Lọc Truyện

HÔM NAY CẬU CÓ NÓI DỐI KHÔNG?

Cách ngày kết hôn càng gần, lòng nôn nóng của Lục Thành càng tăng lên gấp bội, chúng chạy lên trên mặt rồi lại phân tán khắp từng bộ phận.

Cố Trường An trừ khi mắt mù mới không nhìn thấy được, cậu hỏi trong đầu người đàn ông đang nghĩ gì.

Lục Thành mở hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, lộ ra chiếc cổ thon dài, hầu kết nhô lên, hắn ngửa đầu ra sau nhìn bầu trời, dáng vẻ cực kỳ phiền muộn: "Vợ ơi, vóc dáng người đàn ông của em cao gần mét chín, thân hình cao lớn uy mãnh, thật sự không thể nào chui vừa váy cưới đâu."1

Cố Trường An đang nhét vào miệng miếng kẹo dẻo đường, nghe vậy tay run một cái, tiếp đó là sự trầm mặc khó tả.

Lục Thành nhìn người yêu trầm mặc, sợi phiền muộn kia càng sâu đậm hơn, hắn day day ấn đường: "Nếu em đặc biệt muốn xem. Anh... anh sẽ thử xem."

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười ha ha, Lục Thành nghiêng đầu, trông thấy người yêu đang cười ngặt nghẽo, dáng vẻ kia một trăm phần trăm là con hồ ly.

Biết mình bị lừa, biểu cảm trên mặt Lục Thành có thể nói là đặc sắc.

Cuối cùng trở thành bất đắc dĩ và yêu chiều.

"Khục... Khụ khụ..." Cố Trường An cười bị sặc.

"Nín!"

Ngoài miệng Lục Thành nói vậy, bàn tay lớn lại đặt lên lưng cậu, chốc chốc vỗ nhẹ.

Cố Trường An gạt giọt lệ bên khoé mắt, thở khẽ sờ sờ mái tóc ngắn của người đàn ông, cảm thán một câu: "Bé ngốc."

Thái dương Lục Thành nhẹ nhàng co rúm: "Cho nên thật ra là em mặc?"

"Em cũng không mặc." Cố Trường An nằm xuống, gối lên cặp đùi lớn của người đàn ông, dùng ngữ điệu nhẹ như mây gió cười nói, "Kiếp sau anh mà là nữ, em sẽ mua váy cưới cho anh."

Hai chữ "Kiếp sau" này bọc trong một lớp đường dày đặc, Lục Thành vừa nếm thử một chút đã ngọt sâu vào tận tâm khảm, khoé môi hắn không tự chủ cong lên.

Nhìn ngẩn ngơ, Cố Trường An thầm mắng một tiếng ngẩng đầu lên ôm cổ người đàn ông, khiến hắn khom lưng xuống, đầu kề lại đây, ép lên đôi môi mỏng của hắn.

Trên môi Lục Thành đau xót, lông mày hắn giãn ra, toàn thân thả lỏng, trêu đùa: "Sức lớn đến vậy, hồi trưa chưa ăn no?"

Cố Trường An không đáp, cậu hơi híp mắt, hờ hững hôn người đàn ông, đường cong nơi khóe mắt và đuôi lông mày mềm dịu không tưởng tượng nổi.

Dáng vẻ kia rơi vào trong mắt Lục Thành, tràn ngập sức hấp dẫn cực lớn, hô hấp của hắn lập tức nặng nề, giữ nguyên tư thế ẵm Cố Trường An bước nhanh vào nhà.

Ngày 16 tháng 6, Cố Trường An cùng Lục Thành bay ra nước ngoài, đi tới một thị trấn yên tĩnh an bình.

Chỉ có hai người bọn họ.

Bên trong giáo đường thiêng liêng, cha xứ nhìn bọn họ thề nguyện với nhau, không rời không bỏ, làm bạn một đời.

Lập Xuân kiếm thời gian gọi điện thoại tới, hỏi xin Cố Trường An video, không có video thì ảnh cũng được.

Cố Trường An gửi cho cô, cô ở đầu kia kích động hỏi cậu có cảm giác gì, có giống như đang đạp trên mây, cả người choáng váng?

Cậu không có cảm giác kia, tay bị Lục Thành nắm từ đầu đến cuối, không biết là tay ai ra mồ hôi, nóng hầm hập, rất chân thực.

Đến cũng đã đến, dứt khoát ở lại hai đêm.

Cố Trường An vùi trong xích đu ban công, ngắm ánh chiều tà, ngắm biển rộng, ngắm người đàn ông đang ngồi xổm cách đó không xa đánh giày cho cậu.

"Lục Thành."

"Hử?"

"Anh quay đầu qua đây chút."

Lục Thành không mất kiên nhẫn, rất phối hợp quay đầu lại: "Muốn làm?"

Cố Trường An nói làm cái rắm, cậu nhoẻn miệng, gương mặt tái nhợt mỉm cười, trong nụ cười đó chứa vài phần nghịch ngợm, vài phần dịu dàng: "Chỉ là muốn nhìn anh một chút."

Lục Thành hít sâu một hơi, hắn nhìn chiếc giày đã đánh được một nửa trong tay, rồi lại nhìn người bên trong xích đu, một khắc sau lập tức ném giày đi nhanh chóng rửa sạch tay ôm người vào trong ngực hôn.

Khi Cố Trường An được thả ra, ánh chiều tà chỉ còn lại cái đuôi, cảnh sắc trước mắt khiến người ta say mê.

Cậu nhất thời hưng khởi, nói muốn chụp ảnh.

Vậy nên Lục Thành làm người mẫu dành riêng cho cậu, chốc đứng đây, chốc đứng kia, chụp một hồi mới ngưng.

Lục Thành ôm lấy Cố Trường An từ phía sau, đặt cằm lên bờ vai cậu: "Lúc trở về anh mua vài khung ảnh, em rửa ảnh chụp của chúng ta, anh sẽ nhét từng cái vào."

Cố Trường An lựa ảnh: "Không muốn."

"Không muốn cái gì mà không muốn?" Lục Thành không quá vui vẻ, "Trong nhà không có ảnh chụp chung của đôi ta, làm sao cũng phải có khoảng tám mươi, chín mươi tấm."

Miệng Cố Trường An giật giật: "Anh muốn em mù mắt đúng không?"

"Nói thẳng là em ngại không được à?" Lục Thành chọc thủng tâm tư của cậu, nắm cái tai đã đỏ lên của cậu, "Em xem có ai kết hôn rồi mà không treo ảnh trong nhà?"

"Tuy rằng chúng ta vô cùng ân ái, không cần dùng ảnh để chứng minh, nhưng mà, anh vẫn muốn thấy ảnh chụp chung của đôi ta trong nhà."

Lời Cố Trường An chưa kịp ra khỏi miệng đã nghe thấy người đàn ông biếng nhác đến một câu: "Chỉ bằng trình độ ân ái của chúng ta, nếu em có thể mang thai thì chắc bây giờ cũng phải có mấy đứa rồi."

Cậu tức giận bật thốt lên: "Tận mấy đứa? Anh tưởng em thổi bong bóng một cái là có một đứa hả?"

Lục Thành khụ một tiếng, ôn hoà nhắc nhở: "Bà xã, nhầm trọng điểm rồi."

"..."

Mặt Cố Trường An đen kịt. Tính tình người này hiện tại thay đổi không ít, hơi lắm lời, đa phần thời gian ở bên cậu dường như chưa bao giờ thực sự tức giận. Cậu không nói, đối phương cũng sẽ tìm lời để nói, nhọc lòng kiếm tìm, chết sống cũng không cho cậu kìm nén.

Nhất định là vị bác sĩ kia nói gì đó.

Bờ môi mỏng của Lục Thành chuyển quanh tai và hai gò má của cậu: "Trường An, nói chuyện."

Cố Trường An nghe thấy tông giọng khàn khàn của người đàn ông, miệng lưỡi có chút khô khốc, cậu nhắm mắt lại đè xuống ngọn lửa đang bốc lên, cả giận: "Mẹ nó em đang tìm xem có bức ảnh nào rõ ràng chút, rửa ra có thể nhìn!"

Lục Thành vui vẻ.

Cố Trường An lựa ảnh đẹp, đột ngột hỏi: "Lục Thành, có phải anh muốn có con không?"

Lục Thành lau khô ráo giày xong phơi bên ban công, nghiêm mặt hỏi: "Lời ấy nghĩa là sao?"

Cố Trường An nhẹ nhàng đá chân hắn một cái: "Nói tiếng người."

"Đó chỉ là một chốc cảm khái của anh thôi." Lục Thành hời hợt, "Em không thể sinh, anh muốn có con làm gì."

Hai gò má Cố Trường An nóng bừng, cậu theo bản năng mạnh mẽ đè lại trái tim đang đập kịch liệt, cách thấu kính trừng sang.

Lục Thành tháo xuống chiếc kính đặt trên mũi cậu, quan sát mặt cậu từ khoảng cách gần.

Cố Trường An không nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu, tuỳ ý để ánh mắt thâm sâu của người đàn ông khoá chặt mình: "Lại gần vậy chi?"

Lục Thành cười nhẹ: "Anh ngắm vợ anh."

Cố Trường An lườm một cái: "Vậy anh ngắm ra gì hả?"

"Ngắm ra rồi." Lục Thành than thở, "Vợ của anh thật xinh đẹp."

Mặt Cố Trường An âm trầm: "Đổi từ khác."

Lục Thành nói: "Xinh đẹp nhất."

Cố Trường An: "..."

Buổi tối trên trấn nhỏ có cực quang.

Lục Thành kéo Cố Trường An ra đường tản bộ, từng làn hương hoa phả vào mặt, thấm ruột thấm gan.

Cố Trường An chậm rãi xoay người, đút tay vào trong túi quần, lười biếng đi về phía trước, không biết đã thấy mấy cô gái đá lông nheo với người đàn ông của cậu bao nhiêu lần, trắng trợn không kiêng dè, nhiệt tình như lửa.

Người đàn ông đi bên cạnh cậu rất khác với sự yếu ớt của cậu, cao to kiên cường, cương nghị tuấn mỹ, lộ ra hơi thở quý tộc từ trong xương, nhưng chẳng hề lịch lãm, cả người hiện ra lạnh lùng lạnh lẽo, khí tràng cường đại khiến người ta không rét mà run.

Đối với việc hắn ở nước ngoài mà vẫn được ưa thích như thế, Cố Trường An không hề bất ngờ.

Lục Thành khó chịu: "Sao em không tỏ ra ghen chút đi."

Cố Trường An quét một vòng qua những ánh mắt nóng rát đặt trên người đàn ông của cậu: "Tha cho em, căn bản ghen không nổi."

Cơ mặt Lục Thành co rúm.

Cố Trường An đẩy đẩy kính, chậc nói: "Lục Thành, một ngày nào đó anh sẽ không lén lút tìm tình nhân bên ngoài chứ?"

Lục Thành nghe vậy, thiếu chút nữa lảo đảo một cái: "Nước vào não anh chắc?"

Cố Trường An không trả lời, cậu thoáng nhìn bốn phía, lười biếng nói: "Nhìn phồn hoa của thế giới đi."

Lục Thành hỏi cái gì, Cố Trường An không nghe rõ, hắn hỏi lại lần nữa.

"Phồn hoa của thế giới này anh nhìn không ra, anh chỉ cảm thấy quá ồn." Lục Thành nói, "Anh chỉ muốn chăm chú nhìn em mọi khắc."

Trán Cố Trường An giật một cái: "Anh chăm chú nhìn em làm gì? Chẳng lẽ em còn có thể biến thành bướm bay đi?"

Dường như không thích nửa câu sau, Lục Thành nhíu mày lại: "Cho dù em biến thành bươm bướm, anh cũng phải bắt em về."

Cố Trường An bỗng dừng bước, nghiêng mặt nhìn người đàn ông, cậu trầm mặc nửa ngày, trêu chọc chậc lưỡi: "Hóa ra nhà mình có hai bệnh nhân lận, lần sau em đi khám anh cũng thuận tiện khám cùng đi, thật nghiêm trọng."

"Không nghiêm trọng, bao giờ em cũng chỉ muốn anh được khoẻ mạnh."

Lục Thành dắt tay cậu.

Cố Trường An chỉ vung hai lần chứ không gỡ ra, đan mười ngón với người đàn ông.

Ngay khi Cố Trường An và Lục Thành dọc theo đường cũ trở về, tiếng súng đột nhiên vang lên.

Đại não Cố Trường An còn chưa kịp làm ra phản ứng hoàn chỉnh, thế mà cơ thể đã đi trước một bước, một phát bắt lấy cánh tay Lục Thành.

Cùng lúc đó, Lục Thành cũng bắt được bờ vai của cậu.

Hai người cấp tốc rời xa hiện trường nổ súng.

Tiếng súng phá huỷ vẻ đẹp của trấn, cũng nhai nuốt sạch yên bình Cố Trường An thu được ở đây.

Phần tử bất hợp pháp bị đánh gục tại chỗ, có người bị thương, có người tử vong.

Trận tập kích này đã khiến cho màn đêm càng trở nên đáng sợ hơn.

Không khí pha lẫn mùi máu tanh nồng đậm, bay loạn khắp nơi, hoàn toàn che đậy hương hoa.

Cố Trường An trông thấy thi thể máu me nhầy nhụa, huyệt thái dương thình thịch đập loạn, một cái tay đưa qua ấn bờ vai cậu để cậu xoay lại, bấy giờ cậu mới phát hiện sau lưng mình rướm đầy mồ hôi.

Những năm gần đây, Cố Trường An đã xem qua rất nhiều sự kiện nổ súng ở nước ngoài, đều là xem tin tức, đã quên mất là thái độ gì, có lẽ là việc không liên quan tới mình.

Tận mắt thấy là lần đầu tiên.

Cố Trường An không nói một lời mím chặt môi, cái tay thõng xuống có phần run rẩy, hô hấp cậu hỗn loạn, sắc mặt còn trắng hơn so với lúc thường.

Phát giác Cố Trường An không ổn, Lục Thành nghiêm mặt dẫn cậu trở về.

Cố Trường An trong lúc vô tình thoáng thấy một bé trai năm, sáu tuổi nằm trên mặt đất, bên cạnh là quả táo tây cắn dở, hòa vào trong dòng máu đỏ tươi.

Nhân sự vô thường, sinh mệnh quá yếu ớt, Cố Trường An nghĩ thầm.

Đêm đó, Cố Trường An đã lâu không mơ gặp ác mộng, cậu sợ hãi tỉnh dậy, có chút hạ đường huyết được người đàn ông ôm vào trong lồng ngực, con ngươi tan rã, cảm xúc theo ra từ trong ác mộng vẫn chưa tan biến.

Có xúc cảm ấm áp rơi vào trên trán, ấn đường, chóp mũi, một đường đi xuống, quanh quẩn bên môi cậu. Thần trí Cố Trường An dần khôi phục, cậu ôm lấy eo người đàn ông, trên gương mặt mồ hôi nhễ nhại có vài phần nghĩ mà sợ.

"Mấy giờ rồi?"

Lục Thành khàn khàn giọng: "Hơn hai giờ."

Cố Trường An thu lại cảm xúc, mím miệng lưỡi khô khốc nói: "Em muốn hút thuốc."

Lục Thành không đáp lời.

Lúc này Cố Trường An không muốn hơn thua cùng hắn, lập tức nhượng bộ nói: "Vậy cho em uống chút rượu."

Không lâu sau, Lục Thành bưng một ly rượu đỏ đến trước mặt Cố Trường An: "Chỉ từng này thôi, uống rồi ngủ."

Mấy hớp rượu đỏ vào bụng, Cố Trường An thở một hơi thật dài. Cậu dùng tay đặt tại hai bên đầu, dùng sức xoa xoa thái dương, sợi dây cung trong đầu mới chậm rãi thả lỏng.

Lục Thành không hỏi cậu mơ thấy ác mộng gì, miễn cho lần thứ hai kích thích đến cậu.

"Đi tắm."

Bệnh lười của Cố Trường An phát tác: "Không muốn tắm."

"Ướt cả rồi." Lục Thành sờ quần áo ướt đẫm của cậu, "Không tắm làm sao ngủ?"

Cố Trường An nằm sấp xuống giường: "Cứ để nó tự nhiên khô là được."

Lục Thành không nói hai lời lôi cậu vào phòng tắm.

Tắm nước nóng, lỗ chân lông cả người Cố Trường An mở ra, gió đêm bao bọc cảm giác mát mẻ lập tức thổi tới, cậu rùng mình một cái, người chui vào trong lồng ngựa Lục Thành.

Lục Thành vuốt tóc cậu vài lần, hôn lên đỉnh đầu cậu một cái: "Ngủ đi em."

Cố Trường An cứ tưởng bản thân không ngủ được, chẳng ngờ bất tri bất giác đã thiếp đi.

Nhưng đêm nay cậu thật sự không ngủ ngon, tiến vào trạng thái ngủ sâu lần thứ hai chưa bao lâu thì lại gặp ác mộng.

Lục Thành không chợp mắt, đầu tiên hắn nghe thấy tiếng nghẹn ngào kiềm nén của người trong lồng ngực, dần dần biến thành kinh hoảng gào khóc.

Bởi tính cách của mình mà những cảm xúc cậu không thể hiện trong lúc tỉnh táo, tất thảy đều bộc phát trong mơ.

Đây là chuyện xấu, cũng là chuyện tốt.

Ít nhất vẫn còn một nơi để phát tiết.

Lục Thành nhíu chặt mày siết cậu vào lồng ngực, từng lần từng lần hôn lên nước mắt cùng mồ hôi lạnh trên mặt cậu.

Ngày hôm sau, Lục Thành đưa Cố Trường An trở về nước. Xảy ra sự kiện nổ súng, bọn họ nào còn tâm tư ở lại du ngoạn.

Sau khi trở lại, Cố Trường An làm ổ ở nhà chưa tới hai ngày đã mua rất nhiều loại hạt giống, có hoa, cũng có rau củ.

Cậu đào một miếng đất ở phía nam sân, điệu bộ phải làm được một mẻ lớn.

Lục Thành thấy cậu ra dáng cầm cuốc đào đất, hỏi cậu có muốn mua ống nhổ không.

Cố Trường An nhất thời nghe không hiểu: "Mua thứ đồ chơi kia làm gì? Bồn cầu nhà mình nghẹt?"

Lục Thành nhíu mày: "Để tích phân cho em."

Cố Trường An: "..."

Xung quanh tứ hợp viện không có ai khác, Cố Trường An thích làm kiểu gì cũng được, lăn qua lăn lại một hồi đã kích phát kỹ năng gieo trồng của cậu.

Lúc chạng vạng, Cố Trường An nhấc theo một thùng nước đi tưới. Cậu mặc áo thun, trên hai cánh tay lộ ra mười mấy vết sẹo, rất nông, nhìn xa không thấy, nhìn kỹ mới thấy mà giật mình, khiến người ta không nhịn được phỏng đoán chuyện đằng sau vết thương này.

Lục Thành xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt rơi vào người cách đó không xa, áo thun trắng, quần bò xanh lam, mặt mày sạch sẽ, như một sinh viên mới tốt nghiệp.

"Đệt!"

Cố Trường An đột nhiên ném cuốc đi, khuôn mặt vặn vẹo ôm lấy chân trái.

Lục Thành bước nhanh sang bế người trong đất về nhà: "Cởi giày cho anh nhìn xem."

Cố Trường An không cởi.

Chân trái bị cái cuốc đập vào, đau đến mức mắt cậu nổ đom đóm, bây giờ đã không còn đau như thế mà còn đau nhiều hơn.

Khoảng thời gian này toàn được vỗ béo, cơ bắp toàn thân đều nằm trong trạng thái đình công, bị vậy một hồi đã đau đến mức không chịu được.

Lục Thành giằng co với Cố Trường An vài giây: "Cự nự cái gì thế?"

Cố Trường An nghiêng đầu, giọng nói cực kỳ lấp lửng: "Em chảy mồ hôi nhiều lắm, trong giày rất ướt."

Lục Thành ừ nói: "Cho nên?"

Cố Trường An tiếp tục tông giọng lấp lửng: "Cho nên chân em thối."

Lục Thành: "..."

Hóa ra cũng không phải là không biết xấu hổ.

Lục Thành có hơi bất đắc dĩ, càng tiếp xúc, càng phát hiện người yêu của hắn thực chất hết sức đơn thuần, lột ra từng tầng từng lớp mặt nạ, chỉ còn lại hai sắc thái trắng đen, nhìn không sót một thứ gì.

Cố Trường An dùng chân phải khoẻ mạnh đá người đàn ông: "Em muốn cởi giày, tránh xa em ra một chút, nếu không thối ngất đi thì em không chịu trách nhiệm đâu."

Lục Thành vững như núi Thái Sơn: "Không sao, anh ngửi thử xem thối bao nhiêu."

Cố Trường An nửa ngày trừng hắn: "Có bệnh?"

Vừa dứt lời, giày chơi bóng bên chân trái liền bị cởi, một luồng mùi mồ hôi lẫn vào mùi giày vọt ra.

Cố Trường An thấy người đàn ông không lên tiếng, không nhịn được trêu ghẹo: "Thối đến mức mê man rồi?"

"Ngón chân rách rồi." Ngữ điệu Lục Thành lạnh lẽo, tức giận, "Em không có cảm giác?"

Cố Trường An được hắn nhắc nhở, mới phát giác ra ngón chân dính nhơm nhớp, trong tầm mắt hoàn toàn đỏ ngầu.

"..."

Lục Thành cuốn băng gạc cho ngón chân bị thương của Cố Trường An, bảo cậu ngoan ngoãn ngồi yên, đừng giằng co.

Trời nóng, Cố Trường An cảm thấy mọi tế bào ở ngón chân đó đều bị tắc nghẽn, vậy nên cậu hơi kéo băng gạc ra, để hở miệng vết thương.

Bất kể lớn bé gì đi chăng nữa thì Cố Trường An cũng là người bệnh, chuyện sau này của mảnh đất kia đều giao cho Lục Thành.

Lúc bón phân, mặt Lục Thành không có cách nào nhìn nổi, mấy lần đều nín thở.

Cố Trường An nói, đây là một cơ hội có thể gặp không thể cầu, có thể khiến hắn cảm nhận được cái gọi là nông dân làm đồng, cái gì gọi là chia ra canh vân, chia ra thu hoạch.

Đáp lại Cố Trường An là sắc mặt còn thối hơn phân của người đàn ông.

Một trận mưa rào sớm chớp giáng lâm không hề có điềm báo, Cố Trường An đang mơ bỗng dưng tỉnh dậy, trong phòng không có bóng dáng người đàn ông, lòng cậu hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi đi chân trần chạy ra ngoài.

Tìm ngoài sân viện mãi, rốt cuộc cũng tìm thấy người trên đất, đối phương đang mặc áo mưa giăng một lớp màng mỏng ở đó.

Ngoài miệng luôn nói hắn bị giày vò, sau khi tiếp nhận còn nghiêm túc hơn cả cậu.

Cũng bởi vì đó là chuyện cậu muốn làm.

Lục Thành phát hiện người dưới mưa, hắn lau mặt, lớn tiếng gọi: "Giày đâu?"

Cố Trường An có phần hoảng hốt: "Hả?"

"Anh hỏi em." Lục Thành lại gần, ánh mắt doạ người, "Giày của em đâu?"

Tiếp theo là một trận chất vấn đổ ập xuống: "Mưa lớn như vậy em còn chạy ra ngoài làm gì? Sao không mang dù?"

Bên tai Cố Trường An ong ong, hiếm khi không phản kích.

Chỉ biết mau chóng chạy tìm người, không quan tâm chính mình.

Buổi tối Cố Trường An ngồi dựa ở đầu giường, thuận theo người đàn ông để hắn bôi thuốc cho ngón chân trái của cậu.

Trong phòng xưa nay chưa từng yên tĩnh đến vậy, đã xuất hiện dấu hiệu nặng nề.

Cố Trường An bỗng nhiên nói: "Em sai rồi."

Lục Thành không hề bị dao động.

Cố Trường An trẻ con bĩu môi: "Em thật sự biết sai rồi."

Lời này nghe rất có thành ý, không giống như là giả.

Lục Thành ném bông ngoáy tai vào trong thùng rác, nhàn nhạt nói: "Em có lỗi?"

Khoé mắt Cố Trường An giật giật: "Sức khỏe của em yếu hơn trước đây rất nhiều, gió thổi mưa rơi đã phải nằm. Hiện tại mặc dù là mùa hè nhưng em cũng không thể đi chân trần, trên chân nhiều huyệt vị, rất dễ khiến hàn khí đi vào trong cơ thể."

Lục Thành trầm mặc không nói.

"Bên ngoài mưa rơi, em cần phải bung dù. Mắc mưa, khả năng sinh bệnh của em lớn hơn người khác rất nhiều." Cố Trường An bóp bóp ngón tay út, thái độ rất chân thành nói, "Em không nên tuỳ hứng như vậy."

Thực ra không phải tuỳ hứng, là hoảng loạn, cậu tự biện giải cho mình như vậy trong lòng.

Lục Thành mở to mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn sang.

Cố Trường An cúi đầu xuống trong ánh nhìn của hắn, thở dài nói: "Lần này là lỗi của em, em làm anh lo lắng."

Lục Thành vẫn như cũ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cậu, không nói một lời.

Cố Trường An bị nhìn đến sợ không giải thích được, cậu khàn giọng hỏi: "Anh đang nghĩ gì?"

"Anh đang nghĩ," Lục Thành một mực quan sát cậu, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, "Nếu anh giam em lại trong phòng, khiến em không thể đi bất cứ đâu, vậy có phải anh sẽ an tâm rất nhiều không."

Cố Trường An thuần lương cười ra tiếng: "Không thể."

Lục Thành cũng biết không thể, hắn có hơi thô bạo day ấn đường, liếc nhìn gương mặt tái nhợt của người yêu, buồn bực đưa tay nắm lấy.

Cố Trường An bị đau: "Ra tay không thể nhẹ chút sao? Mặt của em là làm từ thịt mà."

Lục Thành nói, trái tim của anh cũng làm từ thịt, em không thể đối xử với nó tốt một chút sao?

Cố Trường An hôn một cái lên cằm của hắn.

Buổi tối hôm đó, Cố Trường An phát sốt, còn ho khan, ho kinh khủng, phổi cũng sắp nhảy ra ngoài.

Lục Thành đứng bên giường nhìn cậu hỉ mũi: "Khó chịu?"

Cố Trường An vo giấy thành cục ném vào thùng rác, cổ họng thiêu đốt: "Khó chịu."

Lục Thành vẫn đứng bất động: "Biết tại sao mình khó chịu không?"

"..."

"Khụ! Khụ khụ!"

Cố Trường An ho lên, cơ thể đơn bạc rung mạnh.

Lục Thành nhìn mà tim đau, hắn khép mí mắt, đưa bàn tay lớn qua đặt trên lưng người yêu, động tác mềm nhẹ vỗ vỗ.

Cố Trường An ho xong, hồng hộc thở dốc: "Em muốn uống nước."

Lục Thành rót nước cho cậu.

Cố Trường An ừng ực ừng ực uống nửa ly nước, cổ họng không còn nóng như trước, cậu trước lạ sau quen tỏ vẻ yếu đuối: "Em đói, muốn ăn."

Lục Thành bưng bát cháo cho cậu tiến vào.

Cố Trường An liếc cháo một cái, được voi đòi tiên: "Không muốn cháo, em muốn thức ăn có mùi vị."

"Chỉ có cháo, không có cái khác." Lục Thành bỏ qua ánh mắt đáng thương của cậu, lạnh lùng nghiêm mặt, "Không ăn anh đổ."

Cố Trường An không nói lời nào, mắt thấy người đàn ông bưng cháo ra ngoài cửa, mặt cậu giật một cái: "Quay lại! Em ăn!"

Mẹ, bị bắt ăn.

Uống một hớp cháo, đáy mắt Cố Trường An loé loé, nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Anh đi tìm nó?"

Lục Thành thoải mái thừa nhận: "Phải."

Cố Trường An nhẹ buông cái thìa đang cầm, cái thìa chạm vào bát sứ vang lên tiếng vang thanh thuý. Sau màn va chạm, cháo trong bát trào ra một chút, rơi xuống mặt chăn.

Ban đầu Lục Thành bị khiết phích, từ sau khi quen Cố Trường An, tính nết sinh hoạt dần bị cậu ăn mòn. Ban đầu hắn không quá quan tâm, cho đến khi nghiêm túc xem xét lại thì đã quá muộn, không còn kịp ngăn cản, chỉ có thể thuyết phục bản thân chấp nhận kết quả.

Nếu là trước đây...

Lục Thành đỡ trán, nếu là trước đây, hắn căn bản sẽ không ngủ chung giường với ai.

Không gặp gỡ Cố Trường An, chính là một cách sống khác.

Cố Trường An nhìn người đàn ông xé mấy tờ khăn giấy lau chăn: "Anh hỏi nó phương pháp nấu cháo?"

Lục Thành: "Ừm."

Cố Trường An nhíu mày, miệng mím lại.

Lục Thành nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, hắn ngẩng đầu, phát hiện đôi mắt của người ngồi ở đầu giường đã ẩm ướt, đỏ ửng, cảm giác như một khắc sau sẽ khóc lên.

Nhưng khung cảnh đó không phát sinh, theo thói quen nín trở về.

Lục Thành lau chăn khô ráo, ngồi bên giường nói: "Có gì muốn nói thì nói đi, anh nghe."

Cố Trường An khẩy khẩy sợi tóc rối: "Anh tìm nó làm gì?"

"Mấy ngày trước lúc em uống cháo, mặt mày ỉu xìu chép miệng mấy lần." Giọng điệu Lục Thành rất chua, "Em nhớ cháo nó nấu cho em."

Cố Trường An cố gắng nhớ lại, xác định chưa từng có đoạn nào tương ứng: "Hình như em chưa từng nói vậy mà?"

"Em chưa nói," Lục Thành liếc cậu, "Nhưng trên mặt em viết ra."

Sắc mặt Cố Trường An khẽ thay đổi, thoáng cái liền qua, cậu hừ lạnh: "Đoán mò!"

Lục Thành thật sự lười chọc thủng lòng dạ nhỏ mọn của cậu.

Thời gian Ngô Đại Bệnh chung đụng cùng Cố Trường An rất dài, đây là sự thực không thể xoá nhoà.

Nói từ góc độ khác, cậu ta đích xác hiểu rõ Cố Trường An hơn.

Hoặc là nói, khẩu vị của Cố Trường An là do một tay cậu ta sáng tạo ra.

Đời này Lục Thành chỉ yêu một người đến vậy, nhất định phải trăm phương ngàn kế đối xử tốt với cậu, cho hết thảy những gì hắn có thể cho, không giữ lại chút nào.

Thể diện, tự tôn, danh lợi gì đó, cũng có thể đóng gói ném mất.

Đầu tiên là cháo, tiếp đấy Lục Thành còn muốn nắm giữ những món Cố Trường An thích từ Ngô Đại Bệnh, cũng may là thứ cậu thích ăn không nhiều, chỉ có vài món.

Bằng không Lục Thành sợ rằng mình sẽ thật sự muốn khóc.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới một người chỉ thích ăn như mình, lại có một ngày nhọc lòng học cách nấu nướng.

Đợi đến khi Lục Thành phục hồi thần, bát cháo đặt trên tủ đầu giường đã hết sạch.

Cố Trường An cười với hắn, dịu dịu dàng dàng.

Máu trong cơ thể Lục Thành sôi trào, hắn cố ý nghiêm mặt: "Cười cái gì, không khó chịu?"

Cố Trường An không nói lời nào, độ cong bên môi bất biến, đôi mắt còn có phần ẩm ướt, dáng vẻ kia khỏi nói có bao nhiêu phần mê hoặc.

Lục Thành mơ hồ mắng, sức rất lớn ôm người vào trong lồng ngực hôn.

Cố Trường An ôm lấy cổ của hắn.

Cố Trường An khỏi bệnh rồi, lại đến Lục Thành bị bệnh. Trạng thái sau khi sinh bệnh của hai người hoàn toàn bất đồng.

Cố Trường An có thể co quắp liền co quắp, lấy hơi cũng khó khăn, mà Lục Thành thì lại không giống thế. Sau khi bị bệnh, cách thức biểu lộ mặt yếu đuối của hắn tương đối khiến người ta khó mà chịu đựng — chính là lăn qua lăn lại dằn vặt Cố Trường An.

Chỉ cần Cố Trường An định đánh trả, Lục Thành sẽ dùng đôi mắt che kín tơ máu khủng bố nhìn sang, như một con thú đang ở trong kỳ hưng cảm, khát vọng được chủ nhân vỗ về.

Vậy nên Cố Trường An lập tức thu hồi móng vuốt sắc bén, tư thế kính dâng giang hai cánh tay ôm chặt lấy hắn, để hắn tuỳ ý dằn vặt.

Rất may là Lục Thành khỏi bệnh rất nhanh, bằng không Cố Trường An thật sự sẽ chết trên tay hắn.

Chẳng biết lên cơn điên gì, trước kia nói không chụp ảnh cưới Cố Trường An kéo Lục Thành bay ra nước ngoài, tìm một studio chất lượng chụp ảnh cưới.

Lục Thành vẫn muốn chụp ảnh chung, Cố Trường An thuận theo ý hắn ngay. Trong nhà của họ không chỉ có những bức ảnh đời thường giản dị mà còn có cả những tấm ảnh cưới đẹp lung linh, cuộc sống của bọn họ không khác gì những đôi vợ chồng bình thường.

Một người lười biếng như Cố Trường An, tất nhiên sẽ chỉ đi liền một mạch, cậu sẽ không chừa lại đường lui cho mình, cũng sẽ không có con đường thứ hai.

Việc dốc tình cảm vào là một quá trình vừa dài vừa cần phải thận trọng, đối với Cố Trường An mà nói, một đời này chỉ đủ cho một lần.

Khi hoa quế nở, Cố Trường An cùng Lục Thành trở về Lục gia.

Trước khi trở về, Lục Thành đã trao đổi qua với người nhà, cho nên nghênh đón bọn họ là một lễ cưới Trung Quốc thiên về cổ xưa.

Hoàn thành một loạt quy trình rườm rà, Cố Trường An vừa lên giường đã ngủ, mệt đến mức tắm cũng không muốn.

Lục Thành ngồi ở đầu giường, khuỷu tay chống đầu gối, nửa người trên nghiêng về phía trước, ánh mắt nhu hoà ngắm người ngủ say.

Thời gian cứ vậy mà trôi.

Chẳng biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng của người hầu, nói lão gia đến. Lục Thành hoạt động chân tay tê dại đứng dậy mở cửa đi ra ngoài.

Con cả kết hôn, ngày vui mừng này lại có một khuyết thiếu nhỏ, khiến Lục Khải Phong đêm hôm còn chưa ngủ, đi ra vườn lan.

Lục Khải Phong một đời chỉ cưới hỏi đàng hoàng một người phụ nữ, chính là mẹ đẻ của con cả, sống trong vườn lan, chết trong vườn lan.

Lục gia lớn đến vậy, con trai lại chỉ muốn ở nơi này, Lục Khải Phong khuyên không được, số lần tới càng ít.

Sợ thấy cảnh thương tình*.

*Thấy cảnh lại gợi về nỗi buồn.

Lục Khải Phong không phải một người chung tình, khi còn trẻ chỉ có một đoạn tình cảm liều lĩnh với Lâm Lam.

Sau khi hai người chia tay, Lục Khải Phong gặp phải vợ mình, nỗ lực toàn tâm toàn ý, lại phát hiện lý tưởng và hiện thực có một khoảng cách vượt xa tưởng tượng của mình.

Ông không thể đem hết toàn bộ tâm tư đặt trên duy nhất một người phụ nữ, thân phận không cho phép ông làm như vậy.

Phụ nữ bên cạnh tới tới lui lui, ngoảnh đầu lại, ngay cả một tri kỷ có thể nói chuyện cũng không có, còn phải mặt dày đến chỗ tình đầu thử vận may.

Thường thường đều nhận lấy thất vọng.

Lục Khải Phong ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía phòng khách, đôi mắt nhìn bầu trời đêm, bàn tay che kín dấu vết năm tháng gõ tay vịn xe lăn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, ngừng lại sau xe lăn.

Lục Khải Phong không quay đầu lại: "A Thành, ta đã giúp con tìm hiểu một chút, hiện nay những tổ chức mang thai hộ rất đáng tin cậy, muốn sinh con cũng không cần quy trình phức tạp gì."

Lục Thành không chút do dự đáp: "Con không muốn."

Lục Khải Phong quay đầu lại, biểu cảm không tính là dễ nhìn: "Đây là ý của nó?"

"Là ý của con." Lục Thành nói, "Con có em ấy là đủ rồi."

Lục Khải Phong không ủng hộ quan điểm này: "Hiện giờ hai đứa còn trẻ, tương lai cũng sẽ phải già đi chứ? Không có con cháu nào, ngay một người đưa ma cũng không có!"

Nói mãi, tâm tình ông lập tức kích động, nếu không phải chân không nhúc nhích được thì đã sớm đạp một cước.

Nghĩ tới điều gì, Lục Khải Phong cười lạnh: "Con không muốn, thế còn nó thì sao? Nhà họ Cố chỉ còn lại một mình nó."

Ánh mắt Lục Thành trầm xuống: "Cha, cha đừng làm chuyện không nên làm."

"Cái gì gọi là chuyện ông đây không nên làm cơ?"

Lục Khải Phong tức đến nổ phổi, "Cố gia tuyệt hậu, ông đây còn phải vui vẻ hơn so với bất kỳ ai, đó cũng là cái giá đắt mà Cố lão đầu phải trả khi dám tính kế một nhà chúng ta, là số mệnh của Cố gia ông ta, hiện tại thì sao? Ta vì để cho con và Cố Trường An về già có người chăm sóc, chạy đến đây phí lời với con..."

Lục Thành lạnh giọng cắt ngang: "Cha!"

Lục Khải Phong đối nghịch với con trai nửa ngày, ông chuyển tầm mắt đến chiếc nhẫn trên ngón áp út của con trai, lắc đầu một cái nói: "A Thành, khi còn bé con giống ba nhất, càng lớn hơn, con càng không giống cha."

"Ông con an bài làm ấm giường cho cha, cha chưa bao giờ từ chối, thế mà con lại xem họ như lũ lụt thú dữ."

"Hiện giờ cha mới biết, trong tất cả những đứa con, chỉ có con là không giống cha nhất."

Lục Thành không tỏ rõ ý kiến.

Lục Khải Phong tìm con trai đàm luận chuyện mang thai hộ, Lâm Lam biết, hôm sau bà cũng tìm con trai của mình.

Chỉ có điều Lâm Lam không đề cập đến chuyện ấy, sức khỏe con trai không tốt, cần Lục Thành dùng quãng đời còn lại chăm sóc.

Sức khỏe Lục Thành không thành vẫn đề, nhưng hắn cố chấp đáng sợ, hai người dìu dắt nhau bước về phía trước, ai cũng không rời bỏ được ai, làm gì còn tinh lực cho đứa con.

Huống hồ bà hiểu rõ, người còn sống và sống hạnh phúc quan trọng hơn tất thảy.

Cố Trường An chỉ vào một bông hoa mẫu đơn, nói với mẹ đó là tộc nhân của Lập Xuân.

Lâm Lam không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, bà chỉ nói: "Đây là khu vườn của mẹ Lục Thành, thằng bé vô cùng coi trọng. Nếu có thể cho con gieo hoa mẫu đơn ở nơi này, chứng tỏ đã công nhận con."

Cố Trường An đưa một cốc nước tới: "Mẹ ơi, tạm thời con sẽ không rời đi."

Lâm Lam nhận được cốc, giọng vừa nhẹ vừa chậm: "Được."

Chuyện nán lại một khoảng thời gian ngắn này Cố Trường An đã thương lượng qua cùng Lục Thành, Lục Thành nghe cậu.

Lòng Cố Trường An có dự cảm xấu, loại dự cảm kia sau khi nhìn thấy mẹ càng thêm rõ rệt, mạnh mẽ.

Hồi trước Cố Trường An ở đây, có Lục Khải Minh ở chính giữa điều hoà không khí, lần này không còn. Ông cạo về đầu trọc, vào ở trong một đạo quán ở phía nam thành, một ngày ba bữa cơm canh đạm bạc, không quan tâm đến chuyện to nhỏ của Lục gia, như thể đã nhìn thấu hồng trần, hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo.

Ngay cả tiệc cưới của cháu trai lớn cũng không uống, dùng nước sôi thay thế.

Cố Trường An đến gặp Lục Khải Minh, phát hiện tình trạng của ông đã tốt hơn trước đây rất nhiều, sẽ không ra ngoài nữa.

Trong sinh mệnh của mỗi người đều có một cái quỹ tích, nếu tìm được cách sống hợp với bản thân, vậy đã không phụ với đời rồi.

Nửa tháng sau Cố Trường An gặp được Thập Nhị, thay đổi rất lớn, rất khác với lần gặp cuối cùng.

Thành thục hơn, cũng nội liễm hơn nhiều.

Xem ra là thế giới bên ngoài khiến cậu ta trưởng thành hơn.

Cố Trường An vô tình biết được em gái Thập Nhị Thập Cửu sắp không xong, cậu ta vội vàng về đây chính là vì chuyện này.

Trong số những anh chị em, cậu ta thân với Thập Cửu nhất.

Cậu ta dốc toàn lực, cho dù không cam tâm, cũng chỉ có thể thuận theo số trời.

Cố Trường An suy nghĩ một chút, nhớ tới người năm đó cậu từng thấy ngoài cửa vườn lan, là một bé gái rất đáng yêu.

Thập Cửu không chết, bởi vì trong số mệnh xuất hiện quý nhân, dốc toàn lực cứu mạng nhỏ của cô bé.

Thập Nhị chạy đến vườn lan, nói với người đang vùi trong ghế tựa: "Cảm ơn."

Cố Trường An đang ngồi xổm trong bụi hoa cắt tỉa cành hoa nhỏ, không đáng kể vung tay nói: "Đâu có gì đâu mà cảm ơn."

Thập Nhị thấy gương mặt người này còn tái nhợt hơn so với trí nhớ của cậu ta, cậu ta bỗng nhiên nghẹn lại, không thốt nên lời.

Cố Trường An rất tuỳ ý đổi chủ đề: "Phải rồi, cậu ở thành phố nào?"

Đáy mắt Thập Nhị lấp loé: "Làm sao?"

"Không làm sao," Cố Trường An cười nói, "Sau này nếu cậu có chuyện khó giải quyết, cứ đến Lan Đàn tìm tôi."

Thập Nhị ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, cậu ta mấp máy môi: "Cố Trường An, tôi không nhìn thấu được anh."

"Bình thường." Cố Trường An nói, "Hai ta cũng không thân."

Khoé miệng Thập Nhị nhẹ nhàng giật, đây mới là Cố Trường An mà cậu ta biết, cậu ta nói hẹn gặp lại, xoay người rời đi.

Cố Trường An mơ hồ nghe thấy giọng nói, trả lời câu hỏi trước của cậu.

"Bát Đại Lẫm, biết chỗ đó không?"

Trong lúc Cố Trường An suy tư, bóng dáng Thập Nhị đã biến mất.

Cũng không lâu lắm, Thập Nhị dẫn Thập Cửu đi, thoạt nhìn hẳn là tới Bát Đại Lẫm, sẽ không trở về.

Cố Trường An ở tiếp tám tháng, thời điểm mùa đông khắc nghiệt tới, dự cảm rằng mẹ cậu đang bị tử khí bao trùm được chứng thực.

Hai ngày trước giao thừa, đại nạn của Lâm Lam đến.

Từ khi rời nhà bà đã không còn bao nhiêu thời gian, vẫn luôn dựa vào ý chí mạnh mẽ sống ngày lại một ngày. Bà chờ được con trai khá lên, chờ được cậu kết hôn, tương lai không còn gì phải trông chờ.

Đường đời cậu còn dài, bà chỉ có thể cùng theo tới đây, phía sau giao cho Lục Thành.

Lâm Lam mất, nhà họ Lục không nổi lên bọt nước lớn nhỏ.

Phản ứng nên nhỏ nhất, lại nên lớn nhất chính là Lục Khải Phong, ông bỗng như ngọn nến sắp tàn, rất bình tĩnh chờ ngày kia đến.

Lục Thành không dám rời khỏi Cố Trường An, sợ cậu làm ra hành động tổn thương chính mình.

Nhưng Cố Trường An không khóc không nháo, ôm tro cốt mẹ mình trở về trên trấn, chôn bà và ba cùng nhau.

Hôm đó tuyết rơi, Cố Trường An đứng trước mộ phần, không nói một lời.

Lục Thành che dù, hắn vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng nghẹn ngào khó khăn.

Cố Trường An ngồi xổm xuống, cậu vùi mặt vào trong khuỷu tay, tay ôm lấy đầu, ức chế không nhịn được gào khóc.

Lục Thành thở phào nhẹ nhõm, có thể khóc lên là tốt rồi.

Cuối cùng Cố Trường An được Lục Thành cõng xuống núi, cậu khóc mệt, khàn khàn giọng nói chuyện, không rành mạch, muốn nói gì thì nói đó.

Đây là một lần phát tiết hiếm thấy.

Lục Thành trầm mặc nghe, vững vàng cõng người trên lưng.

Một năm sau, Cố Trường An gặp lại Quý Thanh trên đường, cô chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh, cười nói là chồng của cô.

Cố Trường An thấy lúc Quý Thanh cười hiện ra nếp nhăn ở khoé mắt, dường như bấy giờ mới nhận ra cô cũng đã đến tuổi trung niên.

Bình thường cô không cười, cho dù có cũng chỉ được một lát rồi thu, nhưng giờ đây cô lại thật sự thoải mái cười to, có lẽ là sống rất hạnh phúc.

Quý Thanh cảm giác Cố Trường An không thay đổi gì, Lục Thành cũng thế, tựa như thời gian chỉ lặng lẽ bước qua bọn họ, không hề cam lòng nuốt chửng.

Sau đó không lâu, Bạch Nghiêm Tu chấp hành nhiệm vụ đi ngang qua Lan Đàn, đến tứ hợp viện ghé thăm Cố Trường An.

Trừ anh ra còn có Hà Lữ, Thi Trương, cùng với một người đàn ông xa lạ thanh tú.

Bảo là bác sĩ khoa ngoại trở về từ nước ngoài.1

Có những điều đã nên kết thúc. Chỉ có bỏ qua quá khứ, bạn mới có thể bước sang trang mới.

Bám víu lấy quá khứ không buông, chỉ hại mình hại người.

Cố Trường An vẫn đi câu cá, câu được một lời nói dối lớn có liên quan đến cái chết, cậu sẽ để Lục Thành nặc danh báo cảnh sát, cung cấp manh mối.

Trong tứ hợp viện có thêm một lu nước lớn, bên trong không có con cá nào, chỉ có hoa sen.

Cố Trường An không muốn nghe lời nói dối của Lục Thành, giữa hai người nên tồn tại một ít việc riêng tư.

Huống hồ cậu cũng hoàn toàn tín nhiệm đối phương.

Có một hôm, anh trai chuyển phát nhanh giao một rương anh đào đến tứ hợp viện.

Cố Trường An không thèm để mắt, chờ đến lúc cậu bước ra, anh trai chuyển phát nhanh đã đi, anh đào cũng mất.

Lục Thành thấy Cố Trường An lắc lư chung quanh, biết rõ còn hỏi: "Em tìm gì thế?"

Cố Trường An không đáp, tiếp tục lắc lư.

Lục Thành cũng không vội, kiên nhẫn rót ấm trà, đâu cũng không đi, như bức tượng Phật ngồi trong phòng khách.

Cố Trường An không lắc lư nữa, ngồi hên cạnh hắn, lấy đi cốc trà của hắn, rót vào bụng số trà còn sót lại, hạ quyết tâm hỏi: "Rương anh đào kia đâu?"

Lục Thành nói: "Vứt rồi."

Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An trừng sang: "Vứt rồi?"

"Trên tờ đơn không viết địa chỉ, không biết là ai gửi." Lục Thành chầm chậm nói, "Em dám ăn?"

Mặt Cố Trường An căng thẳng lên, cậu đáp trở lại nụ cười: "Nói rất đúng, ném thì ném thôi, em cũng có trồng vài cây anh đào."

Lục Thành đến một câu: "Nhưng một cây cũng không mọc ra."

Mặt Cố Trường An phát xanh, cậu tức giận cầm cốc trà lên.

Lục Thành thấy cậu như chốc sau sẽ đập cốc trà vào bàn, mặt hắn giật giật: "Thư giãn đi, đây là do anh tốn mấy trăm ngàn..."

Cố Trường An nhất thời nheo mắt lại: "Chẳng phải anh nói là chừng hai mươi đồng mua ven đường sao?"

Lục Thành tự đánh mình, ai bảo mày miệng tiện.

Rương anh đào kia là ai gửi, hai người rõ ràng trong lòng.

Nếu Lục Thành mà vứt, buổi tối còn chẳng ngủ sofa à.

Buổi tối, Cố Trường An rửa sạch anh đào, đựng trong chiếc bát tinh xảo, ngồi trong nhà chính vừa xem tivi vừa ăn, đột ngột hỏi: "Đứa bé đã sắp đi được chưa?"

Lục Thành đang gõ máy tính, hắn nghe vậy, tiếng lạch cạch không dứt: "Hẳn là thế."

Cố Trường An "À" lên một tiếng, đôi mắt nhìn màn hình tivi, một lát sau cậu lại hỏi: "Các bé gái đều thích búp bê?"

"Có lẽ cũng không đến nỗi chán ghét."

Tiếng gõ bàn phím của Lục Thành như trước không ngừng lại, sau khi xong việc cũng mua búp bê, váy hoa, và những món đồ chơi thích hợp cho độ tuổi đó.

Thời gian không ngừng chạy về phía trước, tình cảm của Cố Trường An và Lục Thành không hề im hơi lặng tiếng phai nhạt, trái lại càng lâu càng sâu đậm.

Bỗng nhiên ngoảnh lại, bọn họ đã quen nhau bảy năm.

Lục Thành tỉnh dậy từ trong mộng, vô thức mò người bên gối, dùng sức ôm chặt người vào lồng ngực, ngửi mùi hương trên người cậu, trái tim đập kịch liệt chậm rãi bình ổn.

Không lâu sau, Lục Thành xuống giường, rón rén nhập mật mã két sắt. Cửa tủ mở ra, bên trong không có xấp tiền mặt nào mà chỉ có hai tờ giấy hôn thú, hắn lấy giấy hôn thú ra, tỉ mỉ vuốt nhẹ.

Đã cảm thấy chân thật rồi.

"Tờ giấy đó không chịu nổi anh sờ như vậy đâu, coi chừng sờ rách đấy."

Phía sau bỗng vang lên giọng nói, trên mặt Lục Thành xuất hiện lúng túng khi bị bắt tại trận, dừng lại chừng một hai giây rồi mất dạng, hắn điềm tĩnh như không: "Sao lại không ngủ?"

"Anh nói xem?"

Cố Trường An lườm hắn một cái, vuốt vuốt cằm chậc nói, "Nhắc mới nhớ, bây giờ chúng ta đang ở trong giai đoạn bảy năm trong truyền thuyết."

Lục Thành đặt giấy hôn thú lại trong két sắt, hắn nghiêng người nhìn người yêu: "Vậy em ngứa ngáy rồi sao?"

Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc rối trên trán: "Khoan hãy nói, đúng là ngứa thật."

Mặt giật một cái, Lục Thành nhìn ánh mắt mông lung không bị ngăn trở bởi thấu kính của cậu, giọng khàn: "Ngứa chỗ nào? Hửm?"

Cố Trường An nói như thật: "Chỗ nào cũng ngứa."

Lục Thành cúi đầu, chốc chốc hôn lên khoé môi cậu, trong giọng nói nén cười: "Vợ à, vậy em nên tắm rồi."

Cố Trường An: "..."

╰(*"︶"*)╯♡TOÀN VĂN HOÀN♡╰(*"︶"*)╯
Nhấn Mở Bình Luận