Lọc Truyện

Hào Môn Quý Phụ

Ngày hôm sau đi làm.

Lâm Diêu đã đến từ lâu, môi vẽ đỏ tươi, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi phớt lờ cô ta, thu dọn đồ đạc và ngồi xuống.

Giọng nói của cô ta không lớn cũng không nhỏ, nhưng vẫn đủ để vang vọng trong văn phòng rộng lớn này: "Dùng sắc thượng vị thì thế nào? Những người làm nghề viết văn như chúng ta, chẳng lẽ không biết câu nói tình yêu tàn phai khi sắc tàn phai sao?"

Một đồng nghiệp hay tám chuyện hỏi: “Lâm Diêu, cô đang nói ai vậy?”.

Lâm Diêu nhìn tôi, tựa cười không cười nói: "Sở Lâm Lang, cậu kết hôn tại sao không nói cho mọi người biết, là không xem mọi người là đồng nghiệp, hay là nói, cậu đã dùng thủ đoạn không thể nói để thượng vị, trở thành con dâu hào môn, xấu hổ không dám nói?”.

“Náo nhiệt như vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang lời nói của Lâm Diêu.

Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chị chồng tôi đang đứng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lâm Diêu.

Bên cạnh là lão sếp đang mỉm cười.

Nhìn thấy Sunny, các đồng nghiệp đều rất hưng phấn, Lâm Diêu thậm chí còn chỉnh lại váy, nịnh nọt đi đến chỗ chị chồng.

"Xin chào Sunny, tôi là Lâm Diêu, rất vinh dự khi có cơ hội phỏng vấn chị…”.

Chị chồng cười nói: “Làm sao tôi lại nghe nói người phỏng vấn ban đầu không phải là cô, mà là Lâm Lang?”.

Biểu cảm của Lâm Diêu thay đổi, nhìn lão sếp của mình xin giúp đỡ.

Lão sếp không để ý tới cô ta, nói: "Lâm Diêu, cô đang nói nhảm gì thế? Người cô muốn phỏng vấn hôm nay rõ ràng là Trần Hảo Hảo. Được rồi, cô nhanh chóng chuẩn bị đi."

"Triệu tổng!" Lâm Diêu nịnh nọt nói: "Anh..."

“Mau đi đi!” Triệu tổng gầm lên, sợ cô ta nói ra điều không nên nói. "Lâm Lang a, cô qua đây, chiêu đãi cô Sunny thật tốt. Ngàn vạn đừng sơ suất tiếp đãi cô ấy."

Sunny nháy mắt với tôi, sau đó từ từ nói với ông chủ: "Không có gì là sơ suất ở đây cả. Tôi và Lâm Lang là người một nhà."

Văn phòng... nổ tung rồi.

Tôi che mặt.

Sau cuộc phỏng vấn, Sunny nắm tay tôi ngồi vào xe của chị ấy.

"Thế nào? Có cảm thấy hả giận hơn không?" Sunny thay đổi thái độ lạnh lùng trước đây, mười phần kiêu ngạo hỏi.

"Sunny..."

"Ai za, em không cần cảm ơn chị, mặc dù tên tiện nghi Úc Hoành nhờ vả, nhưng giữa chúng ta có cái gì mà phải cảm ơn, nhưng vừa rồi chị đây cảm thấy thật đã, đã lâu rồi chị chưa thưởng thức qua trà xanh!"

Thấy tôi im lặng, chị ấy nhẹ nhàng chạm vào đầu tôi: "Đồ ngốc, trước kia một mình em chịu ủy khuất, nhưng giờ không còn nữa. Sau lưng em có Úc Hoành, chị và Úc gia, ai dám ức hiếp em? Tất cả mọi người sẽ giúp em đòi lại công đạo!”.

Lòng tôi tràn ngập sự ấm áp, lẫn chua chát và cảm động, tôi nói: “Chị, thật sự cảm ơn chị.”

Tôi nghe nói Lâm Diêu và lão Triệu đã bí mật làm rất nhiều điều xấu, làm tổn hại đến hình ảnh của công ty, trụ sở chính đã trục xuất bọn họ hoàn toàn, thậm chí còn đưa ra cảnh báo đến các công ty trong ngành không được tuyển dụng bọn họ.

Gia đình Lâm Diêu vốn kinh doanh vật liệu xây dựng nhưng gần đây bị phanh phui ra việc đã làm rất nhiều điều trái pháp luật.

Bố Lâm Diêu phải vào tù.

Nhà họ Lâm phá sản chỉ sau một đêm.

Khi bạn thân tôi nhìn thấy tin này, cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy rất hạnh phúc.

"Bạn yêu, chồng cậu vì cậu mà sát phạt tứ phía. Cậu có muốn làm gì để báo đáp anh ấy không?"

Tôi: "Làm bánh à?"

Bạn thân tôi tặc lưỡi và nói: “Gỗ mục không thể đẽo”.

Bạn thân tôi gửi chủ ý, tôi xem hướng dẫn mà cô ấy gửi và âm thầm block cô ấy trong vòng mười phút.

Buổi tối, khi Úc Hoành trở về, tôi vừa mới tắm xong.

Tối nay anh ấy có buổi tiệc, chắc hẳn đã uống chút rượu, vẫn còn tỉnh táo, nhưng môi đỏ mọng, mắt có chút mờ mịt.

Úc Hoành nửa say nửa tỉnh như vậy khiến tôi đau lòng.

Tôi vội vàng đứng dậy khỏi giường, đỡ anh ấy: “Anh ngồi xuống đi, em pha trà giải rượu cho anh.”

Tôi vừa định rời đi thì anh ấy ôm lấy tôi khiến tôi ngồi lên đùi anh ấy.

Anh ấy vòng tay qua eo tôi, đôi mắt như nước, hàng mi dài như chiếc quạt: “Vợ ơi, em đừng đi, ở lại với anh một chút!”.

Sau đó anh ấy xoa xoa cổ tôi. Tôi bị choáng váng, người như muốn tan chảy.

Lúc sau, anh ấy hồi lâu không cử động, trái tim nhỏ bé của tôi bắt đầu đập mạnh: “Úc Hoành?”

“Gọi là chồng.” Anh ấy sửa lại.

Tôi đỏ mặt vì xấu hổ, rất lâu sau tôi vẫn không thể nói ra.

Nhưng anh ấy đã mở mắt, kiên định nhìn tôi, đôi mắt cong cong: “Ngày hôm đó trên võ đài, em đã không ngần ngại gọi anh là chồng.”

Giọng tôi bé như con muỗi: “Chồng ơi.”

"Gọi nữa đi..."

"Chồng... ô ô ô." Gió thổi qua tấm rèm trắng, đến cả trăng bên ngoài cũng ngượng ngùng đỏ mặt.

Ba tháng sau, tôi phát hiện mình có thai.

Sau khi Úc Hoành biết được, anh ấy vui mừng đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau, anh ấy lại tỏ ra lo lắng.

Tôi cũng có chút lo lắng: “Em có con rồi, anh không vui sao?”

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng lì của tôi: “Không phải anh không vui, anh rất vui, chỉ là anh sợ em mang thai chín tháng mười ngày cực khổ, cũng sợ em…”

Tôi biết anh ấy muốn nói gì.

Mẹ tôi qua đời vì chứng khó sinh khi sinh ra tôi. Điều này luôn là nỗi đau trong lòng tôi và bố tôi.

Tôi nắm tay anh ấy và nói: “Có anh ở bên, em và bảo bảo sẽ bình bình an an”.

Đầu tháng thứ mười, tôi sinh được một trai, một gái.

Điều này khiến cả gia đình họ Úc rất vui mừng.

Nhóm gia đình tương thân tương ái lần nữa lại sôi động lên.

‘Úc gia nhất soái’ đã chuyển 50 vạn tệ. (~1,7 tỷ)

‘Nhất ổn trọng đại ca’ đã chuyển 50 vạn tệ.

Úc tỷ đã chuyển 50 vạn tệ.

‘Yêu moto đệ đệ’ đã chuyển 50 vạn tệ.

Mẹ chồng là người nói cuối cùng: “Mọi người tránh ra, đến ta.”

Mẹ chồng đăng ảnh vào nhóm.

"Chúc mừng con dâu quý báu của mẹ cũng như cháu gái và cháu trai của bà đã giành được một trang viên."

Tôi:"......"

Úc Hoành ôm tôi: “Để đứa bé cho bọn họ chăm sóc. Chờ em khỏe hơn, chúng ta sẽ đến thảo nguyên xem sư tử.”

Tôi mỉm cười: “Được.”

Năm tháng sau, tôi và Úc Hoành cùng đứng trên thảo nguyên.

Tôi đang cho một con hươu ăn.

Tiếng bấm máy khẽ vang, tôi ngẩng đầu nhìn thấy Úc Hoành đang cầm máy ảnh trong tay, mỉm cười với tôi: “Lần trước em lén chụp ảnh anh, lần này anh sẽ lén chụp ảnh em.”

Hóa ra là anh ấy biết.

Buổi tối, chúng tôi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn trên thảo nguyên.

Úc Hoành nói: “Em có biết câu nói anh thích nhất là gì không?”

"Nó là gì?"

"Người ấy tựa như cầu vồng, đã gặp liền sẽ nhận ra." Câu đó là do tôi viết.

Úc Hoành lấy tấm ảnh ra, phía sau có dòng chữ tôi viết: “Vợ à, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ chia xa, được không?”

Tôi nhào vào người anh ấy và nói: “Được rồi, móc ngéo, trăm năm cũng không thay đổi.” 

Nhấn Mở Bình Luận