Lọc Truyện

Giam Cầm Sinh Mệnh

Biết cô không có ý xấu hại người, nhưng Mai Cẩn Nghiêu lại có, cho người âm thầm nhốt người chờ vài bữa anh nhàm chán sẽ đến đó trò chuyện với cô ta, đương nhiên chuyện này vợ anh không hề hay biết.

Cảm nhận người bên cạnh ngồi dậy, Lục An Tràm từ từ dụi mắt mở ra, tay kéo tay anh lại: “Anh đi đâu vậy?”

Mai Cẩn Nghiêu xoa đầu cô: “Ngoan ngủ đi, anh có việc qua thư phòng một lát sẽ về.”

Cô gật đầu rồi nhắm mắt lại.

Xe đợi phía dưới, Mai Cẩn Nghiêu đã thay một bộ quần áo, khoác thêm một cái áo choàng màu nâu to lớn bên ngoài để cản lại cái gió lạnh, trước khi đi còn nhanh chóng nhìn lên căn biệt thự một lần nữa mới cho xe chạy đi.

Mới vào đến nơi đã nghe tiếng la hét thảm thiết của người phụ nữ: “Thả ra! Ba mẹ cứu con!”, Lục Thi Thi nước mắt dàn dụa, nơi này rất lạnh không thấy một bóng người, cô lại sợ tối, càng sợ cái nên rùng rợn này.

Bóng người xuất hiện, đang an nhàn ngồi ở ghế cách cô hai mét, Lục Thi Thi nhất thời kích động vội nhào đến nhưng chiếc dây xích ở hai chân ngăn hành động cô ta lại.

“Cứu… Cứu tôi! Làm ơn cứu tôi đi!”, Cô vừa khóc vừa mừng vì đã thấy được gương mặt này, không bao lâu chứng kiến con ngươi của người đàn ông đối diện có vấn đề, cô không khỏi sợ hãi run người theo bản năng lui về sau.

Mai Cẩn Nghiêu cười như không cười: “Muốn làm vợ tôi sao? Con đàn bà như cô không xứng, nhìn đã thấy bẩn rồi còn muốn chạm vào người tôi. Con gái mẹ cô đây coi thường tình cảm ông đầy dành cho vợ mình, cái đồ rác rưởi như cô ở đâu lại đây còn có ý định chen vào chuyện vợ chồng của ông.”

Nghe từng câu từng chữ Lục Thi Thi sợ đến co người vào một góc.

“Nhà họ Lục tiếng tăm cái gì, tôi búng tay một cái một trăm cái họ Lục cũng chết đừng nói đến chuyện đem cổ phần gì đó cho tôi. Ông đây tiền bao la, còn cái gì lấy cô mới có cổ phần trong tay, mẹ bà, chó nhìn cô nó còn không thèm, đến cái mạng cô không bằng cái móng chân của tôi, ở đó còn ảo tưởng ông đây bỏ vợ đi theo cô.”

Lục Thi Thi sợ đến run cầm cập cô ta che miệng không thốt được lời nào, trong mắt cô hiện giờ người kia rất đáng sợ, con mắt người đàn ông đó đỏ ngầu như con chó sói muốn ăn thịt người khác lúc nào cũng được.

Anh nhìn cô ta cười lạnh: “Đừng tưởng tôi không nói gì thì gia đình mấy người muốn làm gì làm, đáng ra phải bắn chết cả nhà cô ngay bữa tiệc mới đúng, nghĩ lại tôi đã hứa với vợ tôi, không muốn khiến cô ấy sợ hãi nên nhà mấy người mới sống sót.”

Mai Cẩn Nghiêu cắn chặt quai hàm lạnh lùng nói tiếp: “Còn dám đánh vợ tôi.”, Dứt lời thuộc hạ chạy vào, anh hất cằm về đằng trước: “Xối vào bên phải cho tôi.”

Lục Thi Thi chưa hiểu chuyện gì, nhưng có người lại đẩy cô nắm sấp xuống đất, một bên mặt đưa ra, rất nhanh chất axit tưới xuống mặt cô.



“Aaaa!”

Nghe tiếng hét tuyệt vọng đau đớn của cô ta anh chẳng về có một chụt dao động, kéo áo choàng đứng lên, ra lệnh thêm một câu: “Gói quà cẩn thận đem đến cho bọn họ chiêm ngưỡng.”

Lục gia hay con gái được đưa đi, trong lòng có chút lo lắng, nghe tiếng chuông cửa, sau khi bước ra một cảnh kinh hoàng đập vào mắt mọi người. Lục Thi Thi toàn thân đầy máu nằm dưới đất, một bên mặt đã bị thối rửa trông rất đáng sợ, một cánh tay cũng không thấy đâu chỉ thấy máu không ngừng chạy ra, cả đám người kinh ngạc hô hấp không thông, đến khi mở cái hộp bên cạnh mới biết cánh tay còn lại được đặt trong này, cảnh tượng kinh tởm này không ai dám nhìn đến, sợ đến chạy thụt mạng.

Và kể từ khi sự việc Lục Thi Thi xảy ra gia đình nhà họ Lục cũng chẳng hé một lời, cũng không còn dám đến tìm ra điều kiện gì nữa, một cảnh tượng đó đã dọa họ sợ một phen nhớ đời.



Mai Cẩn Nghiêu bao nguyên một khu biển này để cho cô, anh ngồi ghế nhìn cô gái đang thả diều bên ngoài bãi cát, anh không nói gì chỉ híp mắt nhìn cô.

Bên đây ông Lục và hai cậu nhóc bận rộn nướng đồ, cảm giác như đi theo không phải đi dã ngoại mà rõ ràng là đi ở đợ mà.

Mai Cẩn Đồ vừa mới để miếng thịt chín vào dĩa thì người bên cạnh đã gắp lên thảnh thơi vừa thổi vừa ăn.

“Em, cút đi.”

Ông Lục thấy hai đứa cháu chỉ biết lắc lầu cười trừ.

Lục An Tràm đang mới thả được một lúc ở phía sau có người ôm cô, tiếp đó anh cầm lấy cuộn dây diều không nói một lời buông tay ra, để diều tự do bay đi mất.

Cô trơ mắt nhìn con diều đã bay xa ra tận ngoài biển khơi, lúc này cô quay người lại đá vào bắp đùi anh: “Mai Cẩn Nghiêu!”

“Sao anh thả diều em bay mất?”, Lúc nãy thấy anh muốn cầm nên cô mới thả tay, ai ngờ cái gã này lại thả đi: “Em, mẹ bà nó, anh muốn bị em đánh đòn sao?”

“Em định đánh anh?”, Mai Cẩn Nghiêu thích thú hỏi lại.

Nhìn cô trừng mắt thở phì phò không nói gì, Mai Cẩn Nghiêu cong môi nắm lấy tay cô mười ngón đan xen với nhau.

“Đi đâu vậy?”

“Đến đó thì em sẽ biết.”

Lục An Tràm đứng vững ở hòn đá to, lúc này cô ngồi bệt xuống, khoanh chân lại dang tay nhắm mắt đón nhận tiếng sóng biển và cả những làn gió mát, cảm giác này yên bình làm sao.

“Em muốn ngồi ở đây đợi hoàng hôn.”

Mai Cẩn Nghiêu ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó nói được một tiếng, bàn tay anh vẫn nắm bàn tay cô không buông. Cô ngắm biển anh thì ngắm cô.

“Tràm Tràm hôn một cái nào.”

Cô quay qua bật cười với anh, ôm lấy mặt anh hôn vào đôi môi anh một cái.



Vẫn còn mất mát nên Mai Cẩn Nghiêu mạnh bạo hôn sâu, lưỡi quấn lấy nhau, tiếng nước bọt vang dội, nhưng không ảnh hưởng gì đến hai người, tiếng sóng tạc vào không ngừng tạo ra âm thanh, hôn thật lâu, tay anh đã mò vào váy cô.

Lục An Tràm bất ngờ giữ tay anh lại, buông môi, đỏ mặt thở hồng hộc: “Đang bên ngoài.”

Anh ôm cô lại để chân cô vòng qua quấn lấy thắt lưng mình, thở ra một hơi: “Nơi này chỉ có anh và em, đừng sợ không có ai thấy cả.”

Mai Cẩn Nghiêu nói rồi, ôm chặt lấy người cô, tiếp tục đưa lưỡi đi vào khuấy đảo khoang miệng bên trong, cảm xúc trong người càng lúc tích tụ càng nhiều, anh không còn hôn cô một cách nhẹ nhàng nữa, mạnh bạo môi lưỡi xâm nhập sâu muốn thu nhỏ cô đặt vào tim anh để cô cảm nhận được anh yêu cô đến cỡ nào.

Cuối cùng vì cô than đau nên anh luyến tiếc rời khỏi.

“Cẩn Nghiêu anh vui cùng vừa phải thôi chứ, hành hạ môi em.”, Cô sờ đôi môi sưng tấy của mình, miệng không ngừng trách vấn anh.

“Sao em biết anh vui?”

Lục An Tràm đưa ngón tay chỉ vào đuôi mắt anh: “Hai con ngươi nó ánh sáng bừng như là có ánh sao vậy, rõ ràng rất dễ nhìn ra mà.”

Anh cười rộ lên: “Thật sự nhìn ra?”

Cô chắc nịch gật đầu.

Mai Cẩn Nghiêu đem trán đặt lên trán cô, hô hấp cả hai trầm ổn rất nhẹ nhàng tạo cảm giác vô cùng thoải mái cho đối phương.

“Bà Mai, em có biết không?”

Cô rất chăm chú nghe anh.

“Có mưa sẽ có nắng, có hoàng hôn thì sẽ có bình minh. Giống như có Lục An Tràm thì sẽ có Mai Cẩn Nghiêu, nếu không có Lục An Tràm thì Mai Cẩn Nghiêu một đời cô độc không thể nếm được mùi vị của hạnh phúc.”, Nói đến đây anh bật cười một tiếng.

Lục An Tràm đặt tay lên vai anh, trong lòng mùi vị mật ong ngọt ngào không ngừng chảy ra khắp cơ thể cô: “Cẩn Nghiêu anh có ngửi được mùi mật ong không?”

“Mật ong? Không có.”

Cô cười khàn một tiếng: “Rõ ràng mật ong đang từ tim em chảy ra mà.”

Mai Cẩn Nghiêu cũng bật cười theo cô: “Ừm giờ thì anh nếm được vị ngọt ngào có mật ong rồi.”

“Vậy có ngon không? Ngọt như vậy anh có chê không đấy?”

Anh cọ chóp mũi cô: “Ngọt, rất ngọt, nhưng nếm được lại bị nghiện không lối thoát.”

Giữa bầu không khí trời trong xanh, hai người ngồi trên hòn đá ôm nhau cười nói vui vẻ, không biết mệt là gì.



Nhìn cô cười ngọt ngào đến vậy làm tim anh muốn nhũn ra, quả nhiên chỉ có cô mới khiến anh như vậy.

“Tràm Tràm sau này về già, anh trước chết thì em phải làm sao đây?”, Giọng tình cảm nặng nề nói.

“Cuộc đời mỗi người không thể nói trước được, anh lớn hơn em mười ba tuổi nhưng không có nghĩa lớn tuổi sẽ chết trước. Biết đâu một ngày nào đó ai cũng không thể ngờ đến người đi trước lại là em, lúc đó anh phải làm sao đây?”

Đúng vậy, tuổi thọ mỗi người trời đã định.

Mai Cẩn Nghiêu xoa mặt cô, thấp âm giọng: “Nhưng thứ anh vẫn mong muốn nhất cả hai chúng ta cũng nắm tay nhau đi khỏi cõi đời này. Tuy nói như vậy là ích kỷ nhưng thứ anh mong nó cũng chưa chắc thành sự thật nhưng anh vẫn cố chấp mong muốn một lần.”

Cả hai yêu nhau khắc cốt ghi tâm, làm sao phải đau khổ khi một người đã đi trước bỏ lại người kia đau khổ nhớ nhung, anh không muốn và cô cũng không muốn như thế.

“Vậy chúng ta cùng đánh cước, nếu anh đi rồi em cũng sẽ đi theo anh, còn nếu em đi rồi anh cũng sẽ đi theo em.”

Thấy cô ngây thơ nói thế, Mai Cẩn Nghiêu chỉ lắc đầu: “Không cần phải như vậy, anh đi trước ở dưới sẽ đợi em, bao nhiêu năm cũng sẽ đợi em.”

Lục An Tràm cũng gật đầu: “Được, em cũng vậy, cho dù trải qua bao nhiêu năm cũng sẽ chờ đợi anh đến.”

Hai người nhìn nhau cong môi cười hạnh phúc.

Sau mấy chục năm tóc cả hai đã bạc trắng, lời nói năm xưa được trời, mây, gió, biển, tất cả đều chứng kiến cho lời nói của hai người. Không ngờ cuối cùng mong muốn đã thành sự thật, biết mình cố chấp nhưng vẫn đánh cược tin tưởng một lần và rồi mọi thứ đã như ước nguyện.

Hai người tóc bạc trắng nắm tay nhau mắt từ từ khép lại, kiếp này cùng yêu cùng chết với nhau.

Kiếp này không có gì để hối tiếc.

Một tình yêu và một đời bên nhau trọn vẹn.

HẾT.
Nhấn Mở Bình Luận