Ánh mắt Huyền Thiên lộ ra thần sắc thăm dò, sau khi từ trong mắt người nọ đạt được khẳng định, Huyền Thiên tiếp tục nói:
– Tìm ta làm gì?
Người tuổi trẻ kia nói:
– Phụng mệnh Dương sư huynh mang sư đệ đi gặp hắn, Dương sư huynh muốn tìm ngươi nói chuyện.
– Không có hứng thú!
Huyền Thiên lạnh lùng nói.
Người tuổi trẻ kia nói:
– Ngươi có hứng thú hay không không quan trọng, mấu chốt là Dương sư huynh có hứng thú.
Huyền Thiên nói:
– Hắn có hứng thú hay không, liên quan gì đến ta? Ngươi muốn dẫn ta đi gặp hắn, chỉ sợ ngươi còn không có bổn sự này đâu.
Người tuổi trẻ kia cười cười, nói:
– Ngươi vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, đã có người đi báo cáo Dương sư huynh rồi, Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ta nghe nói ngươi có thể vượt cấp khiêu chiến, ta có lẽ khó có thể đánh bại ngươi, nhưng lưu lại ngươi cũng đủ rồi!
– Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ!
Huyền Thiên hai mắt bắn ra ti nh quang, trường kiếm sau lưng rơi vào tay, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo quang mang chói mắt bắn ra, kiếm quang như lưu tinh bay vút, lóe lên liền đâm tới người trẻ tuổi kia.
Nghe hắn nói Dương sư huynh rất nhanh sẽ tới, ngay cả Trương Long cũng phải kém dương sư huynh một bậc, Huyền Thiên tự biết giờ phút này còn không phải là đối thủ, biết rõ nơi này không thể ở lâu được liền đánh một đòn phủ đầu.
Nếu người này đã cản phía trước, vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng đánh bại người này, nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.
Vầng sáng lóe lên, kiếm khí của Huyền Thiên cũng đã đâm đến trước mắt.
Người tuổi trẻ kia chấn động, tốc độ kiếm của Huyền Thiên cực nhanh, vượt quá dự liệu của hắn.
Một đạo vầng sáng sáng chói lóe lên, kiếm của người tuổi trẻ kia cũng đã rời vỏ.
Hai chân hắn đạp xuống mặt đất một cái, thân thể lập tức nhanh chóng lui ra phía sau, trường kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói phảng phất như đâm lủng trời, muốn ngăn một kích cực nhanh kia của Huyền Thiên.
Không có tiếng kim thiết giao nhau như trong dự đoán, trường kiếm của người trẻ tuổi kia một kiếm thất bại, trực tiếp lướt qua đỉnh đầu.
Kiếm của Huyền Thiên vậy mà liền thu hồi trong chớp mắt, một đạo kiếm khí quét ngang tới, một kiếm của Huyền Thiên đã chém ngang bên hông tiểu tử kia rồi.
Trên mặt người trẻ tuổi kia xuất hiện thần sắc rung động, thực lực Huyền Thiên đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Tuy rằng hắn nghe nói sự tích Huyền Thiên vượt cấp khiêu chiến, cũng đã coi Huyền Thiên như kình định, không có cố ý xem thấp, như giờ xem ra hắn vẫn còn đánh giá thấp Huyền Thiên.
– Loa Toàn Kính!
Người tuổi trẻ kia quát mạnh một tiếng, thân thể dùng mũi chân làm trụ, xoay một cái, tốc độ nhanh như tật phong, kiếm trong tay theo lực xoay tròn, dùng thế thiên quân nhất phát bổ xuống dưới.
Huyền Thiên chém một kiếm ngang hồng người trẻ tuổi kia đã vô pháp ngăn cản, chỉ có thể ra hạ sách này, muốn cùng Huyền Thiên lưỡng bại câu thương, nếu như Huyền Thiên chém một kiếm ngang eo thì đầu sẽ bị hắn chém thành hai khúc.
Chỉ trong hai kiếm đã bức người trẻ tuổi kia đến mức phải đồng quy vu tận.
Một tiếng cười khẽ vang lên, thân thể Huyền Thiên như linh xà tránh sang một bên, một kiếm của người trẻ tuổi kia thất bại, đồng thời, theo Huyền Thiên né tránh, một kiếm ngang eo kia tự nhiên cũng bị phá.
Huyền Thiên tự nhiên sẽ không lưỡng bại câu thương với người trẻ tuổi kia, hắn đã trông thấy từ phương hướng Thiên Kiếm Tông đang có một người chạy nhanh qua bên này, nếu lúc này giết người trẻ tuổi trước mắt cũng khó thoát được người nọ.
Huyền Thiên tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng người nọ hắn đã từng thấy qua, cho nên nhận ra được, người đang chạy như điên qua bên này chính là Ngô Liêu đã từng tìm Huyền Thiên.
Ngô Liêu có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, thực lực cao hơn người trẻ tuổi trước mắt này không ít, Huyền Thiên lần này ra ngoài lịch lãm rèn luyện là vì tu luyện, muốn kiếm nhiều bạc, mua nhiều đan dược để nhanh chóng đột phá tu vị, muốn đánh bại Trương Long trong giải đầu bài danh đệ tử ngoại môn.
Có ân oán gì có thể để sau hẳn tính, giờ là lúc phát triển, tcùng đối phương triền đấu không thôi không phải là cách khôn ngoan.
– Kiếm thứ ba, Phong Thanh Tứ Khởi!
Huyền Thiên đâm ra một kiếm, trường kiếm trong tay, kiếm khí toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng gió rền vang từ bốn phía mà đến.
Phong Thanh Tứ Khởi là một tuyệt chiêu trong Truy Phong kiếm pháp, Huyền Thiên đã tu luyện đến cảnh giới chí cao chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, tuy là Hoàng giai trung phẩm, nhưng uy lực phải mạnh hơn kiếm pháp Hoàng giai thượng phẩm không ít.
Nếu không có kiếm? Vậy phải ngăn cản thế nào?
Người tuổi trẻ kia trong mắt hoảng sợ, trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông, tu luyện Truy Phong kiếm pháp không ít.
Nhưng Truy Phong kiếm pháp chỉ là kiếm pháp Hoàng giai trung phẩm, cường giả bước vào Tiên Thiên cảnh, có lẽ có thể khiến Phong Thanh Tử Khởi sử xuất ra tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm, nhưng bọn hắn đã tu luyện kiếm kỹ Huyền giai, Truy Phong kiếm pháp đã không còn lọt vào mắt bọn hắn được nữa.
Võ giả không bước vào Tiên Thiên cảnh có thể tu luyện Truy Phong kiếm pháp đến tình trạng chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm thật là quá điên cuồng.
Người tuổi trẻ kia mượn xu thế xoay tròn của Loa Toàn Kính, vừa dùng lực, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn, kiếm trong tay mang theo vầng sáng sáng chói quét ra bốn phía, kiếm quang hiện lên, hình thành một đạo kiếm mạc bao phủ khắp toàn thân hắn.
Không biết làm sao! Kiếm mạc kia tựa hồ như một chỉnh thể, nhưng trên thực tế là vì tốc độ kiếm quá nhanh mà tạo thành ảo ảnh liên tiếp thôi.
Kiếm tốc của người trẻ tuổi kia còn nhanh hơn cả Huyền Thiên.
Trong tiếng gió rền vang, bỗng một đạo kiếm quang thoáng hiện, lập tức vang lên một tiếng hét thảm, máu tươi rồi văng tung tóe, thân thể người trẻ tuổi kia lập tức bay ra phía sau, từ bắp đùi đến phần bụng hắn xuất hiện một miệng vết thương sâu đủ thấy xương.
Chỉ nghe tiếng gió, không thấy bóng kiếm!
Kiếm quang vừa hiện, máu tươi tất bắn!
Người tuổi trẻ kia ngã xuống mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến hắn đánh mất năng lực phản kháng, hắn có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, chỉ trong ba kiếm đã bị Huyền Thiên đánh trọng thương, ngay cả đứng dậy cũng không nổi.
Giờ phút này, Ngô Liêu chỉ còn cách hai người chừng trăm bước, trong cơn giận dữ hắn hét lớn một tiếng:
– Hoàng Thiên, ngươi lại dám đả thương sư huynh đồng môn, theo ta đến Hình Phạt Điện chịu phạt nhanh!
Huyền Thiên cười khẽ một tiếng, thân thể của hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt qua người trẻ tuổi đang rên thảm thiết trên mặt đất, xa xa mà đi, tốc độ phải nhanh hơn Ngô Liêu không ít.
Trong mắt Ngô Liêu tràn đầy kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, lẩm bẩm nói:
– Ta có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh cũng chỉ có thể luyện thân pháp Hoàng giai thượng phẩm đến cảnh giới tiểu thành! Hắn mới vừa bước vào Võ Đạo thất trọng cảnh, dĩ nhiên đã luyện Báo Ảnh Thuật đến cảnh giới đại thành? Điều này sao có thể?
——
Huyền Thiên thi triển Báo Ảnh Thuật một đường chạy như điên, Báo Ảnh Thuật cảnh giới đại thành toàn lực triển khai… không gặp nhân hình, chỉ thấy tàn ảnh.
Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên liền đi tới thành trấn gần nhất bên dưới Thiên Kiếm Tông, bỏ ra hai ngàn lượng bạc, mua một thớt hắc lân mã, sau đó nhanh chóng chạy về phía sơn mạch Âm Phong.
Hắc lân mã là một loại bảo mã có huyết mạch yêu thú, tốc độ hơn xa ngựa bình thường, một ngày có thể đi được hai ngàn dặm, phụ cận sơn mạch Âm Phong cũng có thành trấn, đến đó có thể bán một ngàn bảy trăm lượng bạc, chỉ bị thiệt có ba trăm lượng.
Võ giả tiến đến sơn mạch Âm Phong săn giết yêu thú cũng không phải chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Tông, dòng người lui tới không ít, từng thành trấn đều có ngựa cung cấp cho võ giả để làm phương tiện giao thông, kiếm lấy giá chênh lệch.
Sơn mạch Âm Phong không ngớt không dứt, nơi cách Thiên Kiếm Tông gần nhất cũng hơn 1200 dặm, nơi đó là nơi mà đệ tử tinh anh ngoại môn của Thiên Kiếm Tông thích đến lịch lãm rèn luyện nhất, ở gần tông môn, đồng môn đệ tử nhiều, tương đối mà nói cũng là nơi tương đối an toàn.
Bất quá, Huyền Thiên đắc tội Dương sư huynh là cự đầu trong hàng đệ tử ngoại môn, vừa rời khỏi Thiên Kiếm Tông, Dương sư huynh đã phái người ngăn trở Huyền Thiên, đến sơn mạch Âm Phong rồi, chỉ sợ ngay cả giết Huyền Thiên cũng không có gì lạ.
Cho nên, Huyền Thiên không đi đến nơi mà mấy đệ tử tinh anh ngoại môn Thiên Kiếm Tông thường đến mà cưỡi hắc lân mã, chạy như điên một ngày, trọn vẹn chạy hơn hai ngàn dặm, thẳng đến khi sắc trời bắt đầu tối, Huyền Thiên thấy phía trước có một cái trấn nhỏ mới giục ngựa tới.
Sắc trời đã tối, trước tiên nghỉ ngơi lại trong tiểu trấn một đêm, sáng sớm ngày mai lại tiến đến sơn mạch Âm Phong.
Trấn này tên là Thanh Thủy trấn, Huyền Thiên tiến vào trong trấn, đi thẳng đến mã hành, trong mấy đại tông môn của Thần Đao Vương Triều có Thiên Kiếm Tông, cho nên, mã hành trải rộng khắp toàn bộ các thành trấn của Thần Đao Vương Triều.
– Ah –!
Huyền Thiên vừa mới bán đi Hắc Lân Mã, đi ra khỏi mã hành liền nghe một tiếng nổ vang xen lẫn một tiếng hét thảm.
Bên cạnh phòng ốc phía trước, vách tường xuất hiện một động lớn hình người, một người từ bên trong bay ra rơi xuống ngã tử đường, miệng phun máu tươi, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là từ miệng hắn phát ra.
Một hồi tiếng bước chân vang lên, ước chừng hơn hai mươi người lao thẳng đến người kia, một người trong đó tốc độ nhanh nhất, lóe lên liền tới bên cạnh người nọ, người nọ vừa mới bò lên được nửa thân đã người chạy đến giẫm một cước lên đầu khiến phải nằm bẹp xuống lại mặt đất.
Giẫm người chính là một hán tử tuổi chừng ba mươi tuổi, thân thể thập phần cường tráng, thân cao chừng 2m, hắn hai trừng lớn lộ ra vẻ hung ác, lòng bàn chân gắt gao giẫm lên đầu người dưới đất, hét lớn một tiếng:
– Ngươi đó, con mẹ ngươi, chỉ bằng ngươi, cũng dám giương oai trước mặt Phúc Uy Bang sao, ngươi có phải muốn tìm chết không hả?
– Tam đương gia uy vũ!
– Tam đương gia lợi hại!
– Tam đương gia vừa ra tay liền đánh hắn như chó vậy!
…
…
Mọi người đằng sau chạy đến lớn tiếng hoan hô lên.
Thế giới bên ngoài, không thể so với bên trong tông môn, tuy nói giữa đệ tử trong tông môn cũng có tranh đấu, có mâu thuẫn, nhưng hoàn toàn không tàn khốc như trong giang hồ, ở thế giới võ giả sống hay chết, thường thường chỉ trong một đường thôi.
Võ giả bị giẫm trên mặt đất có tu vị Võ Đạo bát trọng cảnh, còn cao hơn Huyền Thiên một cấp.
Nhưng Tam đương gia kia đã có tu vị Võ Đạo cửu trọng cảnh, hơn nữa, thân cường thể cường tráng, trời sinh thần lực, trong số võ giả Võ Đạo cửu trọng cảnh tuyệt đối là tồn tại cường đại nhất, có thể dễ dàng đánh bại Võ Đạo bát trọng cảnh.
– Ta bán… Đừng đánh nữa, ta bán… !
Người trên mặt đất gian nan rên rỉ lấy.
Ah —
Tam đương gia lại đạp xuống từng cước nặng nệ quát lên:
– Lão tử hiện giờ không muốn mua, con mẹ ngươi, rượu mời không uống lại uống rượu phạt, lão tử giờ muốn cướp!
Lập tức, Tam đương gia vung tay lên, nói:
– Cướp sạch mọi thứ trên người hắn cho lão tử.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!