Lọc Truyện

Long Vương Trở Lại - Giang Thần

Giang Thần cũng không ở lại quá lâu trong Thời Đại Khoa, anh rời đi.
Ra khỏi tòa nhà Thời Đại Khoa.
Đứng bèn ngoài tỏa nhà, anh không khỏi thất thần khi nhìn rất nhiều người thành đạt mặc trang phục tươi sáng đẹp đẽ ra ra vào vào.
Anh cũng không ngờ có một ngày mình lại dấn thân vào con đường kinh doanh.
Sờ sờ mũi, anh tự lấm bấm một mình: “Cuộc sống thật sự rất kỳ diệu mà.”
“Đang mù quáng cảm khái cái gì đấy?”
Một giọng nói truyền đến.
Giang Thần nhìn lên.
Không biết từ bao giờ, Hứa Tinh đã xuất hiện ở trước mặt anh.
Hứa Tinh khoanh tay trước ngực, nhìn Giang Thần: “Sao hả, không tìm được việc, vấp phải trác trờ rồi à?”
“Không phải đâu.” Giang Thần cong mòi, lấy tấm card visit ra, lâc qua lắc lại trước mặt Hứa Tinh, vé mặt đắc ý nói: “Cỏ nhìn
thấy chưa, giám đốc đấy.”
Hứa Tinh đã nhìn thấy rồi.
Giám đốc nghiệp vụ.
Cô ta biết rằng nhân viên nghiệp vụ bình thường của một tập đoàn lớn khi làm danh thiếp đều viết rằng mình là giám đốc nghiệp vụ, chác tập đoàn Thời Đại Khoa cũng như vậy.
Mặc dù đây chỉ là một nhản viên nghiệp vụ.
Tuy nhiên, cố ta vẫn có hơi ngạc nhiên.
Giang Thần mới đi lính về, lại không có năng lực nghiệp vụ, làm sao có thể ứng tuyển nhân viên nghiệp vụ của Thời Đại Khoa cho được?
Hơn nữa Thời Đại Khoa có yèu cầu cực kỳ cao đối với nhân viên nghiệp vụ, yêu cầu phải là tốt nghiệp các trường đại học trọng điếm và có kinh nghiệm làm việc phong phú.
Giang Thần không có bất kỳ thứ nào trong số này cả.
“Còn cô, cô đã trúng tuyến chưa?” Giang Thần nhìn Hứa Tinh cười hỏi.
Trong trí nhớ của anh, Hứa Tinh là một cô gái rất thông minh, dịu dàng và có chí tiến thủ rất mạnh mẽ.
Không gặp nhau đã mười năm, nhưng Hứa Tinh đã thay đổi rất nhiều.
Bây giờ chí tiến thủ của cô ta vẫn rất mạnh mẽ, nhưng cô ta không hề dịu dàng nữa rồi.
Độc đoán, lạnh lùng.
Đây là cảm nhận của Giang Thần về cô ta lúc này.
Hứa Tinh không muốn nói gì với Giang Thần.
Chỉ là một tẻn con rể ở nhờ nhà vợ, khoe khoang với anh mình là phó giám đốc, ngày mai sẽ đến tập đoàn Thời Đại Khoa báo cáo sao?
Không có gì tự hào khi khoe khoang với anh cả.
Cô ta đeo kính râm vào, xoay người rời đi.
Giang Thần nhìn theo bóng lưng rời đi của cô ta, mím môi cười: “Vô cùng lạnh lùng đấy nhỉ.”
“Wow, Khôn Khôn, Khôn Khôn của tôi.”
Đúng lúc này, bên ngoài tập đoàn Thời Đại Khoa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Có không ít cô gái lao đến trước một chiếc xe.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trong bộ vest tráng, đế tóc bạch kim, ăn diện rất thòi thượng, khí chất tràn trề bước xuống xe.
Sau khi anh ta bước xuống xe, có không ít cô gái la hét, rất
nhiều người ở xa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Đây là ai, thật là một cảnh tượng hoành tráng.” Giang Thần cau mày.
Hứa Tinh đang rời đi cũng nhìn thấy người đàn ông điển trai vừa xuống xe đó, hai mát cô chợt sáng lên.
Cô ta liền thay đổi thái độ kiêu ngạo của mình, lon ton chạy lại, đến với người đàn ông đẹp trai trẻ trung đó.
Rồi hét lên: “Khôn Khôn, em là fan của anh, em rất thích ca khúc do anh tự viết lời, soạn nhạc “Ngày mai sẽ tốt hơn”, anh có thế ký tên cho em được không?”
“Mê trai.” Nhìn thây cảnh tượng này, Giang Thần không khỏi bĩu môi, anh còn tưởng rằng Hứa Tinh lạnh lùng cao ngạo biết bao nhiêu.
Không ngờ, vừa nhìn thấy ngôi sao, đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Nhấn Mở Bình Luận