10 NĂM SAU
Thời gian trôi qua đã 10 năm, không còn ai thấy bóng dáng của ông trùm Hắc đạo, Hắc Triệt năm xưa
Người con trai duy nhất của ông Hắc Thần nay đã là một thiếu niên chững chạc thay cha quản lý công việc
Hắc Triệt hạ cánh xuống một hòn đảo, mái tóc ngày xưa đen tuyền nay đã nhuốm màu bạc trắng. Vẫn một phong thái tiêu soái, lạnh lùng như ngày nào, anh đặt chân lên bãi cát trắng mịn, nhìn về phía chân trời xa xăm
10 năm rồi Kết nhi! Em đã rời xa anh, chính tại nơi này chúng ta đã vĩnh viễn lạc mất nhau. Hôm nay là ngày chúng ta bị chia cắt, hằng năm anh vẫn luôn đến đây để tìm một hi vọng nhỏ nhoi, rằng em vẫn còn tồn tại
Anh tìm kiếm em đã 10 năm, nhưng tại sao em lại tàn nhẫn rời xa anh?
"Hahaha, anh không bắt kịp em đâu!" Hai đứa trẻ một trai một gái vui đùa rượt đuổi nhau
Cô bé vô tình đụng phải Hắc Triệt ngã lăn ra đất
"Oa oa oa! Đau quá!" Cô bé nhìn đôi chân rướm máu của mình khóc nấc lên
"Con không sao chứ?" Anh dịu dàng bế cô bé lên tay
"Chú kia! Không được bắt cóc em con! Thả em con xuống!" Cậu bé chạy đến chống hông giận dữ nhìn anh
"Được rồi, ta trả em gái cho con" Anh mỉm cười thả cô bé xuống
"Nơi này không phải đảo hoang sao? Tại sao lại có trẻ con?" Anh hỏi
"Lão đại, nơi này cách đây vài tháng đã sửa chữa thành khu nghỉ mát" Vương Diệp nói
"Thì ra là vậy"
"Điệp nhi, Phong nhi, hai đứa đâu rồi?" Một người phụ nữ hối hả gọi tên con mình
"Mẹ! Mẹ!" Vừa nghe thấy tiếng mẹ mình gọi, hai đứa trẻ hí hửng chạy đến chỗ cô
"Hai đứa thật hư, khiến mẹ con phải chạy đôn chạy đáo để tìm hai đứa, có đáng phạt không?" Người đàn ông không vui nói
"Mẹ, cha muốn phạt bọn con kìa. Mẹeeeeeee" Hai đứa trẻ nũng nịu
"Sau này phải nghe lời mẹ biết không?" Cô nghiêm mặt
Nghe giọng nói quen thuộc, Hắc Triệt đang trò chuyện cùng Vương Diệp hoảng hốt xoay người lại tìm nơi phát ra giọng nói đó
"Cha, mẹ! Con đói rồi" Cậu bé lắc cánh tay cô
"Được rồi, chúng ta đi ăn thôi" Cô bẹo má cậu bé
"Cha! Con muốn ăn một con tôm thật bự!" Cô bé thích thú nói
"Được, cha sẽ cho con ăn thoả thích" Người đàn ông cười
"À nha, chúng ta còn phải đem một phần về cho Du Du nữa!" Cô bé vỗ tay
"Con gái của mẹ thật biết quan tâm đến người khác mà"
Hắc Triệt bước từng bước nặng trĩu đến chỗ gia đình nhỏ nọ
"Kết nhi"
Người phụ nữ sững sờ trong giây lát, cô cứng nhắc ngẩng đầu nhìn Hắc Triệt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc
"Hắc Triệt!" Bắc Dật như không tin vào mắt mình
"Kết nhi? Là em đúng không?" Anh mừng rỡ nhìn cô
"Triệt! Triệt!"
Tất cả như vỡ oà, cô lao vào ôm chặt lấy anh, nước mắt cứ tuôn rơi trong niềm hạnh phúc bất tận
"Tại sao? Tại sao đến bây giờ em mới chịu xuất hiện. 10 năm, anh nhớ em đến phát điên. Anh hận em, anh hận em!" Hắc Triệt ôm cô thật chặt, hai dòng lệ sớm đã tuôn trào
"Em xin lỗi, em xin lỗi" Cô khóc nấc lên
"Không sao, còn sống là tốt rồi! Chúng ta trở về nhà đi, Thần nhi rất nhớ em" Anh vui sướng nắm tay cô
"Vệ Kết, tôi nghĩ đến lúc cho hai đứa trẻ nhận cha ruột của nó" Bắc Dật nắm tay hai đứa trẻ đến chỗ cô
"Mẹ, chú kia là cha con sao?" Cô bé ngây thơ chỉ vào Hắc Triệt
"Kết nhi, hai đứa trẻ này là..." Anh nhìn cô
"Là con của chúng ta, kì tích đã xuất hiện" Cô cười hạnh phúc
"Con của cha" Anh suиɠ sướиɠ ôm hai đứa trẻ vào lòng
Bắc Dật từ xa nhìn gia đình Vệ Kết đoàn tụ, trong lòng nhẹ nhõm bội phần. Một bàn tay khác đan vào tay anh, một đứa trẻ chạy đến ôm đùi anh
"Cha! Đó là cha của Điệp Điệp và Phong Phong sao?"
"Đúng rồi Du Du" Anh xoa đầu cậu bé
"Bắc Dật, em yêu anh" Người phụ nữ cười dịu dàng tựa đầu lên vai anh
Sau tai nạn trực thăng, Vệ Kết và Bắc Dật được một ngư dân cứu và ở tạm nhà ngư dân nọ. Vào thời điểm đó, Vệ Kết phát hiện mình có thai. Vợ chồng ngư dân tốt bụng đối xử với cô và Bắc Dật rất tốt
Họ có một đứa con gái là Hiểu Ly, Hiểu Ly rất yêu Bắc Dật và cả hai người quyết định tiến đến hôn nhân
Không lâu sau đó, vợ chồng ngư dân mất đi. Vệ Kết, Bắc Dật và cả Hiểu Ly làm việc quần quật tiết kiệm tiền để có thể rời khỏi khu làng nghèo nàn
Nghe tin hòn đảo gần nơi xảy ra tai nạn năm ấy đang trở thành khu nghỉ dưỡng, cả ba quyết định chuyển đến nơi ấy sinh sống. Dựa vào năng khiếu nấu ăn của Bắc Dật cũng có thể mở một tiệm ăn kha khá
Về việc tại sao Vệ Kết không trở về thành phố. Nguyên nhân là do cô không đủ lộ phí. Việc tình cờ gặp Hắc Triệt ở đây hoàn toàn vượt xa sự mong đợi của cô. Có lẽ Thượng Đế lần này đã giúp cô hoàn thành ước muốn
~~~~~~~*~~~~~~~
Ngày chia tay của Bắc Dật và Vệ Kết diễn ra trong không khí đầm ấm, giữa họ đã không còn bất kì sự hận thù nào. Thời gian Bắc Dật chăm sóc cho cô bao năm qua cũng khiến Hắc Triệt không muốn truy cứu đến mối thù xưa
"Bắc Dật, anh chắc chắn sẽ không theo chúng tôi trở về thành phố chứ?" Vệ Kết nhìn Bắc Dật
"Không cần đâu, chỉ cần có Hiểu Ly và Du Du ở đây, chúng tôi bán thức ăn sống qua ngày là được rồi"
"Du Du, tớ sẽ nhớ cậu lắm!" Điệp Điệp khóc oà lên, ôm Du Du thật chặt khiến mặt cậu bé đỏ bừng lên
"Ai da, em đừng mít ướt như thế chứ" Phong Phong bĩu môi
"Giữ gìn sức khỏe nhé Điệp Điệp, Phong Phong" Du Du xoa đầu Điệp Điệp
"Cha, con không muốn đi đâu!" Điệp Điệp khóc òa lên
"Ngoan, có thời gian rảnh rỗi, cha sẽ lái máy bay đưa con đến đây chơi cùng Du Du, đến khi con đòi về mới thôi. Được không?" Hắc Triệt dỗ dành
"Dạ được" Cô bé sụt sịt
"Chúng tôi đi đây, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ" Hắc Triệt nói
"Tạm biệt Bắc Dật, Hiểu Ly, Du Du" Vệ Kết mỉm cười
Chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, sự hận thù giữa bọn họ đã được hoá giải tan thành mây khói, một cuộc sống mới đã bắt đầu
~~~~~~~*~~~~~~~
"Hộc! Hộc!"
Hắc Thần hối hả chạy vào nhà, gương mặt không khỏi giấu vẻ vui mừng
"Thần nhi" Vệ Kết đứng giữa nhà, mỉm cười gọi tên cậu
"Mẹ!" Cậu chạy đến ôm chặt lấy cô
"Con trai của mẹ, con đã trưởng thành như thế này rồi. Mẹ xin lỗi vì không thể ở bên cạnh con những năm qua" Cô cười
"Con không cần, con chỉ cần mẹ bình an về với con" Cậu nói
"Chúng ta có thêm hai thành viên mới. Phong Phong, Điệp Điệp, ra đây nào"
Hai đứa trẻ giống nhau y đúc mặt mày lấm lem từ trong phòng bếp chạy ra, đứng trước mặt Hắc Thần
"Anh hai, em là Hắc Phong"
"Anh hai, em là Hắc Điệp"
"Mẹ...Đây là...?" Cậu nhìn cô
"Ngốc ạ, là em con đó" Cô bẹo má anh
"Aiz, nhiều năm trôi qua mẹ vẫn không thay đổi tí nào" Cậu cau mày kéo tay cô ra
"Này hai nhóc, có muốn đi đâu chơi không? Tối nay anh hai đưa đi" Cậu xoa đầu hai đứa trẻ
"Em muốn đi xem thú"
"Em muốn đi ăn kem"
"Rồi rồi, tối nay anh hai sẽ đưa hai em đi hết mọi nơi mà hai em muốn"
"Anh hai là tuyệt nhất!"
"Vào ăn thôi! Thức ăn xong rồi đây!" Hắc Triệt trong phòng bếp nói vọng ra
"Đi thôi nào" Vệ Kết nắm tay hai đứa trẻ, Hắc Thần ung dung đi phía sau
10 năm, gia đình Hắc Triệt cuối cùng đã được đoàn tụ sum họp. Sau này sẽ không có ai chia cắt bọn họ nữa, niềm vui đã thật sự trở về với Hắc gia
*****************
Tối đến, Hắc Thần giữ đúng lời hứa đưa hai tiểu yêu quái ra ngoài chơi, để lại không gian yên tĩnh cho Hắc Triệt và Vệ Kết
Vệ Kết đứng ngoài ban công hít thở không khí trong lành, từ phía sau Hắc Triệt ôm eo cô, hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh
"Kết nhi, anh yêu em"
"Em cũng yêu anh"
Trong màn đêm, hai trái tim đập chung một nhịp đập hoà làm một sau bao nhiêu năm xa cách
Sóng gió này lại qua, sóng gió kia lại đến nhưng họ vẫn không bao giờ gục ngã, đó chính là tình yêu
Tình yêu chỉ đẹp nhất khi dành cho những trái tim không vương chút bụi trần và thù hận
~~~~~~~Hết~~~~~~~