Trong phòng riêng, mấy người mặt mày biến sắc, mắt dán chặt vào Diệp Dật Phi.
Đúng lúc Diệp Dật Phi bị nhìn đến phát chột dạ, Trương Ma Tử là người đầu tiên bật dậy: "Hời hả cái con khỉ! Hời cái bà ngoại nhà mày ấy!"
Hắn lao lên, đấm đá Diệp Dật Phi túi bụi.
Mấy người còn lại cũng ào ào xông vào.
Chớp mắt, cả phòng vang lên những tiếng gào thảm thiết.
...
Rời hộp đêm, Diệp Sở và Tôn Ngữ Nhu ghé vào một trung tâm thương mại.
Quần áo trên người Tôn Ngữ Nhu bị xé rách tơi tả, thế này thì không thể về nhà được.
Không thì Tôn Tú Anh lại tưởng lầm anh đã làm chuyện gì với con gái bà ấy.
Cả hai bước vào một cửa hàng thời trang nữ.
"Chào mừng quý khách."
Một nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi niềm nở bước tới: "Hai vị khách ạ, đồ ở cửa hàng bọn em đều là mẫu mới về. Thích cái nào cứ thử nhé."
Diệp Sở nhàn nhạt nói: "Cô giới thiệu cho cô ấy mấy mẫu đi."
Nữ nhân viên liếc Tôn Ngữ Nhu một cái, ánh mắt thoáng trầm trồ.
Cô ấy dựa theo dáng người mà chọn một bộ váy liền màu tím: "Thưa anh, mẫu tím này hợp với dáng và phong cách của bạn gái anh lắm."
Bị hiểu lầm như vậy, má cô ửng hồng. Thấy Diệp Sở không hề phủ nhận, trong lòng cô thoáng dâng chút mừng thầm.
Cô nhận lấy chiếc váy ngắm nghía, càng nhìn càng thích, nhưng vừa nhìn thẻ giá đã giật mình.
Một chiếc váy mà hơn ba vạn tệ, cũng bằng cả tiền sinh hoạt với học phí một năm của cô.
"Diệp Sở, tôi không quen mặc váy lắm, hay mình đi chỗ khác xem nhé."
Biết cô gái sợ điều gì, Diệp Sở mỉm cười: "Đừng lo, giá cả không phải vấn đề. Cậu cứ thử đi."
"Nhưng mà ... " Tôn Ngữ Nhu vẫn còn lưỡng lự.
Tự dưng tiêu tiền của Diệp Sở, cô thật sự áy náy.
Diệp Sở cắt ngang, không cho cãi: "Không nhưng nhị gì hết, mau vào thay đi."
Nữ nhân viên nhìn với vẻ ngưỡng mộ: "Chị ơi, bạn trai chị tốt ghê."
Tôn Ngữ Nhu đỏ bừng cả mặt, nhưng cũng không cố chấp nữa, vừa định vào thay đồ.
Đúng lúc ấy, một giọng nói chói tai vang lên.
"Ồ, chẳng phải Tôn Ngữ Nhu đây sao? Nhà mở quán mì mà cũng dám vào chỗ này mua đồ à?"
Diệp Sở nhíu mày nhìn qua, chỉ thấy một người đàn bà trang điểm loè loẹt bước từ phía sau cửa hàng ra.
Nữ nhân viên vội chào: "Chị quản lý."
Sắc mặt người phụ nữ sầm xuống, quát: "Trương Hiểu Lệ, chị nói bao nhiêu lần rồi? Đồ ở đây rất đắt, đâu phải ai cũng vào thử được. Lỡ làm bẩn thì ai đền?"
Nữ nhân viên cúi gằm, không dám hé miệng, rõ là rất sợ bà ta.
Người phụ nữ lại nhìn sang Tôn Ngữ Nhu, khinh khỉnh: "Tôn Ngữ Nhu, nhà mày thế nào tự mày không biết à? Cũng đòi làm màu, ra vẻ giàu có. Làm bẩn đồ mày có đền nổi không?"
Bị nói cho đỏ mặt tía tai, Tôn Ngữ Nhu chỉ muốn tìm một chỗ chui xuống.
Diệp Sở khẽ vỗ vai cô, rồi trừng mắt nhìn người phụ nữ, nhấn từng chữ: "Xin lỗi Ngữ Nhu đi."
"Xin lỗi?" Người phụ nữ nhếch môi cười khinh: "Cô ta xứng chắc?"
Nói rồi, ả đảo mắt nhìn Diệp Sở từ đầu đến chân, giễu cợt: "Tôn Ngữ Nhu, chẳng lẽ thẳng nghèo rớt mồng tơi này là bạn trai cô? Tặc tặc, mắt mũi cô tệ thật đấy."
Tôn Ngữ Nhu hơi giận: "Vương Oánh Oánh, chuyện của tôi không cần cô xen vào."
Vương Oánh Oánh bĩu môi: "Ai thèm lo chuyện cỏn con của cô. Cút nhanh đi, đừng chướng mắt ở đây."
Tuy rất tức, nhưng hiểu rõ tính nết đối phương, cô không muốn dây dưa, liền kéo Diệp Sở định rời đi.
"Chưa vội. Con mụ này còn chưa xin lỗi."
Diệp Sở lắc đầu, nhìn chẳm chằm Vương Oánh Oánh: "Cô chắc là không xin
lỗi?
Vương Oánh Oánh khoanh tay, vênh váo: "Đồ nghèo kiết xác, tôi không xin lỗi đấy. Anh làm gì được?"
Chát!
Diệp Sở lười nói nhảm, vung tay tát một cái, lạnh giọng: "Tôi tát cô đấy."
Má bỏng rát, Vương Oánh Oánh sững người một thoáng, rồi lập tức nổi điên.
"Đồ nghèo hèn, dám đánh người à. Mày cứ đợi đấy."
Mắt tóe lửa, ả rút điện thoại gọi ngay.
Vừa nối máy, ả đã oà khóc kể lể:
"Anh Thiên ơi, có người gây rối trong cửa hàng, còn đánh em nữa. Anh phải làm chủ cho em đấy, hu hu ... "
"Đợi đó, tôi qua ngay."
Đầu dây bên kia là giọng đàn ông lạnh tanh, rồi cúp máy cái rụp.
Vương Oánh Oánh cất điện thoại, giọng đầy độc địa: "Đồ nghèo kiết xác, cứ chờ xem lát nữa anh Thiên tới xử mày thế nào."
Diệp Sở chẳng thèm liếc ả, nói với Trương Hiểu Lệ: "Lấy thêm vài bộ nữa cho Ngữ Nhu thử đi."
Trương Hiểu Lệ hơi ngập ngừng, rõ ràng là sợ bị Vương Oánh Oánh trách mắng.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không ai dám làm khó cô." Diệp Sở điềm nhiên nói.
Trương Hiểu Lệ gật đầu, rồi đi lấy đồ.
Cô cũng nghĩ kỹ rồi, cùng lắm thì nghỉ việc.
Rất nhanh, Trương Hiểu Lệ mang tới mấy bộ, dẫn Tôn Ngữ Nhu vào phòng thử
đồ
Vốn còn định từ chối, nhưng bị Diệp Sở đẩy nhẹ vào phòng thử.
Vương Oánh Oánh không hề ngăn cản, trong bụng còn mong Tôn Ngữ Nhu thử thật nhiều.
Lát nữa mới có cớ đòi bồi thường.
Tôn Ngữ Nhu nhanh chóng thay xong bước ra, mắt Diệp Sở liền sáng rực.
Bộ váy tím thướt tha khiến cô rạng rỡ hơn hẳn, lại toát lên vài phần thoát tục như tiên.
"Thế nào? Có đẹp không?" Cô gái tràn đầy chờ đợi nhìn Diệp Sở.
"Rất đẹp, như một nàng tiên rơi xuống trần." Diệp Sở không tiếc lời khen.
Đôi mắt Tôn Ngữ Nhu cong cong, nụ cười không giấu nổi, rồi lại vào thử những bộ khác.
Cô thử liền mấy bộ, bộ nào cũng đẹp.
Phải nói, con mắt chọn đồ của Trương Hiểu Lệ rất chuẩn.
Tất nhiên, cũng nhờ vẻ đẹp trời cho của Tôn Ngữ Nhu.
Đột nhiên, một thanh niên cao lớn dẫn theo một đám bảo vệ xông vào.
Mắt Vương Oánh Oánh sáng rỡ, lập tức lao tới đón.
"Anh Thiên, cuối cùng anh cũng đến. Anh xem mặt em bị đánh này, hu hu ... "
Sắc mặt Triệu Tiểu Thiên bỗng sa sầm: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Vương Oánh Oánh lập tức thêm mắm dặm muối kể lại một lượt.
"Yên tâm, anh sẽ đòi lại công bằng cho em." Triệu Tiểu Thiên cam đoan.
Lúc này, Diệp Sở từ phía phòng thử đi ra.
Thấy Diệp Sở, Triệu Tiểu Thiên khựng lại.
"Ô, tôi tưởng ai mà gan to dám gây sự ở Trung tâm Thương mại Giang Nam, hoa ra là thẳng ở rể của nhà họ Khương." Hắn cười nhạo.
Vương Oánh Oánh ngạc nhiên: "Anh Thiên, anh quen thằng này à?"
Triệu Tiểu Thiên gật đầu: "Thằng này tên Diệp Sở, chính là thẳng ở rể của nhà họ Khương đang làm ầm ĩ khắp thành phố Giang Đô dạo gần đây."
Ảnh của Diệp Sở đã lan khắp giới con ông cháu cha ở Giang Đô.
Bởi vậy Triệu Tiểu Thiên mới nhận ra ngay.
Vưong Oánh Oánh tròn mắt kinh ngạc, không ngờ Diệp Sở lại có thân phận
đó
Bao sao dám hung hang như thế.
"Anh Thiên, vậy chúng ta ... " Á hơi lưỡng lự.
Nhà họ Khương đâu có dễ đụng vào.
Triệu Tiểu Thiên xua tay: "Yên tâm, chỉ là thằng ở rể vô dụng thôi. Nhà họ Khương không đời nào vì hắn mà đắc tội Hiệp Hội Thương Mại Giang Nam."
Cha của Triệu Tiểu Thiên là tổng giám đốc trung tâm thương mại này, mà sau lưng trung tâm chính là Hiệp Hội Thương Mại Giang Nam.
Hiệp Hội Thương Mại Giang Nam là ông lớn của tỉnh Giang Nam.
Dù chỉ là tổng giám đốc của một trung tâm thương mại, địa vị cũng chẳng kém gì người nhà họ Khương.
Vương Oánh Oánh lập tức yên tâm.
Đúng lúc ấy, Tôn Ngữ Nhu bước ra từ phòng thử.
Mắt Triệu Tiểu Thiên sáng lên, thầm xuýt xoa: Con bé này đẹp thật.
Tôn Ngữ Nhu đi tới bên Diệp Sở: "Thế là được rồi, không cần thử nữa đâu."
Diệp Sở gật đầu, dặn Trương Hiểu Lệ: "Gói hết cho tôi nhé."
Tôn Ngữ Nhu liên tục lắc đầu: "Diệp Sở, mua một cái là được rồi, lấy hết đắt lắm."
Diệp Sở phẩy tay: "Không sao, có vài trăm nghìn tệ thôi, tôi trả được."
Triệu Tiểu Thiên cười khẩy: "Hừ, khẩu khí lớn ghê. Quả là thẳng ở rể lừng danh thành phố Giang Đô."
Diệp Sở lạnh lùng buông bốn chữ: "Liên quan gì tới mày."
Nụ cười trên mặt Triệu Tiểu Thiên đông cứng, rồi mặt mũi sầm lại.
'Gọi mày là thằng ở rể của nhà họ Khương mà mày tưởng mình to tát lắm à." Hắn nhìn xuống Diệp Sở với vẻ kẻ cả, giọng đầy kiêu ngạo.
"Này thẳng nhãi, loại vô dụng ở rể như mày, trước mặt đám con ông cháu cha thứ thiệt thì chẳng là cái đinh gì."
"Nể mặt nhà họ Khương, tao cho mày một cơ hội: ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, rồi nhường cô gái này cho tao, có lẽ tao sẽ cân nhắc tha cho mày một lần."
Thấy Triệu Tiểu Thiên nhắm vào Tôn Ngữ Nhu, mắt Vương Oánh Oánh loé lên tia oán hận.
Hồi cấp ba cũng từng xảy ra chuyện tương tự.
Cô ả khó khăn lắm mới câu được một cậu ấm nhà giàu, nhưng vừa thấy Tôn Ngữ Nhu xuất hiện, cậu ta lập tức đá cô ả để theo đuổi Tôn Ngữ Nhu.
Từ đó, Vương Oánh Oánh hận đối phương tận xương tuỷ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!