Một chiêu này có thể nói là điển hình của âm mưu ngoài ánh sáng, giống với “Thôi ân lệnh” thời Hán Vũ đế.
Biết rõ đó là bẫy, nhưng buộc lòng phải nhảy vào.
Là phụ nữ, ai là không thích bản thân xinh đẹp hơn người khác.
Thế nên, cái bẫy này, cô buộc phải nhảy xuống.
“Ờ, cũng được! Nhà trường đã tán thành dự án khởi nghiệp, là một giáo viên, đương nhiên tôi phải ủng hộ hết mình! Chỉ có điều không biết đến lúc đó, em muốn tôi làm thế nào?”, Tôn Ngọc Phương ôm một bụng lửa giận, gượng cười đồng ý với Tần Kiệt.
Tần Kiệt: “Chắc cô Tôn biết người mẫu xe hơi chứ?”
“Xe, người mẫu xe hơi?”, Tôn Ngọc Phương đứng bật dậy.
Đương nhiên cô biết rõ người mẫu xe hơi ăn mặc thế nào.
Rất ít vải đấy!
Lộ vai không nói, còn phải bày ra đủ mọi dáng đứng, chẳng khác gì một con chim công, để cho du khách thưởng thức.
Có hơi quá…!
“Cô Tôn, cô đứng lên làm gì? Không muốn à?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Này… Người mẫu xe hơi có vẻ không thích hợp cho lắm?”, Tôn Ngọc Phương nói.
“À, cũng đúng, cô là giáo viên, bảo cô bắt chước người mẫu xe hơi quả thật không thích hợp!”
“Đúng, đúng, không thích hợp đâu, đổi cái khác đi, tôi nhất định sẽ đáp ứng!”
Tôn Ngọc Phương ước gì Tần Kiệt đổi một cái khác, bằng không bảo cô ta làm người mẫu xe hơi, đứng uốn éo đủ loại tư thế trong trường, chẳng phải là mất hết thể diện sao.
Nhất là trước mặt các sinh viên, làm vậy càng thêm mất thể diện.
Cô ta không muốn vậy đâu!
“À, em nghĩ ra một thứ!”
“Là gì? Chỉ cần không phải người mẫu xe hơi, tôi đều đồng ý!”, Tôn Ngọc Phương vội hỏi.
“Mẫu chân!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”, Tôn Ngọc Phương đờ ra.
Sao lại là mẫu chân?
Mẫu chân với mẫu xe hơi cũng đều là mẫu, có khác gì chứ?
“Có thể…”
“Haiz, cô Tôn à, cô làm gương sáng cho người khác đi chứ! Hoặc là mẫu chân, hoặc là mẫu xe hơi, cô tự chọn một cái đi!”, không đợi Tôn Ngọc Phương nói xong, Tần Kiệt đã ngắt lời cô ta.
Tôn Ngọc Phương: “…”
Đầu óc cô ta trống rỗng.
Cô ta biết chắc cái bẫy này không thể nào lấp được rồi.
Cô ta cũng cảm giác được ánh mắt khác thường của những đồng nghiệp xung quanh.
Mặc dù bọn họ không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng với giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ta biết chắc là có.
Tôn Ngọc Phương thật sự hối hận.
Sớm biết Tần Kiệt sẽ ra chiêu như vậy, cô đã không giấu giếm.
Giờ thì hay rồi, biến khéo thành vụng, nhặt được hạt vừng, ném mất dưa hấu.
Lần này, cô ta thiệt thòi lớn rồi!
Người mẫu xe hơi đấy! Nghĩ đến việc uốn éo đủ mọi tư thế trước mặt toàn thể giáo viên và sinh viên trường, cô liền…
Haiz…
“Nhất định phải vậy à?”, Tôn Ngọc Phương vẫn có chút không cam lòng.
“Chuyện một trăm ba mươi ngàn tệ, em còn chưa tính với cô đấy! Giờ coi như hoàn lại đi! Em chỉ để cô làm người mẫu xe hơi là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu cô không muốn làm thì cũng được thôi, em sẽ không ép buộc cô! Tuy nhiên, lỡ như hiệu trưởng biết chuyện, hậu quả thế nào, chắc không cần em nói, cô cũng biết nhỉ?”
Tần Kiệt hạ giọng nhắc nhở.
Quả nhiên, Tôn Ngọc Phương đã không còn cách nào khác.
“Được, tôi biết rồi! Khi nào em muốn tôi giúp thì cứ gọi điện cho tôi là được!”
“Vậy em phải cảm ơn cô Tôn rồi! Các thầy cô, em không quấy rầy nữa, tạm biệt!”, Tần Kiệt phất phất tay, rời đi.
Tôn Ngọc Phương tức giận, nắm chặt cây bút trong tay, thiếu chút nữa cô ta đã bẻ gãy nó.
Đúng là đáng giận mà!
Tên đầu gỗ Tần Kiệt này thật sự là khắc tin của cô ta sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!