Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Trước đây Giang Nhược Kiều từng mua một khóa trải nghiệm trượt patin cho Lục Tư Nghiên.

Lẽ ra là tối nay Giang Nhược Kiều sẽ đưa Lục Tư Nghiên tới đó nhưng may mà Lục Dĩ Thành rảnh, ba người đi cùng nhau. Hiện nay, mấy lớp tài năng mọc lên như nấm, tựa như mấy đứa trẻ thời nay mà không biết chút tài lẻ thì sẽ thiếu thiếu cái gì ấy. Giang Nhược Kiều tự nhận mình là một người trưởng thành rồi, nói xỉa nói xói cô thì có thể nhưng không thể nói thế với con trai cô được. Nhưng mà cô vẫn bỏ tiền ra mua khoá học này.

Giang Nhược Kiều mang gương mặt ủ rũ, nói: “Cậu không biết đấy thôi, mẹ Trương Vũ Thần biết cách ăn nói quá chừng, tôi còn chưa kịp hiểu rõ cái mô tê gì thì tay tôi đã tự động nhấn nút đặt đơn giúp tôi rồi.”

Mẹ Trương Vũ Thần chính là bạn thân trong tài khoản Weibo phụ của cô.

Người này, đúng thật là nhân tài của nhân tài.

Theo Giang Nhược Kiều thì, mẹ Trương Vũ Thần nên làm mảng sales, nhất định là công việc sẽ thuận lợi như cá gặp nước. Hình như mẹ Trương Vũ Thần cũng rất có hứng thú với ngành nghề này, nhờ mấy lời khen ngợi có cánh của Giang Nhược Kiều, cô ấy càng thêm quyết tâm, sau tuần lễ vàng sẽ bắt đầu tìm việc, tìm những việc có liên quan đến ngành sales!

Hiếm hoi lắm Lục Dĩ Thành mới có cơ hội nhìn thấy vẻ mặt như bây giờ của cô, anh bật cười, nhưng khi Giang Nhược Kiều nhìn qua chỗ anh, anh vội vã thu lại ý cười trên môi: “Có phải mẹ Trương Vũ Thần để tóc ngắn không?”

Giang Nhược Kiều gật đầu.

“Lúc tôi đi đón Tư Nghiên cũng có gặp một, hai lần.” Lục Dĩ Thành nói: “Đúng thật là chị ấy rất biết cách nói chuyện.”

“Rất giỏi nữa là đằng khác.” Giang Nhược Kiều cảm kháinói: “Chỉ có điều, con người chị ấy rất tốt, lâu lâu có chuyện hỏi chị ấy, chị ấy sẽ vô cùng kiên nhẫn mà trả lời tôi, giống như cái lớp học patin này này, tôi mua khoá học xong, chị ấy còn nói tôi biết nên chú ý những gì, còn cố ý gọi điện dặn dò tôi, chị ấy là một người rất nhiệt tình.”

Cái gọi là chứng cuồng xã hội ấy à, nhìn vào mẹ Trương Vũ Thần là biết ngay đó là gì.

Cô tin rằng, mẹ Trương Vũ Thần sẽ trở thành nhân viên sales xuất sắc.

Trước khi tới trung tâm trượt patin, Giang Nhược Kiều đã thêm Weibo và hẹn trước thời gian gặp mặt với giáo viên hướng dẫn, giáo viên đó cũng đón tiếp họ rất nhiệt tình. Trong sân đã có mấy cậu bạn nhỏ đang làm nóng người, Lục Tư Nghiên tỏ ra rất hứng thú, một tiết học kéo dài tầm một tiếng đồng hồ, giáo viên hướng dẫn đưa Lục Tư Nghiên đi thay đồ, cậu nhóc đội nón bảo vệ, mang giày trượt, khuỷu tay và khuỷu chân cũng được trang bị thêm đệm bảo hộ.

Phụ huynh chỉ cần đứng ở ngoài xem là được rồi.

Lúc học, Lục Tư Nghiên rất nghiêm túc, giáo viên để cậu nhóc tập bước đi trên thảm trước khi xuống sân.

Học xong một tiết, Lục Tư Nghiên còn chưa chơi đã ghiền.

Hiển nhiên là cậu nhóc rất thích thú với môn học trượt patin này. Giang Nhược Kiều cũng nghĩ thông suốt rồi, cái gì mà ép buộc với không ép buộc cơ chứ, trượt patin có phải học thêm ngoài giờ học đâu, chỉ cần Tư Nghiên thích thì không thể gọi là ép buộc được ~

Khi ba người rời khỏi trung tâm patin thì trời đã tối.

Tuần lễ vàng sắp tới rồi, đâu đâu trong đường phố cũng thấy quốc kỳ tung bay phấp phới.

Lục Tư Nghiên cũng là một đứa trẻ hay nói hay cười, mới gặp nhau ở sân trượt, nhưng cậu nhóc đã có thể tụm năm tụm ba mà chơi với mấy đứa trẻ cùng học patin ở đó. Dù là Lục Dĩ Thành hay Giang Nhược Kiều đều hy vọng cậu nhóc sẽ có nhiều cơ hội cùng chơi đùa với những đứa trẻ đồng trang lứa khác, thế nên, hai người họ cũng không vội về nhà làm gì, chỉ ngồi ngoài nhìn Lục Tư Nghiên vui vẻ chơi đùa với các bạn nhỏ khác.

Sau khi ngồi xuống, Lục Dĩ Thành nói: “Tôi đi mua cho Tư Nghiên chai nước.”

Lúc ra ngoài có hơi vội, Tư Nghiên đã uống hết số nước mà vừa nãy họ đem theo rồi.

Giang Nhược Kiều gật đầu.

Nhưng thật không ngờ là, lúc Lục Dĩ Thành trở lại, trừ hai chai nước ra, trên tay anh còn có thêm một hộp kem nữa.

Hộp kem này cũng giống loại kem nhà làm trong tiệm kem Ý mà lần trước cô dẫn Tư Nghiên đi ăn.

Phần kem được tạo thành hình một đoá hoa, nhìn màu sắc của kem thì có thể đoán được rằng, có lẽ đây là kem vị hương thảo.

Giang Nhược Kiều nhìn anh.

Lục Dĩ Thành đưa hộp kem cho cô.

Giang Nhược Kiều: “Mua cho tôi ư?”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng: “Vừa nãy cũng tính mua cho Tư Nghiên, nhưng thấy thằng bé chơi vui vẻ quá nên thôi.”

Tiết trời bây giờ cũng không quá nóng, nhưng kem để lâu cũng sẽ tan chảy, vậy nên anh chỉ mua một phần.

Giang Nhược Kiều nhận lấy: “Cảm ơn.”

Đương nhiên là cô sẽ cảm thấy kỳ lạ, đương nhiên là mấy tiệm kem trên đoạn đường này không rẻ như chỗ gần trường đại học A.

Ít nhất cũng phải ba mươi tệ.

Ồ, sao cô lại có cảm giác như thể “thứ cô đang ăn không phải kem mà là tiền mồ hôi nước mắt của Lục Dĩ Thành” vậy nhỉ?

Cô chần chừ mãi không dám ăn. Lục Dĩ Thành ngồi cạnh cô, thấy cô có vẻ do dự nên anh nói: “Yên tâm đi, không mua bằng giá gốc đâu.”

Giang Nhược Kiều nhìn anh: “Gì cơ?”

Lục Dĩ Thành lấy điện thoại di động ra, nhấn vào bảng tin rồi mở cho cô coi: “Tôi thấy gần đây có tiệm mới khai trương, họ nói nếu chia sẻ lên mạng mà tích đủ ba mươi tám lượt thích thì có thể mua một hộp kem bằng nửa giá.”

Giang Nhược Kiều liếc mắt nhìn.

Nào ngờ, cô vô tình nhìn thấy mấy bình luận dưới bài viết.

[Anh Lục, có phải anh bị hack Weibo rồi không?]

[Lạ ghê, đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp Lục đăng bài như thế này á, ha ha ha ha.]

[Mạnh dạn suy đoán xem sếp Lục mua kem cho ai đây ta, mọi người coi tên cửa tiệm kia kìa, ngọt ngào hơn mối tình đầu, ha ha ha.]

[Còn cần phải đoán nữa à, chắc chắn là mua cho Giang Nhược Kiều rồi, sếp Lục có thiếu tiền sinh hoạt phí không, nể tình bạn bè hoạn nạn có nhau của chúng ta, anh đây góp vốn cho cậu theo đuổi nữ thần!]

Giang Nhược Kiều: “…”

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới nhận ra số bình luận dưới bài đăng, anh vội vã rụt tay lại như bị phỏng, nhưng dù vậy, anh vẫn thấy hơi mất tự nhiên: “Không đắt đến thế đâu, chưa tới hai mươi tệ.”

Giá tiền này coi như là hợp lý.

Thú thật là Lục Dĩ Thành không muốn đăng một bài như vậy lên Weibo, cũng không muốn bạn bè nhìn thấy rồi nhấn thích, chỉ là, lúc anh nhìn thấy bảng giá, anh lại nghĩ, hình như cô cũng rất để ý đến vấn đề này, hay là đăng một bài đi, như vậy có đỡ hơn không nhỉ?

Giang Nhược Kiều ăn một miếng kem: “Ngon lắm.”

Lục Dĩ Thành, cậu thực sự rất tuyệt.

Vốn dĩ là cô cũng không thấy ngại nhưng giờ đây, sự ngại ngùng ngày càng hiện rõ nơi đáy mắt cô.

Lục Dĩ Thành: “Lần sau tôi sẽ không đăng bài tích luỹ lượt thích nữa.”

Giang Nhược Kiều cảm thấy điểm cười của mình càng ngày càng thấp, nghe anh nói thế, cô nghe ra sự ấm ức trong câu nói đó, cô bật cười: “Có sao đâu.”

“Chỉ cần cậu đừng bảo tôi ấn thích cho cậu.” Giang Nhược Kiều suy nghĩ một chút lại nói: “Cũng đừng bảo tôi chém cậu một đao là được rồi.”

Có ai hiểu cảm giác này không nhỉ?

Tất nhiên là Lục Dĩ Thành hiểu điều này: “Yên tâm, sẽ không đâu.”

Hôm nay hẳn là một ví dụ cho sự sai lầm khi suy nghĩ quá nhiều của anh.

Hai người bắt đầu trò chuyện với nhau, vì mối quan hệ và liên kết hai người hiện tại, thế nên, nếu nói thân thiết thì chắc hẳn là không quá thân thiết nhưng thực sự có thể tán dóc dăm ba câu với nhau. Lục Dĩ Thành nghĩ đến chuyện hồi chiều, giọng nói anh dịu dàng mà ôn hoà: “Chẳng phải trước đây tôi từng nói, hộ khẩu của tôi chỉ có mình tôi sao?”

Giang Nhược Kiều đang ăn hộp kem ngọt lịm, nghe anh nói thế thì quay đầu qua nhìn.

Hôm nay anh mặc một cái áo phông màu xám phối với chiếc quần màu đen ngàn năm không đổi.

Thú thật thì ngũ quan của anh rất sắc sảo, chỉ có điều, khí chất ôn hoà khiêm tốn của anh đã dung hoà sự bén nhọn đó.

Xét về tướng mạo, nếu quá ôn hoà thì có khi sẽ mất đi một chút đẹp trai.

Chỉ là, đây cũng là một điều tốt, ít nhất thì, dù cho có là ai đi chăng nữa, lần đầu tiên nhìn thấy anh cũng có ấn tượng tốt về anh.

“Bố mẹ đã không còn ở cạnh tôi từ lúc tôi còn rất nhỏ, bao nhiêu năm nay, chính tay bà nội đã chăm sóc dạy dỗ tôi thành người.” Lục Dĩ Thành nói: “Mạng bà khổ, goá chồng khi còn trẻ, sau đó vì con cái nên cũng không tiến thêm bước nữa, bà nai lưng ra làm việc, sau đó nữa thì con trai cưới vợ, con gái gả chồng, cuối cùng cũng được sống những ngày tháng tốt đẹp hơn một chút, nhưng ngay khi ấy, con trai và con dâu cũng đột ngột qua đời. Mãi đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy là do tôi liên luỵ đến bà, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài học, chỉ có học, học và học, học để đổi đời, có thể mới đem lại hạnh phúc cho bà.”

“Đối với một người bình thường như tôi, học là con đường duy nhất. Học càng giỏi thì mới có thể giảm bớt gánh nặng cho bà, đầu tiên là được miễn giảm tiền học phí, sau đó là mỗi tháng được thêm tiền hỗ trợ, thi tốt sẽ còn được nhận tiền thưởng.” Lục Dĩ Thành cười tự giễu: “Không giấu gì cậu, tôi không phải là người thích học hành mà là phải học, học để kiếm tiền và là công cụ để kiếm nhiều tiền hơn trong tương lai.”

Giang Nhược Kiều chỉ yên lặng lắng nghe anh.

Cô rất đồng cảm với Lục Dĩ Thành về việc này.

Hoàn toàn chính xác, người giống như bọn họ, cách tốt nhất mà bây giờ họ có thể nghĩ tới chỉ có học.

“Cuộc đời luôn có những điều tiếc nuối, giống như tôi vậy, đến nay, khi nhớ lại, tôi vẫn vô cùng hận bản thân, hận sao mình không nhận ra bà nội bị bệnh sớm hơn, đợi đến khi xuất hiện triệu chứng thì mới biết bệnh đã vào giai đoạn cuối. Suy cho cùng, là do tôi quan tâm chưa đủ nhiều. Có một khoảng thời gian, tôi cảm thấy cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì cả, dù kiếm được bao nhiêu tiền, dù có đổi được căn phòng lớn đến thế nào, thì, bà cũng sẽ không bao giờ thấy được nữa.” Lục Dĩ Thành đan hai tay vào nhau, ánh mắt anh sâu lắng, anh nhìn Lục Tư Nghiên đang vui đùa trên sân trượt patin: “Thi thoảng tôi lại nghĩ, nếu Tư Nghiên xuất hiện sớm hơn một chút, có phải trước khi mất, bà sẽ hạnh phúc và vui vẻ hơn một chút hay không.” Nói đến đây, giọng anh như nghẹn lại: “Rất không yên lòng về tôi…”

Chẳng biết vì sao mà Giang Nhược Kiều cũng thấy buồn bã theo anh.

Tình huống của cô và theo Lục Dĩ Thành tương tự nhau. Cô lớn lên bên ông bà ngoại, còn anh, chắc hẳn anh cũng sống cùng với bà nội từ ngày bé.

Chỉ có điều, cô may mắn hơn anh một chút, ông bà ngoại của cô vẫn còn khoẻ mạnh.

“Sống chết là chuyện thường tình, chỉ có thể cố gắng làm vơi đi sự tiếc nuối trong tương lai và để họ của hiện tại hạnh phúc hơn một chút, vậy là được rồi.” Lục Dĩ Thành nói: “Con người mà, đối mặt với sự sống và cái chết, ta chỉ có thể bất lực mà thôi.”

Giang Nhược Kiều im lặng vài giây, cô nương theo ánh mắt của Lục Dĩ Thành, nhìn về phía Lục Tư Nghiên đang chơi vui vẻ đến quên trời quên đất trên sân trượt patin.

Trẻ nhỏ là giai đoạn dư thừa năng lượng nhất.

Không sợ nóng, cũng không sợ lạnh.

Dù mồ hôi nhễ nhại cũng không hề hấn gì.

Thằng bé cũng rất cẩn thận, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn bọn họ, vẫy tay nhiệt liệt sau đó lại tiếp tục cùng đám bạn chơi đùa.

“Thực ra, trong kế hoạch của tôi, mấy năm tới, tôi không định nói chuyện này cho ông bà biết.” Điều Giang Nhược Kiều nói là sự thật: “Tôi ước gì cả thế giới này chỉ có tôi và cậu biết chuyện này, không còn ai khác biết chuyện này nữa, cũng không cần phải nói với ông bà ngoại, không cần kể cho mấy đứa bạn thân biết, nói ra thì sợ họ không chấp nhận được, giống như tự lừa mình dối người, nói trắng ra là tôi lo cuộc sống của tôi bị đả kích nên mới phải cố gắng hết sức để duy trì sự hài hoà giả tạo.”

Lục Dĩ Thành cười cười.

E là bây giờ, trên toàn thế giới này, chỉ hai người mới có thể đồng cảm với nhau.

“Giờ nghĩ lại thì, có lẽ khi mới biết chuyện, ông bà ngoại sẽ rất kinh ngạc, giống với tôi hồi đầu ấy, nhưng tôi tin là, nhất định ông bà sẽ thích Tư Nghiên, có ai lại không thích Tư Nghiên cho được chứ?” Giang Nhược Kiều vừa thất vọng vừa có chút mất mát: “Tôi rất rất sợ, cũng không dám nghĩ tới tương lai mà Tư Nghiên nhắc tới. Có khi họ còn chưa được gặp mặt Tư Nghiên lần nào, tôi không dám nghĩ, cũng không thể chấp nhận nổi, bởi vì, đối với tôi mà nói, đây chắc chắn là niềm tiếc nuối lớn nhất đời tôi.”

Ánh mắt Giang Nhược Kiều dần trở nên kiên định: “Tôi quyết định rồi, đợi ông bà tới đây, tôi sẽ để họ làm quen với Tư Nghiên trước, sau đó mới nói họ biết sự thật, để họ biết Tư Nghiên là con của tôi.”

“Cảm ơn cậu.” Giang Nhược Kiều nói.

Lục Dĩ Thành cười cười: “Nên làm mà.”

Anh chỉ hy vọng cô sẽ không phải hối tiếc như anh.
Nhấn Mở Bình Luận