Lọc Truyện

Hằng Ngày Sủng Ái Tiểu Goá Phụ Hoàng Hậu

Tới tối, Giang Nguyễn ôm Trường Nhạc mới ngủ dậy cho bé bú sữa, Nguyệt Cốc tiến vào nói: "Nương nương, Bệ Hạ đã về rồi ạ, đang tắm rửa ở ngoài thiên điện."

"Bệ Hạ mới ở đâu về?" Giang Nguyễn có chút buồn bực, mỗi lần Kỳ Diệp trở về đều sẽ tới đây nhìn nàng cùng con một cái rồi mới làm gì thì làm, sao hôm nay lại chạy đi tắm trước?

Nguyệt Cốc như nhìn được tâm sự của nàng, cười: "Hôm nay Bệ Hạ đi quân doanh của Trường Nhạc Quân, nghe Thôi công công nói, ngài ấy có đấu một trận với Trầm tướng quân, còn thi đua ngựa nữa, giờ về chắc hẳn trên người sẽ có nhiều bụi đất."

Giang Nguyễn gật đầu, tối hôm qua nàng có nghe hắn nhắc tới, nói rằng hôm nay sẽ đưa Dung Hoàn tới quân doanh, Dung Hoàn lớn rồi, cũng có chủ kiến của mình, sau khi dò hỏi ý tứ của cậu, Kỳ Diệp quyết định đưa cậu vào Trường Nhạc Quân để rèn luyện.

Giang Nguyễn nhìn Trường Nhạc trong lòng mình cả ngày hôm nay không chịu yên tĩnh, ngủ cũng ngủ không ngon, thở dài một hơi, mọi người đều nói nữ nhi lớn không rời nương, nữ nhi của nàng mới sinh đã muốn rời nàng rồi.

“Hoàn Nhi đã về chưa?”

"Hoàn Nhi công tử cũng đang tắm rửa, nói là chốc lát nữa sẽ qua đây." Nguyệt Cốc dưới tay ôm lấy tiểu công chúa dỗ dành: "Lát nưa Hoàn Nhi công tử sẽ qua đây, tiểu công chúa cần phải đi ngủ rồi."

Giang Nguyễn cười khẽ hôn lên trán của bé con, sau đó khoác áo choàng đi ra khỏi nội điện, đến thiên điện.

Ngoài cửa thiên điện, một cung nữ trang điểm ăn mặc điệu đà đang đứng lặng lẽ nhìn vào bên trong, từ vị trí của Giang Nguyễn nhìn qua, sườn mặt của cung nữ này kiểu diễm động lòng người, Giang Nguyễn có chút ấn tượng với nàng ta, là cung nữ tạp dịch của Mính Tụy cung.

Sau khi Giang Nguyễn nhập cung, Kỳ Diệp đã sắp xếp một lượng lớn cung nữ thái giám hầu hạ ở Mính Tụy cung, hơn nữa, trong cung không có nương nương nào khác, Kỳ Diệp ngày thường cũng không ở lại tẩm cung của mình mà đêm nào cũng ngủ lại Mính Tụy cung, cho nên cung nữ thái giám trong Mính Tụy cung rất nhiều.

Cung nữ này ngày thường không thể lại gần hầu hạ Đế Hậu, công việc chính là dọn dẹp và làm việc vặt vãnh trong điện, Giang Nguyễn đã gặp nàng ta mấy lần, bởi vì nàng ta lớn lên rất xinh đẹp, cho nên Giang Nguyễn cũng có chút ấn tượng, hình như tên là Ngu Nhuế.

Trong tay Ngu Nhuế bưng một cái khay, trong khay có chung trà, tim đập bịch bịch, đây là cơ hội mà nàng ta vất vả lắm mới chờ được, tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Ngu Nhuế nới cổ áo của mình rộng ra, hít sâu một hơi, đứng thẳng định đẩy cửa ra, Ngân Trạm đứng trong góc tối vốn định đi ra ngăn cản thì Giang Nguyễn đã mở miệng trước hắn một bước: "Ngươi đang làm gì ở đây?"

Ngu Nhuế nghe thấy âm thanh đột nhiên vang lên, quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Hậu đang đứng cách đây không xa, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống: "Nô tì khấu kiến Hoàng Hậu nương nương."

Ngu Nhuế run rẩy nói: "Nô tì, nô tì tới, tới dâng trà cho Hoàng Thượng..."

Giang Nguyễn cất bước tiến lên, rũ mắt nhìn nữ tử quỳ trước mặt nàng, màu hồng của yến đào ẩn ẩn hiện hiện.

Giang Nguyễn bình tĩnh nói: "Khi Hoàng Thượng tắm gội không cho người khác quấy rầy, ngươi lùi xuống trước đi."

Ngu Nhuế khấu đầu, có chút lảo đảo đứng dậy, bưng khay trà kinh hoàng lùi ra ngoài.

Giang Nguyễn đứng ở ngoài điện một lúc lâu rồi nói với ma ma phía sau: "Đưa nàng ta tới nơi khác đi."

Giang Nguyễn giơ tay đẩy cửa điện, trong điện khói mờ lượn lờ, hơi nóng bốc lên, làm cho người ta cảm giác như bước vào sương mù.

Trong điện thắp mấy ngọn đèn, ánh sáng có chút mờ ảo, trong bồn tắm nước nóng, nam tử buông xoã mái tóc đen dài, lười biếng dựa vào vách bồn, cả người trần trụi, hai tay đặt trên mép, nhắm mắt dưỡng thần.

Giang Nguyễn thả nhẹ bước chân, đi lên phía trước, ngồi xuống bên người hắn, cầm lấy vải bố bên cạnh giúp hắn lau cánh tay.

Kỳ Diệp nhắm mắt, giọng nói mang theo chút lười biếng: "Sao nàng lại tới đây?"

Giang Nguyễn nghiêng đầu nhìn hắn, trong sương khói lượn lờ, gương mặt hắn có chút mờ ảo: "Sao tiên sinh biết là ta?"

Kỳ Diệp cứ như nghe được chuyện gì đó buồn cười, hắn khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ phu nhân đã quên, vi phu từng bị mù, cho dù không mù thì tiếng bước chân của phu nhân, lẽ nào vi phu lại không nghe ra được?"

Giang Nguyễn cười nhẹ.

Kỳ Diệp nghiêng đầu dựa lại gần Giang Nguyễn, nhẹ nhàng ngửi ngửi cánh tay mảnh khảnh của nàng, trầm trọng nói: "Huống chi, trên người phu nhân còn có mùi hương dễ chịu thế này." Trước đây có mùi hương son phấn nhàn nhạt, giờ thì là mùi ngọt ngào của hương sữa kết hợp với hương hoa.

Khiến cho người ngửi không khỏi say mê.

Giang Nguyễn đỏ mặt, dùng tay đánh nhẹ lên vai hắn sau đó giúp hắn mát xa vai cổ.

"Mấy ngày nay có phải tướng công rất mệt mỏi không?" Hằng ngày, chưa đến giờ Thân hắn đã rời giường lên thượng triều, cho mãi đến tận nửa đêm mới trở về, chắc chắn rất mệt mỏi, Giang Nguyễn nhìn mà đau lòng.

Kỳ Diệp nắm lấy tay nàng, dùng mặt cọ cọ: "Ta mới đăng cơ, việc cần làm tất nhiên phải nhiều, chờ triều chính ổn định, sẽ không mệt mỏi giống như bây giờ nữa."

Giang Nguyễn suy nghĩ, tới gần hắn: "Tiên sinh, Lộ Quốc Công phủ, chàng tính làm thế nào?" Ngày đó Giang Hãn Hải lợi dụng Vương thị buộc hai người phải tới Lộ Quốc Công phủ, chết vạn lần cũng không hết tội, nhưng mà đến bây giờ, Kỳ Diệp vẫn chưa đả động gì tới Lộ Quốc Công phủ, làm cho Giang Nguyễn có chút nghi hoặc.

Kỳ Diệp như nhìn thấu được nghi vấn trong lòng nàng, chậm rãi nói: "Việc triều chính, có gấp có hoãn, đối với chuyện của Thái tướng mà nói, thì có thể làm gấp, ông ta một tay che trời, tham ô bá tánh nhiều nắm, chuyện ông ta làm, bá tánh có lẽ sẽ không ca công tụng đức, những cũng sẽ không nói xấu gì."

Kỳ Diệp giơ tay quấn lấy một sợi tóc nàng thưởng thức: "Nhưng mà Lộ Quốc Công phủ lại không giống như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu là Tổ mẫu của Trẫm, Lộ Quốc Công phủ là mẫu gia của Thái Hoàng Thái Hậu, tuy rằng mấy năm nay không làm nên công lao gì lớn nhưng vẫn có, bên ngoài nhìn vào thì thấy Trẫm cùng Thái Tử là huynh đệ thân thiết, nếu không có đủ lý do mà lại động thủ với bọn họ, bên ngoài nhìn vào, đó là Trẫm bất hiếu, không niệm tình huynh đệ."

"Huống chi..." Kỳ Diệp giữ nguyên tư thế ngửa đầu nhìn nàng: "Hiện giờ, nàng vẫn còn là Lộ Quốc Công phủ Nhị tiểu thư..."

Giang Nguyễn giật mình, nàng vì vị trí Hoàng Hậu này mà bị nhiều người lên án, lúc này nếu Hoàng Thượng động vào Lộ Quốc Công phủ, không chỉ là khiêu khích với Thái Hoàng Thái Hậu mà còn thể hiện sự không quan tâm của Hoàng Thượng đối với Hoàng Hậu là nàng.

Giang Nguyễn ngồi quỳ bên người hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau, nỉ non bên tai hắn: "Cảm ơn tướng công"

Kỳ Diệp nghiêng người, hôn lên cánh môi nàng, nhẹ nhàng phác họa, hắn cắn môi nàng nói mơ hồ: "A Nguyễn, chúng ta không vội, chúng ta còn thời gian cả một đời." Hắn muốn tất thảy mọi thứ đều vững vàng ổn định, che chở cho nàng cùng con một đời vô lo.

Giang Nguyễn vẫn chưa hết thời gian ở cữ, Thái Hậu cùng Nguyệt Cốc không che nàng tắm gội, lúc nào cũng nói là nữ tử khi ở cữ thì không thể dính nước, nếu không thì sẽ lưu lại bệch tật, Giang Nguyễn có ý định trộm lau mấy lần, nhưng Nguyệt Cốc lúc nào cũng ở bên cạnh, Giang Nguyễn chỉ có thể chịu đựng.

Mấy ngày nữa là hết thời gian ở cữ, Giang Nguyễn nhìn nước trước mặt mà thèm, muốn đi xuống tắm cùng Kỳ Diệp, nhưng mà ở phương diện này, Kỳ Diệp cùng Thái Hậu cực kỳ nhất trí, không được cho nàng dính nước, sợ nàng đau ốm bệnh tật.

"Tướng công, ta muốn gội đầu, được không?" Giang Nguyễn thì thầm làm nũng bên tai Kỳ Diệp, tuy rằng thân thể không thể dính nước, nhưng nàng có lén lút để Li Nhi trộm giúp nàng gội đầu mấy lần, Kỳ Diệp thấy cũng chỉ một mắt nhắm mắt mắt một bỏ qua, chưa nói gì bao giờ.

Kỳ Diệp lắc đầu: "Không được, nàng mới gội không lâu, hôm nay không cần đâu, mấy ngày nữa là hết ở cữ rồi, nhịn một chút đi."

Giang Nguyễn bĩu môi: "Không thích." Nữ tử ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, huống chi là trước mặt nam tử trong lòng mình, nàng không muốn mình lôi thôi lếch thếch, rồi lại nghĩ tới cung nữ Ngu Nhuế xinh đẹp diễm lệ lúc nãy, trong lòng lại càng giận dỗi hơn.

Giang Nguyễn trước giờ dịu dàng hiền thục, khó có lúc nũng nịu như thế này, lòng Kỳ Diệp như tê dại, không biết vì sao, lại có chút phản ứng.

Tay xoa mặt Giang Nguyễn nóng bừng lên, con ngươi sâu thẳm nay thêm nồng cháy, hai người là phu thê, con cũng sắp đầy tháng, khi hắn muốn cầu hoan sẽ có loại phản ứng này, Giang Nguyễn sao lại không biết.

Cũng đã lâu rồi hắn không chạm vào nàng, buổi tối khi ngủ, có khi không nhịn được cũng sẽ khó chịu, nhưng vì sợ nàng bị thương cho nên không dám đụng vào nàng, Giang Nguyễn biết thời gian qua hắn nhịn rất khổ sở, trong lòng lúc này không đành, nhỏ giọng nói: "Ta giúp tướng công, tướng công cho ta gội đầu nhé, được không?"

Trong bồn tắm hơi nóng mây mù lượn lờ, vốn dĩ đã ái muội, giờ lại thêm câu nói này của nàng, Kỳ Diệp nào còn gì gọi là lý trí, hắn chống tay từ dưới làn nước nóng ấm đứng lên, nước chảy theo cơ thể hắn xuống, hắn ôm ngang Giang Nguyễn đi tới bên mép giường nhỏ cạnh đó rồi đặt nàng xuống.

Rất lâu rồi hai người không thân mật, Kỳ Diệp quấn lấy Giang hạo, hai người nằm trên giường triền miên một hồi.

Giang Nguyễn chưa hết thời gian ở cữ, loại chuyện này tất nhiên không thể làm đến cuối, Giang Nguyễn muốn dùng tay giúp hắn, Kỳ Diệp lại nhẹ nhàng nói bên tai nàng: "Ngoài tay ra, còn rất nhiều cách nữa."

Giang Nguyễn không rõ, bị Kỳ Diệp đè lên giường, thực hiện 'biện pháp' trong miệng Kỳ Diệp.

Sau một lúc vận động, Giang Nguyễn có chút nóng, nằm trên giường, thở phì phò, mệt mỏi vô cùng.

Tinh thần Kỳ Diệp lại tốt vô cùng, khoé miệng thoả mãn tươi cười, hắn dùng lụa mịn nhúng vào nước rồi vắt khô giúp Giang Nguyễn lau khô người, sau đó đẩy dịch giường nhỏ tới gần bồn nước nóng, để Giang Nguyễn nằm ngửa trên đó, xoã tóc đen xuống.

Kỳ Diệp bước xuống bồn, tự mình giúp Giang Nguyễn gội đầu, Giang Nguyễn nằm ở trên giường, trong đầu còn đang hồi tưởng lại khoảng khắc tình cảm mãnh liệt kia, bên tai lại đỏ ửng, sao nàng lại có thể cùng hắn  nháo đến mức đó,hoá ra chuyện này không chỉ có thể dùng tay, còn có thể dùng chân, dùng...

Giang Nguyễn đưa tay lên che kín mặt lại, Kỳ Diệp đứng đối diện với hướng nàng nằm, nhìn thấy động tác của nàng, bàn tay ấm ấp lau nhẹ trán nàng một cái: "Sao vậy, nước vào mắt à?"

Giang Nguyễn bỏ tay ra, đôi mắt đẹp trừng mắt liếc hắn.

Nàng nằm ở đó, trên người chỉ đắp y phục của hắn, y phục sẫm màu, làm da nàng thì trắng nõn, ở trong ánh đèn mờ ảo, tương phản rõ rệt, trong ánh mắt nàng như chưa ánh nước, lấp lánh long lanh, mang theo e lệ cùng mị hoặc, Kỳ Diệp không nhịn được nữa cúi đầu cắn mút cánh môi nàng, trong giọng nói lại một lần nữa dâng lên dục vọng: "Ngoan, nếu không thì hôm nay sợ là không ra khỏi đây được."

Giang Nguyễn cũng không nhịn được mà vươn lưỡi ra đẩy đẩy cái lưỡi hắn ra, nhưng nàng lại không cẩn thận mà cắn trúng môi hắn, mùi vị máu tươi chạy vào trong khoang miệng của hai người rồi chảy dài xuống, Giang Nguyễn hoảng sợ, vội đẩy hắn ra, duỗi tay sờ môi hắn: "Đau không?"

Kỳ Diệp nhìn nàng, trong ánh mắt ẩn chứa sự kiềm chế ẩn nhẫn, hắn vươn lưỡi ra liếm máu trên khoé miệng, giọng nói khàn khàn: "Không sao." Nàng không biết rằng, máu có thể kích thích thú tính tiềm tàng của nam nhân.

Tuy Giang Nguyễn không biết, nhưng nàng vẫn có thể thấy được khát vọng trong mắt hắn, cho nên cũng không dám trêu chọc, nàng nhắm mắt ngoan ngoãn mặc hắn giúp nàng gội đầu, hai người thu dọn lại chỉnh tề, Kỳ Diệp bọc Giang Nguyễn lại thật dày, sau đó mới bế lên đi về phía nội điện.

Giang Nguyễn đỏ mặt, giãy giụa muốn xuống, Kỳ Diệp ôm chặt nàng, cúi đầu nhìn nàng: "Bên ngoài không thể so với bồn tắm nước nóng được, sẽ lạnh đấy, không được xuống."

"Để người khác thấy lại không hay?" Giang Nguyễn xấu hổ.

Kỳ Diệp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, khẽ cười ra tiếng: "Lúc vi phu tắm rửa, phu nhân tiến vào lâu như thế, những cung nữ thái giám kia sao lại không biết phu thê ta làm chuyện gì bên trong? Lúc này che vào cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi thôi, chúng ta đã là phu thê già rồi, phu nhân sao lại thẹn thùng thế?"

"...." Giang Nguyễn nói không lại hắn, vùi đầu trong lòng hắn che mình lại.

*

Ngày đầy tháng tiểu công chúa, cũng là lần đầu tiên Giang Nguyễn gặp mặt phu nhân các triều thần với thân phận Hoàng Hậu.

Ngày diễn ra tiệc đầy tháng, yến hội được tổ chức tại Sùng Hoa Điện, vốn dĩ yến tiệc của Đế Hậu phải tách ra tổ chức, nhưng Kỳ Diệp ngại phiền toái, nhất định phải cùng nhau tổ chức tại Sùng Hoa Điện.

Giang Nguyễn biết Kỳ Diệp lo lắng nàng không ứng phó được, bất đắc dĩ nói: "Bệ Hạ, ta có thể làm được mà." Có một số việc chỉ là nàng không muốn làm mà thôi, nhưng chỉ cần nàng muốn, nhất định cũng sẽ làm tốt, nàng không thể cứ sống mãi dưới sự bảo vệ của hắn được.

Kỳ Diệp gật đầu: "Tất nhiên ta biết, A Nguyễn thông minh lanh lợi, tâm tư thấu đáo, trên đời này không có mấy nữ tử có thể so sánh được." Kỳ Diệp vuốt mặt nàng: "Nhưng có một số việc căn bản không phát sinh theo lẽ thường." Tâm tư của những người đó sao hắn lại không hiểu, nếu đã hiểu, thì sao có thể để một mình nàng hoài phí tâm tư vào những nữ tử kia.

Có bao nhiêu nữ nhân ôm tâm tư tiếp cận hắn hắn không quản được, cũng không muốn quản, nhưng mà, nếu như khiến A Nguyễn không vui thì người đó đêm nay đừng mong có thể ra khỏi Sùng Hoa Điện, đây mới là điều quan trọng.

Tuy rằng A Nguyễn lương thiện hiểu lý lẽ, ôn nhu hoà phóng, nhưng chuyện nam nữ sao có thể dùng lẽ thường để giải thích, thiện lương như Giang Nguyễn, đối với cung nữ tên Ngu Nhuế của Mính Tụy cung, không phải cũng quyết định đuổi nàng ta đi hay sao, nghĩ tới đây, Kỳ Diệp cong cong khoé miệng cười, chút ghen tuông nho nhỏ lại có thể gia tăng tình thú phu thê, cũng có chỗ tốt, cung nữ kia chỉ là một người không đầu óc lại còn chưa lớn bao nhiêu nếu thật sự chọc giận A Nguyễn, sự việc cũng dễ giải quyết.

Trời tối rất nhanh, các vị đại thần đưa thê tử cùng nữ nhi tiến cung dự tiệc.

Trên đại điện, Kỳ Diệp một thân long bào đen, mặt trên dùng chỉ vàng thêu kim long uốn lượn trong đám mây, Giang Nguyễn một thân phượng bào đỏ, mặt trên dùng chỉ vàng thất sắc thêu phượng hoàng thất sắc sinh động như thật, hai người ngồi song song với nhau, y phục long phượng nổi bật, cứ như một bức hoạ, khiến người khác không nhịn được mà sinh lòng hâm mộ.

Giang Nguyễn nhìn mọi người ngồi bên dưới, khoé miệng mang theo nụ cười nhạt nhạt, đoan trang tú lệ.

Hôm nay tiến cung, đúng như lời Li Nhi nói, phu nhân các quan viên ai cũng đưa theo một cô nương dung mạo như hoa lại vừa tuổi thành thân tới, có người thì mắt ngọc mày ngài, có người diễm lệ như hoa, vì vừa tới tuổi cập kê cho nên trên người ngập tràn tinh thần phấn chấn của thiếu nữ.

Những phu nhân tiểu thư ngồi bên dưới cũng lặng lẽ đánh giá Hoàng Hậu nương nương đang ngồi trên cao kia, Hoàng Hậu nương nương này nhìn rất thanh tú, mặt mày cũng coi như là xinh đẹp, nhưng lại không đến mức khuynh quốc khuynh thành, mấy tiểu thư ở đây so với nàng cũng chẳng kém gì.

Nhớ tới mấy lời đồn đại vớ vẩn về Hoàng Hậu nương nương mấy ngày nay, mấy tiểu thư tin rằng sau khi tiến cung mình chắc chắn sẽ được Hoàng Thượng ân sủng.

Mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu chúc mừng tiểu công chúa, sau đó Hoàng Thượng nói vài lời đoàng hoàng đúng trường hợp, rồi tuyên bố yến hội bắt đầu.

Tiếng đàn sáo vang lên, mười mấy vũ nương theo tiếng sáo nhẹ nhàng nhảy múa.
Nhấn Mở Bình Luận