Lọc Truyện

Kết Hôn Trước, Yêu Sau

4. Ngoại truyện bác sĩ Thẩm

Một lần tôi được mời đến trường dạy cho sinh viên.

Lúc tan học, một nam sinh đứng dậy hỏi tôi: “Giáo sư Thẩm, trước khi hết giờ, em có thể hỏi thầy một câu không ạ?”

Tôi bỏ tài liệu giảng dạy trong tay ra nói: “Có thể.”

“Thầy thật sự đợi vợ bảy năm sao? Bảy năm này thầy trải qua như thế nào?”

Tôi gật nhẹ đầu: “Nói thật thì căn bản không đến bảy năm.”

“Vì trước thời hạn nửa năm, tôi đã lừa cô ấy đi đăng kí kết hôn.”

Xung quanh ồn ào.

Tôi đẩy kính lên, tiếp tục nói: “Đối với tôi mà nói, chờ đợi không phải là chuyện dài. Khả năng này liên quan đến việc tôi nghiên cứu y học, tôi rất có tính kiên nhẫn.”

“Trong bảy năm đó tôi vẫn luôn tìm cách giải những căn bệnh khó, vừa làm vừa chờ cô ấy quay về. Không tính là quá khổ sở.”

“Thật ra chính tôi cũng không thể xác định được có thể chờ được cô ấy hay không, dù sao giữa chúng tôi cũng có quá nhiều điều không chắc chắn. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, khi cô ấy chưa xuất hiện, tôi cũng không có dự định kết hôn.”

Thật ra khi biết cô ấy ra nước ngoài với đôi mắt sưng đỏ, tôi hối hận.

Nhưng tôi của ngày đó, không chỉ không cho cô ấy được những thứ cô ấy muốn.

Mà ngay cả ấm no cũng là vấn đề.

Cô ấy chỉ đột nhiên cảm thấy hứng thú, nhưng dòng suy nghĩ của tôi lại bị cô ấy làm rối loạn nhiều năm.

Xung quanh có nữ sinh hỏi tôi: “Giáo sư, vậy hai người bỏ qua bảy năm, chẳng phải không có cơ sở yêu đương sao?”

Tôi bỏ tài liệu giảng dạy vào trong cặp, trả lời cô bé: “Đúng là không có cơ sở yêu đương. Cho nên sau khi kết hôn chúng tôi mới bắt đầu yêu đương.”

“Nhưng tôi không khuyến khích các em học theo chuyện này.”

“Cuộc đời vô thường, bảy năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”

“Tôi rất may mắn bảy năm sau vẫn có thể gặp lại, cô ấy cũng chưa thành vợ của người khác.”

Vẫn còn bạn học khác muốn đặt câu hỏi.

Tôi cười từ chối.

Lí do là, tôi thấy Lê Lê ôm con gái đứng bên ngoài phòng học.

“Cô của các em còn đang chờ thầy về nấu cơm, chúng ta tan học trước.”

Tôi bế con gái từ tay Lê Lê, mặt đứa nhỏ lập tức dính đến.

Cô bé ôm lấy mặt tôi gặm cắn, tay khác thì chọc vào má tôi.

Lê Lê kéo cánh tay tôi, hứng thú hỏi: “Vừa rồi anh đã nói gì vậy?”

Sinh viên đi qua bên cạnh nói: “Chào cô! Vừa rồi giáo sư nói với chúng em là thầy đã chờ cô bảy năm!”

Lê Lê quên thuộc nói: “Đừng có học theo giáo sư của các em, dễ bị ăn đánh lắm đó!”

Sinh viên kia kinh ngạc: “Hả? Giáo sư còn bị đánh ạ?”

Lê Lê chế giễu nhìn tôi: “Cô không có đánh, nhưng cô sinh một đứa nhỏ tra tấn thầy ấy.”

“Không phải đang cắn thầy ấy đấy sao?”

Tôi cười gật đầu, dắt tay Lê Lê đi về phía trước.

Đến tầng không có người, Lê Lê chọc eo tôi: “Có đúng không, thầy Thẩm?”

Còn không phải sao, dấu răng trên lưng vẫn còn đấy.

“Nha nha nha…”

Đứa nhỏ ôm mặt tôi chảy nước miếng.

“Ha ha ha, con gái anh nói đúng kìa!”

Vậy là được rồi.

Đời này, hai người họ nói cái gì thì là cái đó.

Tôi cam tâm tình nguyện.

[Hết]

Nhấn Mở Bình Luận