Lọc Truyện

Kỳ Hạn Chung Thân

Lục Gia Văn được mời tham dự hôn lễ với tư cách là người làm chứng.

Cặp đôi kết hôn ngày hôm nay cũng là một cặp tình nhân đồng tính, tình huống có phần tương tự với anh và Phó Khâm Hoàn, cũng là xem mắt rồi tiến đến hôn nhân. Nhưng khác là hình như một bên chú rể không tự nguyện cho lắm.

"Anh luật sư ơi, anh nói xem giờ tôi đào hôn còn kịp không?"

Vị chú rể này tên là Ngu Tranh, là một nhà thiết kế thời trang có tâm lý sợ hôn nhân. Trước đó khi biết sắp phải kết hôn thì chỉ muốn mỗi ngày đến văn phòng luật 800 lần để xin anh cố vấn về vấn đề hôn nhân, qua lại thường xuyên thì hai người dần trở thành bạn bè.

Lục Gia Văn nghĩ trong chốc lát rồi đáp: "Cậu đã tới đăng ký ở Cục Dân Chính, hôn nhân là sự ràng buộc về mặt pháp lý nên bỏ trốn trong hôn lễ chẳng có ý nghĩa gì mấy."

Ngu Tranh thở dài: "Haiz......"

Lục Gia Văn từ tốn bổ sung: "Hoặc là cậu có thể chứng minh mình bị ép buộc kết hôn là có thể xin tòa án huỷ bỏ."

"Cũng không đến mức là bị ép buộc......" Ngu Tranh lí nhí.

Là cậu trong một phút hồ đồ bị ma quỷ mê hoặc thế mà lại nhận lời đồ lừa đảo kia! Tên Mạc Dật kia nói gì mà sau khi kết hôn cũng không khác gì lúc trước, vốn sống thế nào thì vẫn sống như thế. Kết quả thì sao? Vừa đăng ký xong thì sắp xếp cho cậu bao nhiêu là chuyện, vừa muốn hôn lễ vừa muốn tuần trăng mật, còn muốn quản thúc cậu khắp nơi, còn chút nhân quyền nào không hả!

"A Tranh, em xong chưa?" Một người đàn ông cao gầy xuất chúng bước vào phòng, anh ta gật đầu chào hỏi với Lục Gia Văn, Lục Gia Văn cũng cười lại với anh ta. Đại khái là vì từng làm người mẫu nên người nọ mặc một bộ vest phù rể trắng, gương mặt như tranh vẽ, không cười cũng có vẻ đa tình. Đúng là Ngu Tiêu anh trai của Ngu Tranh.

"Tiêu, hức......" Ngu Tranh ôm chặt người vừa tới rồi gào khóc, "Em trai anh sắp phải kết hôn sớm rồi, tuổi còn trẻ mà đã phải bước vào nấm mồ hôn nhân. Có còn công lý không chứ."

"Được rồi." Ngu Tiêu buồn cười vỗ vỗ vai cậu, "Sắp kết hôn đến nơi rồi em đừng giở tính trẻ con nữa, chuẩn bị xong thì ra ngoài đi, anh Mạc đợi em lâu lắm rồi."

"Cho anh ta chờ." Ngu Tranh nói với vẻ không quan tâm, nghĩ một lúc lại không cam lòng nói, "Em thật không hiểu, anh với tên họ Quý còn chưa kết hôn, rốt cuộc vì sao mẹ em cứ phải nhọc lòng với chuyện của em?"

"Bởi vì quả thật em khá khiến mẹ nhọc lòng mà." Ngu Tiêu nói, "Còn về anh với Thời Thận, ừm, chắc là cũng sắp rồi......"

Nhắc tới tên của đối phương thì dường như Ngu Tiêu có chút ngượng ngùng, không khỏi cúi đầu cười cười, gương mặt chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu mặn nồng.

Ngu Tranh nhìn vẻ mặt của anh ta thì hơi đau dạ dày, lại có phần ghen tị. Tuy cậu không ưa cái người tên Quý Thời Thận đó nhưng đối với tình cảm sâu đậm giữa họ thì vẫn cảm thấy tò mò và ngưỡng mộ.

Thời gian sắp đến, cho dù Ngu Tranh có không muốn thế nào thì vẫn phải ra ngoài. Ở ngoài cửa Mạc Dật đứng khoanh tay dựa lên tường chờ, thấy cậu ra thì cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: "Sao lâu thế? Cô dâu cũng không nhùng nhằng như em."

Ngu Tranh liếc xéo hắn: "Thế anh kết hôn với cô dâu khác đi."

Mạc Dật lại đưa mắt quan sát cậu một lượt: "Em vẫn vừa mắt hơn cô dâu. Đi thôi."

Bởi vì cả hai đều là chú rể nên nghi thức cũng không quá câu nệ, đại khái là thực hiện theo trình tự thông thường. Lục Gia Văn là luật sư nên làm người chứng hôn vô cùng thích hợp. Khi hôn lễ bắt đầu, toàn bộ khách khứa bên dưới bục dần dần yên tĩnh lại. Lục Gia Văn hắng giọng rồi mở miệng nói: "Kính thưa các vị khách quý."

"Hôm nay tôi thật vinh dự được đảm nhận vai trò người chứng hôn cho anh Ngu Tranh và anh Mạc Dật, trong giờ phút thiêng liêng và trang trọng này sẽ được cùng chứng kiến sự gắn kết của cặp đôi chú rể này với tất cả mọi người."

Lục Gia Văn vừa nói vừa nhớ lại hôn lễ vào mấy năm trước của anh và Phó Khâm Hoàn.

Hôn lễ trước đây của họ còn sơ sài hơn hiện tại. Không có khách khứa đông đúc cũng không có người chứng hôn chúc phúc, chỉ là đi qua sân khấu dưới sự chứng kiến của ba mẹ hai bên, cả quá trình vội vã vô cùng.

Anh vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân của anh cũng sẽ giống như hôn lễ liếc mắt một cái là có thể nhìn đến cuối, nhưng có ai đoán trước được những chuyện xảy ra sau đó chứ?

Sự chân thành của anh đổi lại được một tấm chân tình, bất kể là hôn nhân hay là tình yêu đều đạt được viên mãn.

"Tại đây tôi lấy tư cách là người chứng hôn tuyên bố với mọi người: Cuộc hôn nhân giữa anh Ngu Tranh và anh Mạc Dật hợp pháp và có hiệu lực."

"Mỗi một mối tình đều không dễ có được, hy vọng trên con đường sau này hai người sẽ giúp đỡ nhau, thông cảm cho nhau. Cuối cùng xin chúc hai người bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!"

Sau khi kết thúc bài phát biểu thì anh giao lại sân khấu cho người dẫn chương trình. Vào thời khắc nhìn thấy cặp đôi mới cưới trên sân khấu trao nhẫn rồi ôm hôn thì trong lòng Lục Gia Văn vẫn có chút xúc động.

Bỗng nhiên anh rất nhớ Phó Khâm Hoàn, tiếc là tuần này đối phương đi công tác không có ở đây. Giữa bầu không khí náo nhiệt như vậy nhưng anh lại thoáng cảm thấy cô đơn.

Rõ ràng kết hôn đã nhiều năm nhưng mỗi ngày đều trôi qua như khi còn mới cưới, ngay đến chính anh cũng cảm thấy khó có thể tin. Các đồng nghiệp luôn hỏi anh rốt cuộc bí quyết duy trì sự mặn nồng trong hôn nhân là gì, Lục Gia Văn cũng không nói nên lời, có lẽ là bởi vì gặp được đúng người thôi.

Sau khi kết thúc quy trình hôn lễ thì anh trai của Ngu Tranh là Ngu Tiêu tới tìm anh, gọi anh lại: "Luật sư Lục."

Lục Gia Văn vốn định đi về trước, nghe thấy vậy thì nghiêng người hỏi: "Sao vậy?"

Ngu Tiêu hơi do dự, Lục Gia Văn kiên nhẫn nói: "Không sao đâu, có gì cứ nói thẳng đừng ngại."

"Ừm, là thế này, tôi định nếu sau này tôi tổ chức hôn lễ thì lại mời luật sư Lục làm người chứng hôn có được không?"

Lục Gia Văn cười nói: "Đương nhiên là được."

"Thật sao? Cảm ơn anh nhiều lắm!" Bản thân ngoại hình của Ngu Tiêu đã rất đẹp, khi cười lên ánh mắt cực kỳ linh động nên rất dễ khiến người ta có thiện cảm.

"Tiêu Tiêu." Đột nhiên trong góc tường có một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng bước ra, hắn bước tới mấy bước ôm chặt Ngu Tiêu từ phía sau rồi nhìn thẳng Lục Gia Văn với ánh mắt đầy sự thù địch, nhưng giọng nói sát bên tai Ngu Tiêu lại rất trầm, "Đừng rời khỏi mắt tôi."

"Biết rồi, Quý Thời Thận, đừng làm nũng." Dường như Ngu Tiêu không quen thân mật trước mặt người ngoài lắm, anh ta đỏ mặt tránh khỏi hắn rồi nói với Lục Gia Văn, "Vậy tôi đi trước. Luật sư Lục, khi khác liên lạc lại với anh nhé."

Lục Gia Văn lễ phép nói: "Được."

Người đàn ông tên Quý Thời Thận kia có vẻ như rất bất mãn, hắn cau mày nắm lấy cổ tay Ngu Tiêu rồi kéo anh ta đi.

Lục Gia Văn nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, anh chào hỏi Ngu Tranh rồi cũng rời khỏi phòng tiệc.

Bên ngoài khách sạn trời đã tối đen, thỉnh thoảng lại có chiếc xe chạy vụt qua trên đường. Lục Gia Văn thở một hơi rồi gọi điện thoại cho Phó Khâm Hoàn.

Điện thoại chẳng mấy chốc đã được kết nối, anh hỏi đối phương: "Anh đoán xem em đang làm gì?"

"Làm gì hả?" Trong giọng nói của Phó Khâm Hoàn ẩn chứa ý cười, "Không phải em làm người chứng hôn cho người ta à?"

"Phải, hôn lễ kết thúc rồi, em đang ở ngoài đường đây." Lục Gia Văn đi về phía bãi đỗ xe, "Anh thì sao?"

Phó Khâm Hoàn ra vẻ thần bí, "Em đoán xem?"

"Vừa về khách sạn?"

"Không đúng, đoán lại."

"Sao mà em đoán được." Lục Gia Văn nói rồi đột nhiên nghe thấy phía đầu dây bên kia vang lên âm thanh máy móc quen thuộc, "Chủ nhân, chào mừng đã về nhà."

Lục Gia Văn phản ứng lại ngay, "Anh về nhà rồi?!"

"Phải." Phó Khâm Hoàn dường như hơi bất đắc dĩ, "Vốn định về sớm để tạo bất ngờ cho em, giờ thì hết bất ngờ rồi." Đều do phản đồ Tiểu Hoàn làm hắn bại lộ.

"Anh chờ đấy cho em!"

Lục Gia Văn vứt lại một câu rồi cúp điện thoại, vội vội vàng vàng lái xe như bay về nhà, người không biết còn tưởng là đi đòi nợ.

Cũng may buổi tối ít xe cộ nên không bị tắc đường, nhưng dù đường có thông thoáng thế nào thì cũng chưa bao giờ Lục Gia Văn cảm thấy lâu đến vậy.

Tuy rằng bất ngờ bị vạch trần nhưng tâm trạng mong ngóng muốn được gặp đối phương của Lục Gia Văn lại chẳng hề suy giảm. Anh chỉ muốn giây tiếp theo có thể dịch chuyển về nhà ngay tức khắc.

Cho dù không tắc đường nhưng đèn đỏ vẫn không thể tránh, Lục Gia Văn đành phải buồn phiền dừng lại đợi. Trong lúc chờ đèn đỏ anh nhìn thấy điện thoại nhảy ra một thông báo nhắc nhở tin nhắn, là Phó Khâm Hoàn gửi.

"Lái xe chậm một chút, đi đường cẩn thận."

Đáng ghét thật, sao lại bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ rồi. Lục Gia Văn cảm thấy vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.

Khó khăn lắm mới về được đến chân tòa nhà, Lục Gia Văn không muốn chậm trễ dù chỉ một giây nên nhanh chóng đi lên tầng không ngừng nghỉ. Đứng trước cửa nhà vậy mà anh vẫn còn cảm thấy kích động.

Không đợi anh lấy chìa khóa ra thì cửa đã mở từ bên trong, để lộ gương mặt đẹp trai của Phó Khâm Hoàn, "Chào mừng về nhà."

Não bộ còn chưa kịp hoạt động thì cơ thể đã nhào tới, Lục Gia Văn ôm cổ hắn, "Sao anh biết em đã về?"

Phó Khâm Hoàn lại cười nói: "Nghe thấy tiếng bước chân thì biết là em."

"Phó Khâm Hoàn, hôm nay em đi tham gia hôn lễ." Cửa ở sau lưng đóng lại, Lục Gia Văn ngửi được hơi thở đã xa cách một tuần trên người đối phương rồi nhẹ giọng nỉ non.

"Ừ, anh biết."

"Anh còn nợ em một hôn lễ."

"Ngày mai làm bù."

Lục Gia Văn nghĩ trong chốc lát lại nói: "Vẫn là thôi đi, đấy là điềm báo xấu."

Phó Khâm Hoàn nghe theo anh: "Em nói là được."

"Không thì thế này đi, đợi khi hai chúng ta đám cưới vàng và đám cưới bạc thì bù lại. Thế nào?" Lục Gia Văn ngẩng mặt lên nhìn hắn.

"Được thôi." Phó Khâm Hoàn đáp.

Đợi đến khi bảy tám chục tuổi, cho dù hàm răng đã rụng hết, mái tóc trắng xoá thì bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.

Họ đã ước định kỳ hạn chung thân và bọn họ sẽ yêu thương cả một đời.
Nhấn Mở Bình Luận