Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Giang Nhược Kiều đã từng cảm thấy mình hoàn toàn tách biệt với hai chữ “Phật hệ” [*].

[*] Phật hệ (佛系) /fó xì/: được định nghĩa một cách tạm thời là “Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”. Chữ “Phật” hoàn toàn không liên quan hay đại diện cho tôn giáo hay quan điểm tôn giáo nào. Hiểu một cách đơn giản, “Phật hệ” dùng để chỉ lối sống không còn dục v0ng, không còn mong cầu gì ở một người.

Nhưng khi cô bước ra khỏi tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Lâm, chẳng hiểu tại sao cô lại nghĩ đến hai chữ đó. Nó hơi giống với trạng thái và tâm trạng hiện giờ của cô, nguyên tác là nguyên tác, thực tại là thực tại, chỉ cần không ầm ĩ kéo cô vào đó, cô cũng sẽ không dây dưa với bọn họ chỉ vì những chuyện chưa xảy ra trong thực tại. Thay vào đó, cô còn hy vọng cả đời này mình không cần dùng tới tấm danh thiếp này. Bây giờ cô đã quá bận rộn, vội lên lớp, bận làm việc, bận kiếm tiền cho con trai yêu… Từ tận đáy lòng mình, cô thật sự mong rằng, hết thảy mọi việc trong cuộc sống sẽ yên bình, không còn rắc rối nào xảy ra nữa.

Sau khi cô đưa trợ lý của Mai Lỵ trở về khách sạn, nhìn đồng hồ thì vẫn còn sớm.

Mỗi khoa đều khác nhau, dù sau thì chương trình học năm ba của chuyên ngành bọn cô thật sự dày đặc lắm, lật xem thời khóa biểu thì sáng mai mới có hai tiết, cô chủ động nhắn tin qua WeChat cho Lục Dĩ Thành: [Hôm nay công việc của tôi tạm thời xong sớm, tôi sẽ đi đón Tư Nghiên sau đó dẫn thằng bé đi ăn tối luôn.]

Đợi đến khi cô lên tàu điện ngầm mới nhận được tin nhắn trả lời từ Lục Dĩ Thành: [Được.]

Về cơ bản, Lục Tư Nghiên sẽ đi đi về về bằng xe buýt của trường, nhưng quy định của trường mầm non Đại Phong Xa rất linh hoạt, phụ huynh có thể tự đưa đón, chủ nhiệm lớp sẽ ghi chép lại, tiếp đó, một phần phí xe buýt sẽ được hoàn trả lần lượt vào tháng sau.

Giang Nhược Kiều đã báo vào trong nhóm phụ huynh và trên app là hôm nay phụ huynh của Lục Tư Nghiên sẽ đón cậu nhóc tan học từ trường.

Khi đến cổng trường mầm non, cô mới nhận ra mình lại khám phá thêm được một kiến thức mới.

Có phụ huynh tình nguyện đứng trước cổng trường để duy trì trật tự.

Nhân viên bảo vệ cắm biển báo trước cổng, ví dụ như phụ huynh của các bé lớp mầm sẽ xếp hàng ở đây để đón con, lớp chồi ở ngay bên cạnh, phụ huynh nào cũng phải xếp hàng theo biển báo. Về cơ bản, các bé đều được ông bà đưa đón, hiếm thấy ông bố hay bà mẹ trẻ nào. Giang Nhược Kiều tìm thấy biển báo lớp lá, ngoan ngoãn đứng vào hàng, đứng trước cô là một bà mẹ, đằng sau là một người bà. Lớp học ở trường mầm non luôn xếp thành hàng dài và ra theo từng lớp, lớp mầm còn chưa ra nên ít nhất lớp lá cũng phải đợi hơn mười phút nữa.

Giang Nhược Kiều không muốn bắt chuyện với ai cả, nhưng ai mà biết… người bà đứng sau cô quá nhiệt tình, lôi lôi kéo kéo cô và hỏi: “Bà chưa thấy cháu bao giờ, hồi còn bé con trai của bà cũng đến trường này, nghe cháu trai bà nói là có bạn học mới đến, cháu là người nhà của cậu bé ấy hả?”

Bà cụ đánh giá Giang Nhược Kiều: “Cháu là chị gái cậu bé à?”

Giang Nhược Kiều cũng không biết trả lời vấn đề này thế nào, đành cười trừ cho qua chuyện.

Quả thực, cho đến nay, không ai nghĩ cô là mẹ của Lục Tư Nghiên cả… Suy cho cùng, nhìn cô vẫn chỉ mới đôi mươi, sao lại có con trai lớn đến như vậy được.

Cùng với chính sách sinh hai con được phổ biến rộng rãi từ hai năm trước, mọi người nhìn Giang Nhược Kiều và Lục Tư Nghiên đứng chung một chỗ thì đều vô thức cho rằng cô là chị của nhóc.

“Gia đình cháu đăng ký cho cậu bé học những lớp năng khiếu nào thế?” Bà cụ lại hỏi: “Cháu trai nhà bà đang khiến người khác sầu người đây này, trước đó nó bị bố mẹ nó đưa đi học lớp lập trình gì gì đó, hôm qua thằng bé lại ầm ĩ muốn học trượt patin, bố mẹ thằng bé lại phải đi làm nên mấy hôm rồi đều là bà tới đưa đón nó.”

Được bà cụ này nhắc nhở, Giang Nhược Kiều mới chợt giật mình nghĩ đến: Đúng rồi nhỉ! Bây giờ Tư Nghiên còn chưa đăng ký bất kỳ lớp năng khiếu nào!

Bà mẹ đứng trước Giang Nhược Kiều cũng quay đầu lại nói: “Muốn học trượt patin à? Vậy cháu khuyên bà là tuyệt đối đừng đăng ký khóa học nào quá dài. Con trai cháu được học rồi sau đó lại không thích đi nữa, mệt cho cháu phải đăng ký cho thằng bé khóa học tận một năm lận.”

Bà cụ kích động chen chân lên, dán sát vào Giang Nhược Kiều: “Thật hả? Bà còn chưa nghĩ đến chuyện này nữa, để về nhà bà phải nói với con dâu bà mới được!”

“Thật đó ạ.” Bà mẹ đó lấy điện thoại ra: “Gần đây trung tâm trượt patin này có hoạt động gì đó, cháu nhìn thấy trên dòng thời gian mà huấn luyện viên đăng tải bài viết có các lớp học trải nghiệm, học phí rất rẻ, giờ nên chọn hoạt động này thôi bà ạ, một khóa học trải nghiệm ba tiết mất chưa đến hai trăm tệ. Bà có thể để cháu trai bà đến đó để trải nghiệm, nếu thích thật thì hẵng đăng ký. Giờ bà mà đăng ký, có khi cậu bé lại không thích, đến lúc đó phụ huynh khổ, mà bạn nhỏ cũng khó chịu.”

Giang Nhược Kiều cũng vô thức lấy điện thoại ra.

Trong lúc cô chưa phản ứng kịp, Giang Nhược Kiều đã thêm WeChat của bà mẹ này, nhấp vào đường link liên kết của bà mẹ, đăng ký lớp học trải nghiệm ba buổi dạy trượt patin.

Giang Nhược Kiều: “?”

Không, không đúng, chuyên gì đang xảy ra thế này?

Không phải cô đến đón con sao? Sao lại bị chào mời, quan trọng nhất là cô còn bị chào mời thành công nữa chứ!

Điều này không khoa học chút nào cả!!

Bà mẹ này còn nói thêm: “Thật sự rất nhiều lớp năng khiếu có khóa học trải nghiệm, lần sau chị sẽ chia sẻ cho em, tuyệt đối đừng nóng đầu mà đi đăng ký. Quan trọng nhất là để các con được trải nghiệm thử, thật sự thích thì mới đăng ký.”

Ánh mắt Giang Nhược Kiều như mất đi tiêu cự: “… Cảm ơn chị.”

Rốt, rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra thế này??

Cô không phải người kiên định nhất trong phòng ký túc xá hay sao? Ngày thường, mỗi khi đến tiệm cắt tóc tìm thầy Tony, mặc cho người ta nói khô cả họng, cô cũng nhất quyết không làm thẻ thành viên, ngay cả tiệm trái cây đưa ra chương trình nạp 200 tệ là có thể hưởng ưu đãi 18.9 tệ khi mua một cân sầu riêng, cô cũng tuyệt đối không động lòng, tất cả đều chỉ là chiêu trò, có khi ông chủ còn ôm tiền chạy trước khi tiền trong thẻ được tiêu hết ấy chứ. Từ trước đến nay, ngoại trừ thẻ cơm và thẻ thư viện ra, cô chưa từng làm thêm bất kỳ loại thẻ nào, con số này đủ để ghi vào sử sách rồi.

Câu hỏi đặt ra là, ai có thể nói cho cô biết, tại sao ngón tay cô lại không nghe theo sự điều khiển của cô, ngay cả cửa hàng người ta ở đâu cô cũng chưa biết mà đã mua ba buổi học rồi??

Quá nguy hiểm!

Lục Tư Nghiên không biết hôm nay mẹ tới đón nhóc.

Bình thường bạn nhỏ ngồi xe buýt trường về sẽ được cô giáo phụ trách ngồi trông trong lớp học. Còn các bạn không ngồi xe buýt về sẽ được thầy cô giáo chủ nhiệm và một cô giáo khác dẫn ra ngoài.

Trước đó cậu nhóc đều ngồi trong phòng học, hôm nay lại bị cô giáo chủ nhiệm gọi xếp hàng đi ra ngoài, cậu nhóc có chút sững sờ, sau khi phản ứng lại, lặng lẽ hỏi chủ nhiệm lớp: “Thầy Hùng ơi, có phải có người nhà con tới đón con không ạ?”

Thầy Hùng rất thích Lục Tư Nghiên, nghe vậy thì cười và giúp cậu nhóc bẻ lại cổ áo: “Đúng vậy.”

Lục Tư Nghiên rất phấn khích.

Dù sau thì, cũng chỉ có thể là bố hoặc mẹ tới đón cậu nhóc thôi.

Là bố hay là mẹ nhỉ?

Chỉ đoán thôi mà đã thấy vui vẻ và hạnh phúc rồi.

Lớp lá xếp sau lớp chồi ngay ngắn bước ra ngoài cổng trường, Lục Tư Nghiên học theo bạn học khác mà cố gắng thò đầu nhìn ra ngoài, giống như mò kim đáy bể vậy, cuối cùng thì sự cố gắng của nhóc đã được đền đáp, nhóc thấy mẹ mình đang đứng trong hàng dài! Là mẹ!

Lục Tư Nghiên nắm lấy dây đeo cặp, mặt đỏ bừng lên vì phấn khích.

Đợi đến khi cậu nhóc quẹt thẻ và bước ra khỏi cổng, cổng trường còn phát ra âm thanh máy móc: Lục Tư Nghiên lớp lá.

Lục Tư Nghiên vọt ra, nhào vào trong lòng Giang Nhược Kiều, Giang Nhược Kiều cũng thuận thế ôm lấy cậu nhóc, đưa tay sờ lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của con trai mình.

“Tiểu Kiều, sao cô [*] lại tới đây vậy ạ!”

[*] Những tình huống có sự hiện diện của người ngoài thì mình xin chuyển xưng hô giữa hai mẹ con lại thành “cô - con” nhé.

Lục Tư Nghiên rất hiểu chuyện, cậu nhóc chưa bao giờ gọi mẹ là “mẹ” khi ở bên ngoài và trước mặt người khác, mà luôn gọi là “Tiểu Kiều”.

Giang Nhược Kiều đáp: “Soái ca nhỏ bé à, từ giờ đến trước khi con đi ngủ, thời gian của con đều thuộc về cô. Nói đi, buổi tối muốn ăn gì, món gì cũng được nhé. Bố con không ở đây, chúng ta có thể bung xõa một chút.”

Hai mẹ con bỗng có chút thích thú khi có dịp lén lút ăn.

Đây là bản chất của con người… Lén ăn kem thì kem ngọt hơn, ăn vụng que cay thì thấy que cay ngon hơn.

Hai người cùng cười hì hì: “Mẹ ơi, con muốn ăn hamburger, muốn ăn pizza, nhưng con cũng muốn ăn kem, ăn cả thịt nướng và lẩu nữa…”

Món gì cũng muốn ăn, vậy thì chỉ có buffet là đáp ứng được.

Giang Nhược Kiều quyết định chọn một nhà hàng có danh tiếng khá tốt.

Giang Nhược Kiều là suất toàn phần, Lục Tư Nghiên là nửa suất. Giang Nhược Kiều chỉ cần một phần bò bít tết nhưng trước mặt Lục Tư Nghiên thì chất thành cả núi, khuôn mặt nhỏ nhắn ăn đến nỗi phồng hết cả lên, vô cùng thỏa mãn. Thật ra, bây giờ cô “Phật hệ” thế này cũng xuất phát từ sự “chữa lành” của Lục Tư Nghiên.

Cuộc đời này, vẫn nên dành tâm trí và thời gian vào những chuyện ý nghĩa hơn.

So với trả thù, thậm chí, cô còn thấy mỗi ngày điểm danh rồi làm nhiệm vụ kiếm hoa hồng nhỏ cho Lục Tư Nghiên còn thú vị hơn.

Lục Tư Nghiên đang ăn tôm, khi ngẩng đầu thì thấy một tay mẹ đang chống cằm nhìn mình, nhóc giật mình, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nhìn con làm gì vậy ạ?”

Giang Nhược Kiều dịu dàng cười: “Chỉ là cảm thấy… Tư Nghiên như bác sĩ vậy.”

Đối với cô, Tư Nghiên là một đứa trẻ, nhưng có vẻ càng giống một bác sĩ hơn.

Không ai biết rằng, sâu thẳm trong lòng cô có ẩn giấu một cô gái cô đơn, nhạy cảm và yếu ớt. Thỉnh thoảng cô gái ấy sẽ xuất hiện, khiến tâm trạng cô rất tồi tệ, cho dù có bao nhiêu chuyện đáng vui mừng đi chăng nữa thì cũng không tài nào kéo cảm xúc của cô lên được. Thế nhưng, kể từ sau khi Lục Tư Nghiên tới, gần như cô không phải trải qua khoảnh khắc đó một lần nào nữa.

Khó trách mọi người đều nói, khi làm bố làm mẹ, người ta sẽ không kìm được lòng mình mà muốn dâng hiến gấp bội tất thảy mọi điều mình từng thiếu thốn cho con cái mình.

Đương nhiên, song song với nó, cũng sẽ kèm theo giấc mơ của mình trong đó, ký thác những điều mình không làm được lên người con trẻ.

Cô hy vọng mình là một người mẹ đứng sau nâng đỡ cho con mình mãi mãi chứ không phải một người đòi hỏi ở con nhiều đến không có điểm dừng.

Nghe vậy thì Lục Tư Nghiên tròn mắt ngạc nhiên, đặt nĩa xuống, chiếc nĩa phát ra âm thanh lanh lảnh khi va vào đĩa.

“Thần kỳ quá!” Lục Tư Nghiên reo lên: “Mẹ ơi, trước đây mẹ cũng từng nói vậy, nói con là bác sĩ của mẹ.”

Giang Nhược Kiều mỉm cười, không ngạc nhiên vì điều này.

Trong tương lai, Tư Nghiên sẽ là “bác sĩ” của “cô”, vậy Lục Dĩ Thành sẽ vào vai nhân vật gì đây?

Ăn uống xong xuôi, Giang Nhược Kiều đưa Lục Tư Nghiên về nhà.

Bây giờ vẫn còn sớm, Giang Nhược Kiều cũng không cần Lục Dĩ Thành tiễn nhưng Lục Dĩ Thành vẫn kiên trì muốn đưa cô về xuống tận cổng khu nhà trọ.

Giang Nhược Kiều chuẩn bị chạy, Lục Dĩ Thành chần chừ một lúc, nhưng rồi anh vẫn gọi cô lại, hỏi: “Sáng mai cậu muốn ăn gì?”

Chuyện này hả?

Giang Nhược Kiều quay đầu nhìn anh: “Vẫn muốn mang sao?”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Muốn.”

“Hừm.” Trông Giang Nhược Kiều rất nghiêm túc suy nghĩ: “Nghe nói mì trộn ăn rất ngon, nhỉ?”

Mì trộn ở căn-tin thu hút rất nhiều sinh viên.

Đến nay cô còn chưa từng ăn thử, có thể xem như người nhà quê rồi.

Lục Dĩ Thành hơi sửng sốt: “Được mà.”

“Quầy bán mì trộn có nhiều người lắm không?” Giang Nhược Kiều hỏi.

“Không sao, bình thường tôi đi khá sớm.” Lục Dĩ Thành nhìn cô: “Vậy ngày mai tôi mang mì trộn cho cậu.”

Giang Nhược Kiều: “Cảm ơn.”



Sáng hôm sau, Giang Nhược Kiều nhờ Vân Giai xuống cầm hộ đồ ăn sáng.

Cô nhận được cuộc gọi đột xuất từ giáo viên, báo cô phải điền vào một tài liệu trong thời gian sớm nhất.

Nào biết được, khi cô vừa bật máy tính lên, nhấp vào hòm thư, chưa kịp ấn mở tập tài liệu do giảng viên gửi tới, Vân Giai đã thở hồng hộc, cô ấy đứng ở cửa phòng ký túc xá. Có thể nhìn ra cô nàng đã chạy lên, tóc mái rối tung, cô nàng vịn khung cửa phòng, vẻ mặt vừa hưng phấn vừa cố nén nét khó xử: “Nhược Kiều, tớ không cầm phần đồ ăn sáng này được đâu.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Vân Giai kéo Giang Nhược Kiều tới ban công. Bấy giờ Giang Nhược Kiều mới hiểu được câu nói vừa rồi Vân Giai nói là có ý gì.

Dưới khu ký túc xá nữ, có hai nam sinh dáng người thẳng tắp đứng đấy.

Đôi mắt của Giang Nhược Kiều khá tinh tường, nhìn thoáng qua một cái mà đã nhận ra hai người là ai.

Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên.

Lục Dĩ Thành đứng bên trái, Tưởng Diên đứng bên phải, giữa hai người có khoảng cách hơn ba mét.

Trong tay hai người đều cầm đồ, cũng đều là đồ ăn sáng.

Hoá ra là tính kéo nhau lên võ đài hả??
Nhấn Mở Bình Luận