Lọc Truyện

Kết Hôn? Mất Trí Nhớ Đây, Đừng Gạt Tôi

Tống Lâm Sanh mở choàng hai mắt, mông lung nhìn anh một hồi lâu, ánh mắt mới dần dần trở nên rõ ràng hơn, sau đó buông lỏng tay.

Thời Nam nhúc nhích cuống họng, ánh mắt vừa rồi của Tống Lâm Sanh giống như muốn giết người, khác xa so với ánh mắt ung dung không vội vàng thường ngày.

Con người Thời Nam nhìn như cẩu thả, nhưng EQ không tính là quá thấp, không hỏi bất cứ điều gì chỉ rũ mắt lau đi mồ hôi trên trán Tống Lâm Sanh, sau đó bưng bát canh gừng lên nhẹ giọng nói: "Uống đi, phỏng chừng anh bị cảm rồi."

Tống Lâm Sanh ngồi dậy, bình phục lại hô hấp rồi cầm lấy bát canh trong tay Thời Nam, nói một tiếng: "Xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì." Thời Nam cười nói: "Phải nói cảm ơn."

Tống Lâm Sanh liếc mắt nhìn cổ tay Thời Nam, da Thời Nam rất trắng, cổ tay lại có chút gầy, bị hắn nắm chặt như vậy lập tức xuất hiện một vòng hồng.

"Cảm ơn." Tống Lâm Sanh lại nói.

"Được rồi, đừng nói nữa." Thời Nam thở dài: "Nói nữa tôi lại thấy chột dạ, tôi cảm thấy anh đang rất mệt, sau này hai chúng ta phân công làm việc đi, còn có, kỳ thực trong nhà không cần sạch sẽ quá mức như vậy đâu, đàn ông ấy mà, trong nhà không cần không nhiễm chút hạt bụi nào, bẩn thì bẩn thôi." Nói lời này, không giống như đang phân công, quả thực chính là đang muốn Tống Lâm Sanh cùng anh "thông đồng làm bậy."

"Vậy xem ra tam quan của hai chúng ta không giống nhau." Tống Lâm Sanh nói.

Thời Nam: "..."

Nữa, chó cắn Lã Động Tân(2), không hiểu lòng người tốt.

(2) Nguyên văn — Cẩu giảo Lữ Động Tân 狗咬吕洞宾: Có nghĩa là chó cắn Lữ Động Tân. Lữ Động Tân 吕洞宾 là vị tiên được phụng thờ thịnh đạt nhất trong Bát tiên. Chó cắn Lữ Đông Tân nghĩa là chó cắn người tốt, ta nói là "làm ơn mắc oán".

Coi như anh đang nói chuyện cười nhạt đi, ai bảo người ta là bệnh nhân chứ.

"Thừa dịp còn nóng thì uống đi, uống xong đổ ra nhiều mồ hôi chút sẽ thoải mái hơn."

Tống Lâm Sanh bưng lên uống một ngụm, sau đó nhăn mày: "Đây là cái gì?"

"Canh gừng coca." Thời Nam dương dương tự đắc: "Tôi học trên mạng đấy, mùi vị thế nào?"

"Cậu... thử chút đi." Tống Lâm Sanh đưa bát canh cho Thời Nam.

Thời Nam thật sự muốn thử một chút, dù sao cư dâng mạng vẫn luôn nói về độ ngon của nó, bản thân cũng không có cơ hội để uống, cho nên Thời Nam nhận lấy uống một ngụm.

Một ngụm này thiếu chút nữa tiễn anh đi.

Ngoại trừ mùi vị có hơi kỳ quái ra thì toàn bộ đều là mùi gừng nồng nặc, bỏ quá nhiều gừng nên vừa nuốt xuống liền thấy cay xè.

Thời Nam bị cay làm cho ho khan một lúc lâu mới lấy lại sức lực, sau đó hắng giọng: "Đây là cái gì, tôi đi nấu lại lần nữa, anh ngủ trước..."

Không chờ anh nói xong, Tống Lâm Sanh bưng lên buồn bực uống hết.

Thời Nam không nhịn được dựng ngón tay cái nói "Bơ phệch." Lợi hại!

Sau khi uống bát canh gừng cay xè xuống bụng Tống Lâm Sanh thật sự thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn sắc mặt dễ chịu đi không ít, trên môi cũng có thêm huyết sắc, Thời Nam nhét hắn vào chăn: "Ngủ một giấc đi, có việc thì gọi tôi, ngủ ngon."

Trước khi rời khỏi phòng Thời Nam còn giúp hắn tắt đèn đầu giường.

Tống Lâm Sanh trợn tròn mắt nhìn trần nhà, hơi ấm từ bát cánh gừng lan tràn trong lồng ngực, sưởi ấm tay chân lạnh lẽo của hắn.

Một lúc lâu, Tống Lâm Sanh mới khe khẽ thở dài, vương tay mở đèn giường màu vàng lên sau đó lần thứ hai nhắm mắt lại.

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Tống Lâm Sanh thức dậy đúng giờ, qua một đêm cơ thể thư thái rất nhiều, bệnh trạng đau đầu cũng giảm nhẹ không ít, không biết có phải tác dụng từ bát canh gừng mùi vị lạ kia hay không.

Tống Lâm Sanh mở cửa phòng định vào phòng bếp làm bữa sáng, vừa ra khỏi cửa liền thấy một cái bọc lớn căng phồng trên sofa, Thời Nam nằm ngủ thẳng cẳng lên trời trên ghế sofa, nửa một bên người bên lề sofa có cảm giác sắp rơi xuống, một cánh tay còn liều mạng bám trên lưng ghế, cứ như vậy ngủ ngon phun ra bong óng.

Vết máu ứ trên cổ tay đang víu lưng ghế sofa kia đặc biệt rõ ràng, là hậu quả của việc không cẩn thận làm tổn thương anh ngày hôm qua.

Tống Lâm Sanh trầm mặc hồi lâu, vừa định đi tới đẩy nửa người còn lại của Thời Nam lên, còn không đợi hắn kịp chàm vào, Thời Nam giật mình đột nhiên ngồi dậy.

Tống Lâm Sanh phản ứng rất nhanh, tránh né xu hướng suýt chút nữa va phải hắn của Thời Nam, còn tiện tay kéo anh một cái không để cho anh đặt mông ngồi dưới đất.

Thời Nam bối rối không rõ nhìn Tống Lâm Sanh, theo bản năng hỏi hắn: "Anh thấy soa rồi, đỡ chút nào không?" Nói rồi giơ tay sờ trán Tống Lâm Sanh, cảm nhận được nhiệt độ ấm trên trán hắn mới thoảng thả lỏng trái tim.

"Sao cậu lại ngủ trên sofa?" Tống Lâm Sanh hỏi anh.

Thời Nam đi chân đất giẫm trên nền nhà, duỗi cái thắt lưng nhức mỏi: "Tôi sợ buổi tối anh xảy ra chuyện, gọi tôi tôi không nghe thấy nên ngủ ở đây sẽ dễ hơn."

Thời Nam xoay xoay cái cổ, kéo cánh tay thật vất vả mới đem cơ thể cứng ngắc trở về: "Sáng sớm hôm nay tôi làm cơm, dù sao anh cũng đang bệnh."

Thời Nam nói xong liền đi về phía nhà bếp, Tống Lâm Sanh thở dài, ngồi xổm cầm lấy đôi dép lê của Thời Nam đi tới đặt dưới chân anh.

Thời Nam lỗ tai ửng hồng nhưng trên mặt không hề hiện ra điểm bất thường, bình tĩnh xỏ dép, nói một tiếng: "Cảm ơn."

"Tôi làm cơm, cậu lên giường nghỉ ngơi một lát đi." Tống Lâm Sanh nói.

"Hay là để tôi đi." Thời Nam nói.

"Ra ngoài." Tống Lâm Sanh chỉ ra bên ngoài phòng bếp, chỉ bằng hai chữ đơn giản thêm vào không mang bất kỳ biểu tình nào khiến Thời Nam thắm thiết cảm nhận được Tống Lâm Sanh đang ghét bỏ việc anh xuống bếp.

Được thôi, quân tử xa nhà bếp.

Thời Nam cũng không nghĩ tới đời này còn có thể làm một quân tử.
Nhấn Mở Bình Luận