Nghe vậy, mọi người nhà họ Khương tròn mắt, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Sao có thể chứ, nhất định cô nhầm rồi. Còn rượu lúc nãy chẳng phải là tặng ... " Nói đến đây bà bỗng khựng lại, chợt hiểu ra, đành im bặt.
Chị quản lý tươi cười: "Thưa bà, rượu vừa rồi cũng là ông chủ nể mặt anh Diệp mà tặng mọi người thưong thức." Noi xong con quay sang hỏi Diệp Sở: "Anh Diệp, rượu vừa miệng chứ ạ?"
Diệp Sở liếc qua cả nhà họ Khương, giọng đầy châm chọc: "Các vị thấy ngon không?”
Mặt mũi người nhà họ Khương lúc xanh lúc trắng. Nhất là Tôn Thao, chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Khương Hải Vận loạng choạng suýt đứng không vững, may mà Trương Bích Nguyệt nhanh tay đỡ. Khoảnh khắc này, mặt mũi bọn họ mới gọi là đủ sắc thái; đắc ý lúc trước bao nhiêu thì giờ rát mặt bấy nhiêu.
Anh Diệp, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép." Chị quản lý mỉm cười ngọt ngào.
Diệp Sở gật đầu: "Được, thay tôi cảm ơn ông Lý."
Chị quản lý gật đầu, quay người rời đi.
"Mẹ, con tặng mẹ tấm thẻ này."
Hàn Mộng Quyên như bừng tỉnh, mặt nở nụ cười.
"Sở này, đã là tấm lòng hiếu thảo của con, mẹ không khách sáo nữa nhé."
Hàn Mộng Quyên nhận thẻ, còn giơ lên khẽ lắc: "Đúng là con rể ngoan của mẹ." Nói rồi cố tình liếc nhìn Khương Hải Vận, giọng đầy mỉa mai: "Chị cả, con rể chị tuy là thanh niên tài tuấn, con cưng của số phận. Có điều cách làm việc xem ra không được quang minh cho lắm, nhân tình của người ta mà cũng dám nhận vơ. Hôm nay mở mang tầm mắt thật, chậc chậc chậc ... "
Mấy chữ "thanh niên tài tuấn, con cưng của số phận" được bà nhấn rất nặng.
"Cô, cô, cô ... " Khương Hải Vận tức đến run người, thở không ra hơi, ngón tay run bần bật chỉ vào Hàn Mộng Quyên, lắp bắp nửa ngày chẳng thốt nổi câu nào.
"Chị cả đừng giận, tôi cũng là có lòng tốt thôi. Con rể cũng coi như con trong nhà, lúc chọn thì nhớ mở to mắt ra nhé." Hàn Mộng Quyên cười tươi; khoảnh khắc này, nỗi bực dọc trong lòng quét sạch.
Khương Hải Vận run lên bần bật, mắt trừng trừng nhìn Hàn Mộng Quyên.
"Sở à, mình đi." Hàn Mộng Quyên lười đôi co, gọi Diệp Sở mấy người rời khách sạn, bỏ lại người nhà họ Khương nhìn nhau ngơ ngác.
Lên xe rồi, Hàn Mộng Quyên không kìm được tò mò: "Sở này, chuyện là sao? Sao con lại quen giám đốc ngân hàng Lý?"
Khương Quân Dao và Khương Hải Vân cũng nhìn sang.
Diệp Sở không giấu, nói thật: "Không lâu trước, con đã cứu ông Lý một mạng."
Ba người nghe vậy đều như vỡ lẽ: thì ra là ân cứu mạng, bảo sao bên kia vừa tặng rượu vừa tặng thẻ.
Hàn Mộng Quyên tò mò: "Cụ thể là thế nào?"
Diệp Sở vừa định giải thích thì Khương Quân Dao đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!