Nhóm dịch: Sea
***
Lúc này, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Tần Đông Hải chỉ nhắn lại vẻn vẻn ba từ: ‘Tôi không rảnh!’
Lửa giận vừa nguôi ngoai tức thì bùng cháy. Hôm nay anh được nghỉ, giờ đã là buổi tối, anh lại đang ở trong phòng thì có thể bận việc gì chứ?
Hoa Minh Nguyệt liền nhắn lại: ‘Sao lại không rảnh? Bận “vớ vẩn” trong phòng à?’
Tần Đông Hải: ‘Đang xử lí những tài liệu công ty tồn đọng một ngày nay.’
Hoa Minh Nguyệt: ‘Hôm nay không đi làm, sao anh còn phải xử lý? Tôi nói với ông tôi một tiếng là được. Anh cứ qua đây dạy tôi viết luận văn đi. Qua ngay và luôn!’
Tần Đông Hải: ‘Mong cô Cả thông cảm cho, thân là một người đàn ông trưởng thành mà cứ chạy đến phòng cô thì cũng không hay, sẽ tổn hại đến thanh danh của cô đấy. Chúng ta cứ hẹn gặp nhau ở phòng ăn vào sáng mai đi. Cô nhớ mang theo laptop nhé!’
Hoa Minh Nguyệt tắt luôn di động, vứt “bộp” lên giường, tức không thể tả.
Anh lại còn ‘mong cô thông cảm’, thông với chả cảm, thông cảm cái đầu anh!
Cô cảm thấy Tần Đông Hải mặt đơ này rất lạ, từ lúc ở bệnh viện sáng nay. Không đúng… hình như là trước đó nữa.
Anh tỏ ra có phần xa lánh cô. Về phần lí do thì cô không biết. Tóm lại, chắc chắn là anh có vấn đề. Sáng mai, cô sẽ hỏi anh cho rõ ràng.
Sáng hôm sau.
Hoa Minh Nguyệt đánh răng rửa mặt, thay một chiếc váy xẻ tà hở lưng rồi chạy xuống cầu thang.
Hoa Hoành Vĩ đã ăn sáng và đến công ty, bây giờ trong nhà chỉ còn lại cô và Tần Đông Hải.
Hoa Minh Nguyệt cố ý đi lướt qua Tần Đông Hải, để vương lại mùi nước hoa tươi mát thoang thoảng, thơm mà không nồng, rất thanh nhã khi xịt lên người cô.
Lại là mùi hương vani dìu dịu đó. Tần Đông Hải vô thức quay đầu lại nhìn chiếc váy cô mặc hôm nay.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy đã đỏ bừng cả mặt.
Vô số giọng nói vang lên trong lòng: Sao hôm nay cô lại ăn mặc đẹp như vậy? Điều này có nghĩa là cô sẽ ra ngoài? Cô đi cùng ai? Đi đâu? Có an toàn không? Phải rồi, nước da cô trắng thật đấy...
Sau màn đấu tranh dữ tư tưởng dữ dội trong lòng, cuối cùng anh mở miệng hỏi: “Hôm nay cô Cả ăn mặc đẹp như này là định đi ra ngoài sao?”
“Vâng. Hôm nay tôi có hẹn với đám chị em đến trường đăng ký tham gia cuộc thi leo núi. Nghe nói tiền thưởng lên đến 20.000 tệ (70 triệu đồng). Nhưng tiền bạc không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.” Nói đoạn, cô lấy ra một hộp phấn từ trong túi xách và dặm lại lớp trang điểm.
Lúc này, vú Lưu đi tới, nhanh chóng chuyển đĩa bánh mì nướng trước mặt cô ra xa, và nói: “Ôi, cô chủ của tôi ơi, cô cũng không nhìn xem trước mặt là gì ư? Nếu ăn phải thứ phấn này thì sao?”
“Ô, xin lỗi vú, con quên mất.” Hoa Minh Nguyệt cất lại hộp phấn vào trong túi.
Vú Lưu cười khen cô: “Hôm nay cô chủ xinh quá. Không đúng, cô chủ nhà chúng ta hôm nào cũng xinh, y như tiên nữ vậy.”
Hoa Minh Nguyệt đã trang điểm xong, nghe thấy thế liền kiêu hãnh ra mặt: “Con cảm ơn vú.”
Tần Đông Hải thấy món trứng ốp la trong đĩa càng ăn càng chán, lại sực nhớ đến việc tối qua hai người họ đã hẹn nhau.
“Laptop tôi dặn cô mang theo đâu?” Anh cố ý hỏi.
Hoa Minh Nguyệt giả vờ quên, ngượng ngùng đáp: “Ôi tôi xin lỗi nhé. Tối qua đám chị em của tôi bất ngờ gửi tin nhắn hỏi tôi có muốn tham gia hoạt động lần này không. Tôi liền đồng ý luôn, lại nghĩ dù sao hôm nay cũng phải ra ngoài chơi nên tạm thời không cần phải viết luận văn nữa.”
“Ô…” Tần Đông Hải lại hỏi: “Câu lạc bộ leo núi chắc có nhiều nam sinh lắm nhỉ?”
“Đương nhiên. Mà, tôi còn nghe nói có rất nhiều trai đẹp nhé. Nếu không tôi đã chẳng nhận lời ngay như vậy. Nghe đâu trưởng câu lạc bộ cao những 1m83 lận. Đến lúc đó, tôi ‘cua’ được anh ta, đám chị em của tôi chắc chắn sẽ ghen tị phát hờn cho xem.”
“Phụt…” Tần Đông Hải chậm chạp phản ứng lại, phun cả ngụm sữa trong miệng ra.
Hoa Minh Nguyệt còn chưa nói xong đã thấy anh phun sữa ra khắp bàn, thậm chí bắn cả vào âu phục của anh.
Vú Lưu nhanh chóng đi tới lau quần áo cho Tần Đông Hải và dọn dẹp bàn ăn. Hoa Minh Nguyệt chưa từng thấy anh như thế bao giờ, suýt nữa thì phá lên cười.
“Anh Tần sao đấy? Lớn từng này rồi mà uống sữa cũng bị sặc à, phải để ý chứ.” Cô che miệng cười trộm.
Thấy cô đang cười nhạo mình, Tần Đông Hải không hiểu sao bỗng nhiên lại mất kiểm soát, cũng có lẽ là do bị kích thích về mặt tinh thần.
“Cuộc thi leo núi đó có vui không?” Anh thờ ơ hỏi.
Hoa Minh Nguyệt gật mạnh đầu: “Tất nhiên là vui rồi. Nghe nói cuộc thi lần này sẽ chọn ra hai người thắng cuộc, một nam một nữ. Mỗi người sẽ được nhận 20.000 tệ tiền thưởng. Nếu cả hai đều độc thân thì sẽ tham gia một trò cực kỳ kích thích.”
“Trò chơi kích thích, kích thích như thế nào…” Tần Đông Hải không hiểu sao càng nghe càng cảm thấy hoảng.
Hoa Minh Nguyệt đáp: “Mọi người sẽ ghép đôi họ với nhau, để họ trải qua một đêm ngọt ngào bên nhau.”
Dao nĩa trong tay rơi leng keng xuống đất, Tần Đông Hải hơi bực bội: “Ngọt ngào…Thế chẳng phải là giống kiểu trò chơi bảy ngày của các cặp đôi, nếu sau bảy ngày, đôi bên cảm thấy được thì sẽ bên nhau sao?”
“Na ná nhau ấy mà. Dù sao về mặt ý nghĩa cũng là như vậy. Nếu sau một đêm đó, hai người cảm thấy nửa kia cũng được thì có thể đề nghị kết đôi. Trò này kích thích phết, trai đơn gái chiếc cùng trải qua một đêm ngọt ngào giữa núi rừng hoang vu.”
Trong đầu Tần Đông Hải lập tức lóe lên những từ: núi rừng hoang vu, trai đơn gái chiếc, đêm ngọt ngào...
“Nếu cô Cả đã đăng ký tham gia cuộc thi, thì chắc hẳn là rất giỏi leo núi nhỉ? Cô có tự tin là sẽ giành được giải nhất không?” Anh thử dò hỏi.
Cô cười nói: “Chắc anh không để ý đến những chiếc cúp trên giá sách của tôi thì phải. Đua xe đạp, leo núi, nhảy bungee này, ai mà muốn tranh chức vô địch với tôi thì chỉ có nước thua thôi.”
Câu này đã giáng cho Tần Đông Hải một đòn trí mạng ngay tại chỗ. Hóa ra, cô Cả nhà anh lại là một cao thủ toàn năng trong lĩnh vực thể thao, chỉ có những cuộc thi cô chưa tham gia, chứ không có giải thưởng nào vuột khỏi tay cô.
“Không được!”
Anh đứng phắt dậy khỏi ghế: “Không được! Cô không thể tham gia cuộc thi leo núi này được, nhất là không thể mặc như vậy đi thi được.”
Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tại sao chứ? Mặc thế này thì có gì không được? Vừa năng động vừa thoải mái, lúc leo núi sẽ không bị nóng.”
“Tóm lại tôi không cho phép cô mặc thiếu vải như này. Cô lên tầng thay sang bộ khác ngay lập tức.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt kiên quyết, còn nắm chặt tay thành nắm đấm, trên cánh tay nổi rõ gân xanh.
Nhưng Hoa Minh Nguyệt lại cứ muốn chống đối: “Tôi không thay, tôi muốn mặc như vậy đi leo núi đấy, thế này mới mát. Tôi không thay đấy, anh làm gì được tôi nào?”
Vẻ mặt Tần Đông Hải càng lúc càng trở nên dữ tợn như thể sắp ăn thịt người đến nơi: “Nếu cô Cả không thay, để tôi đích thân giúp cô thay nhé?”