Lọc Truyện

Hôn Nhân Định Sẵn Của Thiếu Gia Gương Mặt Hoàn Mỹ Nhưng Hai Nhân Cách

“Là Mạnh Ký Dao?” Nhã Tư nhàn nhạt hỏi.

“Không phải.” Á Tư cười khẽ lắc đầu.

Nhã Tư nhìn anh ta, không nói chuyện.

“Là người làm vườn hoa, Từ Tuấn.” Á Tư nhìn nhìn đám người hầu bận rộn ngoài cửa sổ sát đất.

“Không biết.”

“Cậu ta đã thầm mến Mạnh Ký Dao rất nhiều năm rồi. . . . . .” Á Tư nhẹ nhàng kéo khóe miệng.

Nhã Tư nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn về phía đám người đang bận rộn trong vườn hoa, không nói nữa. . . . . .

Trong phòng màu hồng.

Viên Cổn Cổn nằm sấp trên giường, xoa nhẹ mặt sưng đỏ của mình, không ngừng khóc, cô vẫn cho rằng tính cách của anh hơi nóng nảy một chút, chỉ nói ngoài miệng mà thôi, không nghĩ tới, anh lại thật sự tàn nhẫn như vậy, khát máu như vậy, vì sao a. . . . . . Vì sao anh lại là người như vậy, vì sao. . . . . .

8 giờ 58 phút tối, cửa nhẹ nhàng mở ra, Bạch quản gia đi đến, nhìn nhìn bóng tối khắp phòng, thở dài, mở đèn cách giường lớn không xa lên, Viên Cổn Cổn lẳng lặng nhắm mắt lại, nặng nề ngủ, Bạch quản gia đi tới, đưa tay khẽ vuốt chỗ sưng lên trên mặt, cực kỳ đau lòng.

Viên Cổn Cổn cảm giác có cái gì đó lôi kéo tóc của cô, đây là việc Tiểu B thích làm, mở hai mắt mơ màng ra, d07a tay sờ về phía sau đầu, đụng đến một thứ gì đó có lông xù, không dám tin nhìn lại, chỉ thấy Tiểu B ôm một cái hạt thông, bĩu môi mở to đôi mắt đen tròn nhìn lại cô.

“Tiểu B?” Viên Cổn Cổn nhỏ gọi ra tiếng.

Con sóc nhỏ ôm hạt thông chui vào trong cổ cô, vô cùng thân thiết cọ xát cổ của cô.

Viên Cổn Cổn ôm nó, ngồi dậy tựa vào đầu giường.

“Đúng vậy, nó mới là Tiểu B của con.” Bạch quản gia cười khẽ sờ sờ đầu của cô.

Edit : babynhox – DDLQĐ

Viên Cổn Cổn chậm chạp phát hiện ra trong phòng còn có một người, nhìn bà, ngập ngừng nói “Vú Bạch.”

Bạch quản gia cười cười, nhỏ giọng “Cổn Cổn, đừng trách vú Bạch đánh con, con không biết thiếu gia, cho nên con không biết cực hạn dễ dàng tha thứ một người của ngài ấy là ở đâu, vú Bạch đã làm việc ở đây lâu như vậy, vẫn không biết rõ về thiếu gia, cho nên, vú Bạch không thể liều lĩnh, chỉ có thể đánh đòn phủ đầu thôi.”

Viên Cổn Cổn nghĩ nghĩ, cái hiểu cái không, gật gật đầu.

“Tiểu B ở đây, hôm nay nó đi theo Lâm Linh đi ra ngoài mua đồ, cho nên con sóc nhỏ buổi sáng hôm này không phải nó.” Bạch quản gia sờ sờ con sóc tham ăn ôm hạt thông không buông ở trên tay cô, nhẹ giọng nói.

Viên Cổn Cổn sững sờ nhìn vật nhỏ trong tay, còn có chút trong trạng thái lơ lửng.

“Thiếu gia đã cho phép con ra ngoài, Cổn Cổn, con phải biết rằng ở trong nhà này, không ai dám lớn tiếng nói chuyện ở trước mặt ngài ấy, càng đừng nói đến động tay động chân với ngài ấy, ở đây ngài ấy chính là vương, ngài ấy có thể nắm giữ tất cả, bao gồm cả mạng sống con người, con hiểu không?” Bạch quản gia vừa nói vừa cầm quả táo trong tủ lạnh đưa cho Viên Cổn Cổn đang ngẩn người.

Viên Cổn Cổn tiếp nhận quả táo, lần đầu tiên không trực tiếp đưa vào miệng, mà là nâng lên, không nói gì.

“Cổn Cổn, chuyện hôm nay rất rõ ràng là nhắm vào con, về phần mục đích là gì, bây giờ cũng không nên nói nhiều, bởi vì người đó đã đạt được hiệu quả mong muốn, nhưng vú Bạch hi vọng con biết, con hiểu lầm thiếu gia rồi.”

Viên Cổn Cổn lẳng lặng nhìn bà, không nói gì. Mà Tiểu B ngồi ở trên chân cô, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút như là trộm, cắn một ngụm lên quả táo lớn đỏ tươi kia.

Bạch quản gia vỗ nhẹ đầu Tiểu B, vươn tay ném nó vào trong túi áo mình, lấy quả táo đã bị nó cắn một cái kia qua, nhỏ giọng nói “Vú đưa Tiểu B đi , con nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Viên Cổn Cổn ngơ ngác nhìn bóng lưng Bạch quản gia, một lúc sau ảo não túm tóc của mình. . . . . . Đây là có chuyện gì. . . . . . Tiểu B không chết? Là cô trách lầm anh? Con sóc giống y như Tiểu B lúc sáng là sao? Không hiểu vỗ vỗ trán của mình, đứng dậy, chạy tới phòng Hắc Viêm Triệt, để chân trần, ngay cả giày cũng quên mang. . . . . .

Viên Cổn Cổn nhìn cánh cửa màu tím cao hơn hai thước, vươn tay muốn gõ cửa, lại không buông tay xuống gõ, khẳng định là anh tức giận, bây giờ đi tìm anh, nhất định là anh không muốn nhìn thấy cô, nhìn nhìn cửa lớn trước mắt, thở dài, ngồi ở một góc trước cửa lớn, cứ lẳng lặng ngồi một đêm như vậy, thẳng đến sáng sớm mới ngủ mơ màng.

8 giờ 30 phút sáng, Hắc Viêm Triệt mở mắt tím ra đúng giờ, nhìn nhìn bốn phía, nhếc mày kiếm không vui, đứng dậy đi vào phòng tắm, rửa mặt một chút, đi ra phòng, vừa mở cửa ra liền thấy một cái cơm nắm ‘trắng đen đan xen’ cuộn mình ở trong góc, nặng nề ngủ, cau mày đi qua, lạnh giọng gọi “Viên Cổn Cổn.”

Không phản ứng.

“Viên Cổn Cổn!” Phóng to giọng nói.

Vẫn không phản ứng.

“Ăn cơm rồi.”

“Ở đâu?”

Có phản ứng rồi. . . . . .

Hắc Viêm Triệt lạnh lùng nhìn vẻ mặt mơ hồ nhìn ngó xung quanh của cơm nắm, cô là đang tìm vị trí của cơm?

Viên Cổn Cổn nhìn nhìn bốn phía, không có đồ ăn, nhưng có một đôi chân thon dài , ngẩng đầu nhìn hướng chủ nhân của chân, có chút tỉnh táo, nhỏ giọng gọi “Thiếu gia. . . . . .”

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, không nói gì.

Viên Cổn Cổn nhìn lại anh, cắn môi dưới, cũng không có nói chuyện.

Một lúc sau, Hắc Viêm Triệt không nói một câu xoay người rời đi, không để ý tới toàn thân nhếch nhác của cô, trên mặt còn có vết máu không lau, khuôn mặt và mắt sưng đỏ, còn có bàn chân không mang giày . . . . .

“Thiếu gia. . . . . .” Viên Cổn Cổn sốt ruột thét lên.

Hắc Viêm triệt không để ý cô, thong thả đi thẳng.

“Thiếu gia. . . . . .” Lúc này đây, giọng đã nghẹn ngào rất rõ ràng.

Hắc Viêm Triệt nhíu mày, vẫn không hề để ý nàng, chỉ là không tự giác thả chậm bước chân.

“Thiếu gia! Hu hu” Viên Cổn Cổn hô to đến, hô xong liền khóc lên tiếng.

 

Hắc Viêm Triệt mắng một tiếng, quay trở lại phía cô, nâng tay liền cho một cái tát vào đầu cô “Kêu la cái gì!”

Viên Cổn Cổn ôm đầu của mình, vùi mặt vào trong đầu gối, vừa khóc vừa nhỏ giọng meo meo “Ai kêu anh không để ý tôi.”

“Em cho rằng em là ai?” Hắc Viêm Triệt cười lạnh ra tiếng.

Viên Cổn Cổn ngẩn người, không nói chuyện nửa, chỉ tủi thân mà khóc.

Hắc Viêm Triệt nhìn cô, một lúc sau, đá đá mông của cô lạnh giọng nói “Đứng lên.”

Viên Cổn Cổn ngẩng đầu nhìn anh, không hề động, cũng không nhúc nhích.

“Đứng lên!” Hắc Viêm Triệt không vui, nói lặp lại.

“Tê chân rồi. . . . .” Viên Cổn Cổn nhìn anh, nhỏ giọng meo meo.

Hắc Viêm Triệt nâng tay lại muốn tát cô một cái, cuối cùng cũng không có ra tay, nhìn cô khẩn trương lấy tay ôm đầu, đột nhiên lại không muốn ra tay. . . . . . Vươn tay kéo cô đứng lên, dắt cô đi về của phòng của cô.

Trong phòng màu hồng.

Viên Cổn Cổn nhìn Hắc Viêm Triệt, không nói gì, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn cô, lộ ra nét mặt chán ghét “Đi làm sạch sẽ bản thân.”

Viên Cổn Cổn nhìn anh, không động đậy, cũng không nhúc nhích.

Edit : babynhox – DĐLQĐ

“Nghe không hiểu?” Hắc Viêm Triệt lạnh giọng nói.

Viên Cổn Cổn cúi đầu nói nhỏ cái gì đó.

“Nói cái gì? Lớn tiếng một chút.” Hắc Viêm Triệt không kiên nhẫn vươn tay kìm chặt cằm của cô, nâng mặt cô lên.

“Anh đừng đi thì tôi sẽ đi.” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng ngập ngừng.

Hắc Viêm Triệt nâng tay liền muốn gõ đầu cô, còn dám uy hiếp anh.

Viên Cổn Cổn nhìn anh giơ tay lên, không tiền đồ mà ôm đầu, khóc chạy vào phòng tắm.

Hắc Viêm Triệt nhìn bóng lưng của cô, hừ lạnh một tiếng ra khỏi phòng, sau đó không lâu, lại cầm một cái thùng thuốc đi vào.

Viên Cổn Cổn tắm rửa xong, đội mái tóc dài ướt đẫm đi ra phòng tắm, thấy Hắc Viêm Triệt ngồi ở trên giường, rõ ràng là thở nhẹ ra, anh không đi. . . . . .

“Qua đây.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng ra lệnh.

Viên Cổn Cổn đi đến trước mặt anh, lo lắng xoắn ngón tay.

“Đi sấy khô tóc.” Hắc Viêm Triệt nhìn nhìn tóc dài nhỏ nước của cô, không vui rống lên.

Viên Cổn Cổn liền phát hoảng, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm, lấy máy sấy ra bắt đầu sấy tóc, còn thỉnh thoảng lén nhìn sắc mặt không tốt của người đàn ông nào đó.

Sấy khô tóc xong, cô bé nào đó ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Hắc Viêm Triệt, cẩn thận dè dặt nhìn anh.

Hắc Viêm Triệt đưa tay kéo, cô liền ngã ngồi ở trên giường lớn.

“Thiếu gia, thật xin lỗi.” Viên Cổn Cổn nhìn anh, nhỏ giọng nói.

Hắc Viêm Triệt không nhìn cô, lấy một cái hộp nhỏ từ thùng thuốc ra, mở nắp đậy ra, liền có mùi thơm bạc hà tràn ngập ở trong phòng, đưa tay kìm chặt cằm của cô, nâng mặt cô lên, nhìn nhìn vết sưng rõ ràng bên gò má trái, lấy một ít thuốc mỡ trong hộp nhỏ bôi lên gò má trái của cô.

“Đau. . . . . .” Viên Cổn Cổn né tránh tay anh theo bản năng, lại bị ‘mắt lạnh’ của anh làm cho sợ tới mức ngồi cứng tại chỗ, không dám lộn xộn.

Sau khi bôi thuốc xong, Hắc Viêm Triệt đóng kín hộp nhỏ ném vào trong thúng thuốc, đứng dậy chuẩn bị đi lại bị một đôi tay nhỏ bé gắt gao kéo lấy ống tay áo.”Thiếu gia, anh đi đâu?” Viên Cổn Cổn nhỏ giọng hỏi.

Hắc Viêm Triệt quay đầu lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

Viên Cổn Cổn cắn cắn môi, có chút sốt ruột nói “Thật xin lỗi, anh đừng tức giận, tôi biết tôi nghĩ oan cho anh, nhưng lúc đó. . . . . .Anh cũng từng nói qua lời như vậy, cho nên tôi. . . . . .”

“Buông tay.” Hắc Viêm Triệt lạnh lùng phun ra hai chữ.

Viên Cổn Cổn sửng sốt, trong lòng rất khó chịu.

Hắc Viêm Triệt bỏ tay cô ra, nhàn nhạt nói”Sau này em chỉ cần phụ trách ba bữa cơm, thời gian khác em được tự do .”

“Ý của anh là, sau này không cần tôi ở bên cạnh anh nửa hả ?” Viên Cổn Cổn dừng một chút, nhỏ giọng hỏi.

“Từ trước tới giờ em cũng không phải là ở bên cạnh cùng tôi, em là hầu hạ mà không phải ở cùng, đừng nên nghĩ sai, em là nữ giúp việc, không có tư cách ở bên cạnh tôi.” Hắc Viêm Triệt lộ ra một chút cười lạnh, đi ra khỏi phòng.

Edit : babynhox – DĐLQĐ

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận