Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Lúc Lục Dĩ Thành về đến nhà, Lục Tư Nghiên đã ngủ say.

Kể từ khi bắt đầu đến trường, thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi của cậu nhóc bị buộc phải uốn nắn lại. Giang Nhược Kiều cũng rất buồn ngủ nhưng vẫn cố chống đỡ, bây giờ Lục Dĩ Thành đã về thì cô cũng có thể chuẩn bị quay lại trường. Lục Dĩ Thành vẫn kiên quyết muốn đưa cô về đến tận cổng trường, tiết trời tháng chín vẫn còn nóng bức, khu phố xung quanh đại học A giờ vẫn còn đang náo nhiệt. Hai người băng qua những con đường, có lẽ vì càng ngày càng gần Tết Trung Thu nên trăng trên đỉnh đầu cũng ngày càng tròn, vắt vẻo trên trời cao, soi rọi ra thứ ánh sáng êm dịu.

Lục Dĩ Thành vẫn cầm theo cốc cà phê đó, cuối cùng, khi đến cổng trường, anh đưa nó cho cô.

Vẻ mặt Giang Nhược Kiều tràn đầy nghi hoặc.

“Cốc, cốc uống cà phê.”

Giang Nhược Kiều gật đầu: “Tôi biết.”

Nhưng tại sao anh lại đưa nó cho cô? Chiếc cốc này từ đâu tới?

Giang Nhược Kiều biết chiếc cốc này, ban đầu cô cũng muốn mua, nhưng trước đó giá trên mạng bị đôn lên quá cao nên cô đành từ bỏ ý định mua. Người như cô thỉnh thoảng sẽ thuộc vào kiểu chi tiêu hơi bốc đồng, nhưng chỉ là một cái cốc mà thôi, cô thật sự không muốn trở thành người đi làm rồi mà còn tiêu tiền hoang phí.

Chẳng lẽ chiếc cốc này là do Lục Dĩ Thành mua?

Mặc dù bây giờ giá cả của chiếc cốc này đã hạ xuống, nhưng nhìn ngược nhìn xuôi, cô vẫn không nghĩ anh sẽ tiêu hơn hai trăm tệ để mua một chiếc cốc.

Lục Dĩ Thành thành thật thừa nhận: “Vừa nãy tôi tới công ty, đây là phúc lợi dành cho Tết Trung Thu.”

Anh cố tình lược bớt những phần quan trọng nhất.

Như là, anh Lễ để cho anh tự chọn, hay như việc có khăn giấy và dầu ăn, gạo thích hợp với anh hơn.

Hay lắm, giờ anh cảm thấy chính mình cũng không thể thuyết phục nổi bản thân mình nữa rồi, không thể tin được, rồi cũng có ngày anh chọn một chiếc cốc không có chút hữu dụng nào như thế này…

Giang Nhược Kiều mới bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là phúc lợi Trung Thu.”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Tôi không uống cà phê, Tư Nghiên cũng có cốc ống hút của riêng thằng bé rồi. Để mốc meo trong nhà thì cũng rất đáng tiếc.”

Vậy ra, không ai dùng nên mới cho cô?

Giang Nhược Kiều “ừ” một tiếng, cũng không cố ra vẻ ngượng ngùng gì, nhận lấy: “Vậy cảm ơn cậu nhé, tôi rất thích chiếc cốc này.”

Lục Dĩ Thành: “Vậy là tốt rồi.”

Thật ra Giang Nhược Kiều muốn kiểm tra giá cả hiện tại của chiếc cốc rồi chuyển khoản lại cho anh, nhưng lời đến khóe miệng lại chợt thấy nụ cười dịu dàng đang nở rộ trên gương mặt anh, vậy nên cô đành nuốt lời muốn nói vào trong bụng. Nếu làm thế thì có phải là đang quá khách sáo rồi không? Thế nhưng, anh tặng cốc cho cô, rồi sáng sớm còn mang cho cô bữa sáng… Nhìn sổ ghi chép cũng biết ngày thường anh tiết kiệm đến thế nào.

Hay là sau này cô dắt Tư Nghiên đi dạo siêu thị nhiều một chút nhỉ?

Đồ dùng hằng ngày, đồ ăn vặt và hoa quả của Tư Nghiên cô mua nhiều hơn thì anh có thể mua ít đi một chút, thêm việc hay mang một ít nguyên liệu nấu ăn cho anh?

“Đúng rồi.”

Trước khi tạm biệt nhau ở cổng trường, Giang Nhược Kiều gọi Lục Dĩ Thành lại.

“Ngày mai cậu không cần mang bữa sáng cho tôi.” Giang Nhược Kiều nói: “Sáng mai tôi phải ra ngoài sớm, sẽ giải quyết bữa sáng ở ngoài.”

Lục Dĩ Thành gật đầu: “Công việc sao?”

“Đúng vậy.” Giang Nhược Kiều nói: “Mấy ngày tới tôi hơi bận.”

Lục Dĩ Thành “ừ” một tiếng: “Vậy ngày mốt thì sao?”

Giang Nhược Kiều: “Ngày mai rồi nói sau.”

“Ừ.”

Sau khi tạm biệt, Giang Nhược Kiều đi bộ trong khuôn viên trường, chốc chốc nhìn chiếc cốc, rồi chốc chốc lại nghĩ về nội dung cuộc nói chuyện với Lục Dĩ Thành. Bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, một chuyện rất lớn đã bị cô xem nhẹ: Bây giờ, đối với mọi người thì Lục Dĩ Thành đang theo đuổi cô, như vậy vấn đề là đến lúc đó cô nên đồng ý hay từ chối anh đây??

Giang Nhược Kiều đột ngột dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn trời: Sao cô có cảm giác… mình đang sa chân rơi vào một cái hố thế nhỉ?

Chẳng lẽ Lục Dĩ Thành muốn cầm kịch bản si tình “đau khổ theo đuổi cô nhiều năm nhưng chẳng nhận lại được câu từ chối hay đồng ý từ cô”??

Giang Nhược Kiều, mi đang làm cái gì thế này!!

Rõ ràng là ngay từ đâu không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Lục Dĩ Thành, kết quả, hình như cô bị cái gọi là “phát triển cốt truyện” từng bước, từng bước một đẩy tới tình huống như ngày hôm nay, ít nhất thì, với người ngoài, cô vẫn có chút xíu quan hệ với Lục Dĩ Thành, là quan hệ giữa người được theo đuổi và người theo đuổi.

Chao ôi, thật là đáng sợ quá đi mất, đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều thật sự cảm nhận được sức mạnh của tương lai.

Quá khủng khiếp.

Cô dám đảm bảo rằng, Lục Dĩ Thành cũng không có ý định theo đuổi cô, mà cô cũng không có ý nghĩ muốn phối hợp với sự theo đuổi của anh, hai người bọn cô chỉ vì nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới miễn cưỡng phải về chung một thuyền.

Nếu không thì chẳng ai có thể giải thích được tại sao hai người ngày càng qua lại gần gũi với nhau hơn.

Rõ ràng đó là lựa chọn tốt nhất để theo dõi sự phát triển của mọi việc, nhưng dường như mọi chuyện đang phát triển như chiều hướng tương lai mà Lục Tư Nghiên từng nhắc đến, cứ thế mà hướng về “tương lai” ấy từng chút, từng chút một.

Đoạn kết của nguyên tác, có thật sự là kết thúc cuối cùng không? Có khi nào Lục Tư Nghiên tới từ “tương lai” – nơi mà sau khi kết thúc nguyên tác không?

Nếu như kết hôn với Lục Dĩ Thành rồi sinh Lục Tư Nghiên ra là tương lai sau khi kết thúc nguyên tác thì sao?

Như vậy, cô thật sự thay đổi được kết cục của mình rồi ư?

Càng nghĩ càng thấy hãi hùng.

Giang Nhược Kiều sợ đến mức phải tăng tốc, bước nhanh về phía ký túc xá nữ.

Âm mưu trùng trùng, cô chỉ muốn chui vào ổ chăn nằm mà thôi!

Giang Nhược Kiều bên này đang bị vấn đề quá cao siêu và quỷ dị này dọa đến không thể yên lòng, bên kia, Lục Dĩ Thành cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất để trở lại căn hộ anh thuê. Anh bước vào phòng bếp thì mới nhận ra Giang Nhược Kiều đã rửa sạch đĩa và nĩa mà chẳng để lại gì cho anh. Nhìn bồn rửa bát rỗng tuếch, chút mất mát buồn vô cớ cứ thế dâng lên trong anh. Sau khi dọn dẹp sách tranh và những món đồ chơi Lục Tư Nghiên bày ra xong, anh đi tắm.

Đến khi anh đi từ phòng tắm ra ngoài định đi về phòng ngủ, lúc đi ngang qua thư phòng, Lục Dĩ Thành dừng bước chân, cuối cùng, anh vẫn nghe theo tiếng gọi trong lòng mà bước vào thư phòng.

Anh lấy quyển sổ chi tiêu từ trong ngăn kéo ra.

Trong quá trình này, anh thấy hơi ngượng ngùng.

Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ cố che giấu đi sự nghèo khó của mình, cũng không muốn giấu giếm hoàn cảnh thật của bản thân, nhưng, chỉ cần anh nghĩ đến cảnh cô đọc ghi chép của anh, một cách bất giác, trong Lục Dĩ Thành lại sinh ra thứ cảm xúc mà chính anh cũng không thể diễn tả thành lời.

Khi đang suy nghĩ lúc ấy cô đọc quyển sổ ghi chép chi tiêu này, cô sẽ đánh giá về anh thế nào, sẽ nhìn nhận cuộc sống của anh ra sao thì bất chợt Lục Dĩ Thành nhìn thấy tờ giấy ghi chú mà cô dán trên bìa quyển sổ.

Sau khi thấy rõ nội dung ghi trên tờ giấy, phản ứng đầu tiên của Lục Dĩ Thành là sững sờ, trong mắt anh chan chứa ý cười.

Anh chẳng thể diễn tả cảm xúc bây giờ của mình nữa rồi.

Khi còn là một đứa trẻ ngây ngô cũng từng có thời điểm Lục Dĩ Thành thèm ăn. Anh vẫn còn nhớ rõ, có một ngày bà nội về sớm và mang về cho anh một chiếc xúc xích được làm từ tinh bột, lúc anh nhìn thấy nó, anh thấy mừng mà cũng thấy sợ.

Tâm trạng đó kéo dài mấy ngày liền.

Đúng vậy, là vừa mừng vừa sợ.

Anh nhìn thỏi vàng ròng mà cô vẽ ra, chỉ thấy nó cực kỳ đáng yêu.

Sau này anh sẽ giàu to sao? Thực ra anh chưa từng nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, trước ngày hôm nay, những chuyện anh nghĩ tới, xa nhất cũng không vượt quá một tháng. Tương lai ư, đối với anh mà nói, ấy là một nơi quá xa vời, tới tận bây giờ anh cũng chẳng dám mơ tưởng tương lai mình sẽ ra sao, anh chỉ có thể chú ý tới đường đi dưới chân mình mà bước từng bước vững chãi.

Cho đến hôm nay, ngay khoảnh khắc này, anh đã nghĩ tới tương lai.



Cả đêm rồi Giang Nhược Kiều ngủ không ngon, nhưng hôm sau, từ tờ mờ sáng cô đã tỉnh giấc.

Đây là một công việc rất quan trọng, tất nhiên phải dùng toàn bộ sức lực để đối đầu.

Cô cố gắng ủi lại chiếc váy nhẹ nhàng nhất có thể, chiếc váy cô mặc hôm nay là kiểu váy mang cảm giác hơi xòe rũ, cho nên, tốt nhất là không xuất hiện nếp nhăn nào, đêm qua đã ủi nóng một lần nhưng sáng nay Giang Nhược Kiều vẫn ủi lại thêm một lần nữa. Sau đó cô cẩn thận vẽ lông mày và kẻ mắt, khuôn mặt cô gái trẻ tuổi hai mươi vẫn còn vương vẻ non nớt, cô còn quá trẻ nên Giang Nhược Kiều mong trông cô sẽ già dặn hơn một chút. Đến khi chuẩn bị xong, đảm bảo không còn sơ sót gì từ đầu đến chân, Giang Nhược Kiều mới cầm cầm lấy túi xách và tài liệu rồi bước ra khỏi phòng ký túc xá.

Chuyện ngày hôm qua đã cho cô rất nhiều linh cảm.

Nếu như không nhận công việc này, chắc cô sẽ không được tiếp xúc với những người như Mai Lỵ, cũng không thể lưu lại ấn tượng và tên tuổi của mình với lãnh đạo trường.

Mảng phiên dịch của công ty này bao gồm thông dịch và biên dịch, về cơ bản thì sẽ hướng đến khách hàng doanh nghiệp. Đó là những người mà cô vốn chẳng thể quen biết được nếu chỉ ở trong trường học hay cửa hàng Hán phục, chắc lúc này cô không thiển cận tới mức cho rằng làm phiên dịch viên cho người ta là có thể trở thành bạn tốt nhỉ? Tất nhiên là cô không ngây thơ đến như vậy. Cô chỉ cảm thấy cô có thể học hỏi những điều quý giá từ những người này – những điều mà cô chẳng thể học được trên sách vở.

Lòng Giang Nhược Kiều mang nỗi chờ mong vô hạn vào tương lai mà cất bước đi xuống dưới tầng.

Nhưng tâm trạng tốt chỉ giữ được trong một giây, nó chợt vụt tắt.

Bởi vì có một người đang đứng bên ngoài ký túc xá nữ.

Tưởng Diên.

Ngay lập tức, không cần nghĩ Giang Nhược Kiều cũng đoán được anh ta tới đây để tìm cô.

Cuối cùng Tưởng Diên cũng suy nghĩ thông suốt và thấy phấn chấn trở lại. Vì anh ta vẫn còn thích Nhược Kiều, vì anh ta không muốn mất đi cô, thế nên, tất nhiên là anh ta muốn theo đuổi cô về một lần nữa. Anh ta mang theo bốn phần đồ ăn sáng, là loại cà phê cô thích và bánh sừng bò.

Giang Nhược Kiều rất muốn thẳng thừng lướt qua anh ta, nhưng anh ta lại cứ lẽo đẽo theo sau.

Giang Nhược Kiều: “…”

“Tôi đang có việc rất gấp.” Giang Nhược Kiều nói.

Tưởng Diên hiểu ra, lúng túng vội đưa một phần đồ ăn sáng cho cô.

Giang Nhược Kiều từ chối: “Tôi không cần.”

Đang định rời đi thì Tưởng Diên ở phía sau nói: “Nhược Kiều, anh biết bây giờ anh nói gì cũng là vô dụng.”

Giang Nhược Kiều không muốn nghe, gia tăng tốc độ bước chân.

Tưởng Diên vẫn nói tiếp: “Anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho em thấy, anh đã thay đổi rồi. Nhược Kiều anh chỉ muốn chứng minh con người anh không tệ đến thế.”

Nếu là Giang Nhược Kiều của ngày trước thì cô sẽ có chút hứng thú hỏi anh ta: “Thế Khả Tinh của anh thì sao? Cả mẹ của anh thì tính thế nào?” Thế nhưng mà, giờ đây, cô chẳng buồn hỏi nữa. Nói thế nào nhỉ, chỉ tóm gọn trong một câu, mạng lớn.

Để thoát khỏi vận mệnh, đương nhiên cô sẽ không rảnh hơi tốn não vào những chuyện chẳng liên quan đến cô làm gì.

Cô đang muốn nhận nhiều công việc hơn để tăng thêm kiến thức.

Chẳng lẽ cô không quan trọng hơn so với mấy chuyện linh tinh giữa Tưởng Diên và Lâm Khả Tinh, so với mẹ Tưởng “miệng nam mô bụng đầy dao găm” hả?

Vẫn nên cố kiếm thật nhiều tiền và không ngừng hoàn thiện bản thân mới là chuyện đúng đắn!

Cũng may, Tưởng Diên cũng không tiếp tục đuổi theo và lải nhải bên tai cô nữa.

Chuyện này vẫn bị một số người nhìn thấy được, nhân duyên của Lục Dĩ Thành khá tốt, vừa dắt Lục Tư Nghiên lên xe buýt trường mầm non xong đã nhận được tin nhắn WeChat từ một người bạn gửi tới: [Anh Lục, anh sao thế hả, theo đuổi hoa khôi trường mà có vẻ hơi lười đấy?]

Đây là bạn học hồi cấp ba của anh, hai người cùng khối và khác lớp nhưng đều nằm trong số những người cùng thi đỗ đại học A, quan hệ với anh cũng không tệ.

Lục Dĩ Thành không hiểu ý cậu ta, anh nhắn lại: [Ý cậu là gì?]

Anh bạn này trả lời ngay: [? Anh không biết á, tôi nghe bạn gái nói cô ấy nhìn thấy Tưởng Diên mang đồ ăn sáng cho Giang Nhược Kiều, chắc là định theo đuổi cậu ấy một lần nữa. Anh Lục này, mới mấy ngày thôi mà anh đã lười thế này rồi hả? Sẽ bị người ta chen chân vào đấy.]

Tưởng Diên ư? Ánh mắt Lục Dĩ Thành tối lại.

Thật ra cũng anh cũng không ngạc nhiên mấy, chuyện Tưởng Diên vẫn thích Giang Nhược Kiều, ai nấy đều thấy được, mà bản thân Tưởng Diên cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ.

Lục Dĩ Thành định nhắn lại là sáng nay cô ấy có việc gấp, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện này nói ra sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm, bèn thành thật nhắn lại: [Ừ, tôi biết rồi.]

Anh bạn: [??]

Anh bạn: [Sao thế, anh bỏ cuộc rồi à?]

Lục Dĩ Thành: [Không.]

Anh bạn: [Vậy anh giữ vững tinh thần đấy! Cố gắng thoát kiếp FA trước lễ Thất Tịch năm sau đi.]

Lễ Thất Tịch năm sau…

Lục Dĩ Thành nhìn tin nhắn, lâm vào trầm tư.

Lễ Thất Tịch năm sau sẽ thế nào đây?

Có lẽ lúc ấy anh vẫn đang theo đuổi cô. Có lẽ, anh phải theo đuổi cô rất nhiều năm mới được.

Lục Dĩ Thành: [Cảm ơn.]
Nhấn Mở Bình Luận