Lọc Truyện

Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa

Lúc này, có người bên dưới lên
tiếng: “Mục tổng, chụp hình toàn gia đình cho mọi người như thế nào?”
“Được chứ!” Mục Trăn nói.
Sau đó, Mục lão thái thái, Mục phu nhân cũng cùng đứng lên, ôm lấy Tiểu Thời Quang, cố định khung hình, có điều chỉ chụp lấy bóng lưng của Tiểu Thời Quang, không hề chụp rõ mặt đứa bé, đây cũng là sự bảo vệ của Mục Cảnh Thiên dành cho đứa bé.
Buổi tiệc này.
Ồn áo náo nhiệt, không ít người
thể hiện ý chúc mừng với bọn họ.
Có điều có bao nhiêu người là thật lòng, Mục Cảnh Thiên cũng không để ý, điều anh để ý đến chính là anh nhất định phải cho Hạ Tử Hy cùng Tiểu Thời Quang quang minh chính đại đứng bên cạnh anh.
Lúc này, Đô Đô cùng A Thuât cũng ghé qua.
“Tiểu Hy!” Đô Đô vui vẻ gọi tên
cô.
Hạ Tử Hy nhìn sang, khi nhìn
thấy Đô Đô cùng A Thuật đồng thời xuất hiện, cô liền mỉm cười: “A Thuật, Đô Đô, hai người đến rồi?”
“Tất nhiên rồi, Mục tổng mời, bọn mình nhất định phải đến!” Đô Đô mỉm cười nói.
Lúc này, nhìn Tiểu Thời Quang trong lòng Mục Cảnh Thiên, vui mừng không thôi: “Con trai nuôi, mẹ nuôi đến thăm con đây, để mẹ ôm con nào!” vừa nói, móng vuốt nhỏ liền vươn đến.
Tiểu Thời Quang bật cười, giống như đối với Đô Đô, hai người tính
cách giống nhau liền chơi rất vui vẻ.
Lúc này, A Thuật nhìn Hạ Tử Hy, ánh mắt mang theo chút an ủi: “Đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp, A Thuật cùa hôm nay, chính là một đại minh tinh nóng bỏng tay rồi!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
A Thuật mỉm cười: “Đại minh tinh gì chứ, cô đừng trêu chọc tôi!”
Hạ Tử Hy mỉm cười: “Tôi nghe nói, phía bên Hollywood cũng muốn mời anh qua đó, như thế
nào? Đã suy nghĩ đến việc muốn đi hay chưa?”
Nhắc đến chuyện này, tầm mắt A Thuật nhìn sang Đô Đô, ánh mắt yêu chiều: “Vậy phải xem thử ai đó muốn như thế nào!”
Đô Đô ngược lại ôm lấy Tiểu Thời Quang, chơi vô cùng vui vẻ.
Hạ Tử Hy nương theo ánh nhìn của A Thuật nhìn sang, nhìn sang Đô Đô, liền hiểu rõ lời này có ý
gì.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
A Thuật cũng không hề nhắc đến chuyện Hạ Tử Hy rời đi, có đôi khi, có nhiều chuyện, trong lòng hiểu rõ là được, cũng không cần nhất thiết phải nói ra.
Ăn ý, có đôi khi rất quan trọng.
Lúc này, Khả Khả cũng bước đến: “Tiểu Hy, Đô Đô!”
Khi nhìn thấy Khả Khả, Hạ Tử Hy liền mỉm cười: “Chị nói mà, nhiều người đến như vậy, như thế nào lại không thấy em!”
Khả Khả mỉm cười: “Mục tổng chính là đặc biệt mời chị đến, chị
như thế nào không đến chứ!”
Vừa nói, nhìn đứa trẻ trong lòng Đô Đô, cô vội vàng bước đến: “Mau cho chị xem tiểu bảo bối nào!” sau khi nhìn thấy vẫn không nhịn được thốt lên: “Thật sự nhìn rất giống bé gái!”
Hạ Tử Hy bất lực.
Cũng không nhớ đã có bao nhiêu người nói Tiều Thời Quang lớn lên giống con gái rồi, nếu cứ như vậy, làm sao được đây!
Chính vào lúc mọi chuyện diễn ra vô cùng náo nhiệt, một bước người chậm chạp bước vào bên trong.
Khí thế mạnh mẽ như vậy, khiến cho người khác không nhịn được rời tầm mắt nhìn sang. Người phía sau ông vĩnh viễn luôn là A Hoa, người đàn ông đó không phải ai khác chính là Vinh cẩm.
Thật ra ông đã sớm biết Hạ Tử Hy quay trở về.
Nhưng hôm nay có mặt ở đây cũng do Mục Cảnh Thiên mời ông đến.
Sau khi ông tiến vào, trước cùng Mục Trăn trò chuyện vài câu, sau đó liền dời tầm mắt nhìn sang Hạ
Tử Hy.
Quả thật, một năm nay ông đều biết Hạ Tử Hy sống ở nước Pháp cũng vì trước khi Hạ Tử Hy rời khỏi hai người bọn họ đã từng gặp mặt, dấu vết Hạ Tử Hy rời đi, cũng chính là do ông giúp cô xóa nhòa, chỉ là điều ông không biết chính là những chuyện sau khi cô đến nước Pháp.
Ông cũng đã từng thăm dò qua, chỉ đáng tiếc, căn bản không thể thăm dò được.
Giây phút này, Vinh cẩm liền bước sang.
“Đã lâu không gặp!”
“Đã lâu không gặp!”
Hai người gặp mặt ngược lại giống như một người bạn cũ, chỉ đơn giản nói bốn chữ.
A Hoa vẫn luôn đứng phía sau, có chút không cam lòng, rõ ràng chính là con gái ruột của mình, nhưng chỉ có thể kiềm nén, không cách nhận lại.
Nhưng anh vẫn tôn trọng tuyệt
đối quyết định của Vinh cẩm.
“Một năm trước, cảm ơn ông!” Hạ Tử Hy nhìn Vinh cẩm mỉm cười nói.
Vinh Cẩm cũng mỉm cười: “Chỉ là có người nào đó không trách tôi là được!” lời này rõ ràng có ẩn ý.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên liền bước đến, trực tiếp ôm lấy Hạ Tử Hy vào lòng: “Thật ra tôi sớm nên đoán ra được, nếu không tôi cũng sẽ không sớm như vậy đến tìm ông!”
“Nhưng mà cái gì tôi cũng không
nói!” Vinh cẩm nói, không phải không nghĩ đến, chỉ là con người của ông tuyệt đối tôn trọng Hạ Tử Hy, huống hồ cô còn là con gái của ông.
“Quả thật, có điều tôi không trách ông, cũng vì…” vừa nói, anh liền nghiêng người nhìn sang người đang đứng bên cạnh, trong mắt tràn ngập tình yêu, “Cũng vì người quan trọng nhất cùa tôi đã đứng ở đây!”
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười.

Nhấn Mở Bình Luận