Lọc Truyện

Mang Theo Con Của Giám Đốc Phó Về Quê - Đoàn Mễ

“Bác gái có biết… Cô ta đã nói rằng đứa trẻ không phải của anh Khiêm không ạ?”

“Nói lúc nào?” Phó phu nhân đưa mắt nhìn về phía Thường Liên, thấy đến giờ phút này cô ta còn muốn tìm cách bôi xấu hình ảnh của con dâu tương lai thì có chút bực mình.

“Chính tai cháu đã nghe, cũng đã ghi âm lại.”

Thường Liên đang định mở điện thoại ra nhưng lại thấy một bàn tay ngọc ngà giơ lên, Phó phu nhân nói:

“Không cần đâu.”

“Bác gái…”

Chưa nói đến vấn đề tại sao Thường Liên lại muốn ghi âm cuộc trò chuyện của mình và Đoàn Mễ, bà cảm thấy phiền khi cách cô gái này nói chuyện mang nặng mưu mô.

“Mục đích của cháu hôm nay đến đây là gì vậy?”

“Cháu, cháu muốn thăm bác…”

“Nếu ghé chơi thì không cần nói những chuyện ngoài lề.”

“Nhưng…”

Thường Liên thật sự không hiểu, vấn đề mà cô ta muốn nói rất quan trọng và nó ảnh hưởng trực tiếp đến Phó gia kia mà? Chẳng lẽ bà mặc kệ đứa trẻ trong bụng Đoàn Mễ là con của ai, chỉ cần anh Khiêm muốn là được?

Phó Đình Xuyên rất quan tâm Thường Liên thậm chí xem cô ta như con gái của mình, nhưng Phó phu nhân thì không giống. Trước kia nể mặt chồng nên bà mới mắt nhắm mắt mở, còn bây giờ càng lớn cô gái này càng không hiểu chuyện. Ở trước mặt bà diễn kịch khác gì múa rìu qua mắt thợ chứ? Để ngồi vững được vị trí Phó phu nhân này, chuyện bà gặp phải còn ít sao?

Ở chỗ Phó phu nhân không tìm được chút cơ hội nào để nói xấu Đoàn Mễ, Thường Liên ngượng ngùng muốn chết.

Thấy bà lạnh nhạt với mình, cô ta chỉ có thể lấy lý do còn có việc nên rời đi.

Sự việc dần quay trở về quỹ đạo trước đó, Phó Tinh Khiêm sau nhiều ngày cố gắng đã khiến cho thái độ của cha mẹ Đoàn hòa hoãn không ít.

Sáng sớm, anh mang theo mấy phần cơm đi tới Đoàn gia liền trông thấy hai bóng người đang lôi lôi kéo kéo.

Trúc Thanh tức giận túm cổ áo của Triệu Tuấn Vĩ, nói:

“Bảo anh đi bắt mấy con chuột với tôi thôi mà anh lải nhải mãi, có còn đáng mặt đàn ông không? Thân cao mét tám mà sợ hả?”

“Cô thích ăn chuột thì liên quan gì đến tôi? Sao tôi phải đi cùng cô chứ?” Người đàn ông bất lực không dám phản kháng.

“Một mình tôi không được, phải có người giúp đỡ.”

Cô gái nhỏ liếc mắt nhìn hắn, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mặt mày ủ rũ bị kéo đi. Hắn vừa bước chậm theo Trúc Thanh vừa hỏi:

“Cô ở biệt thự mà đam mê đi bắt chuột đồng hả?”

“Hôm nay vui, muốn ra đồng chơi, ý kiến gì?”

Triệu Tuấn Vĩ bị cô trừng mắt liền ngậm miệng, được rồi, ai dám ý kiến.

Mặc dù thời gian ở Đoàn gia hắn bị ức hiếp thật sự không ít, ban đầu còn nổi khùng muốn tẩn nhau với Trúc Thanh nhưng mà dần dần cũng quen. Số công việc tay chân hắn làm ở đây chắc bằng hai mươi mấy năm trước đây cộng lại rồi.

Đi trên con đường lớn, khóe mắt Triệu Tuấn Vĩ liếc thấy Phó Tinh Khiêm, lập tức bật ra ý nghĩ cầu cứu.

Tín hiệu truyền tới, Phó Tinh Khiêm giả vờ không thấy, trực tiếp bỏ qua hắn.

Một tiếng sau.

Trên ruộng lúa bao la bát ngát, hai người đàn ông cao lớn đầu đội mũ rơm, tay xách lồng sắt nhìn nhau chăm chú, Triệu Tuấn Vĩ ôm bụng cười khặc khặc:

“Ha ha ha, Phó thiếu, sao anh cũng ở đây vậy?”

Ban nãy hắn còn hậm hực vì bị Phó Tiình Khiêm bỏ rơi, ai ngờ mới lượn một vòng thì đã trông thấy anh ta đi cùng Đoàn Khánh tới chỗ này.

Đoàn Khánh mặt mày nghiêm túc nhìn Phó Tinh Khiêm, nói:

“Trước kia bảo cậu câu hai mươi con cá mà cậu không câu được, vậy bắt đủ hai mươi con chuột thì tôi coi như tạm cho cậu qua cửa.”

Mẹ nó, làm con gái ông khóc sưng cả mắt, bây giờ lại còn mặt dày chạy đến nhà ông năn nỉ ỉ ôi, đúng là chướng khí. Nếu không phải con bé gần đây tâm trạng đã tốt hơn, cũng giải thích cho bọn họ lý do hai đứa giận dỗi, dùng tuyệt chiêu nhõng nhẽo với ông thì còn lâu ông mới chấp nhận thằng oắt này.

Thấy Triệu Tuấn Vĩ cười há há quên cả việc đang làm, Trúc Thanh vung tay tát vào mông hắn một cái:

“Ngơ ngẩn cái gì, mau thả lồng xuống vị trí tôi đã chỉ đi, nhanh nhanh!”

“Cô… Cô không biết xấu hổ à?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận