Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Sau bữa ăn, ngoại trừ Lục Dĩ Thành đang thấy mất tự nhiên và xấu hổ ra thì những người còn lại đều rất hài lòng.

Bà ngoại đưa bao lì xì đỏ cho Lục Tư Nghiên, sau khi Lục Tư Nghiên thấy Giang Nhược Kiều khẽ gật đầu, cậu nhóc mới vui vẻ nhận lấy. Cậu nhóc thích được nhận lì xì nhất! Hơn nữa, đây còn do bà cố ngoại lì xì cho nhóc, ý nghĩa khác biệt hoàn toàn đó!

Giang Nhược Kiều đưa ông bà ngoại về lại homestay.

Gần đây cô rất bận, vừa mới chân không chạm đất hoàn thành lịch chụp ảnh thì đã nhận tiếp một nhiệm vụ phiên dịch từ công ty. So với dịch văn bản, cô vẫn ưa thích việc thông dịch hơn, nhất là những tài liệu công ty gửi thường thiên về thương mại hóa, mọi ngành nghề đều có thuật ngữ chuyên môn, không phải ai học chuyên ngành Ngoại ngữ cũng có thể tiếp xúc và lý giải hết được, nên công việc dịch lại văn kiệu tài liệu này thường rất tốn chất xám, mà lương trả cũng không cao, tính ra một nghìn chữ chỉ được mấy trăm tệ.

Mức lương này nhìn qua thì có vẻ khá tốt, nhưng cũng không quá cao.

Quản lý công ty kể với Giang Nhược Kiều là bây giờ trong công ty chẳng có mấy nhân viên lâu năm chịu nhận công việc kiểu này.

Phiên dịch tập tài liệu này xong thì cô có thể nhận được tận mấy nghìn tệ, nhưng không có nghĩa mấy nghìn tệ này chỉ một, hai giờ là có thể kiếm được. Nó tốn rất nhiều tế bào não, chỉ tập tài liệu này thôi mà từ hôm qua Giang Nhược Kiều đã bắt đầu bận rộn rồi… Sau khi tắm rửa xong, Giang Nhược Kiều bật laptop lên, lật từ điển luôn tay, đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng nhìn đồng hồ dưới góc phải laptop, cô mới nhận ra đã hơn mười một giờ khuya.

Không cần phải nhìn cũng biết, có lẽ khi bà ngoại đi vệ sinh đêm nhận ra đèn trong phòng cô còn chưa tắt nên bà mới ngó qua xem.

Giang Nhược Kiều ra mở cửa, quả nhiên bà ngoại đang đứng ngoài cửa.

Bà ngoại cầm cầm trên tay chiếc bát sứ đang bốc khói nóng nghi ngút: “Thấy cháu còn chưa ngủ, bà nghĩ cháu đang bận việc nên nấu trứng gà đường đỏ cho cháu ăn, cái này tốt lắm.”

Giang Nhược Kiều dở khóc dở cười: “Bà ngoại ơi, từ trước tới nay cháu có ăn khuya bao giờ đâu.”

“Đầu óc bị sử dụng quá tải thì phải ăn món này chứ.” Bà ngoại dỗ dành: “Ngoan, bà xem lịch thấy mấy ngày nữa cháu cũng tới tháng rồi, ăn món này tốt, nghe bà, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Điều này khiến Giang Nhược Kiều nhớ lại quãng thời gian khi cô còn học cấp ba, khi ấy, nói là cô liều mạng điên cuồng học cũng chẳng quá chút nào cả.

Từ lâu, cô đã biết rằng, muốn sống tốt trên đời thì phải đọc sách, thi vào một trường đại học hàng đầu.

Lúc ấy, buổi tự học chiều nào cũng hơn mười giờ tối mới tan, về đến nhà, tắm rửa và thay đồ xong xuôi thì cũng gần mười một giờ rưỡi, nhưng cô vẫn ôn bài thêm một tiếng nữa.

Lớp mười hai, cũng là năm học cuối cấp, cô mắc chứng thiếu ngủ trầm trọng, nhưng sự chăm chỉ của cô đã được đền đáp, ít nhất là cô đã đỗ vào trường đại học mà cô mong muốn.

Bà ngoại luôn lo lắng cô sẽ không đủ dưỡng chất nên vào năm lớp mười hai, bà kiên trì nấu trứng gà đường đỏ cho cô.

Giang Nhược Kiều cũng không muốn phụ công sức của bà ngoại, cô nhận lấy bát sứ, ăn từng muỗng một.

Bà ngoại cũng ngồi xuống rìa giường, bà hiền hậu và mang theo nỗi nhớ nhung mà nhìn vẻ mặt của cô: “Kiều Kiều, bà ngoại hỏi cháu, cháu có quan hệ thế nào với cậu chàng Tiểu Lục kia thế, bà thấy chàng trai đó quan tâm rất nhiệt tình với cháu.”

Giang Nhược Kiều: “…”

Quả nhiên vẫn vì hóng tin đồn mà!

Giang Nhược Kiều cúi đầu: “Chỉ là… quan hệ bạn học thôi ạ.”

Về một mối quan hệ khác, cô sẽ nói sau.

“Bà nghĩ không chỉ thế.”

Nếu một người phụ nữ nghiêm túc thì đều là Holmes, mà người phụ nữ ấy là bà ngoại thì càng phải là Holmes trong Holmes.

“Cháu nhìn thấy sự quan tâm của cậu ấy dành cho cháu. Tựa như bà và ông ngoại cháu vậy.” Bà ngoại nói: “Nhìn thấy cậu chàng đó, bà lại nhớ đến bố cháu.”

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều chợt ngưng đọng lại.

“Đối với bà và ông ngoại cháu mà nói, bố cháu còn thân thiết hơn con trai ruột. Cái cậu Tiểu Lục ấy cũng rất tinh tế, cháu nghĩ lại xem, cả bàn tận mấy người, cậu ấy có thể để ý tới ông ngoại cháu thích ăn món Yam gì đó, cũng nhận ra việc bà muốn uống nước. Bà cũng là người từng trải, cậu chàng ấy quan tâm đến người nhà cháu như vậy cũng chính là quan tâm tới cháu, nếu không phải thì cậu ấy cần gì phải thế, đúng không?”

Giang Nhược Kiều im lặng.

Năm nay cô đã hai mươi tuổi, từng trải qua ba lần yêu đương, được rất nhiều người thích mãnh liệt, Lục Dĩ Thành có ý gì với cô, cũng không phải là cô không biết.

Nhưng nói thế nào nhỉ, cô chưa từng tự làm khó bản thân mình trong bất cứ chuyện gì.

Nếu như Lục Dĩ Thành có thể khiến cô thích anh, vậy thì cô sẽ tiến lên. Nhưng nếu như không khiến cô thích anh được, dù có Tư Nghiên đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ đứng yên tại chỗ.

Lục Dĩ Thành từng nói điều gì chưa? Chưa từng.

Nếu anh đã không nói nói, cũng không tỏ tình thì không đến lượt cô phải cầm đèn chạy trước ô tô, xoắn xuýt về chuyện này sớm như thế làm gì.

Dù sao thì cô vẫn đang đứng đây, vẫn còn độc thân và người bạn trai cuối cùng của cô cũng sẽ là người mà cô thích.

Về phần những chuyện khác thì người thích và muốn ở bên cô mới là người cần phải lo lắng đau đầu.

Nói trắng ra là, chuyện tình cảm vô cùng đơn giản, tùy vào khả năng mỗi người thôi.



Sau khi dẫn ông bà ngoại đi chơi cả một ngày, Giang Nhược Kiều đưa hai người tới bệnh viện.

Hai ông bà hoàn toàn bị cô lừa kéo tới đây.

Cô nói đây là phúc lợi của cửa hàng Hán phục, mỗi năm đều có suất kiểm tra sức khỏe, vừa hay đang dư ra hai suất nên cô mua được với giá rất rẻ. Thật ra ông bà ngoại cũng không thích đến bệnh viện, vì ông bà cảm thấy nơi này không lành, nhưng không trụ được dưới sự năn nỉ của Giang Nhược Kiều nên đành tới đây. Suốt cả ngày, ông bà được kiểm tra toàn diện, sức khỏe ông ngoại vẫn như thế, vẫn mắc bệnh ba cao, cũng không có vấn đề gì khác, tiếp tục tuân thủ lời dặn của bác sĩ là uống thuốc đều đặn là ổn.

Nhưng quả nhiên là cơ thể bà ngoại xuất hiện vấn đề, hệt như trong giấc mơ kia.

Nhìn báo cáo kiểm tra, bác sĩ nhíu mày, chỉ vào một chỗ trên tấm film chụp, nói: “Chỗ này hình như có chút vấn đề, cháu nên đưa bà cụ đi làm kiểm tra lại đi.”

Bác sĩ này cũng là người thành phố Khuê, xem như là đồng hương nên lén nói cho Giang Nhược Kiều một số chuyện, bảo cô đưa bà ngoại đến một bệnh viện lớn khác để đăng ký, chỉ định một bác sĩ chuyên ngành kiểm tra lại, nếu cần châm cứu hay phải làm phẫu thuật thì sẽ có thể ghi dưới tên chuyên gia đó. Như thế sẽ đỡ tốn thời gian hơn so với việc phải kiểm tra lại ở đây, dù sao thì, đến lúc đó cũng phải đến bệnh viện lớn.

“Bác sĩ Hoàng Hồng Ảnh là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này.” Bác sĩ nói: “Bà ấy chuyên nghiệp hơn, nếu yêu cầu khám bà ấy, bà ấy sẽ cho lời khuyên tốt nhất. Chỉ là, để đăng ký bà ấy khám cho thì rất khó, cháu nên suy nghĩ thêm cách đi.”

Trái tim Giang Nhược Kiều chùng xuống.

Ngày nay, các bác sĩ thường sẽ không đưa ra bất kỳ đánh giá nào cho đến khi họ nhìn thấy báo cáo bệnh lý.

Hẳn là vị bác sĩ này nể mặt đồng hương nên mới đưa ra lời khuyên xác đáng nhất, nói cô trực tiếp đến khám người uy tín trong lĩnh vực này… chân của Giang Nhược Kiều hơi nhũn ra, ngay từ đầu cô cũng đã lường trước khả năng tình hình sẽ không tốt lắm, nhưng đến giờ phút này, cô vẫn thấy sợ.

Giờ đi khám đã khó, đăng ký còn khó hơn.

Giang Nhược Kiều đưa ra quyết định sẽ trực tiếp đến đăng ký khám vị bác sĩ họ Hoàng đó.

Đến chạng vạng tối, cô nói với ông bà ngoại là ký túc xá bên kia đang kiểm tra phòng, buổi tối phải qua đấy ngủ. Ông bà ngoại không hề hoài nghi, còn giục cô nhanh về trường. Sau khi rời khỏi homestay, cô đi tàu điện ngầm tới thẳng bệnh viện. Cả ngày nay cô liên tục tìm kiếm trên mạng là thế nào để đăng ký và được vị bác sĩ Hoàng kia khám cho. Bác sĩ Hoàng là người giỏi trong lĩnh vực này, mỗi ngày đều có rất nhiều người từ mọi nơi trên đất nước đến để được bà ấy khám. Đương nhiên cũng có thể mua suất từ mấy tên đầu cơ [*], nhưng từng có người nhà bệnh nhân nói là bị lừa, ở cái đất Bắc Kinh này, thêm một ngày là thêm một khoản tiền phải chi ra, nếu chậm trễ thì chẳng làm gì được nữa.

[*] Đầu cơ: là hành vi mua vơ vét hàng hóa, tích trữ, om hàng và bán ra với giá cao.

Giang Nhược Kiều chẳng hiểu rõ về mấy tên đầu cơ này, tất nhiên là cô sẽ không tìm đến bọn họ làm gì.

Đúng là không kham nổi sự chậm trễ, nhưng không liên quan đến tiền bạc hay chi phí, mà là thời gian. Cô chỉ sợ rằng, chậm một ngày là sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của bà ngoại.

Cô quyết định học theo một số người nhà bệnh nhân, bắt đầu xếp hàng chờ lấy số từ tối nay.

Thời nay đã có thể đăng ký khám qua mạng, nhưng với mấy vị chuyên gia này, có khi cả tháng cũng chẳng có suất đăng ký khám qua mạng nào, chỉ có ở quầy của bệnh viện sẽ có một số lượng đăng ký khám chữa rất ít ỏi vào mỗi ngày.

Sau khi đến bệnh viện, Giang Nhược Kiều gọi điện cho Lục Dĩ Thành.

Lục Dĩ Thành nhận máy rất nhanh: “Alo.”

Giọng Giang Nhược Kiều tương đối bình tình: “Lục Dĩ Thành, nhờ cậu một chuyện.”

Cô chẳng nghĩ ra được nên tìm ai khác vào lúc này.

“Ông bà ngoại tôi tuổi đã cao, giờ họ đang ở homestay, còn tôi thì ở bên ngoài.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi đã nghĩ rồi, cậu ở khu nhà trọ ngay bên cạnh, đi lại cũng khá dễ dàng, nếu có việc cần cậu giúp, vậy phiền cậu qua đó một chuyến, được không?”

Đương nhiên Lục Dĩ Thành sẽ không từ chối, nhưng anh không kìm được mà hỏi: “Cậu đang ở ngoài?”

Mí mắt Giang Nhược Kiều rũ xuống, cô cũng không giấu giếm gì anh, nắm chặt lấy điện thoại: “Ừ, tôi đang ở bệnh viện, muốn lấy số để bà được vị chuyên gia đó khám, có lẽ sáng mai mới về được.”

Lục Dĩ Thành im lặng một lúc, hỏi: “Có phải cơ thể của ông bà không khỏe không?”

“Có lẽ thế, dù sao thì tôi cũng phải đăng ký để vị chuyên gia đó khám xem thế nào.”

Lục Dĩ Thành lại hỏi: “Là ở bệnh viện nào?”

Sợ Giang Nhược Kiều suy nghĩ nhiều, anh nói thêm: “Tôi khá có kinh nghiệm trong phương diện đăng ký lấy số khám này.”

Giang Nhược Kiều nói ra tên bệnh viện.



Một tiếng sau, Giang Nhược Kiều chán nản đứng xếp hàng.

Có lẽ bệnh viện chính là nơi mà bạn có thể nhìn thấy muôn vàn sắc màu của cuộc sống.

Sinh, lão, bệnh, tử, tất cả đều diễn ra ở nơi đây vào mỗi ngày.

Cô từng nghĩ chuyện xếp hàng đăng ký xuyên đêm chỉ là người khác phóng đại lên mà thôi, thế nhưng, sau khi cô đích thân tới đây, cô mới biết ấy là thật. Trước cô đã có tận mấy người xếp hàng chờ, chờ đến giờ làm việc ngày mai để lấy số.

Cũng có lục tục ngo ngoe vài người tới xếp hàng ở đằng sau.

Đến khi Lục Dĩ Thành chạy tới, cảnh tượng mà anh nhìn thấy đó chính là, trong một hàng người, Giang Nhược Kiều như một sắc màu nổi bật riêng biệt. Cô đứng đấy, không giống nói chuyện phiếm như những người khác, cũng chẳng nghịch điện thoại, cô chỉ đứng đó quan sát, không biết cô đang nhìn cái gì. Nhìn bóng lưng đó rất cô đơn, điều này khiến anh nhớ tới bản thân mình mấy năm trước, anh cũng đã từng như thế, nhưng khi đó đang là mùa đông, anh đứng xếp hàng đăng ký cho bà nội, anh giành lấy chút hy vọng sống cho bà nội mình.

Anh đứng nhìn cô từ đằng xa.

Rất khó để diễn tả cảm giác của anh vào lúc này. Từ trước tới nay, anh luôn thấy mình cô độc, thế nhưng mà, ngay tại khoảnh khắc này, anh nghĩ, nếu trên thế giới này có một người trải qua những chuyện anh từng nếm trải, gặp phải những chuyện tương tự như anh từng gặp, thì có lẽ, người đó chỉ có mỗi mình cô.

Đêm nay, anh đứng đây mà ngắm nhìn cô, phảng phất như thấy được một cảnh tượng…

Mùa đông năm đó, anh đứng ngay phía sau cô trong một hàng dài chỉ toàn là người. Cả thế giới như tan biến hết đi, chỉ còn lại mỗi anh và cô.

Anh như thấy được thời niên thiếu đã qua của mình, cũng như đang nhìn ngắm cô.



Giang Nhược Kiều bị vỗ một cái vào vai mới khôi phục lại tinh thần từ trong dòng suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn qua, hóa ra là Lục Dĩ Thành.

Cô hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại tới đây?”

Lục Dĩ Thành vẫn xách theo chiếc ba lô màu đen đó, anh nhìn cô, khẽ cười: “Tôi có kinh nghiệm, để tôi xếp hàng hộ cậu cho.”

Phản ứng đầu tiên của Giang Nhược Kiều là khéo léo từ chối: “À, không cần đâu, cảm ơn cậu.”

“Tôi chuẩn bị đầy đủ hơn.” Lục Dĩ Thành nói: “Mà tôi cũng nói với Tư Nghiên rồi, Tư Nghiên đang ở nhà đợi cậu đến đón đấy.”

Nói xong, anh cởi chiếc ba lô xuống, kéo khóa mở ra để cô xem anh “chuẩn bị đầy đủ hơn” không phải là lời nói khoác.

Anh mua một chiếc ghế gấp gọn, có quạt điện nhỏ cầm tay, sạc dự phòng, có cả kem và bàn chải đánh răng và nước súc miệng.

Giang Nhược Kiều không nhịn được mà bật cười, đây là lần duy nhất trong ngày cô nở nụ cười thật lòng: “Cậu mang cả kem và bàn chải đánh răng hả.”

Lục Dĩ Thành mất tự nhiên nói: “Đỡ phải mua lại.”

Anh nhìn cô, dịu dàng an ủi: “Đừng lo lắng, cậu về với ông bà ngoại đi. Loại chuyện thế này, quả thật là tôi rất có kinh nghiệm.”

Trong tình huống này, anh đã không thể làm gì để giúp đỡ cô, loại chuyện này nằm trong khả năng của anh thì tất nhiên anh muốn làm rồi.
Nhấn Mở Bình Luận