Lọc Truyện

Không Phụ Thê Duyên

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên, ngày hôm sau, Hoắc Thù liền ném nhi tử béo cho cha bé, nàng kéo tay Hoắc Nghiên tung tăng ở Hồ Điệp Cốc

Bởi vì hôm nay có Hoắc Thù ở đây, Hoắc Nghiên rốt cuộc không lại mang khăn che mặt, nhưng vẫn ăn mặc cực kỳ mộc mạc, xứng với khuôn mặt thon gầy kia, khí chất ảm trầm, không có hoạt bát nào của cô nương gia, nhan sắc vốn đủ mười phần, hiện tại cũng chỉ còn lại năm phần.

Nàng chào hỏi cùng Nhiếp Ngật xong, liền cúi đầu dựa vào Hoắc Xu mà tránh đi

Nhiếp Ngật nhìn nàng gật đầu, liền nắm tay nhỏ của nhi tử, xa xa đi theo các nàng, không có quấy rầy hai chị em vui chơi. Cái này làm cho Hoắc Nghiên có chút yên tâm, không có khẩn trương như trước

Hoắc Thù làm như không phát hiện nàng khác thường, kéo nàng du ngoạn trong Hồ Điệp Cốc

Hôm nay thời tiết tốt, rất nhiều người Thanh Châu thành cũng ra ngoài du ngoạn, người tới Hồ Điệp Cốc cũng không ít


Đi được một lát, Hoắc Thù đột nhiên hỏi: "Bát muội, muội biết người kia không?"

Hoắc Nghiên quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy nam nhân đứng trước cự thạch cao ba trượng, thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt lạnh lẽo, có một loại khí thế khiếp người, làm cho người khác không dám dễ dàng đối diện cùng hắn

Hoắc Nghiên a một tiếng, nhỏ giọng nói: "Hắn là Thanh Châu thành Hướng gia Đại công tử."

Hướng gia Thanh Châu thành Hoắc Thù biết, cũng là gia đình dòng dõi như Tiết gia, nhưng mà Hướng gia này nhiều thị phi, mười năm trước vô cùng hỗn loạn, cho đến sau khi Hướng gia lão thái gia qua đời, Hướng Thiệu Quân kế thừa Hướng gia, đao to búa lớn sửa trị Hướng gia một phen, mới có được Hướng gia ngày hôm nay. Hướng gia tuy nói là dòng dõi thư hương, nhưng hiện giờ Hướng gia lại là hoàng thương, Hướng Thiệu Quân này rất có đầu óc kinh doang, Hướng gia ở vùng Giang Nam không thể xem thường.


Hướng Thiệu Quân thực nhanh liền tới đây, tự nhiên hào phóng chào hỏi cùng bọn họ

"Hướng công tử, ngươi hôm nay cũng tới nơi này du ngoạn?" Hoắc Nghiên khó được chủ động dò hỏi một tiếng.

Hướng Thiệu Quân gật đầu, "Cùng tỷ muội trong nhà lại đây." Nói, chỉ vào hai cô nương đang bắt bướm cách đó không xa

Hướng Thiệu Quân nói cùng bọn họ mấy câu, liền cáo từ rời đi, vẫn chưa bởi vì biết thân phận Nhiếp Ngật mà tỏ thái độ nịnh nọt

Hoắc Thù nhìn chằm chằm đoàn người Hướng gia kia, không biết có phải nàng đa tâm hay không, nhưng lại cảm thấy hành động của Hướng Thiệu Quân có chút kỳ quái, chờ khi biết được từ chỗ Hoắc Nghiên rằng Hướng Thiệu Quân đã từng đã cứu nàng, ngày thường còn rất chiếu cố nàng, càng thấy kỳ quái.

"Hắn đã cứu muội? Chuyện bao lâu rồi?" Hoắc Thù tò mò hỏi.


Vẻ mặt Hoắc Nghiên thản nhiên, nói: "Là chuyện năm kia, lúc ta vừa tới Giang Nam, dì lo ta mỗi ngày buồn bã ở trong phòng không tốt cho thân thể, liền dẫn ta đi chùa dâng hương, không ngờ nửa đường gặp phải bọn cướp, lúc ấy may mắn có Hướng công tử đi ngang qua ra tay cứu giúp, nếu không...... nhưng lúc ấy Hướng công tử mang người theo không nhiều lắm, nên hắn đã bị thương ở tay, toàn bộ cánh tay đều là máu, hiện giờ tay còn có chút không linh hoạt......"

Nhớ lại tình hình lúc đó, nàng không khỏi run lập cập, Hướng Thiệu Quân vì cứu nàng thiếu chút nữa đã phế đi một cánh tay, làm nàng cho tới bây giờ vẫn áy náy với hắn

Hoắc Thù như suy tư gì đó, đột nhiên hiểu được chỗ nào kỳ quái

Vừa rồi lúc Bát muội gặp được Hướng Thiệu Quân, cũng không có sợ hãi quá mức, thậm chí dám nhìn thẳng mắt hắn, không giống với lúc đối mặt nam nhân khác, đều nhịn không được muốn trốn đi.
Hoắc Thù cứ cảm thấy quái quái.

Chờ sau khi buổi tối trở về, Hoắc Thù liền nói cùng Nhiếp Ngật việc này.

"Hướng gia đại công tử thật đúng là người hảo tâm, rất là chú ý Bát muội, chàng nói xem có phải hắn có chút tâm tư gì với Bát muội muội hay không đây?" Hoắc Thù tò mò hỏi hắn.

Nhiếp Ngật không quan tâm loại chuyện này, nhưng thấy nàng rối rắm, liền nói: "Ta cho người đi dò xét."

"Vậy không thể tốt hơn." Hoắc Thù vui vẻ nói, nếu có thể giải quyết được chung thân đại sự của Hoắc Nghiên, tin tưởng đại bá mẫu cũng sẽ cao hứng.

Tốc độ tra xét của thủ hạ Nhiếp Ngật phi thường mau, chỉ mất mấy ngày đã có kết quả rồi

Nhìn kết quả thủ hạ tra xét, thần sắc Nhiếp Ngật không khỏi có vài phần cổ quái.

"Ai, trước kia Hướng Thiệu Quân từng chịu ân một chén cơm của Bát muội?" Đôi mắt Hoắc Thù trừng lớn, thật đúng là duyên phận, cũng có thể lý giải được một ít hành động kỳ quái của Hướng Thiệu Quân
Lại nói tiếp, đây cũng là chuyện mười năm trước, bởi vì Hướng lão thái gia xử sự bất công, đón ngoại thất cùng con sinh ở bên ngoài về Hướng gia, lại không ngờ rằng đã đón về nhà hai mầm tai hoạ, bởi vì Hướng lão thái gia cưng chiều hài tử do ngoại thất này sinh ra, cho nên từ đó Hướng gia không có ngày bình an, Hướng Thiệu Quân cũng bị bọn họ hại thiếu chút nữa chết ở bên ngoài.

Lúc ấy Hướng Thiệu Quân bị đứa con ngoại sinh kia hại trọng thương, ngã vào ven đường, vừa lúc Hoắc Nghiên cùng mẫu thân rầm rộ đi về nhà ngoại, nhìn thấy Hướng Thiệu Quân giống như một tên ăn mày đang bị người xua đuổi, nhất thời động lòng trắc ẩn, bảo người mang cho hắn một chén cơm no bụng cùng mấy lượng bạc, sau đó rời đi.

Lúc ấy Hoắc Nghiên không để việc này ở trong lòng, nói vậy cho tới bây giờ, Hoắc Nghiên cũng không nhớ nổi chuyện này. Nhưng đối với Hướng Thiệu Quân lúc ấy đã rơi vào đường cùng mà nói, đây là ân cứu mạng, dựa vào mấy lượng bạc đó miễn cưỡng chống đỡ, rốt cuộc dưỡng tốt thương tích, một lần nữa về lại Hướng gia, xử lý ngoại thất cùng đứa con ngoại sinh kia, hắn tiếp nhận Hướng gia từ chỗ Hướng lão thái gia, sau khi kinh doanh vài năm, từ đây trở thành người đứng đầu của Hướng gia
Bởi vì việc này, Hướng Thiệu Quân vẫn luôn ghi tạc chén cơm cứu mạng năm đó của Hoắc Nghiên ở trong lòng, cho dù hiện tại Hoắc Nghiên đã biến thành bộ dáng này, trong lòng hắn vẫn cảm ơn như cũ, đồng thời cũng thương tiếc cho việc nàng gặp phải

"Hướng Thiệu Quân biết chuyện Bát muội?" Hoắc Thù càng kinh ngạc.

"Biết." Nhiếp Ngật gật đầu, "Trong lòng Hướng Thiệu Quân cảm kích nàng, sau khi tiếp quản Hướng gia, hắn vẫn luôn cho người chú ý việc trong kinh, sau đó hắn nghe nói khi Bát muội sắp được làm mai lại bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh, công bố ra ngoài là quái bệnh, liền thấy kỳ quái nên cho người vào kinh tra xét, ít nhiều cũng tra ra một ít nội tình."

Sắc mặt Hoắc Thù tức khắc trở nên nghiêm túc, "Hướng Thiệu Quân này rốt cuộc muốn làm gì?"

Trên người tiểu thư quý tộc thiên chân kiều mỹ phát sinh loại chuyện này, là một sỉ nhục, không thể nói ra bên ngoài, Hướng Thiệu Quân lại hỏi thăm rõ ràng như vậy, nếu là kẻ xấu, lan truyền chuyện này ra ngoài, không chỉ có thể dễ dàng hủy diệt một cô nương, thậm chí cũng làm gia tộc kia hổ thẹn.
"Hắn muốn cưới Bát muội muội." Nhiếp Ngật nói thẳng tâm tư Hướng Thiệu Quân, "Nhưng chuyện Bát muội gặp phải làm nàng không muốn gả chồng, Hướng Thiệu Quân là người thông minh, tự nhiên sẽ không mạo muội tới cửa cầu thân để tránh dọa đến Bát muội, hắn dựa vào những ngày Bát muội dưỡng bệnh ở Thanh Châu thành, chậm rãi tiếp cận nàng, hiện tại không phải Bát muội đã không còn sợ sao?"

Hoắc Nghiên vẫn có một loại cảm giác sợ hãi tự nhiên đối với nam nhân, nhưng bởi vì lúc ấy Hướng Thiệu Quân vì cứu nàng mà bị thương, bộ dáng đổ máu kia đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng thật sâu, hơn nữa đối phương còn xém bị phế đi một cánh tay, làm nàng có một loại áy áy đối với Hướng Thiệu Quân, biết đối phương sẽ không thương tổn mình, nên mới đối xử với Hướng Thiệu Quân khác với nam nhân khác
Hoắc Thù bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu chỗ kỳ quái ngay lúc đó, thì ra Hướng Thiệu Quân thật lòng thích Bát muội.

"Vậy hắn không ngại chuyện Bát muội gặp phải?" Hoắc Thù lại hỏi, tuy trong chuyện này Hoắc Nghiên vô tội, lại là người bị hại, nhưng thế gian đối với nữ tử hà khắc như thế, phát sinh loại chuyện này, bị ghét bỏ vẫn là nữ tử.

"Nếu hắn để ý, mấy năm nay cũng sẽ không cưới vợ như vậy" Thật ra Nhiếp Ngật hiểu được ý tứ Hướng Thiệu Quân, nếu thật lòng yêu thích thương tiếc nàng kia, mặc kệ nàng đã chịu thương tổn gì, chỉ biết đau lòng cho nàng mà không phải ghét bỏ.

Hắn cảm thấy Hướng Thiệu Quân này là người có tài, có năng lực, lại hiểu được biết ơn, nếu tương lai hắn thật sự cưới Hoắc Nghiên, thật ra có thể dùng một chút.
Hoắc Thù luôn tin phục phán đoán của hắn, nghe được lời này xong, đôi mắt xoay chuyển, đột nhiên che miệng cười rộ lên, "Trước khi tới Giang Nam, đại bá mẫu còn rất lo lắng cho Bát muội, đặc biệt dặn dò ta khai thông Bát muội nhiều chút, nếu có thể làm nàng hồi tâm chuyển ý thì càng tốt, hiện tại xem ra cũng không cần lo lắng tiếp rồi."

Tuy Hướng Thiệu Quân hiện tại vẫn chưa tỏ vẻ gì, nhưng về sau thì khó nói lắm

Quả nhiên, những ngày kế tiếp, mặc kệ Hoắc Thù cùng Hoắc Nghiên đi chỗ nào du ngoạn, ba lần sẽ có một lần xảo ngộ cùng Hướng Thiệu Quân.

Mỗi một lần Hoắc Nghiên đều sẽ dừng lại nói cùng hắn mấy câu, biểu hiện của Hướng Thiệu Quân cũng thật sự khéo léo, cũng không vì gặp mặt mà tiếp cận, thực mau liền rời đi, chưa bao giờ làm ra cử chỉ nào khiến người hiểu lầm
Chính là hành động giữ khoảng cách đúng mực này đã làm Hoắc Nghiên dần dần không còn tâm phòng bị với hắn, cảm kích hắn như ân nhân cứu mạng

Ở Thanh Châu một tháng, Hoắc Thù liền rời đi cùng Nhiếp Ngật, du ngoạn ở Thường Châu thành

Cho đến giữa tám tháng, sau khi Nhiếp Ngật đưa hai mẹ con về đến Thanh Châu, liền lặng yên đổi đường đi Kinh Châu.

Cách mấy tháng lại trở về Thanh Châu, Hoắc Thù gặp lại Hoắc Nghiên, phát hiện nàng có chút biến hóa, trên mặt nàng đã có huyết sắc, giữa mày không hề còn tối tăm, đã có thêm vài phần trong sáng, phảng phất như Hoắc Nghiên thuở mười lăm tuổi đã quay trở lại rồi.

Đương nhiên, biến hóa này cũng không lớn, nhưng lại rất khó có được.

Hoắc Nghiên nhìn thấy Hoắc Thù, thập phần cao hứng, không đợi nàng nói cái gì, liền kéo nàng vào phòng, cùng nàng tâm sự.
"Thất tỷ, cái kia...... Hướng công tử hắn...... Ta thật sự không biết hắn vậy mà có tâm tư này với ta, tỷ nói xem ta nên làm sao bây giờ?" Hoắc Nghiên có chút thương tâm nói: "Hắn là người rất tốt, ta thường nghe dì nói về hắn, nói bởi vì có hắn, Hướng gia mới có thể phát triển tốt đến như vậy, có rất nhiều cô nương Thanh Châu thành đều muốn gả cho hắn, cho dù hắn muốn cưới quý nữ kinh thành cũng đều được. Ngược lại là ta...... Xảy ra chuyện như vậy, hiện tại tuổi cũng lớn......"

"Nói bậy gì đó, những chuyện đó không quan hệ với muội, tuổi tác muội cũng không lớn, huống chi Hướng công tử kia tuổi tác còn lớn hơn muội nữa, nếu hắn thật muốn cưới muội, vẫn là hắn nhặt được tiện nghi." Hoắc Thù đúng lý hợp tình phản bác, "Đừng quên, muội là thiên kim đại phòng Tĩnh An Hầu phủ, cha muội là Tĩnh An Hầu, nương muội là Tĩnh An Hầu phu nhân, tỷ tỷ muội là thế tử phu nhân, tỷ phu muội là thế tử."
Hoắc Nghiên trừng lớn đôi mắt nhìn nàng, cuối cùng nhịn không được phốc một cái cười ra thành tiếng

Mặc kệ khi nào, vị Thất tỷ này vẫn luôn tự tin đến nỗi làm người khác cũng tự tin theo, tin tưởng thế gian này vẫn còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp

Hoắc Thù vốn còn muốn nhìn một chút xem cuối cùng Hướng Thiệu Quân cùng Hoắc Nghiên có thể phát triển đến đâu, đáng tiếc mới qua hai ngày, nàng đã không có còn cách nào ra cửa.

A Cửu vẻ mặt kinh ngạc đến trước mặt Hoắc Thù, vuốt bụng nàng nói: "Nương có phải là tiểu muội muội không?"

Hoắc Thù cũng đang ngây ngốc, nghe được nhi tử nó nên hỏi hắn: "Vạn nhất là đệ đệ thì sao?"

"Nếu là đệ đệ, A Cửu dẫn hắn đi chơi quắc quắc." A Cửu không chút do dự nói.

Hoắc Thù ôm bé, thân thân khuôn mặt nhỏ đáng yêu, nói: "Vậy tốt rồi, chờ đệ đệ ra ngoài, A Cửu sẽ chơi cùng đệ đệ." Nói, lại sờ sờ bụng, thầm nói: "Đương nhiên, không chừng sẽ là một muội muội."
Cách mấy năm mới lại phát hiện mình có mang, Hoắc Thù ngốc một chút, thực nhanh đã hoan thiên hỉ địa tiếp thu chuyện mình mang thai

"Phu nhân, cần nói cho thế tử biết không?" Nguyên Võ bị bỏ tại Thanh Châu cũng vui mừng, dò hỏi.

Hoắc Thù lắc đầu, "Chàng hiện tại hẳn là còn đang trên đường, đừng làm chàng phân tâm, vẫn nên chờ sau khi chàng trở về rồi nói, đến lúc đó coi như cho chàng một kinh hỉ đi."

Nguyên Võ ngẫm lại cũng đúng, liền không có viết thư thông báo

Thẳng đến tháng 10, khi Nhiếp Ngật vội vàng chạy về Thanh Châu chuẩn bị đón thê nhi trở lại kinh thành, không ngờ sẽ nhận được một kinh hỉ lớn như vậy, nháy mắt cũng có chút ngốc.

Bởi vì Hoắc Thù mang thai, bọn họ lại ở Thanh Châu thêm mấy ngày, cho đến sau khi thai ổn, thừa dịp mặt sông còn chưa kết băng, mới ngồi thuyền trở lại kinh thành.
Ngày rời đi ấy, Hoắc Nghiên cùng Hướng Thiệu Quân đều tới tiễn đưa.

Hiện tại Hướng Thiệu Quân đã thông qua ý kiến của Tĩnh An Hầu phủ tại kinh thành, sắp sửa cùng Hoắc Nghiên định thân

Vì việc này, Tĩnh An Hầu phu nhân cũng tính trước lúc qua năm xuống Giang Nam một chuyến, đến lúc đó trực tiếp ăn tết ở Giang Nam, trực tiếp ném việc nội trợ Tĩnh An Hầu phủ cho con dâu cả Triệu thị.

Trong lòng Tĩnh An Hầu phu nhân, chung thân đại sự của tiểu nữ nhi đã trở thành tâm bệnh của nàng, biết được Hướng Thiệu Quân, sau đó lại từ chỗ Hoắc Thù biết một chút chuyện về Hướng Thiệu Quân, trong lòng Tĩnh An Hầu phu nhân đã có năm phần đồng ý, còn lại chỉ muốn qua đây tận mắt nhìn thấy Hướng Thiệu Quân, xem hắn có đáng giá phó thác hay không

Hoắc Thù tuy rằng cũng muốn chờ đại bá mẫu lại đây, đáng tiếc ngày tết sắp đến, bọn họ không thể thật sự ăn tết ở Giang Nam, chỉ phải đi về trước.
Hoắc Thù kéo tay Hoắc Nghiên, nói: "Bát muội, đến lúc đó khả năng không thể tới uống rượu mừng của muội, ta ở chỗ này trước chúc mừng muội đã tìm được lương duyên." Dứt lời, cho người đem hạ lễ đã chuẩn bị đưa qua

Hoắc Nghiên tuy rằng có chút mất mát, nhưng cũng hiểu, cười nói: "Không có việc gì, chờ sang năm thời tiết chuyển ấm, ta cùng Hướng công tử vào kinh thăm mọi người."

Hai chị em lưu luyến chia tay, cuối cùng Hoắc Thù được Nhiếp Ngật đỡ lên thuyền rời đi.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Qua năm sau, Hoắc Thù mang bụng to, nhận được thư Hoắc Nghiên gửi tới

Hôn sự của nàng cùng Hướng Thiệu Quân đã định ở tháng 3, chờ sau khi thành thân sẽ cùng Tĩnh An Hầu phu nhân vào kinh.

Chờ khi Hoắc Nghiên bọn họ vào kinh, Hoắc Thù vừa lúc gần sinh.
Lần sinh này, vẫn thập phần thuận lợi như trước, thời gian dùng vẫn là một canh giờ đã sinh hài tử ra rồi

Khi A Cửu nghe nói nương hắn sắp sinh, liền nhanh chóng từ trong cung chạy về, còn tiện thể mang theo một tiểu Thái Tử, lúc hai đứa nhỏ tay nắm tay chạy đến Lăng Vân viện, liền nghe nói đã sinh.

"Sinh rồi? Quá nhanh!" Tiểu Thái Tử kinh hô một tiếng, sau đó lại cao hứng lên, "Đi, đi xem là đệ đệ hay là muội muội."

Tiểu An Tử đi theo nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Điện hạ, ngài hẳn nên xưng hô là cháu họ hoặc là cháu gái họ, không thể nói là đệ đệ muội muội."

Tiểu Thái Tử hiện tại đã hiểu chuyện, không thể lại giả ngu giống như trước kia, bất quá trên mặt hắn không có tỏ vẻ gì, trong lòng lại nói, hài tử nhà Thế Cẩn biểu ca tuy nói là vãn bối, kỳ thật không khác gì đệ đệ muội muội của hắn, hắn phải làm ca ca người -- trong cung chỉ có một đám hoàng huynh, lại còn không thể thân cận như vậy, trong cung hắn lại là hài tử nhỏ nhất, ngược lại hài tử ở Vệ Quốc Công phủ lại nhỏ hơn hắn, có thể làm hắn thỏa mãn nguyện vọng được làm ca ca
Hai đứa nhỏ vào cửa liền nhìn thấy Nhiếp Ngật cũng ở đó, vội qua hành lễ.

"Biểu ca, là đệ đệ hay là muội muội?" Tiểu Thái Tử vẻ mặt hứng thú bừng bừng hỏi Nhiếp Ngật.

A Cửu cũng nghiêng đầu nhìn hài tử ma ma đỡ đẻ ôm ra tới

"Là đệ đệ." Nhiếp Ngật tiếp nhận hài tử được bọc trong tã lót, ngồi xổm xuống để hai đứa nhỏ nhìn.

Tiểu Thái Tử cùng A Cửu xem xét, vẻ mặt hai đứa nhỏ đều là thất vọng, "Đệ đệ thật xấu......"

Ma ma đỡ đẻ ở một bên khen tặng nói: "Hài tử mới sinh ra đều là như thế này, chờ hắn nảy nở liền đẹp, chắc chắn giống hai tiểu chủ tử đáng yêu trắng nõn như vậy"

Nhiếp Ngật giao hài tử cho ma ma đỡ đẻ ôm trở về, xoa bóp khuôn mặt hai đứa nhỏ, nói: "Các ngươi lúc mới sinh ra, còn xấu hơn hắn nữa đấy" Rốt cuộc muốn giữ gìn cho tiểu nhi tử một chút, đỡ cho đại nhi tử lại ghét bỏ bé
Tiểu Thái Tử bụm mặt, "Cô không tin, cô khiến người ta thích như vậy, sao có thể xấu được?"

"A Cửu cũng không xấu, A Cửu giống cha, nương nói A Cửu đẹp nhất." A Cửu cũng kháng nghị nói.

Làm người đã từng gặp qua hai đứa nhỏ lúc bọn họ vừa sinh ra, Nhiếp Ngật có tư cách nói lời này nhất, "Lúc các ngươi sinh ra ta đều gặp qua, nếu không để ta vẽ bộ dáng lúc các ngươi mới sinh ra ngoài, các ngươi muốn xem không?"

Tiểu Thái Tử cùng A Cửu nhìn biểu ca ( cha ) bọn họ, phi thường thức thời lắc đầu, tuyệt đối không muốn xem, đó là lịch sử đen tối, bộ dáng bọn họ xấu như vậy, tuyệt đối không thể để người khác biết được

Nhiếp Ngật nhìn bộ dáng hai đứa nhỏ, hơi hơi câu môi cười một cái, chắp tay sau lưng tiến phòng sinh đi thăm Hoắc Thù

Hai đứa nhỏ nhìn nhau một cái, cảm thấy biểu ca ( cha ) thật không dễ chọc, tốt nhất không nên chọc hắn, vì thế lại tay nắm tay đi nhìn đệ đệ, quyết định cho dù bộ dáng bé có xấu, bọn họ cũng không chê bé.
🌼🌼🌼🌼HOÀN🌼🌼🌼🌼

Đôi lời của ê đít tơ:

☺Cuối cùng thì cũng hoàn được bộ này rồi, cảm ơn các bợn đã đồng hành cùng tui ròng rã mấy tháng liền nhe. Cảm ơn rất nhiều

🤗Tiếp theo sau bộ truyện này sẽ là bộ truyện CẨM ĐƯỜNG XUÂN, tui sẽ đăng Chương 1 vào ngày mau. Rất mong mọi người nhảy tiếp hố này với tui nhen, ngồi dưới hố đọc truyện một mình buồn lém hiiii

🌼Bìa truyện đây nha

Nhấn Mở Bình Luận