngày càng biến thái mà. Đây là chương trình mama và các con có phải papa và các con đâu mà. Tất cả người tham gia đều là phụ nữ trẻ tuổi cùng với mấy đứa bé được có vài tuổi, tổ tiết mục thật sự nghĩ để bọn họ còng lưng làm việc?

Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng cạn mẹ lời:

[Chó Từ tới thời kỳ mãn kinh rồi à? Sao mà càng ngày càng biến thái vậy cà!]

[Chó Từ làm cái việc gì mà con người có thể làm đi chứ. Chúng tôi lại không muốn xem các bé bảo bối đáng yêu cosplay cu li đâu.]

[Có điều Chó Từ có phải không đẻ được hay không chứ. Nếu không thì tôi thật sự không có cách nào giải thích tại sao ngay cả mấy đứa bé như vậy mà ông ta cũng có thể hành hạ đấy.]

Tạ Băng là ảnh hậu cũng là người có địa vị cao nhất ở đây, cô ta trực tiếp mở miệng:

"Đạo diễn Từ, tổ tiết mục bố trí như vậy thật sự không hợp lý đâu. Ông cảm thấy chúng tôi có thể khiêng được bao nhiêu cân chứ?"

Từ Tường tự biết bản thân sẽ bị người chơi mắng chửi, phán xét nhưng ông ta không sợ đấy dù sao ông ta cũng bị chửi rất nhiều lần rồi nha.

Hơn nữa thật ra Từ Tường cũng không có trông cậy bọn họ có thể bán đi thật nhiều rau củ quả. Nhiệm vụ này thực tế chỉ để bọn họ chịu chút ít áp lực mà thôi.

Ông ta cười nói:

"Cô Tạ à, vậy nên tôi mới nói lượng sức mà làm không phải sao. Các cô tự cảm thấy bản thân có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu là được rồi."

Nhưng mà mọi người đều biết nếu mà bọn họ mang ít quá thì cuối cùng cho dù đem hết rau củ quả bán đi hết thì kết quả cũng là thua mà thôi.

Tạ Băng còn muốn tiếp tục tranh cãi thêm vài câu nhưng mà Từ Tường lại vẫy tay nói:

"Nhóm khách quý các vị đều như nhau cả mà, thể lực mỗi nhóm đều không khác biệt quá nhiều. Nhiệm vụ thi đấu lần này đối với mọi người đã vô cùng công bằng."

Lời này của Từ Tường vừa nói ra đã có thể trấn an sự khó chịu trong lòng của mọi người. Đúng vậy, dù sao bọn họ cũng là ngấm ngầm so kèo. Cứ vậy mà nói, thể lực giữa bọn họ cũng không thua kém nhau quá nhiều.

Nhưng mà điều này cũng mang ý nghĩa rằng là những người rút được rau củ quả có giá cả thấp thì từ lúc bắt đầu đã thua ở vạch xuất phát rồi. Trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thanh Thanh.

Mọi người đều biết Thẩm Thanh Thanh cũng chẳng phải người biết nhẫn nhục chịu đựng gì cho cam. Nghe được quy tắc của nhiệm vụ này không biết cô sẽ cãi nhau như thế nào với người của tổ tiết mục nữa đâu.

[Cứ vậy xem ra nhóm Thẩm Thanh Thanh thua không còn nghi ngờ gì nữa. Cái nhiệm vụ này cứ có cảm giác không công bằng lắm đâu.]

[Hình như tính tình của Thẩm Thanh Thanh không tốt lắm đâu, có thể sẽ trực tiếp cùng tổ tiết mục cãi um xùm lên không?]

[Thẩm Thanh Thanh nếu thực sự có thể nguyện ý thay tôi phá tan cái tổ tiết mục này tôi lập tức tôn xưng gọi cô ta một tiếng "chị Thẩm".]

[Bây giờ tôi ngay lập tức kêu "chị Thẩm" được không? Mãi ủng hộ chị Thẩm. Từ lâu tôi đã nhìn Chó Từ không vừa mắt rồi. Chị Thẩm một tay đè bẹp Chó Từ đi.]

[Chị Thẩm nhanh nhanh vì dân trừ hại đi nào, chém chết Chó Cẩu tất cả mọi người đều được giải thoát.]

Thẩm Lâm Nhan nhịn xuống ý cười trong lòng, đánh giá Thẩm Thanh Thanh. Cô ta thật ra rất hy vọng Thẩm Thanh Thanh có thể nháo chuyện to lên. Cứ vậy đến lúc đó lại có thể bôi đen cô thêm lần nữa rồi.

Thẩm Thanh Thanh sau khi nghe quy tắc từ Từ Tường lập tức biết bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh càng xấu hơn vừa rồi. Có lẽ là sẽ phải thua không thể nghi ngờ gì nữa. Ánh mắt của mọi người nhìn về phía cô đều là đồng tình và lo lắng. Còn Thẩm Lâm Nhan kia thì không khắc chế nổi sự vui sướng khi cô gặp họa.

Thẩm Lâm Nhan ngoài việc hy vọng cô được hạng cuối nhiệm vụ lần này phỏng chừng càng mong muốn cô trực tiếp phản đối. Như vậy đến lúc đó dư luận trên mạng hướng về cô càng đáng sợ hơn nhiều so với việc là nhóm về chót cuối.

Chỉ tiếc cô lại không phải là đứa ngu ngốc gì, tất nhiên là sẽ không lựa chọn phương pháp kém thông minh nhất này rồi.

Lúc này Từ Tường cũng nhìn Thẩm Thanh Thanh, trong lòng ông ta có chút thấp thỏm. Hiện tại cũng không phải là ông ta cố tình chỉnh Thẩm Thanh Thanh. Nhưng làm gì có ai có thể nghĩ tới mẹ con Thẩm Thanh Thanh lại kém may mắn đến như vậy cơ chứ? Ông ta thật đúng là sợ cái người tính tình tiểu thư lại có bối cảnh thâm sâu này sẽ náo loạn mọi chuyện khiến cho cả tổ tiết mục phải dừng quay.

Nhưng mà quy tắc cũng đã phổ biến xong rồi, ông ta cũng chẳng thể sửa đổi ngay lúc này được. Trong đầu ông ta bắt đầu suy nghĩ nếu chẳng may Thẩm Thanh Thanh lại ý kiến thì ông ta có thể trấn an cô như thế nào đây hay là lén lút hứa hẹn đổi cho cô sang quả táo nhỏ?

Chu Gia Ngôn cũng ý thức được vấn đề này. Hình như vận may của cậu thật sự không có quá tốt thì phải. Mẹ kế trước nay đều không chịu ở yên, cô thật sự sẽ không ngay lúc này lại nổi giận chứ nhỉ! Nghĩ vậy cậu không tự chủ được mà nắm chặt vạt quần áo của Thẩm Thanh Thanh.

Nhìn thấy thằng nhóc này có vẻ khẩn trương, Thẩm Thanh Thanh an ủi vỗ vỗ đầu nhỏ của Chu Gia Ngôn, sau đó trên mặt nở một nụ cười. Cô nói với Từ Tường:

"Vận may không tốt lắm, cũng không có biện pháp gì khác, nhiệm vụ này không thể chậm trễ được, chúng ta trước hết bắt đầu đi."

Lời này của Thẩm Thanh Thanh vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, Thẩm Thanh Thanh từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?

Trong lòng Từ Tường cảm kích đến độ chảy nước mắt. Lúc trước ông ta nghĩ xấu cho Thẩm Thanh Thanh quá rồi. Không hề nghĩ tới cô có thể dễ dàng tiếp nhận nhiệm vụ như vậy. Nếu mà cô có thua đi nữa thì ông ta nhất định cũng sẽ giấu giấu diếm diếm trộm cho cô một ít thức ăn!

Các khách quý nhìn thấy Thẩm Thanh Thanh bị troll thảm như vậy cũng chưa nói cái gì thì cũng không nói thêm gì nữa. Họ sôi nổi đồng ý, bắt đầu tính toán nhanh chóng chạy đi làm nhiệm vụ

Thẩm Lâm Nhan đối với việc này cũng rất kinh ngạc, cô ta trong lòng than trời. Thẩm Thanh Thanh quả nhiên là thông minh lên rồi. Chỉ là không biết thể lực của cô cũng có tốt lên hay không. Rốt cuộc thì nếu mà Thẩm Thanh Thanh không muốn về cuối thì ít nhất cô ta bắt buộc phải di chuyển mấy trăm cân cải trắng.

Dù có thế nào đi nữa thì cũng có trò hay để xem. Cứ tự ảo tưởng như vậy trong lòng cô ta cảm thấy sung sướng chút ít.

Bởi vì nơi để rau củ và nơi để trái cây không giống nhau nên bọn họ cũng ở trước cổng lớn chia lẻ nhau ra ra các hướng khác nhau. Vì vậy nên năm nhóm khách quý lần lượt xuất phát.

Mọi người đều biết thời gian rất cấp bách nên gần như đều dùng tốc độ chạy chậm từng người hướng tới vị trí của mình chạy đến.

Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh tất nhiên là vô cùng không giống vậy rồi. Cô nhàn nhã bôi kem chống nắng khắp cả người sau đó lại giúp Chu Gia Ngôn bôi chống nắng toàn thân. Cả gương mặt nhỏ toàn thịt là thịt của Chu Gia Ngôn bị cô xoa nắn đến thay đổi hình dạng.

Chờ đến khi mà Thẩm Thanh Thanh cảm thấy toàn bộ da thịt lộ ra ngoài của Chu Gia Ngôn đều bôi xong, Chu Gia Ngôn mới thoát khỏi sự kiềm chế của mẹ kế, cậu bất mãn bĩu môi:

"Cả cái mặt của con đều bị xoa cho bẹp dí cả rồi"

Nói xong cậu còn vươn tay ra xoa lên gương mặt nhỏ bị véo tới hồng hào của mình.

Thẩm Thanh Thanh nhìn dáng vẻ ghét bỏ của Chu Gia Ngôn, cũng lộ ra biểu cảm chán ghét:

"Giúp con bôi kem chống nắng mà con còn không vui. Nếu mà không bôi tí gì cả, thêm mấy ngày nữa con chắc chắn biến thành cục than nhỏ cho xem."

Dù còn bé nhưng cậu cũng biết biến thành cục than cũng chẳng đẹp đẽ gì, đối với hành vi bôi kem chống nắng của mẹ kế cho mình cũng hiểu được đôi chút nhưng mà ngoài miệng cậu vẫn bất mãn lẩm bẩm:

"Thế nhưng mà mama không thể nhẹ nhàng một chút à?"

Sau đó cậu lại nhanh chóng nghĩ đến hiện tại không phải là lúc

rối rắm vụ bôi kem chống nắng này. Vậy nên cậu tiến lên vài bước, giữ chặt tay Thẩm Thanh Thanh thúc giục:

"Đều bôi xong cả rồi, chúng ta mau mau chạy đến điểm xuất phát đi. Còn không đi nữa chúng ta sẽ hoàn toàn thua mất."

Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh lại lắc đầu, vẫn nhàn nhã tự đắc như cũ:

"Không sao, Ngôn Ngôn. Tin tưởng mama, chắc chắn chúng ta sẽ tới kịp mà."

Nói xong cô còn không nhanh không chậm mà tự đội mũ và đeo kính dâm cho mình sau đó mới nắm tay Chu Gia Ngôn đi về phía cổng lớn của phủ Trạng Nguyên. Hơn nữa cô đi cũng không nhanh lắm, thậm chí còn được xem như nhàn nhã tản bộ nữa cơ.

Thấy một màn này của Thẩm Thanh Thanh, cư dân mạng lại lần nữa mở ra hình thức ném đá:

[Không thể không nói, tâm thái của Thẩm Thanh Thanh cũng ok quá rồi đấy. Cô đây là đã định trước là sẽ bỏ cuộc đúng không?]

[Từ những tin hiện tại mà nói khả năng thua cuộc thật sự vẫn lớn hơn một chút. Dù sao thì nỗ lực lắm thì vẫn là người về cuối mà thôi còn chẳng bằng nằm yên một chỗ cho rồi.]

[Mấy người thế mà vẫn khinh thường chị Thẩm của tôi như vậy? Nói không chừng người ta còn có kế sách gì nữa đâu đó.]

[Mấy người thực sự vẫn tin tưởng cô ta còn có kế hoạch gì khác chứ không phải chỉ giỏi nói mồm thôi sao à?]

Mà lúc này Từ Tường ở trong phòng theo dõi phát sóng trực tiếp cũng sinh ra chút ngờ vực. Chẳng lẽ ông ta bị Thẩm Thanh Thanh nhìn ra được bản thân có dự định lén lút cho Thẩm Thanh Thanh bán táo à?

Trong khi mọi người ở đây lâm vào một trận nghi ngờ thì Thẩm Thanh Thanh đã nắm tay Chu Gia Ngôn đi đến một giao lộ. Sau đó bọn họ lập tức thấy Thẩm Thanh Thanh vẻ mặt tươi cười phất phất tay:

"Chị gái à, chị tới rồi đấy à!"

Nhìn theo màn ảnh di động mọi người lập tức thấy cách đó không xa là chị gái lái xe điện ba gác cười đến vẻ mặt hiền lành. Đấy bất ngờ lại là bà chủ tiệm hôm trước lúc mới tiến vào trấn.

[Ôi má ơi! Ngầu!!!!]

[Thẩm Thanh Thanh vậy mà còn có cái thao tác thần tiên này luôn á!]

[Tôi biết ngay là lúc Thẩm Thanh Thanh sảng khoái nhận nhiệm vụ như vậy là nhất định đã nghĩ kỹ biện pháp rồi mà.]

[Nhìn mấy cái thao tác này của cô ấy tôi đều phải hoài nghi xem cô có phải có năng lực biết trước tương lai hay không luôn đó. Vậy mà vừa vào đến cổ trấn đã tạo quan hệ với người dân bản xứ, thu được phương tiện giao thông thực dụng nhất trong trấn cổ này.]

Nhóm nhân viên công tác hậu trường quan sát máy theo dõi cũng khẩn cấp dò hỏi đạo diễn:

"Đạo diễn Từ, Thẩm Thanh Thanh như vậy... Có yêu cầu chúng tôi ra mặt ngăn cản, phán định bọn họ làm trái với quy tắc hay không?"

Từ Tường nhìn một màn này thế mà lại sinh ra cái cảm giác: Quả nhiên là như thế mà. Khó trách trước đó Thẩm Thanh Thanh không nói hai lời đã đồng ý rồi, hóa ra là có hậu chiêu cả rồi đấy!

Nhưng mà ông ta nghĩ đến hôm nay lúc thông báo quy tắc ông đã hố Thẩm Thanh Thanh có chút thảm lắm rồi liền quyết định mở một mắt nhắm một mắt cho qua:

"Không cần, cô ấy có thể mượn được thì cũng tính là bản lĩnh, buông tha cho cô ấy lần này vậy. Hơn nữa lúc trước công bố quy tắc chúng ta đúng thật là không có quy định không thể mượn dùng công cụ khác."

Chu Gia Ngôn vốn ban đầu còn tràn ngập lo âu thì lúc này trên mặt cũng nở rộ tươi cười. Vậy mà mẹ kế thật sự không có lừa cậu! Mama thật sự có biện pháp!

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy biểu cảm sùng bái của Chu Gia Ngôn càng khoe khoang nói:

Trước lúc bôi cho con kem chống nắng mama đã gọi cho chị gái này rồi. Thằng nhóc ngốc, con giành giật chút thời gian xuất phát này chi bằng nghĩ tới việc thay luôn một cái phương tiện giao thông khác hiện đại hơn, học được chưa?"

Sau đó, Thẩm Thanh Thanh lập tức mang theo Chu Gia Ngôn tiến lên đi đến bên cạnh vị chủ tiệm trung niên kia:

"Chị gái à, thật là siêu cảm ơn chị có thể tới đây. Chị yên tâm, chúng em mượn tạm một ngày. Sau khi đem trả em chắc chắn vệ sinh sạch sẽ cho chị."

Chủ tiệm trung niên cười vẫy tay nói:

"Này có là gì đâu chứ. Xe điện ba gác lại chẳng đáng bao tiền, em cứ dùng tự nhiên đi. Hơn nữa dựa theo phương án em nói cho chị, Chị cảm thấy việc làm ăn tương lai của cửa hàng chắc chắn sẽ tốt lên, mượn dùng một lúc cái xe ba gác này có là gì đâu chứ?"

Hai người lại khách sáo vài câu thì chủ tiệm trung niên cũng dời đi. Còn Thẩm Thanh Thanh mang theo Chu Gia Ngôn đi lên xe điện ba bánh.

Đương nhiên là hiện tại đã không còn chủ tiệm cầm lái thì chỉ có thể là Thẩm Thanh Thanh lái xe thôi còn Chu Gia Ngôn thì ngồi đằng sau.

Chu Gia Ngôn chưa bao giờ thấy qua mẹ kế đi xe đạp, xe ba gác linh tinh. Trong lúc nhất thời cậu có chút lo lắng hỏi:

"Mama thật sự biết cách lái xe sao?"

Nhìn thấy Chu Gia Ngôn lại không tin mình như trước, Thẩm Thanh Thanh trợn trắng mắt:

"Thế bây giờ còn có ai có thể chở con nữa à? Hay là con còn có cái ý tưởng xuống dưới đi bộ? Chỉ dựa vào cái cặp giò ngắn ngủn kia của con thì không chừng mới đi đến cửa trấn thì trời cũng tối đen cả rồi.''

Chu Gia Ngôn lắc lắc đầu. Tất nhiên là cậu không nghĩ tới việc xuống đi bộ vì mưu hèn kế bẩn bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào mẹ kế mà thôi. Vậy nên cậu cậu gật đầu, lại dặn dò:

"Vậy mama nhất định phải đi thật cẩn thận đấy nhé."

Nói xong cậu đặt mông ngồi xuống nhưng mà tay nhỏ nắm chặt lấy lan can xe ba bánh bên cạnh người muốn có bao nhiêu khẩn trương thì có bấy nhiêu.

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy thế thì trong lòng hừ lạnh một tiếng. Thật ra kỹ thuật lái xe ba gác của cô rất tốt có được không?

Đời trước cô từng diễn qua một người phụ nữ ở tầng đáy của xã hội. Người phụ nữ ấy mỗi ngày đều đi xe ba gác ra quán. Trong khoảng thời gian ba tháng ghi hình cô sớm đã luyện ra kỹ thuật lái xe ba gác cũng xem như không tồi lắm.

Nhưng mà nhìn Chu Gia Ngôn đã sợ tới như vậy, cô mà còn không dọa nhóc một tí thì cũng thật có lỗi với bản thân không phải sao?

Nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Thanh còn cố ý lái tới liêu xiêu vặn vẹo, đánh võng lạng lách. Đôi khi cô còn cố ý hướng tới vài cái ổ gà ổ voi lái vào thành công làm cho nhóc con Chu Gia Ngôn ngồi sau bị xóc đến không chịu được phải hét lớn:

"Mama, mama lái cẩn thận chút đi được không? Mông nhỏ của Ngôn Ngôn muốn nở vài cánh hoa rồi."

Nhưng mà trả lời lại cậu chính là tiếng cười to "Hahahahahahahahahaha" của Thẩm Thanh Thanh.

Đại khái là trêu đùa Thẩm Thanh Thanh được hai phút thì Thẩm Thanh Thanh cũng đình chỉ cái hành vì "trẻ trâu" này, bắt đầu lái xe bình thường. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là còn tiếp tục như vậy nữa thì cái mông của cô cũng chẳng chịu nổi nữa đâu!

[Ha ha ha, Ngôn Ngôn bị xóc tới nỗi mặt đầy khổ sở luôn kìa.]

[Vừa rồi Thẩm Thanh Thanh chắc chắn là cố ý dọa bé con đúng không. Nếu không thì sao mà kỹ thuật lái xe lại có thể tiến bộ nhanh đến như vậy? Khốn nạn quá đi mà! Nhưng mà tôi thích hehe!]

[Thời điểm cậu bạn nhỏ Ngôn Ngôn làm nhiệm vụ hẳn đối tượng cần phải đề phòng nhất không phải là tổ tiết mục mà chính là mẹ kế thì có. Cậu vĩnh viễn sẽ không biết rốt cuộc mẹ kế sẽ mang đến cho cậu cái cơn địa chấn gì nữa đâu!]

**********************************

Đại khái đi được khoảng mười phút, mẹ con Thẩm Thanh Thanh cũng tới vùng ngoại ô mà tổ tiết mục chất đống cải trắng.

Nhân viên công tác ở nơi này thấy thế cũng vô cùng kinh ngạc, ai có thể tới nói cho bọn họ biết Thẩm Thanh Thanh từ nơi nào tìm ra xe điện ba gác vậy?

Nhưng mà đạo diễn còn chưa có lên tiếng thì tất nhiên họ sẽ không nhảy ra quy chụp đây có phải hành vi vi phạm quy định hay không.

Cải trắng được vận chuyển trên một chiếc xe tải nhỏ, Thẩm Thanh Thanh vừa đến đã chỉ huy nhóm nhân viên công tác dọn cải trắng vào trong xe ba gác, thật nhanh đã xếp đầy một xe chỉ để dư ra một chỗ cho bạn nhỏ Chu Gia Ngôn ngồi. Mà lúc này trên xe vận tải chỉ còn lại không đến một nửa số lượng cải trắng so với lúc đầu.

Nhìn một màn này diễn ra nhân viên công tác phụ trách vận chuyển đồ ăn không khỏi cảm thấy may mắn. Vốn dĩ bọn họ cảm thấy với thể lực của các vị khách quý lần này chắc sẽ không vận chuyển được nhiều cải trắng nên ban đầu họ không có ý định vận nhiều cải trắng tới đây.

Cũng may thời điểm sắp khởi hành bọn họ nghĩ lại dù sao cũng là xe vận tải thì bọn họ cứ chứa đầy vậy, chẳng may lại có khách quý có thiên phú dị bẩm siêu lực sĩ thì biết làm sao bây giờ?

Hiện tại bọn họ thật sự cảm thấy may mắn, may mà vận chuyển thật nhiều cải trắng tới đây không thì hiện tại người xấu hổ đã là bọn họ mất rồi.

Nhưng mà cho dù có là như vậy thì Thẩm Thanh Thanh vẫn lộ ra cái biểu tình ghét bỏ;

"Ây da, các cậu chỉ đem tới ít cải trắng như vậy thôi à? Mới hai xe đã không còn gì nữa rồi."

Nhân viên công tác ngay lập tức cảm thấy cứng họng cạn lời, chỉ có thể nói:

"Cô Thẩm, cô vẫn là đem xe cải trắng này bán đi trước đã, chỉ cần cô bán xong nhất định chúng tôi sẽ bổ sung đầy đủ cho cô."

Lúc này Thẩm Thanh Thanh mới vừa lòng gật đầu, lái xe chở Chu Gia Ngôn đi thẳng vào trong chợ bán thức ăn của cổ trấn.

******************

Thời điểm Thẩm Thanh Thanh tới chợ bán thức ăn đã là 9 giờ 30. Lúc này, chợ bán thức ăn đã trở thành biển người tấp nập.

Mà trong chợ bán thức ăn, khu vực chuyên môn dành cho các gánh bán hàng rong giờ phút này đã bị năm, sáu nhóm hàng rong chiếm đầy vị trí, Nhóm người Thẩm Thanh Thanh căn bản là không có chỗ để chèn vào.

Nhưng mà Thẩm Thanh Thanh thật ra cũng không nghĩ tới chuyện chen chúc vào trong đấy. Nhiều người như vậy hiệu quả bán hàng cũng không được lớn.

Sau đó cô lái xe vào ven đường chỗ có cây đại thụ che mát rồi nói với Chu Gia Ngôn:

"Ngôn Ngôn, bây giờ là thời điểm con thể hiện tài năng làm việc rồi. Không cần phải ngại ngùng, mau chạy nhanh đi bán đồ ăn nào, nhớ phải kêu lớn tiếng một chút đó."

Nghe thấy lời nói của Thẩm Thanh Thanh, Chu Gia Ngôn có chút sửng sốt, nghiêng đầu hỏi:

"Vậy thì mama làm gì ạ?"

Thẩm Thanh Thanh vuốt đầu nhỏ của cậu, mặt mày cười đầy từ ái nhưng lời nói ra lại lạnh như băng:

"Nhiệm vụ của mama hoàn thành rồi nha. Vận chuyển cải trắng đến nơi này là nhiệm vụ của mama, kế tiếp chính là nhiệm vụ của con rồi. Hơn nữa con quên mất mình vừa mới đồng ý cái gì rồi sao? Chính con vừa mới nói muốn làm việc thật siêng năng đó nha."

[Ha ha ha, Thẩm Thanh Thanh thật là tuyệt, quang minh chính đại lười biếng, lừa dối lao động trẻ em phải làm việc.]

[Ủng hộ Ngôn Ngôn trực tiếp bỏ gánh giữa đường không làm nữa. Cậu vẫn là bé con thì sợ cái gì chứ!]

[Ngôn Ngôn mau vận dụng bộ não nhỏ thông minh đi nào, mau phản kịch vả mặt Thẩm Thanh Thanh.]

Chu Gia Ngôn còn định phản bác nhưng đột nhiên lại nhận ra bản thân hình như ngay từ đầu thực sự đã tự đem mình đi bán mất rồi.

Cậu chỉ có thể trầm trọng gật đầu nói:

"Được ạ, vậy thì con sẽ thật nỗ lực bán cải trắng."

Thẩm Thanh Thanh thấy thế trong lòng như mở nhạc, thằng nhóc này có dáng vẻ tủi thân thật là đáng yêu quá đi, đáng yêu đến cái độ mà cô chỉ muốn bắt nạt cậu tiếp thì phải làm sao bây giờ?

"Được thôi. Chúng ta bán cải trắng với giá 1.5 tệ một cân, nếu mua nhiều có thể thêm ưu đãi, mà thêm cái gì thì con có thể tự nhìn rồi quyết định. Hôm nay mặt trời quá nóng, mama đi ra ngoài một chút hít thở không khí cãi đã, thuận tiện dò hỏi tình hình, con cứ ở đây bán đồ ăn đi."

[Vl, Thẩm Thanh Thanh vậy mà thật sự đi rồi! Thật sự để lại một mình Chu Gia Ngôn!]

[Cô ấy nhất định là tìm một chỗ nghỉ ngơi đó.]

[Tôi thật muốn cốc đầu nhỏ của Ngôn Ngôn đó, lại bị lừa rồi.]

Chu Gia Ngôn há miệng khiếp sợ nhìn bóng dáng của Thẩm Thanh Thanh. Cậu không thể không thừa nhận sự thật là mẹ kế thật sự đã chạy trốn một mình mất rồi.

Có một người nhà không đáng tin cậy như vậy, cậu có thể làm gì bây giờ? Cậu chỉ có thể tự mình dùng bả vai nho nhỏ gánh vác trọng trách gia đình to lớn mà thôi.

Cậu trở lại xe ba gác, bắt đầu dùng giọng nói non nớt rao hàng:

"Cải trắng mới thu hoạch đây, 1.5 tệ một cân, mua nhiều có ưu đãi đây."

Nhưng mà quầy hàng của bọn họ tuy là ở phụ cận chợ bán thức ăn nhưng vị trí lại hẻo lánh, lượng người thưa thớt. Hơn nữa bọn họ lại bán cải trắng thường nhất trong các loại rau củ quả. Bởi vậy mà trong suốt nửa tiếng đồng hồ vừa qua, anh bạn nhỏ Chu Gia Ngôn chỉ mới bán được có một cân cải trắng mà thôi, vẫn là nhờ có một cụ bà đầu hoa râm đau lòng cậu tuổi nhỏ đã phải tới đây bán đồ ăn nên mới mua.

Thẩm Thanh Thanh sau khi đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ cũng quay về thì nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, cả cái mặt bánh bao nhăn lại, không ngừng thở dài của Chu Gia Ngôn.

"Làm sao vậy? Làm sao mà lại không vui như vậy?"

Chu Gia Ngôn nhìn thấy mẹ kế cuối cùng cũng trở về nhưng cũng chẳng nhấc nổi tinh thần chỉ biết căng mặt tủi thân nói:

"Lâu vậy mà Ngôn Ngôn cũng chỉ bán được có một cân cải trắng mà thôi."

Thẩm Thanh Thanh cảm thán trong lòng, hóa ra là như vậy à, khó trách cậu lại có dáng vẻ chịu đả kích nặng nề như vậy.

Cô vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Chu Gia Ngôn:

"Cải trắng cũng chẳng phải loại rau củ hiếm lạ gì, cải trắng của chúng ta lại không có gì đặc biệt để cạnh tranh. Hơn nữa vị trí này cũng không phải rất tốt lại không có khách quen nên bán không được cũng là chuyện bình thường. Con có thể bán được một cân thôi cũng đã không tồi rồi."

Chu Gia Ngôn nhìn Thẩm Thanh Thanh:

"Thật vậy sao ạ?"

Thẩm Thanh Thanh gật đầu:

"Đương nhiên là thật rồi."

Nhưng mà niềm vui của Chu Gia Ngôn cũng không duy trì được bao lâu, thực nhanh cậu lại thở dài:

"Chỉ là nếu bán không được thì nhiệm vụ của chúng ta cũng không hoàn thành được. Mama có biện pháp gì để cải trắng của của chúng ta càng có thêm năng lực cạnh tranh không ạ?"

Thẩm Thanh Thanh sờ sờ cằm, cười nói:

"Có thì cũng có đó, chỉ là cần Ngôn Ngôn đến hi sinh một chút mà thôi."

Đôi mắt nhỏ của Ngôn Ngôn nháy mắt sáng lên:

"Là cái gì ạ? Chỉ cần Ngôn Ngôn có thể làm thì nhất định sẽ làm nha."

Nhìn thấy nhóc con mắc bẫy, Thẩm Thanh Thanh chậm rì rì đáp:

"Ngôn Ngôn đáng yêu như vậy, rất nhiều các chị các cô đều muốn thơm Ngôn Ngôn một cái. Như vậy nè, chúng ta đem át chủ bài đánh ra, mua một cân cải trắng thì được Ngôn Ngôn tặng một cái thơm được không?"
Nhấn Mở Bình Luận