Gọi Tiêu Trần đến qua một bên, về Phần Thiên Chua Te, nói thật Tiêu Trần cũng không quá quen thuộc.
Trong tám vị Chủa Tế duy nhất của Thiên Thần lục địa, Tiêu Trần quen thuộc nhất dĩ nhiên là Cứu Tiêu Chúa Tế cùng Đan Văn Chúa Tế, tiếp theo chính là Thiên Đan Chúa Tể, dù sao bà ấy cũng là thê tử của Đan Vân Chúa Tể, cũng coi như là sư nương của minh. Với Phần Thiên Chúa Tế, trên thực tế cũng chưa từng có tiếp xúc qua, Tiêu Trần cũng chỉ biết ông ta là phụ thân của Hoàng Phủ Ngạo. Nói thật, cho dù là Mộc Thiên Chua Te ở phía đối lập Tiêu Trần cũng hiểu rõ một chút. Không biết Phần Thiên Chúa Tể gọi mình qua đây có ý gì, đi theo sau lưng ông ta, mãi cho đến khi Phần Thiên Chủa Tế dừng bước lại, Tiêu Trần mới được thi lẻ một cái nói:
“Chủa Tế đại nhãn có việc gi phãn phó?" "Ta đã noi không cần gọi ta là Chua Tể, nơi này đã không phai là Thiên Thần lục địa, một từ Chúa Te rất nhạy cảm, huống chi tu vi của ta cũng chỉ là Đạo Hoàng Cánh, làm sao gánh nổi hai chữ Chủa Tế, trước đãy cũng là những lão gia hóa chúng ta đã quá ếch ngồi đáy giếng, sau này nếu ngươi không chẽ, gọi ta một tiếng Thiên thúc là được. Được rồi, trước tiên không noi những thứ này, gọi ngươi qua đây, dĩ nhiên là ta có chuyện muốn nói với ngươi." Nghe lời này của Tiêu Trần, Phần Thiên Chua Tể bình tĩnh nói, từ lời nói và vẻ mặt cũng không khó nhìn ra, ông ta đối với tôn xưng Chúa Tể, đã thật sự hoàn toàn buông xuống.
Dứt lời, Phần Thiên Chúa Tế dừng một lúc, cũng không đợi Tiêu Trần trả lời, rất nhanh đã nói tiếp:
"Bây giờ chúng ta đã đến Thiên Hà lục địa, nói suy nghĩ của ngươi một chút, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì?" Phần Thiên Chúa Tể lại có thể hỏi ý định của Tiêu Trần, nghe những lời này, Tiêu Trần đương nhiên không cảm thấy Phần Thiên Chua Tể vì không có biện pháp mới hỏi mình, nghĩ đến chẳng qua là đối mặt với tình huống như vậy, chính mình rốt cuộc phải lựa chọn như thể nào.
Trong lòng Phần Thiên Chúa Tể hiển nhiên đã sớm có một chút tính toán, đối với việc này, Tiêu Trần cũng không tùy tiện đưa ra đáp án, mà là vé mặt bình tĩnh mở miệng dò hỏi:
"Không phải Thiên thúc mới vừa dạo một vòng xung quanh sao?" "Không sai."
Nghe lời này của Tiêu Trần, Phần Thiên Chủa Tế gặt đầu trả lời.
"Tinh huổng xung quanh như thế nào, Thiên thúc hần là có chút hiểu biết đi?"
Tiêu Trần nói tiếp.
Còn không biết bản thân mình bây giờ đang ở nơi nào, Tiêu Trần đương nhiên sẽ không tùy tiện đưa ra quyết định, liên tiếp bị Tiêu Trần đặt câu hỏi hai lần, Phần Thiên Chúa Tế chắng những không có chút không vui nào, trái lại khỏe miệng còn lộ ra một chút mỉm cười nhàn nhạt, lập tức đem tình hình thực tế mình nắm giữ nói với Tiêu Trần.
Dựa theo lời Phần Thiên Chúa Tế, bãy giờ vị trí của mọi người hắn là ở trên một mảnh bình nguyên có diện tích cực kỳ lớn. Cho dù là Phần Thiên Chúa Tể cũng không thể đi ra ngoai, hơn nữa xung quanh vô cùng hoang vang, vừa không co thôn xôm, cũng không tồn tại thành trẩn.
Đương nhiên, Phần Thiên Chua Te sở dĩ không đi ra khỏi phien bình nguyên này, ngược lại cũng không phải nói mảnh bình nguyên này thật sự không có ranh giới, mà là bởi vi Phần Thiên Chủa Tế không dám đi quả xa.
Dù sao tất ca mọi người vẫn còn đang hon mẽ, nếu gặp phải yêu thu hoặc võ giả của Thiên Hà lục địa, vậy thì rất nguy hiểm. Cho nên vừa rõi Phần Thiên Chúa Tể đi ra ngoài một vòng, trên cơ bán cũng chính là đi xung quanh cách mọi người trong phạm vi trăm dặm, cũng không thật sự đi xa. Trong phạm vi trăm dặm cũng không phát hiện thôn xóm dân cư nào, có thể nói Phần Thiên Chủa Tế cũng không năm giữ trong tay chút thông tin gì. Nghe Phần Thiên Chúa Tế nói rõ xong, Tiêu Trần hơi trầm tư một lát, lập tức đưa ra đáp án của mình:
“Thiên thúc, bây giờ chúng ta vừa mới đến Thiên Hà lục địa, đối với toàn bộ Thiên Hà lục địa có thể nói là hoàn toàn không biết gi cá, ta nghĩ chúng ta nên tim một thành tran, một mặt có thể hiểu ro tình hình thực tế của Thiên Hà lục địa một phen, mặt khác có thế nghi ngơi dưỡng sức một chút. Vi kể hoạch sau này trù tinh thật chu toàn, chung quy vẫn tot hon so với đi loạn bốn phía."
Lựa chọn của Tiêu Trần lấy ổn thỏa là chính, không có chút ý tứ liều lĩnh nào. Dù sao bây giờ bản thân đang ở trên một lục địa hoàn toàn xa lạ, tùy tiện hành động nhất định là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Phải biết rang, đừng thấy bay giờ mọi người cùng Phần Thiên Chúa Tể ở chung một chỗ thì có thế an toàn, nơi này cũng không phải là Thiên Thần lục địa. Phần Thiên Chúa Tể cũng không phải là sự tồn tại cường đại nhất, không nói Thánh giả, chỉ cần một Bán Thánh giáng thế, sợ rằng Phần Thiên Chủa Tể cũng không phái là đối thủ.
Nghe lời này của Tiêu Trần, Phần Thiên Chúa Tể mỉm cười gật đầu nói: “Không sai, ngươi và ta nghĩ giống nhau. Thực ra vừa rồi ta còn đang suy nghĩ, đột nhiên bị đưa đến Thiên Hà lục địa, những tiểu tử các ngươi có hay không sẽ tay chân rối loạn. Chầng qua bây giờ xem ra, là ta suy nghĩ nhiều rồi, ngươi so với tưởng tượng của ta có kinh nghiệm hơn nhiều."
Cùng Tiêu Trần nói chuyện phiếm một lúc, khoảng chừng sau một khắc, Phần Thiên Chúa Tể mang theo Tiêu Trần trở lại trước mặt đám người. Nhìn hơn mười người này, Phần Thiên Chúa Tể trầm giọng nói:
"Thế nào? Đều khôi phục lại chưa?"
"Hồi bẩm Chúa Tể, chúng ta đã không còn gì đáng ngại, bat cứ lúc nào cũng có thể lên đường."
Nghe lời này của Phần Thiên Chúa Tế, phó cốc chú Thiên Đan Cốc đứng dậy cung kính trả lời.
Nghe phó cốc chủ Thiên Đan Cốc nói vậy, Phần Thiên Chúa Tể nhàn nhạt tiếp: "Đã nói sau này không được gọi là Chúa Tế, các ngươi gọi ta là đại nhân đi, từ Chúa Tể quá nhạy cảm, sau này không được gọi nữa. Được rồi, nếu đã nghỉ ngơi tốt, chúng ta lập tức lên đường, nhanh chóng tìm kiếm một tòa thành trì để dừng chân."
Nói xong lời này, Phần Thiên Chúa Tể dẫn đầu đoàn đội bất đầu hành trình ở Thiên Hà lục địa.
Trên đường đi, bởi vì Tiêu Trần và may người trẻ tuổi vẫn chưa đột phá đến Vấn Đạo Cảnh, vì thế không có cách nào phi hành trên không, lại thêm chưa quen cuộc sống nơi này, nếu phi hành cũng dễ dàng trở thành mục tiêu, vi lẽ đó mọi người lựa chọn đi bộ.
Lựa chọn đi bộ, như vay co the de dang an dau hành tung, chỉ la tốc độ cũng phái chậm hơn rất nhiều.
Tim đung một phương hướng, mọi người cùng nhau tien về phía Đông, thực sự là không thể không nói, mảnh bình nguyên này xác thực rất lớn. Tròn một ngày một đềm, tất cá mọi người đều không thể ra khói. Mãi cho đến giữa trưa ngày thứ hai, mọi người vẫn dựa theo lộ tuyến cũ đi tiếp. Đột nhiên, ở ngay phía trước đám người, hơn trăm đạo thân ánh cưỡi mãy đạp gió mà đến, rất nhanh đi tới trước mặt bọn họ. Sau đó, cùng với nụ cười lạnh của tên thủ lĩnh, hơn trăm đạo thân ảnh ngay lập tức bao vây mọi người lại:
Rất hài lòng đối với câu trả lời mà Tiêu Trần đưa ra, kì thực trước khi rời khỏi Thiên Thần lục địa, các Chúa Tế bọn họ cũng đã bàn bạc qua. Tại Thiên Hà lục địa, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ dĩ nhiên là đột phá Thánh cánh, chỉ là Thánh cảnh quá mức hư vô mờ mịt. Đồng thời với việc đột phá Thánh cảnh, các Chúa Tể bọn họ còn có một nhiệm vụ, đó chĩnh là báo hộ Kiêu Vương Tiêu Trần này.
Bay gio vừa cung Tieu Tran truyền tổng đen cung một cho, Phần Thiên Chúa Te tự nhiên phải nhận trách nhiệm bảo hộ Tiêu Tran. Sở dĩ vừa rõi hỏi Tiêu Trần kể tiếp phải làm gì, Phần Thiên Chủa Tế cũng muốn nhin xem đối mặt với tinh cánh như vậy, Tiêu Trần rốt cuộc là có thể giữ được tỉnh tao, hay là tự mình làm rối loạn trận tuyển. Tựa như Tiêu Trần không biết Phần Thiên Chúa Tế, Phần Thiên Chúa Tế cũng không biết Tiêu Trần.
Không thể không noi, biểu hiện của Tieu Trần khiến Phần Thiên Chua Te rất hài lòng.
Cung Tiêu Trần noi chuyện phiếm một lúc, khoảng chừng sau một khác, Phần Thiên Chúa Te mang theo Tiêu Trần trở lại trước mặt đám người. Nhìn hơn mười người này, Phần Thiên Chúa Tế trầm giọng nói:
"Thế nào? Đều khôi phục lại chưa?"
“Hồi bẩm Chúa Tể, chúng ta đã không còn gì đáng ngại, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường."
Nghe lời này của Phần Thiên Chúa Tể, phó cốc chủ Thiên Đan Cốc đứng dậy cung kính trả lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!