Lọc Truyện

Không Phải Duy Nhất

Sống lại một đời, cô mới phát hiện chính mình hoàn toàn bất lực.

Yêu bằng sự chủ quan, bất kể chuyện gì cũng không biết, cô đều không thể ngăn cản trái tim Chu Việt đang từng chút một hướng về Kiều Mộc.

Thời tiết bây giờ đang dần chuyển sang đông, sinh nhật của Chu Việt cũng sắp tới rồi.

Chẳng sợ thời tiết lạnh lẽo, cô còn chuẩn bị quà cho anh.

Bởi vì đây là ước định của hai người từ nhỏ.

Mang theo quà trên đường đi đến công ty Chu Việt, cô vẫn luôn xuất thần, suy nghĩ rất nhiều về chuyện quá khứ.

Thời điểm bà nội của Chu Việt mất, anh cũng chưa rơi một chút nước mắt, hốc mắt chỉ đỏ, lặng lẽ đứng trước bia mộ, nhìn chằm chằm ảnh chụp của bà trên đó.

Cô ở phía sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, nhỏ giọng nói: "Em sẽ ở cạnh anh, anh còn có em mà."

Thời điểm cô bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà, anh cũng nói với cô y hệt vậy.

Cho tới nay, chúng ta vẫn chỉ có nhau.

Nghĩ một lúc thì xe đã chạy đến công ty anh.

Bước từ thang máy ra, một con mèo Dragon-Li đột nhiên nhào tới.

Cô theo bản năng mà lui về phía sau một bước.

Triệu Thanh chạy chậm tới, bế nó lên:

"Thực xin lỗi bà chủ, đây là mèo của tiểu Kiều ôm tới, nói là nó ở dưới lầu công ty rất đáng thương, nên Chu tổng liền nuôi nó ở công ty."

Lại là Kiều Mộc.

Cô biết, Chu Việt thực sự thích mèo, nhưng bởi vì nếu cô gặp lông mèo sẽ dị ứng dẫn đến phát suyễn mà không dám nuôi.

Trùng hợp là Kiều Mộc cũng thích mèo.

Bọn họ có nhiều sở thích chung như vậy, cho dù lần đầu tiên gặp mặt có ấn tượng không tốt thì anh cũng sẽ không tự chủ được mà bị cô ta hấp dẫn.

Cô mang theo túi quà từng bước một đi đến cửa văn phòng.

Cách vài bước bên ngoài bàn làm việc, Kiều Mộc đang ngồi đưa lưng về phía cô.

Cùng lúc đó Chu Việt bưng một con cái ly đi qua, để vào trong tay của cô ta: "Trước tiên uống thuốc trị cảm đã rồi hẵng tiếp tục làm phương án, cũng chỉ mất một lúc thôi, không cần vội ."

Kiều Mộc ngửa đầu, cười nói: "Cũng do tưởng ngài đang mau chóng đuổi em, em làm sao dám để ngài chậm trễ ăn sinh nhật."

Giọng điệu thân mật biết bao.

Chu Việt giơ tay xem thử ở trên trán cô ta một chút, một bên xoay người một bên nói: "Vẫn là còn hơi nóng, tôi đi giúp em......"

Lời của anh chưa dứt câu, nhìn đến cửa, chỗ mà cô đang đứng, đột nhiên bất động tại chỗ.

Nhận thấy được điều khác lạ, Kiều Mộc cũng xoay người lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, khóe môi kéo ra một cái điệu cười khiêu khích.

Có lẽ là bởi vì bây giờ cô ta đang có mối quan hệ ngọt ngào với Chu Việt nên sắc mặt tươi đẹp vốn có của cô ta giờ nhìn qua càng kiều mỹ động lòng người. Kiếp trước tại lễ tang cô ta trông tiều tụy lại cực đoan, so với bây giờ hoàn toàn như hai người khác nhau.

Những người khác trong văn phòng nhìn qua, nhìn như họ không để tâm nhưng đều nhìn cô với ánh mắt đồng tình lẫn thương hại.

Trong nháy mắt cô bỗng nhiên nhận ra, kiếp trước cũng có vài lần như vậy khi cô đến công ty tìm Chu Việt, nhân viên đều có thái độ là lạ với cô.

Thậm chí khi cô đi lấy nước trà ở phòng cà phê, có một nữ nhân viên chạy tới nói với nói cô:

"Bà chủ, nếu có thời gian thì bà tới công ty nhiều một chút, mọi người đều rất thích bà."

Cô lúc ấy chỉ ôn hòa mà cười cười: "Công việc của tôi cũng rất bận, lần sau mọi người có thể thông qua Chu Việt để kêu tôi tới."

Ánh mắt cô ấy lập tức phức tạp nhìn cô, sau một lúc lâu thì thở dài.

Hầu như toàn thế giới đều biết chuyện của anh cùng Kiều Mộc.

___Chỉ có cô không biết.

Nhấn Mở Bình Luận