Lọc Truyện

Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

[*] Từ gốc có nghĩa là động vật ăn cỏ, là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến ở Nhật Bản để chỉ những người đàn ông dịu dàng, tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp, dễ chịu. Họ thường rất nhút nhát trong các mối quan hệ với người khác phái và không mấy quan tâm tới chuyện yêu đương hay kết hôn.

“Con sói xám đứng trước cửa nhà của ba chú heo con, thổi phì phò vào căn nhà xây bằng gạch nhưng căn nhà vẫn không hề hấn gì. Nó tức giận trèo lên mái nhà, định theo đường ống khói để leo vào bên trong. Chú heo út thấy thế thì nhanh chóng đốt lửa, đúng ngay lúc sói xám từ trên ống khói đi xuống rơi trúng vào bếp lửa, đuôi của nó bị lửa đốt cháy thành tro, nó lập tức co giò bỏ chạy, không dám ức hiếp ba chú heo con nữa.”

Giọng nói du dương của Lục Dĩ Thành năm hai mươi tuổi từ từ hạ xuống khi kể đến đoạn kết của câu chuyện, dỗ người nghe đi vào giấc ngủ.

Chỉ tiếc là đứa bé năm tuổi tinh lực dồi dào, năng lượng tràn trề không gì cản nổi.

Một cuốn truyện cổ tích có hai mươi câu chuyện, câu chuyện cuối cùng có tên là “Ba chú heo con”, bấy giờ, miệng lưỡi Lục Dĩ Thành đã khô rang, còn cảm thấy buồn ngủ.

Nhưng nhóc con năm tuổi nằm bên cạnh anh vẫn mang đôi mắt sáng ngời, chẳng có dấu hiệu gì là buồn ngủ cả.

Lục Dĩ Thành: “…”

Anh liếc mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, đã mười một giờ đêm rồi, thể lực của đứa bé này tốt đến mức khiến người ta phải tán thưởng không thôi.

“Bình thường thì mấy giờ con đi ngủ?” Lục Dĩ Thành xếp cuốn truyện lại, miết sống mũi và hỏi cậu nhóc.

Cậu nhóc vươn bàn tay mũm mĩm đầy thịt của mình ra, trên bàn tay còn có năm đồng tiền nhỏ xinh để so với số tám: “Dạ tám giờ rưỡi.”

Đã lâu lắm rồi Lục Dĩ Thành chưa phải trải qua cảm giác lo âu, phiền não như lúc này.

“Vậy tại sao giờ này con còn chưa ngủ?” Lục Dĩ Thành hỏi.

Cậu nhóc bĩu môi trả lời: “Tại vì con chưa uống sữa, tại vì người kể chuyện cổ tích không phải là mẹ!”

Da đầu của Lục Dĩ Thành bắt đầu tê dại.

Rốt cuộc thì tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này, tới tận ngày hôm nay anh cũng không sao hiểu được. Giờ phút này, bộ não vốn luôn sáng suốt, linh hoạt của anh cũng phải tối sầm lại.

Lịch trình nghỉ đông, nghỉ hè của mọi năm đều được anh sắp xếp kín mít.

Kỳ nghỉ hè cuối năm hai đại học này cũng không ngoại lệ. Nhờ có sự giúp đỡ của giảng viên nên hiện giờ anh đang làm gia sư cho hai học sinh, một học sinh cấp hai và một học sinh cấp ba, mỗi ngày đều phụ đạo một tiếng. Bởi vậy mà sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá.

Một tuần trước, anh nhặt được một đứa bé ở bên ngoài vườn hoa của khu chung cư nhỏ ven sông.

Đứa bé này còn gọi anh là “bố“ một cách trôi chảy.

Mới đầu Lục Dĩ Thành còn cho đó chỉ là trò đùa của thằng bé, mãi cho đến khi nó lấy ra một chiếc đồng hồ quả quýt.

Đồng hồ quả quýt này là di vật mà bà nội của Lục Dĩ Thành để lại. Lục Dĩ Thành nhớ rõ là anh đã cất nó ở trong rương rất kỹ càng, kết quả là, kể từ khi đưa nhóc con này về nhà cùng mình, anh không tìm thấy chiếc đồng hồ này ở đâu cả. Bắt đầu từ lúc đó, Lục Dĩ Thành phát hiện những chuyện đang xảy ra không được bình thường cho lắm.

Đồng hồ quả quýt trong tay nhóc con đúng thật là di vật của bà nội anh.

Chẳng qua là nó không giống với hình ảnh chiếc đồng hồ trong trí nhớ của anh, bên trong đồng hồ quả quýt này có một tấm ảnh.

Là ảnh chụp một nhà ba người.

Người đàn ông có khuôn mặt thanh tú, đeo kính gọng mỏng, phong thái ung dung, trưởng thành.

Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn nhẹ, đẹp đến mức chim sa cá lặn, tựa một đóa hồng phong tình vạn chủng [*], đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nhếch, một vẻ đẹp khó lòng diễn tả bằng lời.

[*] Phong tình vạn chủng: Chỉ sự quyến rũ tự nhiên của một người phụ nữ, là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải cố tình tỏ ra quyến rũ.

Chính giữa là một đứa bé khoảng chừng ba tuổi, thân hình mũm mĩm, mặc một bộ vest tí hon cùng một chiếc nơ thắt trên cổ, đôi mắt lanh lợi, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.

Trông có vẻ là một gia đình ba người cực kỳ hạnh phúc.

Nhưng có một vấn đề…

Anh cảm thấy người đàn ông trong tấm ảnh này rất quen mắt, ngoại hình và dung mạo giống anh như đúc, chỉ có điều, người nọ không có những đường nét ngây ngô như anh.

Người phụ nữ trong tấm ảnh cũng không hề xa lạ với anh.

Trí thông minh của đứa bé năm tuổi này không phải dạng vừa. Lục Dĩ Thành biết được không ít thông tin từ nhóc, chính miệng nhóc nói vanh vách họ tên của bố mẹ, số điện thoại của hai người, thậm chí, đến cả số căn cước của bố mẹ mà nhóc cũng nhớ rõ…

Anh lại hỏi cậu đã đến đây bằng cách nào?

Vẻ mặt của nhóc hờn dỗi, cậu nói: “Bố còn không biết tại sao thì sao mà con biết được chứ? Con với A Mẫn chơi mèo bắt chuột, con đang trốn trong tủ quần áo của con, A Mẫn vẫn chưa tìm thấy con. Lúc con mở tủ đi ra thì đã nhìn thấy bố rồi!”

“Không đúng, là bố không có đeo mắt kính ~”

“Bố ơi, tại sao chúng ta còn chưa về nhà vậy ạ?”

“Có phải mẹ lại đuổi bố ra ngoài rồi không?”

Lục Dĩ Thành có thể lờ mờ đoán được đầu đuôi của sự việc này.

Chỉ là, vẫn còn thiếu một thủ tục cuối cùng để xác nhận.

Cũng không biết vì sao anh lại tin lời nói của nhóc con mập mạp này, như thể bị ma xui quỷ khiến mà lấy một ít tiền để làm giám định DNA.

Kết quả giám định DNA cho thấy anh và nhóc con này thật sự có quan hệ bố con.

?

Có ai nói cho anh biết, sao một thanh niên hai mươi tuổi như anh lại có một đứa con tận năm tuổi?

Lúc còn học trung học, giáo viên Tiếng Anh từng đưa lớp anh đến phòng nghe nhìn để xem một bộ phim có tên là “Hiệu ứng cánh bướm” [1]. Anh thường xuyên nghe thấy mấy bạn học nữ bàn tán về những quyển tiểu thuyết ngôn tình nổi tiếng thời điểm đó có tình tiết xuyên không [2], trọng sinh [3] hoặc là xuyên qua một quyển sách đang hot ở thời điểm hiện tại. Lục Dĩ Thành đang phỏng đoán, liệu đứa con trai năm tuổi của anh đã nghịch ngợm thứ gì mà có thể từ tương lai xuyên đến hiện tại. Tại sao lại xảy ra chuyện này? Lục Dĩ Thành càng nghĩ càng không thể hiểu nổi.

[1] Hiệu ứng cánh bướm: Là cụm từ dùng để mô tả thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ vật lý so với điều kiện gốc được nhà khí tượng học Edward Lorenz phát biểu vào năm 1961. Câu nói nổi tiếng của Lorenz về hiệu ứng cánh bướm chính là: “Chỉ cần một con bướm đập cánh ở Brazil cũng có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas.”

[2] Xuyên không: Là thể loại truyện có nhân vật chính vì một lý do nào đó mà xuyên qua thời gian đến với thời đại cách rất xa thời đại mà mình đang sống, có thể là xuyên về quá khứ hoặc xuyên đến tương lai.

[3] Trọng sinh: Là thể loại truyện mà nhân vật chính sau khi chết đi, được đầu thai nhưng vẫn giữ nguyên ký ức của kiếp trước.

Nhưng, chuyện cũng đã xảy ra rồi, suốt một tuần nay, anh cứ có cảm giác anh đang mơ một giấc mơ khoa học viễn tưởng, chỉ là, khi mở mắt ra thì vẫn nhìn thấy đứa bé năm tuổi nằm bên cạnh mình.

Gần mười một giờ đêm.

Chơi đùa cả một ngày, rốt cuộc nhóc con cũng lười biếng ngáp dài rồi mơ mơ màng màng thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ say sưa, nhóc cứ luôn miệng lặp lại những câu hỏi: “Khi nào thì mẹ mới tới đón con? Con muốn gặp mẹ.”

“Con không chọc mẹ giận mẹ, là do bố mẹ cãi nhau mà, đâu có liên quan tới con. Bố mới là người bị mẹ đuổi ra ngoài, con không có mà ~”

Lục Dĩ Thành thấy đau đầu lắm rồi.

Đến khi cậu nhóc ngủ say thì anh mới ngắm nghía khuôn mặt của nó.

Lông mi của cậu nhóc này vừa dài vừa dày mà lại còn cong vút, khuôn mặt tròn trịa bụ bẫm, hai cánh tay vừa trắng trẻo lại múp míp, giống hệt như một củ sen vậy.

Mặc kệ chuyện này có ly kỳ đến mức nào đi chăng nữa, thì, ngoại trừ việc đối mặt ra, anh cũng không còn cách nào khác cả.

Lục Dĩ Thành thở dài một hơi rồi cầm điện thoại đang để trên tủ giường lên.

Mãi cho đến tận giờ phút này, Lục Dĩ Thành vẫn không thể tin được anh sẽ kết hôn với Giang Nhược Kiều trong tương lai, thậm chí hai người còn có một đứa con trai.

Vậy, Giang Nhược Kiều là ai?

Học kỳ hai của năm hai đại học, đây chính là cái tên được nhắc đến nhiều nhất trong phòng ký túc xá của anh.

Mỗi phòng ký túc xá dành cho sinh viên hệ chính quy của đại học A đều là phòng tiêu chuẩn dành bốn người. Kể từ kỳ huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất đến hiện tại thì không khí phòng ký túc của họ vẫn rất hòa thuận và dễ chịu. Cả bốn người đều rất thích nói chuyện phiếm với nhau, quan hệ thường ngày cũng rất tốt. Nhất là Tưởng Diên, tính tình thật thà, bất kể là ai cần giúp đỡ thì anh ta đều giúp chẳng nề hà gì. Vậy nên, khi Tưởng Diên nói anh ta đang thích một cô gái thì mấy người bạn cùng phòng các anh đều bừng bừng khí thế bày mưu tính kế giúp anh ta, so với chuyện yêu đương của bản thân thì còn nhiệt tình hơn.

Giang Nhược Kiều là người mà Tưởng Diên thích.

Lục Dĩ Thành còn nhớ rất rõ, vào tối hôm Tưởng Diên nhận được cái gật đầu đồng ý từ Giang Nhược Kiều, gần như anh ta vui đến phát điên, dưới cái nhìn của dì quản lý ký túc xá, anh ta ôm một thùng bia đi lên.

Cũng vì anh biết Tưởng Diên thích Giang Nhược Kiều nhiều đến cỡ nào nên khi nhìn vào tấm ảnh được khảm trong đồng hồ quả quýt, Lục Dĩ Thành còn nghĩ tới một khả năng khác – có khi nào Giang Nhược Kiều còn có cô người em gái song sinh không nhỉ?

Nếu không có nhóc con có trí nhớ kinh người nói ra số thẻ căn cước của Giang Nhược Kiều, Lục Dĩ Thành có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện trong tương lai, rốt cuộc là đầu anh đã bị úng bao nhiêu nước mới có thể thích Giang Nhược Kiều?

Giang Nhược Kiều là bạn gái của Tưởng Diên mà.

Bắt đầu từ lúc báo danh nhập học, Lục Dĩ Thành đã nổi bật trong nhóm tân sinh viên, anh mang theo ánh hào quang thủ khoa khối khoa học tự nhiên trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Dáng người anh hơi gầy, mặc một chiếc áo thun trắng mà cổ áo gần như mất đi độ đàn hồi do giặt nhiều lần, toát ra hương vị thanh khiết của một thiếu niên, lúc hơi nghiêng người sẽ để lộ ra xương quai xanh tinh tế. Chiều cao một mét tám mươi ba, vai rộng, eo thon, nhìn cả người hệt như một cây bạch dương. Sau hai năm vào trường, biệt danh “thiếu niên chay trường” mà mấy đàn chị đặt cho vẫn theo anh đến tận bây giờ.

Tính tình của anh khiêm tốn, hướng nội, đối với người khác luôn hòa nhã, thân thiện, giống hệt động vật ăn cỏ, gần như không gây hề gây sự với bất kỳ ai.

Thế nên, thật tình là Lục Dĩ Thành không thể hiểu nổi.

Có phải là sâu trong thâm tâm anh vẫn còn che giấu bản chất xấu xa không?

Lục Dĩ Thành lục tìm trong danh bạ của mình, chỉ có bốn người là nữ.

Một người là giáo viên hướng dẫn của anh, hai người là phụ huynh học sinh, người còn lại là người cô đã lấy chồng xa của anh.

Anh cho rằng nếu anh chủ động liên lạc với Giang Nhược Kiều trước thì sẽ phiền phức hơn. Nhưng nhóc con đã nói ra số điện thoại của cô, chỉ là, không biết bây giờ Giang Nhược Kiều có dùng số điện thoại này hay không.

Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của Lục Dĩ Thành đã dừng trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng thì anh cũng gửi đi một tin nhắn: [Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Giang Nhược Kiều không? Tôi là Lục Dĩ Thành, tôi có việc cần tìm cậu.]



Cùng lúc đó, ở Quý Khê đổ một cơn mưa lớn, xua đi cái nóng oi ả của mùa hè.

Giang Nhược Kiều rảnh rỗi không có việc gì làm, tiện tay mở cuốn tiểu thuyết mà em họ của cô đã mua. Đối với cô mà nói, tiểu thuyết còn hiệu quả hơn cả melatonin [*], chỉ cần đọc hai đến ba trang là buồn ngủ rồi. Đèn ngủ nhỏ trên đầu giường vẫn còn sáng, máy điều hòa cũ trong phòng phát ra âm thanh vù vù, còn Giang Nhược Kiều thì đã chìm vào giấc ngủ say tự bao giờ.

[*] Melatonin: Là một hormone tồn tại tự nhiên trong cơ thể người và một số động vật khác, có tác dụng điều hòa nhịp sinh học (thức – ngủ). Ánh sáng là nhân tố giúp điều chỉnh nhịp sinh học, tiếp xúc với ánh sáng sẽ ngăn chặn giải phóng melatonin báo hiệu cho việc thức dậy. Ngược lại, trong bóng tối, cơ thể sẽ tăng tiết melatonin để chuẩn bị cho giấc ngủ. Một số bệnh nhân mất ngủ sử dụng melatonin để có giấc ngủ tốt hơn.

Trở về quê nhà, được ngủ trên chiếc giường nhỏ này khiến cho Giang Nhược Kiều có cảm giác an toàn.

Chẳng qua là, từ trước tới nay cô chưa từng nằm mơ, thế nhưng, đêm nay lại phá lệ có một giấc mộng.

Vẫn là một giấc mơ không mấy đẹp đẽ.

Đó là khung cảnh trong một bữa tiệc rượu, cô nhìn thấy một đôi nam nữ cách chỗ cô đứng không xa. Người đàn ông một thân quần áo được cắt may tinh xảo vừa vặn, cả người toát ra một luồng khí lạnh như lời cảnh báo “chớ nên động vào” bị mọi người vây xung quanh nịnh nọt. Đôi lông mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ khi nhìn người phụ nữ đang kéo tay mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng ấy mới như băng tuyết tan chảy, tình cảm đong đầy và sự yêu chiều trong mắt anh ta khiến người ta chẳng cách nào thốt lên thành lời. Mỹ nhân nhỏ nhắn bên cạnh anh ta xinh đẹp đến nỗi làm liêu xiêu lòng người, không biết tại sao cô ấy lại kéo anh ta, kiễng chân ghé vào tai anh nói gì đó. Anh ta nghe xong thì khẽ đặt lên trán cô ấy một nụ hôn như để trấn an.

Trong giấc mơ, Giang Nhược Kiều đã nhìn thấy thế.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó hướng về phía cô.

Khung cảnh lại thay đổi, cơn mưa bên ngoài tí tách rơi đều từng hạt. Giang Nhược Kiều ôm hai tay trước ngực, chật vật bước đi trên con đường nhỏ, làn váy đã nhuốm màu bẩn thỉu, mái tóc của cô cũng ướt đẫm.

Toàn thân cô run lẩy bẩy vì lạnh, khom người, từng bước chân như giẫm phải đinh, khó nhóc cất từng bước về phía trước.

Đột nhiên, một chiếc xe Bentley màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh cô.

Cửa kính xe từ từ được hạ xuống, người đàn ông ngồi trong xe lạnh lùng nhìn cô rồi buông lời chế nhạo: “Van xin tôi đi, tôi sẽ buông tha cho em.”



Giang Nhược Kiều tỉnh lại do bị tiếng ồn đánh thức.

Ông bà ngoại của cô đã lớn tuổi, tai cũng không còn tốt như trước nữa. Hai người đã cố gắng nói chuyện nhỏ hết mức có thể, nhưng vấn đề nằm ở hiệu quả cách âm của nhà cũ quá kém. Sau khi tỉnh dậy, cô duỗi người, theo thói quen cầm lấy điện thoại đang dặt trên tủ đầu giường rồi mở màn hình lên xem.

Ngoài thông báo từ Weibo và những trang web khác, có một tin nhắn di động cùng vài tin nhắn WeChat.

Tin nhắn di động đến từ một số máy lạ.

Tin nhắn trên WeChat là của bạn trai cô gửi tới.

Giang Nhược Kiều “a” một tiếng rồi mở tin nhắn đó ra xem.

Cô nhíu mày, Lục Dĩ Thành là ai?

Người này tìm cô có việc gì vậy?

Hai người họ có quen biết nhau sao?
Nhấn Mở Bình Luận