Lọc Truyện

Không Thể Không Yêu

Ngay sau đó mẹ Khả Hoan thu xếp cho Tô Nghị vào phòng ăn ăn cơm nên không khí xấu hổ có phần giảm bớt. Tô Nghị lúc này ăn không nổi nhưng cũng không muốn phụ tấm hảo ý của mẹ Khả Hoan nên đành miễn cưỡng ăn mấy miếng.

Khả Hoan từ lúc nhìn thấy bộ dạng của Tô Nghị đến giờ, cô cũng không khỏi kinh ngạc vì anh thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng cô gặp anh. Cô vốn tưởng rằng anh và Chu Nhạc Nhạc đã kết hôn, hoặc nếu đến nay chưa kết hôn cũng phải đang là đôi tình nhân ngọt ngào ân ái, không ngờ vừa nãy anh còn mở miệng thốt ra những lời yêu thương nhung nhớ với cô. Có lẽ anh cảm thấy ân hận và khổ sở trong lòng bởi vì anh mà cô mới ra nông nỗi này nên cố tình an ủi cô.

Tạp Trát Nhân nhìn Khả Hoan yên lặng không nói gì, chỉ ngồi thừ một chỗ, hắn không nhịn được kéo cô vào lòng. Khả Hoan ngẩng mặt nhìn hắn mỉm cười rồi tựa hẳn đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm. Tô Nghị nhìn thấy cảnh đấy không khỏi quặn đau trong lòng, anh buông đũa nhìn bác gái, cố nở nụ cười gượng: “Cháu ăn đủ rồi bác à”

Mẹ Khả Hoan nói: “Sao cháu ăn ít vậy?”

Tô Nghị đành phải nói dối: “Thực ra trước khi đến đây cháu đã ăn nhẹ rồi, cháu sợ hai bác vất vả nấu nướng”

Mẹ Khả Hoan nói: “ Có gì vất vả đâu cháu, cháu thật là, đến giờ còn khách khí với hai bác như vậy”

Khả Hoan đứng dậy thu dọn bát đĩa, Tô Nghị định ra giúp thì mẹ cô ngăn lại: “Cháu hôm nay không phải làm gì cả, để Hoan Hoan làm đi”. Sau đó kéo Tô Nghị ngồi xuống cạnh mình.

Tạp Trát Nhân thấy Khả Hoan đi dọn dẹp cũng đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp. Khả Hoan quay đầu nhìn hắn cười nói: “Anh vào đây làm gì, đi ra ngoài ngồi chơi đi”

Tạp Trát Nhân ôm Khả Hoan từ phía sau, vừa nhìn cô rửa bát vừa thì thầm bên tai: “Anh yêu em”.

Khả Hoan vui sướng nói nhỏ: “Em biết mà”

Tạp Trát Nhân nhìn cô rửa bát đũa, một lúc sau hắn đột nhiên nói: “Hay chúng ta thuê một người hầu đi, bà ấy sẽ giúp em làm những việc như thế này”

Khả Hoan cười ha ha: “Ở đây không ai gọi là người hầu cả, họ đều gọi là người giúp việc hoặc bảo mẫu”

Trong phòng khách, mẹ Khả Hoan nhỏ giọng thủ thỉ với Tô Nghị: “Bác biết cháu đang rất thất vọng, đúng là Hoan Hoan đã làm những việc có lỗi với cháu. Nhưng mà cháu cũng biết đấy, trong lúc Hoan Hoan lâm vào hoàn cảnh hiểm nguy Tạp đã cứu em nó, sau đó lại chăm sóc cho Hoan Hoan cả một thời gian dài như vậy. Nói cách khác là nếu không có Tạp thì Hoan Hoan đã sớm không còn trên đời này. Chỉ nghĩ đến đó, bác đã thấy rất đau lòng, dù sao Hoan Hoan cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, vậy mà đã phải trải qua bao hiểm nguy”. Nói đến đó mắt bà đã đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Tô Nghị đã sớm biết rằng  Hoan Hoan chưa bao giờ kể với ba mẹ cô việc  hắn và cô đã chia tay trước khi cô rời Trung Quốc nhưng hiện tại lại nghe mẹ cô nói lên những lời này, trong lòng anh không khỏi đau đớn khổ sở, anh nói: “Bác à, đây không phải là lỗi của Hoan Hoan, mà là lỗi của cháu. Cháu mới là người phải xin lỗi Hoan Hoan. Hôm nay có thể nhìn thấy Hoan Hoan còn sống trở về, lại đang hạnh phúc như thế, cháu cũng thật mừng cho cô ấy”

Mẹ Khả Hoan vẫn áy náy: “Đứa bé ngoan, cháu cũng phải tìm một cô gái thật tốt nghe chưa, nếu không bác thật vẫn đau lòng lắm”

Tô Nghị cười khổ: “Vâng, nhất định cháu sẽ tìm được mà. Hai bác đừng quá lo lắng, à phải rồi, Hoan Hoan đã có dự định gì chưa ạ?”

Ba Khả Hoan nói: “Hai bác cũng vì chuyện này mà đau đầu mấy hôm nay. Theo lí thuyết mà nói, Hoan Hoan hẳn là sẽ phải trở về bệnh viện công tác nhưng giờ đây con bé đến hộ khẩu còn không có, hai bác lại sợ việc trở về của con bé thành đề tài huyên náo cho phóng viên bủa vây. Chưa kể lại còn bị điều tra, truy vấn đủ kiểu nữa. Cháu cũng biết Hoan Hoan rất ghét những việc phiền toái như vậy”

Tô Nghị nghe xong liền hiểu ngay tình huống, anh im lặng một lát rồi nói: “Để cháu nghĩ  cách giúp cô ấy, nhưng mà Hoan Hoan trở về bằng cách nào vậy? Không có hộ chiếu thì làm sao Hoan Hoan có thể trở về được?”

Hai vợ chồng già quay sang nhìn nhau, quả thật bọn họ chưa hề nghĩ tới vấn đề này, ngày hôm qua cả hai vui mừng quá đỗi nên còn chưa kịp hỏi tường tận.

Khả Hoan đã thu dọn xong bát đĩa, cô quay sang kéo Tạp Trát Nhân cùng nhau bước ra phòng khác.

Mẹ cô vội hỏi ngay: “Hoan Hoan à, con trở về đây bằng cách nào vậy? Ý mẹ là con có hộ chiếu không?”

Khả Hoan sửng sốt một chút, cô đưa mắt nhìn Tạp Trát Nhân, hắn thấy vậy lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”

Khả Hoan nói: “Mẹ hỏi về hộ chiếu của em. Em phải nói gì bây giờ?”

Tạp Trát Nhân lập tức gật đầu: “Việc này để anh nói cho rõ ràng nhé”

Tạp Trát Nhân kéo tay Khả Hoan cùng ngồi xuống, hắn nhìn bố mẹ Khả Hoan cười cười nói: “Nếu không có hộ chiếu bọn con không thể nào trở về đây được. Ba mẹ cũng biết trên đời này không ai còn công nhận việc Khả Khả còn sống cả, nói cách khác là trên đời không còn ai tên là Lâm Khả Hoan nữa, kể cả ở Trung Quốc, có đúng vậy không ạ?”

Tạp Trát Nhân nói một câu Khả Hoan phiên dịch lại cho cha mẹ một câu, quả nhiên cha mẹ Khả Hoan nghe đến đấy đều cùng nhau gật đầu.

Tạp Trát Nhân nói tiếp: “Cho nên con nghĩ nếu Khả Khả đã không còn quốc tịch tại Trung Quốc thì chi bằng tạo một quốc tịch mới cho cô ấy, ba mẹ xem đi, đây là hộ chiếu của bọn con được cấp tại S quốc, nơi mà sau này con và Khả Khả đã sống một thời gian”.

Khả Hoan mang hộ chiếu lại đưa ba mẹ xem. Ba mẹ Khả Hoan nhìn mãi mà không nhận ra nổi cô gái trong hình chụp. Tạp Trát Nhân nghiêm trang nói: “Cô gái đó chính là Khả Khả, nhưng vì tại quốc gia đó tất cả phụ nữ đều phải ăn mặt như vậy nên không thể nhìn rõ gương mặt thật”

Khả Hoan vừa phiên dịch lại vừa ngượng ngùng đỏ mặt.

Tô Nghị cũng cầm tấm hộ chiếu nhìn kỹ, đặc biệt chú ý tới Visa thị thực Trung Quốc. Sau đó dùng tiếng Anh hỏi: “Nói như vậy, chẳng lẽ hiện giờ Hoan Hoan đã là công dân của S quốc sao?”

Tạp Trát Nhân gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại Hoan Hoan là công dân hợp pháp của S quốc”

Khả Hoan quay sang ba mẹ phiên dịch lại, nghe xong mẹ cô lại một phen đau lòng: “Cuối cùng Hoan Hoan lại trở thành người nước khác, mà quốc gia đó thì….”

Khả Hoan không nói gì, Tạp Trát Nhân khẽ nhéo nhéo cô nhưng Khả Hoan vẫn im lặng. Tô Nghị đành đem những lời của mẹ Khả Hoan nói lại cho Tạp Trát Nhân. Tạp Trát Nhân nghe xong như bừng tỉnh, hắn mỉm cười nhìn mẹ cô an ủi nói: “Quốc tịch này chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì hộ chiếu tại quốc gia đó rất dễ xin. Nhưng chỉ cần có quốc tịch tại một quốc gia nào đó, sau này có thể chuyển sang quốc tịch Pháp, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì thời gian hơi gấp gáp nên bọn con trước tiên muốn về thăm ba mẹ, ở chơi một thời gian con sẽ đưa Khả Khả về Pháp, lấy danh phận là thê tử của con để chuyển sang quốc tịch Pháp. Ba mẹ không cần lo lắng”

Tô Nghị truy vấn: “Thật vậy chăng? Liệu có được như thế không?”

Ngay cả Khả Hoan cũng kinh ngạc nhìn Tạp Trát Nhân bởi vì Tạp Trát Nhân cũng chưa bao giờ nói với cô những điều này. Tạp Trát Nhân khẳng định gật đầu, hắn quay sang nhìn vào mắt Khả Hoan nói: “Anh đã chuẩn bị mọi việc từ rất lâu rồi, vấn đề chính là cần chút thời gian mà thôi. Hãy tin ở anh, nhất định anh sẽ làm được. Hai chúng ta và con sẽ nhanh chóng nhập quốc tịch Pháp”

Ba mẹ Khả Hoan nghe xong những lời Tô Nghị phiên dịch liền trở lên vui mừng quá đỗi. Như vậy thân phận của hai mẹ con Khả Hoan sẽ không còn gì phải lo lắng nữa rồi. Tô Nghị lúc này đã nhìn thấu tình yêu mà Tạp dành cho Hoan Hoan, hắn còn có bản lĩnh lo lắng chu toàn cho Hoan Hoan, xem ra hắn còn là chỗ dựa vững chắc cho Hoan Hoan hơn mình rất nhiều.

Tô Nghị nhớ tới việc mình đã quá ích kỷ khi buông tay Hoan Hoan, anh biết giờ đây anh không có tư cách mở miệng nói bất kỳ điều gì. Nhưng mà hắn cũng muốn làm một việc gì đó dù là nhỏ nhoi để giúp đỡ Hoan Hoan. Nghĩ một lúc anh nói: “Hoan Hoan, em có còn muốn làm bác sỹ nữa không?”

Mắt Khả Hoan sáng rực lên nhưng rồi nhanh chóng trầm xuống: “Em giờ làm sao có thể quay trở về bệnh viện được nữa”. Thực lòng, cô cũng không muốn gặp lại những người quen trong viện.

Tô Nghị nói: “Có rất nhiều bệnh viện tại các thị trấn nhỏ ở nông thôn đang rất cần bác sỹ. Nếu em muốn thì có thể đến đó công tác, nơi đó cũng không đến nỗi kém phát triển lắm đâu, hơn nữa khí hậu và phong cảnh rất thoáng đãng mát mẻ. Hai bác nếu thích cũng có thể đến đó dưỡng lão hàng năm”.

Khả Hoan vui vẻ gật đầu hai mắt sáng rỡ: “Em đồng ý chứ”

Tạp Trát Nhân mê hoặc nhìn cô, Khả Hoan cầm lấy tay hắn: “Em muốn được làm việc tại bệnh viện nông thôn, nơi đó dân cư thưa thớt, hoàn cảnh sống cúng tốt, không khí dễ chịu, hai ta mang theo cục cưng đến đó sống một thời gian có được không?”

Tạp Trát Nhân tươi cười: “Đương nhiên là được rồi, chỉ cần em thích là được. Y thuật của em cao như thế, không làm bác sỹ thì thật uổng phí”

Khả Hoan cảm kích nhìn Tạp Trát Nhân, trong lòng ấm áp vô bờ.

Nhìn con gái và con rể vui vẻ hòa thuận, ba mẹ Khả Hoan cũng rất ủng hộ việc Khả Hoan đến công tác tại bệnh viện nông thôn, bà nói: “Nhưng mà việc an bài công tác ở đó có khó khăn gì không Tô Nghị? Bọn họ không yêu cầu hộ khẩu của Hoan Hoan chứ?”

Tô Nghị nói: “Việc này cứ để cháu lo bác ạ, Hoan Hoan đã có hộ chiếu rồi, mình cứ nói Hoan Hoan là bác sỹ ở nước ngoài về đây công tác trong chương trình viện trợ y tế nào đó là được. Nơi đó người ta quan tâm nhất chính là năng lực chuyên môn của bác sỹ, chỉ cần Hoan Hoan thi đỗ các cuộc thi khảo sát của họ là được rồi”

Khả Hoan nhìn Tô Nghị chân thành nói: “Cảm ơn anh, Tô Nghị”

Tô Nghị cũng ảm đạm cười: “Anh chỉ có thể giúp em bằng đấy mà thôi, như vậy trong lòng anh sẽ thấy dễ chịu hơn đôi chút. Từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt của nhau”

Tình yêu của bọn họ sớm đã tiêu tan nhưng tình bạn của bọn họ coi như mới bắt đầu.

Ban đêm Tạp Trát Nhân khẽ ôm Khả Hoan và cắn nhè nhẹ nơi lỗ tai cô, Khả Hoan khẽ tránh ra. Tạp Trát Nhân ôm chặt lấy cô, nghiêm túc nói: “Anh muốn bức cung, người kia đã nói gì với em lúc chuẩn bị ra về?”

Khả Hoan bật cười: “Anh ấy nói em và anh ấy vĩnh viễn sẽ là bạn tốt”

Tạp Trát Nhân nguy hiểm nheo nheo mắt lại: “Thế hai ta là gì của nhau?”

Khả Hoan hít một hơi thật sâu nhìn Tạp Trát Nhân, xuất phát từ tình cảm tận đáy lòng, cô nói: “Hai ta vĩnh viễn là người yêu”

Sau đó là một màn cảnh xuân ướt át, tình yêu của bọn họ, giờ đây mới thực sự bắt đầu.

[ toàn văn kết thúc ]

Nhấn Mở Bình Luận