Lọc Truyện

Không Thể Nào Quên

Gần đây, mọi người trong lớp đều phát hiện, dường như mối quan hệ của Lê Tiêu và Yến An Nguyệt lại thay đổi nữa rồi.

Lúc bắt đầu Yến An Nguyệt giống như đơn phương, Lê Tiêu lạnh lùng; rồi tới giai đoạn cả hai chiến tranh lạnh, không thèm nhìn mặt nhau; còn bây giờ thì...Lê Tiêu đối xử rất tốt với Yến An Nguyệt.

Tuy rằng cậu không còn liếm cẩu rõ ràng như trong bức hình, nhưng lại chiều chuộng Yến An Nguyệt một cách vô lý.

“Lê Tiêu, tớ khát.”

Vào giờ nghỉ trưa, Yến An Nguyệt lười biếng nằm lên bàn ngáp, cô đảo mặt nhìn về phía Lê Tiêu đang cúi đầu đọc sách, cố ý chọc giận nói.

Bút trong tay Lê Tiêu dừng một chút, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu muốn uống gì?”

“Coca!” Ngay lập tức giọng nói Yến An Nguyệt như lấy lại sức sống.

Lê Tiêu: “Cái này không tốt.”

Chu Văn Quang ngồi phía sau nghe thấy cậu nói như vậy, suýt chút nữa đã bị sặc nước miếng, rõ ràng hai ngày trước hắn mới nhìn thấy Lê Tiêu uống tận hai lon Coca!

Yến An Nguyệt cũng nhìn thấy, nghi ngờ nói: “Chỉ là cậu cũng uống mà!”

“Tôi là tôi, cậu là cậu.” Lê Tiêu bắt đầu giảng đạo lý cho cô nghe: “Thân thể của tôi không sao cả, còn cậu thì không được.”

Yến An Nguyệt nhíu mày: “Không được, tớ không uống, cậu cũng không được uống, có chết cùng nhau chết!”

Lê Tiêu chần chờ một chút, gật đầu: “Được thôi, về sau tôi cũng không uống.”

Yến An Nguyệt nói: “Vậy tớ đổi thành nước cam Thống Nhất.”

“Cái này cũng không được, lượng đường rất cao, uống nhiều rất dễ mắc bệnh tiểu đường.”

“...Sao cậu càng lúc càng giống anh trai tớ vậy.”

Cuối cùng, Lê Tiêu tới căn tin mua cho cô chai nước suối.

Yến An Nguyệt từng nghi ngờ rằng cậu cấm cô uống này uống nọ, chính là vì không muốn tiêu tiền cho cô.

Hừ, đàn ông.

Phía sau, Chu Văn Quang nhìn thấy cả hai như hai đứa con nít cãi nhau, nhưng hắn lại cảm nhận được mùi vị tình yêu.

Không chỉ như vậy, khi Yến An Nguyệt chưa làm bài tập xong, chuẩn bị nộp bài tới nơi, cô sẽ cầu xin Lê Tiêu giúp đỡ, Lê Tiêu đành phải đưa bài tập của mình cho cô chép: “Tôi chỉ có thể giúp cậu đối phó một chút, tối nay cậu phải tự làm bài đấy.”

“Được được.” Yến An Nguyệt vừa chép vừa gật đầu, nhưng nội dung phải chép thật sự quá nhiều, nhìn thấy tổ trưởng sắp thu bài, cô cầu xin nói: “Cậu có thể chép phụ tớ không?”

Lê Tiêu tức giận bật cười: “Sao cậu không để tôi thi dùm cậu luôn đi?”

Yến An Nguyệt: “Chỉ vì mặt cậu và mặt tớ không giống nhau chứ sao.”

“...”

Là người ngồi gần với hai người này nhất, Chu Văn Quang nhìn ra được ngoài miệng thì Lê Tiêu luôn ghét bỏ Yến An Nguyệt, nhưng lần nào cũng giúp cô giải quyết khó khăn, ví dụ như lần này, cậu thật sự không tình nguyện giúp cô chép bài.

Chu Văn Quang thấy vận may tới, xấu hổ dùng bút chọc vào lưng cậu: “Người anh em, tôi cũng chưa làm xong, có thể cho tôi chép một chút không?”

Lê Tiêu không thèm quay đầu lại, mắng: “Cút ngay cho ông đây.”

“...”

Không chỉ có Chu Văn Quang nhìn ra được hai người có mờ ám, mà trong lớp học ai có mắt cũng nhìn ra được.

Ngày nào Lê Tiêu cũng mang đồ ăn sáng cho Yến An Nguyệt, một tuần không hề lặp lại ngày nào.

Mỗi khi lớp bọn họ có tiết ngoại khóa, Lê Tiêu nhất định sẽ giữ chỗ cho Yến An Nguyệt, cho nên dù là ở đâu hai người đều ngồi chung với nhau, giống như trẻ sinh đôi dính lấy nhau vậy.

Ngay cả lúc tan học, cả hai cũng về nhà cùng nhau, rõ ràng nhà hai người này mỗi người một hướng, Lê Tiêu luôn đi theo cô tiễn một đoạn, sau đó đi đường vòng về nhà cậu.

Cả năm cấp ba, hai người lúc nào cũng ở cạnh nhau, cùng nhau làm bạn vượt qua ba năm.

Thành tích của Yến An Nguyệt nhờ Lê Tiêu kiên nhẫn phụ đạo và dưới sự dạy dỗ của Yến Tây Minh, nên càng ngày càng tốt hơn, sau khi thi tốt nghiệp, cô và Lê Tiêu cùng nhau báo danh đại học trọng điểm.

Ba năm qua, Lê Tiêu sợ làm Yến An Nguyệt sợ, vẫn không dám động tay động chân với cô, chuyện bạo dạn nhất cậu từng làm chính là nắm tay, ôm cô một cái, sau đó không còn gì khác nữa.

Lòng kích động xen lẫn với lo lắng, cuối cùng Lê Tiêu cũng đợi được đến ngày tốt nghiệp, mong chờ hỏi Yến An Nguyệt: “Cái đó, cậu đã kiểm tra tôi xong chưa? Tôi biểu hiện như thế nào? Hiện tại chúng ta...xem như là chính thức hẹn hò phải không?”

“Cũng được.” Trong tay Yến An Nguyệt còn đang cầm hộp sữa, nhàm chán cắn ống hút nói: “Cậu nói được thì được thôi, tớ sao cũng được hết.”

Có thể do cậu không mang tới cho cô cảm giác xâm chiếm, hơn nữa ba năm qua cả hai ở cạnh nhau rất thoải mái, Yến An Nguyệt vui vẻ đón nhận, không hề biết mối quan hệ của cả hai sẽ có chút thay đổi khi hẹn hò.

“...Có phải cậu quá bình tĩnh rồi không?” Lê Tiêu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của cô mà cảm thấy khó hiểu, tại sao cảnh tỏ tình này không hề giống với những gì cậu đã tưởng tượng vậy chứ?

“Hả? Tớ không biết.” Yến An Nguyệt kinh ngạc nói: “Lần đầu tiên tớ yêu đương nên không hiểu lắm, còn gì phải làm nữa sao?”

Ba chữ “lần đầu tiên” khiến cho Lê Tiêu cảm thấy hài lòng một cách kỳ lạ, cậu mím môi, phòng ngừa bản thân cười phát ra tiếng: “Chắc là không có, chúng ta cứ như bình thường là được, nhưng mà...”

Cậu nhìn đôi môi hồng hào của cô, nuốt nước miếng, rồi lại do dự, không biết có nên hôn hay không? Nhưng nếu đột nhiên hôn, không biết cô có tức giận không nữa?

Khi cậu đang chiến đấu giữa dụ.c vọng và lý trí, Chu Văn Quang đã chạy tới.

“Các cậu ở nói thầm gì đấy? Tới phiên lớp chúng ta chụp hình kỷ niệm rồi, chủ nhiệm đang gọi hai cậu đấy!”

“Biết rồi!” Yến An Nguyệt đáp lời, thấy vẻ mặt Lê Tiêu cau mày rối rắm, không biết đang nghĩ cái gì, cô dùng sức vỗ lưng cậu một cái: “Đừng nghĩ nữa, chuyện hẹn hò cứ tiến từng bước thôi, không cần phải vội, chúng ta đi thôi, ngẩng đầu ưỡn ngực, go!”

Cô đang rất sung sức, Lê Tiêu lại giống như đang suy nghĩ gì đó, suýt chút nữa đã bị cái vỗ lưng của cô làm cho té ngã, cậu quay đầu lại, nhìn thấy cô vui vẻ rời đi, giống như con bướm nhỏ bay về phía lớp học, cười tới mức không tim không phổi.

“...”

Tâm trạng Lê Tiêu phức tạp, tại sao hẹn hò rồi vẫn giống y như lúc trước thế.

Ngay cả Chu Văn Quang cũng thấy vậy, không thể không nói: “Anh Tiêu, cậu thật sự quen bà cô này sao? Sao tôi cảm thấy không giống chút nào vậy, lại càng giống như đôi bạn thân hơn...”

Giọng nói Chu Văn Quang càng lúc càng nhỏ, bởi vì ánh mắt lạnh như băng của Lê Tiêu lập tức nhìn về phía hắn.

“Tôi, đã xác nhận quan hệ với cậu ấy rồi.”

Cậu cũng không biết là nói lời này cho bọn họ nghe, hay là nói cho bản thân mình nghe, giọng điệu nặng nề, còn nhấn mạnh: “Về sau các cậu không ai được có suy nghĩ bậy bạ gì với cậu ấy, nếu không đừng có trách tôi không khách sáo!”

Nói xong cậu rời đi, bóng lưng lại có chút u ám khó hiểu.

Chu Văn Quang buồn bã theo sau, nhỏ giọng nói: “Đừng nói là về sau, trước đây tôi cũng chưa từng dám có suy nghĩ gì với cậu ấy...”

Với tính cách bướng bỉnh của Yến An Nguyệt, lớp học chẳng có mấy nam sinh chịu đựng được.

Hơn nữa, bên cạnh cô còn có bức tượng hung thần canh giữ, ngay cả ma cũng không dám đụng tới cậu ấy đó, hiểu chưa?



Đầu tháng chín, đại học khai giảng.

Lê Tiêu đăng ký ngành quản trị kinh doanh, Yến An Nguyệt đăng ký ngành ngôn ngữ Anh.

Chuyên ngành của cả hai khác nhau, đại học cũng cách nhau khá xa, nhưng mỗi ngày sau khi tan học đều hẹn nhau ăn trưa và ăn tối, bạn cùng phòng của cả hai đều biết hai người có một thanh mai trúc mã.

Vào một buổi chiều, sau khi học xong tiết cuối cùng, Yến An Nguyệt và bạn cùng phòng cùng nhau quay về ký túc xá cất cặp sách.

Khi lão Tứ nhỏ tuổi nhất trong ký túc xá đang chải đầu bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn thoáng qua thấy bóng người cao gầy đứng dưới lầu, vội vàng nói: “An Nguyệt, bạn trai cậu tới tìm cậu kìa.”

“Tớ biết.” Yến An Nguyệt rời khỏi WC, đi tới nhìn xuống dưới một chút.

Dưới lầu, bên cạnh cây ngô đồng, Lê Tiêu đứng thẳng người, mặc áo len cổ lọ màu vàng, khuôn mặt đẹp như ngọc, dáng người cao gầy, có rất nhiều nữ sinh trong ký túc xá, khi đi ngang qua đều không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.

Khi Lê Tiêu nhập học đã khiến mọi người bàn tán vì khuôn mặt đó, trở thành thú vui mới của các đàn chị, chỉ tiếc là, chỉ cần phái nữ có ý đồ lại gần cậu: “Tôi đã có bạn gái, cách xa tôi một chút.”

Cực kỳ thủ thân như ngọc, giữ mình trong sạch.

Yến An Nguyệt nhìn thấy bóng dáng đó, khóe môi bất giác cong nhẹ.

“Cậu ấy vừa mới gọi điện cho tớ, gọi tớ xuống ăn cơm.”

Lão Nhị trong ký túc xá sau khi nghe xong, bất mãn chu môi nói: “Cậu lại đi ăn cơm với cậu ta sao, đàn ông có gì tốt chứ, bởi vì cậu ta mà cậu rất ít khi đi ăn với chúng tớ, ảnh hưởng tới tình cảm của ký túc xá chúng ta.”

“Đi đi, người ta có bồ rồi, cậu có không?” Lão Đại lấy sách đánh lên người cô ấy: “An Nguyệt, đừng nghe cậu ấy nói, cậu ấy đang ghen tị thôi, chút chuyện này sẽ không ảnh hưởng tình cảm của chúng ta đâu, mau đi đi, đừng để cho người ta đợi lâu, thằng nhóc Lê Tiêu này không tệ, đẹp trai còn rất chung tình.”

“Đúng vậy, tớ rất hâm mộ cậu đó.” Lão Tứ hâm mộ xen vào nói: “Không giống tớ, trước đây toàn gặp đều là tra nam...Nói đi, An Nguyệt, hai cậu đã phát triển tới bước nào rồi? Đã làm chưa?”

Yến An Nguyệt sửng sốt: “Hả?”

Lão Đại gật đầu: “Nếu làm nhớ phải mang bao, cái này rất quan trọng đó.”

Lão Nhị: “Cẩu độc thân lạnh lẽo, có thể nói cho tớ biết cảm giác đó như thế nào không?”

“Khoan đã.” Yến An Nguyệt bị các cô nhìn tới mức mơ hồ: “Làm gì chứ?”

“...”

Đám bạn cùng phòng đối mặt nhìn nhau, lão Nhị nói: “Không phải chứ, ngay cả mẹ tớ cũng biết mấy chuyện này đó, đương nhiên là làm – tình rồi!”

Rất nhanh khuôn mặt của Yến An Nguyệt đã ửng đỏ: “Này, những chuyện như vậy không phải kết hôn mới làm sao?”

Lão Đại cười: “Đây đã là thời đại gì rồi chứ, sao cậu vẫn còn bảo thủ như vậy? Nếu trước khi kết hôn không dùng thử một chút, đợi tới lúc kết hôn là chậm mất rồi.”

Những người khác đều gật đầu đồng ý, lão Tứ nói: “Cho nên sao các cậu vẫn chưa làm vậy? Không phải chỉ mới hôn thôi chứ?”

Yến An Nguyệt thành thật giải thích: “Chưa từng hôn qua.”

Đúng vậy, từ khi quen nhau tới nay, cô và Lê Tiêu vẫn như trước chỉ dừng lại bước ôm nhau, không có gì tiến triển cả.

Chỉ là có lúc, biểu cảm của cậu lại giống như bị táo bón vậy, vẻ mặt rối rắm nhìn chằm chằm cô, muốn nói rồi lại thôi.

Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng lúc đó cậu muốn hôn cô, nhưng lại nhút nhát không dám ra tay.

Cô vừa nói xong, cả ký túc xá đều im lặng, sau đó liên tục phun ra mấy chữ “Mẹ nó!”

“Không phải chứ, các cậu thật sự ngây thơ vậy sao?”

“An Nguyệt đáng yêu như vậy, mỗi lần tớ nhìn thấy đều muốn hôn một cái, có phải Lê Tiêu không lên được hay không? Trời ạ!”

“Hay là chia tay đi, loại đàn ông như vậy có lợi ích gì chứ, tìm người khác đi!”

...

Trong âm thanh ồn ào, Yến An Nguyệt lặng lẽ ra ngoài, chạy nhanh xuống lầu tìm Lê Tiêu.

“Thật có lỗi, cậu chờ lâu không?” Cô xấu hổ mỉm cười.

“Không đâu.”

Lê Tiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của cô gái, ánh mắt u ám, sau khi lên đại học, cô học trang điểm, khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp nay lại càng thêm quyến rũ, là loại xinh đẹp động lòng người.

Cậu âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải hôn được cô.

Từng có vô số cơ hội ngay trước mặt, nhưng đều bị anh bỏ lỡ.

Yến An Nguyệt quá thẳng thắn, tính cách thoải mái, mỗi khi cậu muốn làm gì đó, cô đều sẽ mở to đôi mắt trong sáng, thắc mắc nhìn cậu, khiến cho cậu cảm thấy bản thân đang làm gì đó rất độc ác.

Sau đó cái gì cũng không dám làm.

Nhưng không thể nào được!

Lê Tiêu nghĩ thầm lần này mặc kệ cô nhìn cậu như thế nào, cậu nhất định phải thành công!

Làm bạn thân sao?

Cút con mẹ nó bạn thân đi!

“Lê Tiêu, Lê Tiêu!”

Đột nhiên Lê Tiêu hoàn hồn lại, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của cô: “Sao vậy?”

“Tớ hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì, sao cậu lại đứng ngây người thế!” Yến An Nguyệt nói.

“Thật có lỗi, tôi không nghe thấy.” Lê Tiêu xin lỗi nói: “Cậu thích ăn gì thì ăn đó.”

Yến An Nguyệt: “Vậy tới căn tin số ba đi, tớ muốn ăn bánh ngọt ở lầu hai.”

“Có thể.”

“Còn có...”

“Hở?”

Lê Tiêu hỏi xong, đột nhiên cô ôm lấy tay anh, ngọt ngào làm nũng với cậu: “Khi cậu đi chung với tớ không được nghĩ gì khác cả, chỉ được nhìn tớ mà thôi, nhớ kỹ chưa?”

Lê Tiêu ngẩn người, thoải mái cười nói: “Đương nhiên.”

...

Sau khi hai người ăn tối ở căn tin xong, cũng không về ngay mà đi dạo lòng vòng trong khuôn viên trường, bất tri bất giác đi tới rừng cây nhỏ vắng vẻ.

Lê Tiêu nhìn thấy bốn bề im ắng, đúng là cơ hội tốt nhất để hôn, nên cậu dừng chân lại.

Yến An Nguyệt đang đi đột nhiên cảm thấy người bên cạnh không đi nữa, không khỏi nghi ngờ nhìn sang, thấy cậu lại bày ra vẻ mặt táo bón đó, nên cô cũng dừng lại.

“Cậu.”

“Cậu...”

Hai người đồng thời lên tiếng, đều ngẩn người.

Lê Tiêu thấy cô nhìn thẳng vào mắt mình, không chớp mắt, ngượng ngùng cố ý hung dữ nói: “Đừng nhìn, mau nhắm mắt lại.”

Ỏ.

Yến An Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Lê Tiêu thở dài, cúi đầu chậm rãi sát lại gần cô, đến khi sắp hôn được, bỗng nhiên Yến An Nguyệt mở mắt, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm cậu.

Hai người dựa sát quá gần nhau, suýt chút nữa chóp mũi đã chạm vào nhau.

Hơi thở dần hòa quyện vào nhau.

Nhất thời Lê Tiêu cứng đờ, bị cô nhìn như vậy, đầu óc trống rỗng, đột nhiên quên mất bước tiếp theo phải làm gì.

Nhưng Yến An Nguyệt không hề ngạc nhiên chút nào, sau khi cô dừng lại vài giây, ngẩng đầu lên chủ động hôn lên môi cậu, bẹp một tiếng, sau đó cười nói: “Cho nên, mỗi lần cậu bày ra khuôn mặt táo bón đó, chính là muốn hôn môi với tớ sao?”

Cô thẳng thắn, thoải mái nói thẳng ra.

“Đừng kiềm chế nữa, hôm nay chị đây thỏa mãn cưng.”

“...”

Lê Tiêu bị cười tới mức da mặt nóng hổi, lòng tự trọng của đàn ông đã bị đả kích nghiêm trọng, cậu kéo cô vào lòng ngực, không hề kiêng kỵ cúi đầu xuống hôn thật mạnh lên môi cô, vừa hôn vừa nói: “Một chút đó sao có thể thỏa mãn được tôi chứ?”

Lúc này, rốt cuộc cậu cũng được nếm trải hương vị hôn môi, trong miệng tràn đều là hương thơm ngọt ngào của cô, môi của cô mềm mại hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Hai người đều là tay gà mờ, khi hôn môi răng va vào nhau giống như đi đánh giặc, có khi Lê Tiêu không cẩn thận vô tình cắn cô, Yến An Nguyệt sẽ cắn trở lại, không ai nhường ai.

Lê Tiêu ôm cô hôn thật lâu, mãi đến khi hai người không còn thở nổi, mới thả nhau ra.

Yến An Nguyệt đỏ mặt, đưa tay lên sờ môi bị cắn, xấu hổ giận dữ mắng: “Lê Tiêu, cậu là chó sao, có biết hôn không đấy?”

“Nếu biết sao tôi có thể đợi lâu vậy được chứ?”

Lê Tiêu không phục nói lại, đầu lưỡi tê dại, cô nhóc này vậy mà còn cắn đầu lưỡi của cậu.

Yến An Nguyệt nhẫn nhịn: “Quên đi, tớ cũng yên tâm rồi, thấy cậu lúng túng như vậy thì sau này tớ đỡ phải lo cậu sẽ làm gì tớ rồi.”

“Làm gì chứ?”

“Không nói cho cậu biết.”

“...”



Trong lúc hai người hưởng thụ cuộc sống đại học, Yến Tây Minh và Lê Niệm đã kết hôn, còn sinh được đứa con trai, năm nay một tuổi rưỡi, tên là Yến Mẫn Dực, nhũ danh Ngưu Ngưu, bởi vì thằng bé sinh ra vào năm con trâu.

Nghỉ hè, Yến Tây Minh và Lê Niệm tính đi Côn Minh du lịch, đứa bé giao cho người trong nhà chăm sóc.

Vấn đề chính là, Lê Quảng Minh và Chu Mai đã đi Hawaii từ sớm, tuy rằng có thể giao Ngưu Ngưu cho bảo mẫu, nhưng vừa khéo cuối tuần nhà bảo mẫu có việc, phải đi về nhà một ngày.

Cho nên Yến Tây Minh nghĩ dù sao Yến An Nguyệt ở nhà cũng không có việc gì làm, đành phải nhờ cô chăm sóc một ngày, nếu giao cho người lạ anh sẽ lo lắng.

Đương nhiên Yến An Nguyệt đồng ý rồi, không phải chỉ chăm sóc con nít thôi sao? Cô cũng rất thích Ngưu Ngưu.

Đúng ngày đó, cô tới chỗ bảo mẫu đón Ngưu Ngưu, còn gọi Lê Tiêu tới cùng nhau chăm sóc.

Ngưu Ngưu hoàn toàn di truyền được ưu điểm của cha mẹ thằng bé, khuôn mặt mịn màng, cực kỳ xinh đẹp thanh tú, nhưng không biết tính cách lại giống ai, rất nghịch ngợm, Lê Tiêu vừa nghĩ phải chăm sóc thằng bé, có chết cũng không muốn đến, nhưng vẫn bị Yến An Nguyệt cưỡng ép dụ dỗ đi tới, nên cậu mới không tình nguyện tới nhà.

“Cô ơi, ôm một cái!”

Ngưu Ngưu nhìn thấy Yến An Nguyệt, hai mắt sáng rực, miệng nhỏ chu ra, dang đôi tay mập mạp về phía cô.

Tim Yến An Nguyệt tan chảy, lập tức ôm thẳng bé lên, hôn vài cái: “Ngưu Ngưu thật đáng yêu, thật là ngoan quá đi.”

Cô vừa hôn vừa trừng mắt thiếu niên khó chịu ngồi bên cạnh: “Ngưu Ngưu đáng yêu như vậy, làm gì chọc tới cậu chứ?”

“Đáng yêu...tôi thấy là đáng sợ mới đúng!” Lê Tiêu giễu cợt nói: “Còn có, thằng bé phải gọi cậu là mợ mới đúng chứ?”

Yến An Nguyệt: “Mặc kệ nó, như nhau thôi.”

...

Ngày tiếp theo, cả hai đều cố hết sức chơi chung với Ngưu Ngưu.

Tính tình Ngưu Ngưu bướng bỉnh ồn ào, chỉ cần có điều gì không thuận ý thằng bé, đôi mắt trong veo đó lập tức ngấn nước, chỉ vào Lê Tiêu muốn cậu phải làm ngựa cho mình.

Lúc đầu có đánh chết Lê Tiêu cũng không chịu, nhưng không chịu nổi thằng bé ồn ào quậy phá, đành phải cho thằng bé ngồi lên lưng, còn cậu thì bò xung quanh.

Ngưu Ngưu cười rất vui vẻ, liên tục cười khúc khích.

“Con ngựa, hây! Hây!”

Yến An Nguyệt ngồi bên cạnh chụp ảnh, cười hỏi Ngưu Ngưu: “Chơi vui không”

“Chơi vui!” Ngưu Ngưu gật đầu thật mạnh.

...

Lê Tiêu đen mặt cắn chặt răng, đột nhiên cảm thấy lưng có chút nóng, quần áo giống như bị cái gì đó làm ướt, vẫn còn đang chảy xuống, đồng thời, cậu còn ngửi thấy mùi khai của nước tiểu.

Sắc mặt cậu thay đổi ngay lập tức, quát: “Yến An Nguyệt, thằng quỷ này tiểu! Mau kéo nó đi đi!”

Yến An Nguyệt nghe thấy vậy, lập tức bế Ngưu Ngưu lên.

Lê Tiêu vội vàng đứng dậy đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Yến An Nguyệt chịu đựng mùi hôi, khó khăn thay tã cho cục cưng, phát hiện thằng bé không chỉ đái dầm, mà còn ị nữa.

Tiếp theo, cô nghe được âm thanh tuyệt vọng của Lê Tiêu phát ra từ phòng vệ sinh ——”Mẹ nó!”

Nói không chừng đã dính lên người cậu rồi.

Yến An Nguyệt rụt cổ lại.

Sau đó, hai người vật lộn cả một buổi tối mới dỗ được Ngưu Ngưu ngủ.

Lê Tiêu ôm Yến An Nguyệt, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, kiên định thề: “Tôi sẽ không bao giờ…giúp bọn họ trông con nữa.”

Yến An Nguyệt cực kỳ đồng cảm: “Chỉ là về sau con của cậu thì sao?”

“Vậy thì không giống.” Lê Tiêu cong môi, nhìn cô nói: “Con của cậu nhất định sẽ giống cậu, sao dữ vậy được nhở?”

Mặt Yến An Nguyệt ửng hồng: “Ai muốn sinh con cho cậu chứ!”

“Vậy cậu muốn sinh con cho ai thế?”

Lê Tiêu nâng cằm cô, hôn lên môi.

Trước lạ sau quen.

Hiện tại cậu hôn môi đã điêu luyện hơn nhiều, tay còn rất can đảm thường xuyên thăm dò cơ thể cô.

Vào lúc cả hai ý lo.ạn tì.nh mê, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của ai đó.

Hai người không hẹn cùng nhau đừng động tác, quay đầu lại.

Nhìn thấy Ngưu Ngưu, không biết đã đứng lên trong giường trẻ em từ lúc nào, hai tay mập mạp nắm lấy thành giường, ánh mắt trong sáng ngây thơ, tò mò nhìn bọn họ.

Sau khi hai người quay qua, thằng bé còn đưa tay lên che mắt mình lại.

“...”

Một lát sau, Lê Tiêu khô khan nói: “Chúng ta vẫn nên sinh con muộn một chút.”

Yến An Nguyệt gật đầu: “Đồng ý, nhưng mấy chuyện có thể tạo ra trẻ con cũng nên trễ một tí hẵng làm.”

Lê Tiêu: “Vậy thì không được.”

“...”
Nhấn Mở Bình Luận