Lọc Truyện
Mỗi năm Khương Lâm Tình đều đi kiểm tra sức khỏe, nhưng không tránh được số mạng mắc bệnh di truyền của gia đình.

Đó là vào một ngày mùa hè, khi cô và Trì Cách đã kết hôn được mười năm.

Con gái cô vừa qua sinh nhật bảy tuổi, vẫn còn đang ở cái độ tuổi ầm ĩ. Con gái đi dạo phố mệt rồi thì ôm bắp đùi cô làm nũng: “Mẹ ơi, con muốn ôm một cái.”

Cô cúi người, nhưng trong lúc chưa kiểm soát được cơ thể thì cô lại có cảm giác phần lưng bị kéo căng, đau chừng mấy giây.

Vẻ mặt của con gái thì đang chìm đắm trong sự vui vẻ nên Khương Lâm Tình không để ý đến.

Qua hơn mấy tháng, trên lưng vẫn còn cảm giác đau nhức, ê ẩm.

Cô nói Trì Cách xoa cho cô một lát.

“Lưng bị đau sao?” Tối ngày hôm đó Trì Cách đưa cô vào bệnh viện.

Cô nhìn anh cười nói: “Anh đang làm quá mọi chuyện lên đó.”

“Anh không yên tâm.”

“Vậy em sẽ làm cho anh yên tâm.”

Khương Lâm Tình nuốt lời. Sau khi kiểm tra xong, trong phổi cô xuất hiện một khối u chừng hai cm. Lúc này chỉ cách lần kiểm tra kỳ trước được nửa năm.

Sắc mặt cô trắng bệch.

Trì Cách ôm lấy mặt cô, vuốt ve khóe mắt của cô: “Bác sĩ nói rồi, giai đoạn đầu nên cơ hội chữa trị rất cao.”

Cô ôm chặt lấy anh, cô không bỏ chồng cô được, cũng không bỏ con gái cô được, cô không bỏ được bản thân mình.

*

Giáo sư La của năm đó đã qua đời, nên Trì Cách mời một giáo sư khác đến.

Lần này là chẩn đoán chính xác rồi, bác sĩ lập tức sắp xếp phẫu thuật.

Từ lúc chẩn đoán chính xác đến lúc phẫu thuật chỉ ngắn ngủi trong một ngày, Khương Lâm Tình chưa kịp điều chỉnh xong cảm xúc thì đã phải lên bàn mổ.

Cửa đóng lại, đột nhiên cô kéo lấy tay Trì Cách, kiên định nhìn anh, một làn sóng hoảng sợ lại dâng lên, cô sợ đây sẽ là lần cuối cùng nhìn thấy anh. Mặc dù bác sĩ cũng nói đây chỉ là phẫu thuật cắt bỏ mà thôi.

Trì Cách vỗ vỗ gò má cô: “Đừng sợ, anh ở đây.” Năm đó cô nhìn anh nói, hôm nay đến lượt anh nhìn cô mà nói.

Phẫu thuật rất thành công.

Nhưng mà sau khi làm sinh thiết sau buổi phẫu thuật thì khối u này của cô là khối u ác tính.

Mà người giáo sư này cũng đã lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, giọng nói rất chậm: “Phát hiện kịp thời, bệnh phát hiện sớm cũng chữa trị được sớm.”

Nhưng Khương Lâm Tình hiểu rất rõ, cô đã là một bệnh nhân rồi.

Cuộc sống vô cùng mong manh, cô thường tính toán tỷ lệ sống sót của mình. Một người bị bệnh cũng giống như ở trong một hộp bí ẩn vậy, không ai biết tỷ lệ đi đến cuối con đường của mình là bao nhiêu, hay là như thế nào.

Hạnh phúc của cô chỉ mới được mười năm mà thôi.

Khương Lâm Tình nằm trên giường bệnh, bỗng nhớ lại mười năm qua của mình.

*

Khi đó, scandal của Khương Lâm Tình và Trì Cách bị lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng hai người vẫn không nói đến chuyện cưới sinh gì.

Các đồng nghiệp thì trải qua một hồi nơm nớp lo sợ, sợ sẽ làm gì đó khiến Khương Lâm Tình khó chịu rồi cô lại đi thổi gió bên gối của Trì Cách.

Nhưng sau khi làm việc với nhau một thời gian, Lưu Thiến nói: “Có lẽ Tiểu Khương vẫn là Tiểu Khương thôi.”

Chu Di Sướng gật đầu thật mạnh: “Quả nhiên ánh mắt nhìn người của Thái tử gia thật sáng suốt.”

Câu chuyện qua lời đồn này dần trở nên tích cực hơn --- Là một cô gái kiên trì nghiêm túc, gặp được một ông chủ biết khen thưởng.

Mà Khương Lâm Tình lại có chuyện khác cần phải lo nghĩ, đối tượng của vụ scandal này từ thư ký xinh đẹp xuống cấp thành một nhân viên nhỏ bé, đối với những người lớn trong nhà Trì Cách thì đây là một chênh lệch cực kỳ lớn.

Thậm chí cô còn nghĩ, nhỡ đâu Lữ Vi đưa ra điều kiện bắt cô phải chia tay với Trì Cách. Cô sẽ nói, cô chỉ cần Trì Cách thôi.

Đây chỉ là suy nghĩ phiến diện của cô thôi. Nhỡ đâu Trì Cách bị đuổi khỏi nhà, từ một con cưng của trời rơi xuống vực sâu vạn trượng, anh chịu được sao?

Cô đi hỏi Trì Cách.

Trì Cách nghe thấy cô hỏi thì biểu cảm giống như vừa nghe được một câu chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Đừng có mơ.”

“Ý anh là sao, anh sẽ không bỏ trốn với em sao?”

Anh bật cười: “Vì sao phải bỏ trốn?”

“Bởi vì người lớn phản đối.”

“Không đến mức đó.”

“Thật sao?” Có thể do Khương Lâm Tình nghe thấy được một vài quan điểm liên quan đến gia thế của nhà trai nhà gái từ Lữ Vi nên nói: “Nếu như nhà anh vẫn phản đối thì sao?”

“Bỏ trốn.” Trì Cách lời ít ý nhiều.

“Bây giờ em yên tâm rồi.”

Những gì Khương Lâm Tình nghĩ qua, nhà họ Trì lại chẳng làm gì, không những không phản đối chuyện của cô và Trì Cách, mà cô còn không ngờ rằng, ngoài miệng Lữ Vi nói thế nhưng thật ra đối với chuyện Trì Cách chọn bạn gái thế nào, Lữ Vi rất vui vẻ trong lòng.

Khương Lâm Tình sợ bà hiểu lầm nên chủ động giới thiệu mình là nhân viên của bộ phận giám tuyển.

Lữ Vi không biết cơ cấu trong công ty nên hỏi: “Công việc bận rộn lắm không?”

Khương Lâm Tình suy nghĩ rồi nói: “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi ạ.”

Trì Nguy, ông chủ lớn nghiêm túc trong công ty, cười một tiếng: “Hai đứa thích nhau là được rồi.”

Nhưng cả hai người chưa từng nói thích nhau.

Ăn cơm xong, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà họ Trì, Khương Lâm Tình ngẩng đầu nhìn Trì Cách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh quay đầu sang nhìn cô.

Có lẽ hai người đang cùng nghĩ đến một chuyện.

Trì Cách dùng trán mình cụng vào trán cô: “Bắt đầu từ ngày mai, khi đi làm chúng ta có thể đi cùng nhau rồi.”

Cô la lên: “Anh đụng em đau.”

“Phải không?” Anh cười: “Sao anh không đau thế.”

*

Kết hôn, là một chuyện vô cùng bất ngờ.

Lý do là Vưu Nguyệt Vũ gửi một tấm thiệp cưới sang.

Khương Lâm Tình có chút ngạc nhiên, sau khi mở ra thì lại sợ hãi: “Cô Vưu, cô muốn kết hôn với anh Tống à!”

Người bình thường trước khi phát thiệp cưới sẽ thông báo trước một chút, nhưng Vưu Nguyệt Vũ không có trước sau gì cả. Cô ấy chỉ gửi đến một đoạn thoại nói: “Đúng thế, tôi cũng nghĩ là không làm hôn lễ, kết quả lại làm cho phiền phức thế này. Người có tiền đúng là lắm chuyện quá.”

Khương Lâm Tình: “Chúc mừng hai người.”

“Cứ vậy đi, có lẽ sẽ nhanh chóng chia tay thôi.” Vưu Nguyệt Vũ hồn nhiên, không hề coi chuyện kết hôn là vấn đề gì cả: “Tôi cứ tùy tiện kiếm người để cưới, cô cũng tùy tiện đến dự hôn lễ đi. Bao lì xì có lớn hay không thì cũng không có vấn đề gì với tôi cả. Cô đến xem cảnh náo nhiệt là được.”

Khương Lâm Tình không kiềm được mà vội vàng chạy đi hỏi Trì Cách: “Anh có nhận được thiệp mời không?”

“Thiệp mời?’’ Trì Cách nghĩ: “Tống Khiên sao?”

“Đúng thế, anh ấy sắp kết hôn rồi!!!” Ba dấu chấm than cũng không thể hiện đủ được tâm trạng kích động của Khương Lâm Tình.

“Nghe cậu ấy nói qua rồi.” Giọng của Trì Cách vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Ngày nào thế?”

“Tháng sau đó!!!”

“Ừ.” Anh vô cùng tỉnh táo.

“Kết hôn đó, là cặp đôi đầu tiên trong số bạn bè của em kết hôn.” Còn sớm hơn cả Từ Trọng Quang và Hướng Bội nữa.

Bây giờ nhìn Tống Khiên và Vưu Nguyệt Vũ không hề giống như người sẽ kết hôn, trái lại thì Từ Trọng Quang nhìn càng giống hơn.

Chỉ có thể nói, việc đời khó đoán.

Hướng Bội thì quá bận, Từ Trọng Quang cũng thế. Hai người sống cùng một thành phố nhưng chẳng khác gì đang yêu xa.

Vưu Nguyệt Vũ khiến cho Khương Lâm Tình hoảng sợ rất lâu không hết.

Tối đến, Khương Lâm Tình và Trì Cách cùng nhau vận động xong, cả người cô đều cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, cứ mở mắt rồi nhắm mắt một hồi lâu.

Cô khẽ thở dài.

Trì Cách ngủ không sâu, tỉnh lại hỏi: “Sao thế?”

Trong bóng đêm, cô nhìn anh, bỗng hỏi: “Chúng ta có kết hôn không?”

“Em muốn kết hôn không?” Trong lời nói của Trì Cách còn kèm theo chút ý cười khẽ.

“Ừ.” Kết hôn chính là có một ngôi nhà mới.

“Vậy thì kết hôn.”

Tùy ý hỏi nhiều thêm một câu cũng giống như giải quyết một việc lớn: “Mới nãy em chỉ là xúc động nên nói thế thôi.”

“Cứ quyết định vậy đi, tuần sau đến Cục dân chính. Anh muốn làm trước Tống Khiên.”

“Anh xúc động quá rồi đó…”

“Em muốn đổi ý hả? Hết cơ hội rồi.” Trì Cách vỗ eo cô một cái.

Khương Lâm Tình rụt người lại: “A.”

Mặc dù cô nhượng bộ nhưng cô cảm thấy, cái người Thái tử gia này chẳng lãng mạn chút nào.

Một ngày trước khi đến Cục dân chính, Khương Lâm Tình gọi cho tiệm xăm hình.

Đối phương trả lời: “Xin chào, thợ xăm nữ hai ngày nữa mới về.”

Thật không khéo là Khương Lâm Tình và thợ xăm nữ này luôn lạc mất nhau, mãi cho đến tận bây giờ, Khương Lâm Tình cũng không thể xăm được hai chữ “ch” này.

Lúc sửa sang lại quần áo cho Trì Cách, cô hỏi: “Tất cả mọi thứ của anh đều có ký hiệu cả sao?”

“Ừ.”

“Nhưng em không có.”

“Em còn tủi thân nữa hả?” Trì Cách vuốt ve vòng tay của cô: “Cái này không phải sao? Em chính là của anh.”

Đánh dấu lên mọi thứ là cách để anh trốn chạy khỏi quá khứ không thể bảo vệ được những người mình yêu thương, nhưng trong tương lai sau này, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cô thật tốt.

Cô có xăm hai chữ “ch’’ kia hay không, đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

*

Thời gian vui vẻ trôi qua thật nhanh, vừa đảo mắt cái đã qua mười năm rồi.

Kế hoạch không đuổi kịp những thay đổi, Tống Khiên và Vưu Nguyệt Vũ không ly hôn.

Vào một dịp tình cờ, Vưu Nguyệt Vũ có cơ hội làm diễn viên phụ cho một bộ phim. Nhưng thật ra chỉ là một người qua đường thôi, suốt bộ phim chỉ lên hình được mười phút, nhưng trở thành nhân vật xinh đẹp nhất.

Người xem bùng nổ.

Nhưng mà, sau khi bùng nổ nhân khí này, Vưu Nguyệt Vũ lại rút lui. Cô ấy không lưu luyến gì chút nhiệt độ này, nói đi là đi thôi.

Hướng Bội và Từ Trọng Quang cũng mua nhà và kết hôn.

Hướng Bội trở thành nhạc sĩ, hợp tác với Từ Trọng Quang và phát hành một bài hát chỉ thuần túy về âm nhạc, cực kỳ nổi tiếng.

Tất cả mọi người ai ai cũng có được hạnh phúc.

Trì Cách cũng thắng vụ kiện Đổng Thiên Diệp, mất ba năm để thu hồi lại tất cả những tác phẩm của Phụng Cao Cư.

Khương Lâm Tình tiếp tục hợp tác với Chu Tục, làm người giám tuyển độc lập.

Nếu phải nói có điều gì không giống với quá khứ, thì chính là Trì Cách chưa bao giờ nói thích, hay là yêu.

Đương nhiên, anh không nói, cô cũng không nói. Có lúc cô nghe thấy mấy lời ngon tiếng ngọt trong tivi, nháy nháy mắt với anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh phá lên cười: “Yêu không phải dùng lời để nói, phải hành động.”

Không đứng đắn thì càng nhiều.

Cho đến một ngày, con gái hỏi cô: “Mẹ yêu bố không?”

Khương Lâm Tình len lén nói cho con gái biết: “Đương nhiên mẹ yêu bố con rồi.”

Con gái nhẹ nhàng nói: “Bố rất yêu mẹ đó.”

*

Lúc xuất viện, trên trời kéo đến trận mưa phùn, nước mưa khiến cả thế giới ám màu xám xịt.

Mặc dù bác sĩ đã nói cuộc phẫu thuật này cực kỳ thành công, nhưng trái tim Khương Lâm Tình ẩm ướt cứ hệt như ngâm nước mưa vậy. Nhưng khóe mắt lại khô ran.

Trì Cách một tay lái xe, một tay khác kéo lấy tay cô.

Cô nói: “Nếu như em có thể nhìn thấy dáng vẻ mái tóc nhuộm màu muối tiêu của anh, thì tốt biết bao nhiêu.” Như thế chính là bạc đầu giai lão rồi.

Đôi mắt đào hoa của Trì Cách như đang ứ nước: “Được.”

*

Có lẽ bởi vì miệng của Khương Lâm Tình xấu quá, nên tóc của Trì Cách bạc rất sớm, chưa đến năm mươi tuổi đã có thể thấy được vài sợi trắng hiện ra rõ ràng rồi.

Cô còn nói: “Em không muốn thấy tóc anh bạc trắng đâu.”

Trì Cách vẫn cười: “Được.”

Khương Lâm Tình cũng không ngờ đến, miệng của cô lại cực kỳ linh nghiệm. Mấy sợi tóc trắng nhỏ của Trì Cách chỉ dừng lại ở chỗ đấy.

Khi đó, cô vui vẻ nhổ tóc cho Trì Cách: “Đừng mệt mỏi quá.”

“Là di truyền rồi, bố anh mới hai mươi mấy đã có tóc bạc.”

“Thế thì xem như anh là gen mạnh rồi, năm mươi tuổi mới có tóc bạc này.” Trời cao vẫn thiên vị cô, cô lại qua được cái mười năm thứ hai.

*

Mười năm thứ ba, con gái lớn nên gả chồng rồi. Ngôi nhà lớn như thế chỉ còn lại Khương Lâm Tình và Trì Cách.

Trì Cách đào tạo ra người nối nghiệp đời tiếp theo, rồi lui về làm hậu thuẫn phía sau. Vốn dĩ muốn đi nhìn sông ngắm núi, nhưng mà bệnh của Khương Lâm Tình lại tái phát.

Lần này bệnh tình lại trở nặng hơn.

Khi nhìn thấy cô, trên mặt bác sĩ nở nụ cười, cũng không nói đến bệnh tình gì, cũng không nói đến tỉ lệ sống sót còn lại bao nhiêu năm.

Không hỏi thì Khương Lâm Tình cũng biết.

Là năm phần trăm. Cô chỉ có thể cắn răng, đấu với trời cao, đấu với bản thân còn lại năm phần trăm của mình.

Sau khi phẫu thuật được ba tháng, Khương Lâm Tình ngày càng tiều tụy hơn.

Trong thời gian ngắn ngủi này, Trì Cách đã bạc nửa đầu.

Cô nói: “Anh tóc trắng chẳng đẹp trai chút nào.”

Anh nói: “Em gầy thế này chẳng giống mỹ nữ chút nào.”

“Vậy em ăn cho mập chút nhé?”

Trì Cách vuốt vuốt mớ tóc trắng của mình: “Thế anh đi nhuộm nhé?”

Khương Lâm Tình móc tay với anh: “Một lời đã nói.”

Trong một đêm Trì Cách nhuộm đầu tóc bạc của mình thành màu đen. Nhưng cô không mập lên được. Cũng may sắc mặt còn có chút hồng hào, không còn nhợt nhạt vì bệnh như trước.

Trì Cách mời tới bác sĩ nổi tiếng trong ngoài nước: “Y học rất phát triển.”

Đúng thế, rất phát triển.

Lại qua năm năm, Khương Lâm Tình ôm cô bé nhỏ dễ thương do con gái mình sinh ra. Cô cảm thấy mình đã bỏ ra trước vận may của kiếp sau rồi, giữ lại được năm phần trăm.

Vận may của cô cũng xài hết vào ngày hôm đó, và khi nó đến, cô thường hay ho khan, thở dốc, cũng không thể đi đường quá lâu được.

Cô mệt, lồng ngực thì đau nhức khó chịu, thời gian ngồi trên xe lăn ngày càng dài hơn.

Vào đông, gió bấc thét gào.

Đột nhiên Trì Cách hỏi cô: “Có muốn lên núi đi dạo một chút không?”

“Được.” Khương Lâm Tình nghĩ anh nói về ngọn núi nổi tiếng nào đó, không ngờ là đến một ngọn núi trong khu nghĩa trang kia.

Nửa đường, hai người gặp được đôi vợ chồng già cũng không khác cô và anh là mấy.

Khương Lâm Tình nói: “Mọi người đều đang tìm đất để chôn cất sau khi mất đấy.”

“Anh đã mua bao nhiêu lâu rồi chứ.” Trì Cách nói: “Nơi đó vẫn như cũ.”

Gió thổi mái tóc trắng của anh, cuối cùng cô cũng thấy thái dương anh đã bạc. Con người có biết bao nhiêu tham muốn. Cô không chỉ muốn hai người cùng bạc đầu, mà còn muốn hai người được sống đến trăm tuổi.

Trì Cách ở trong gió xoay đầu lại, muốn nói gì đó.

Khương Lâm Tình chặn môi anh lại: “Đừng nói.”

Cô nhớ, anh từng nói: “Đợi đến lúc hai tay buông xuôi, anh yêu em đến thiên trường địa cửu.”

Lúc này còn chưa phải lúc.

Cô ho khan mấy cái, cười nói: “Em sẽ liều mạng.” Cô và căn bệnh này liều mạng nhiều năm rồi vẫn chưa nhận thua, đến nay vẫn còn bừng ý chí chiến đấu, kéo dài như thế vì mong muốn từng giây từng phút ở trên cõi đời này cùng với Trì Cách: “Đi dạo trên núi với em nhé?”

“Được.” Trì Cách và cô đi lên núi.

Xe lăn lăn qua đám cỏ dại, ngọn cỏ ngẩng cao đầu bị áp sát xuống mặt đất. Chớp mắt một cái, cỏ dại đã đổ rạp trên đất.

Hai người sắp lên núi.

Đột nhiên Khương Lâm Tình nhìn anh, vươn tay ra.

Trì Cách đỡ cô dậy.

Cô già rồi, tóc cũng cắt ngắn ngủn. Thật ra cô cũng đầy tóc bạc đấy. Cô ngẩng đầu lên, vịn lấy tay anh nhìn núi xanh.

Gió thổi đến. Một lần, hai lần, ba lần, gió lạnh thổi tung những ngọn cỏ mềm bị lún xuống.

Cỏ dại mượn sức gió, lại lần nữa ngẩng cao đầu đứng sừng sững trong gió.

--- Hết truyện---
Nhấn Mở Bình Luận