Lọc Truyện

Em Tới Là Để Ôm Anh

Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Lúc lên máy bay thì đã là sau nửa đêm, ánh sáng trên máy bay được điều chính tối nhất có thể, nhiệt độ khá thích hợp, nhưng Vân Chức vẫn luôn khoác áo ngoài của Tần Nghiên Bắc, còn bị anh bọc hai tầng chăn trên máy bay.

Có loại lạnh gọi là chồng mình cảm thấy mình sẽ lạnh.

Vân Chức không ngủ được, luôn muốn nhìn anh, anh lại vuốt ve ở trên mắt cô, thấp giọng khàn khàn không nhanh không chậm dỗ cô ngủ.

Tầm nhìn cô bị ngăn trở, bên tai là tiếng hít thở của anh, thân thể theo máy bay lên xuống hơi lay động nhẹ, có chút hoảng hốt không biết bản thân đang ở đâu, nội dung trong notebook của anh cũng hiện về trong đầu, giống như một lần nữa chứng kiến gian khổ cô độc của Tần Nghiên Bắc trong hai mươi mấy năm qua.

Vân Chức biết, Tần Nghiên Bắc đã rất mệt, thân thể lẫn tinh thần anh đều chưa hồi phục lại, cần được nghỉ ngơi, nếu như cô còn tỉnh táo như vậy thì anh sẽ phải tiếp tục dỗ cô ngủ.

Cô giả vờ buồn ngủ, mềm nhũn dựa ở trên ghế lớn, kiên nhẫn đợi thật lâu, mới cảm giác được tay anh buông xuống, cô thử mở mắt một chút, nhìn thấy anh đang nghiêng người đối mặt với mình, mi mắt khép lại, giữa mày khó có khi không nhíu lại.

Vân chức ngồi thẳng, tâm nhịn không được muốn chụp một tấm cho anh, cầm lấy điện thoại đã bật chế độ máy bay, cô mới chú ý tới trước khi lên máy bay, Phương Giản có nhắn mấy tin WeChat cho cô.

[Vân Chức, thật ra với tính cách và bệnh tình của Nghiên Bắc, cậu ấy không phải loại người thích mổ xẻ chính mình, xuất phát từ tình cảm biểu đạt từ nội tâm, đặc biệt là những gánh nặng tình cảm sâu nặng đó, cậu ấy đều không biết cách thổ lộ.]

[Cô cũng hiểu rõ cậu ấy, bản thân cậu ấy đã quen lạnh nhạt lại còn mạnh miệng, tâm tư che giấu rất kỹ, mẫn cảm lại đa nghi, loại bi quan này cũng là ăn sâu bén rễ, cậu ấy không muốn đem suy nghĩ chân thật của mình nói ra, sợ bị thấy quá rõ ràng thì sẽ bị coi thường cô đơn.]

[Nhưng thật ra là, cậu ấy đối với cô đã sớm vượt xa những gì có trong tiềm thức rồi, tôi ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy, cậu ấy đến cả tim cũng đều muốn xẻo nát đưa cho cô xem, một mặt giấu kín không chịu nói ra những điều mình đã làm, một mặt lại sợ cô không cảm nhận được hết.]

[Một bác sĩ như tôi cũng không thể hiểu được, với trình độ bệnh nặng như vậy của cậu ấy, sao có thể luôn vi phạm theo bản năng mà yêu một người.]

[Vân Chức, thuốc và sốc điện đều không có hiệu quả với cậu ấy, cô là khả năng duy nhất của cậu ấy, tương lai của cậu ấy đều phải dựa vào cô rồi.]

Ánh mắt Vân Chức chuyển ra bên ngoài cửa sổ, đêm khuya, tầng mây đen nhánh, ánh đèn trên cánh máy bay ngẫu nhiên lấp lóe, chiếu sáng bóng đêm.

Phương Giản không hiểu được, nhưng cô lại rất rõ ràng, không chỉ là tình cảm của Tần Nghiên Bắc vượt qua bản năng, mà bởi vì anh biết, ở sâu trong lòng cô vẫn luôn cẩn thận che giấu sự tự ti.

Anh muốn cho cô biết được bản thân cô được yêu thương nhiều tới mức nào, muốn cho cô có sự tự tin trắng trợn táo bạo nhất, tin tưởng vào hết thảy đánh giá của cô.

Có lẽ xuất thân của cô không tốt, bị quở trách đàn áp mà lớn lên, trong quá trình trưởng thành phải chịu hết gian nan chua xót, nhưng cô được một người cứu rỗi, có được tình yêu sâu đậm nhất.

Cô có thể thẳng lưng, lấy tình yêu của anh làm áo giáp, cả đời này anh cũng không sợ.

Vân Chức điều chỉnh điện thoại ở chế độ yên lặng, chụp một tấm ảnh của Tần Nghiên Bắc, thò tới gần hôn lên má anh.

Kết quả chưa đợi môi rời đi, anh đã chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng trong cabin mờ nhạt nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô, trong mắt chứa ý cười.

Anh xoay đầu, đem môi nhắm ngay ở góc cô vừa mới hôn tới, như lẽ đương nhiên nói: "Chức Chức, hôn sai chỗ rồi, lại lần nữa đi em."

***

Máy bay đáp xuống sân bay trong nước, Vân Chức liền cảm giác rõ ràng là không khí không đúng.

Bất luận là đoàn đội cao tầng bên phía Tần thị hay là đại diện phía chính phủ tới đón chuyến bay thì đều căng thẳng vì chuyện xảy ra ở bên Anh, Tần Nghiên Bắc là điểm mấu chốt rất quan trọng, không thể xảy ra vấn đề.

Vì không muốn để Tần Nghiên Bắc phân tâm, Vân Chức chủ động đưa đề nghị nên về ngủ, cô rất muốn Tần Nghiên Bắc cùng về với mình, chờ nghỉ ngơi đủ rồi lại làm việc, nhưng cô cũng hiểu nặng nhẹ, vào lúc này, cô không thể tùy hứng ích kỷ làm chậm trễ anh.

Tần Nghiên Bắc sợ một mình Vân Chức về nhà sẽ cô đơn, cho nên liền đưa cô về Thanh Đại, vốn là muốn kiên trì đưa cô lên tới tận cửa KTX mới yên tâm, nhưng cô nghe thấy điện thoại anh đang không ngừng reo, đều bị anh cúp hết, nào nhẫn tâm lãng phí thời gian của anh.

"Em tự lên được." Vân Chức quyết đoán nói, "Ngồi máy bay lâu eo có chút đau, vừa lúc có thể hoạt động, anh chỉ cần nói cho em biết, khi nào mới bận xong công việc?"

Bàn tay Tần Nghiên Bắc xoa xoa trên eo cô, bảo đảm với cô: "Thời gian dài thì phải đợi kết thúc quá trình sản xuất máy bay, thời gian ngắn, tối mai là có thể về rồi."

Vân Chức có được câu trả lời khẳng định, cười tủm tỉm hôn anh, lúc anh muốn tiến thêm một chút thì nhanh chóng lui lại, xách theo hành lý nhỏ của mình đi vào trong trường.

Từ cổng trường tới KTX không xa, sinh viên đi trong khuôn viên cũng nhiều, bản thân Vân Chức ở Thanh Đại cũng có nhân khí rất cao, người của các viện khác cũng biết mặt cô.

Từ sau khi tấm poster điện ảnh của cô bạo hồng, một số ảnh sinh hoạt vườn trường của cô cùng với video tuyên truyền cũng bị đào ra ở trên mạng, bởi vì nhan sắc quá cao cho nên cũng từng lên hot search vài lần.

Tấm ảnh cô vẽ sau đó vừa mới được chính thức công khai ở trên truyền thông cũng nhận được sự hưởng ứng rất lớn, hơn nữa trước đó Tần Nghiên Bắc còn gióng trống khua chiêng đi học cùng cô, vì thế nên bây giờ ở trong Thanh Đại, cô cũng được coi như là "minh tinh đang nổi".

Trước kia Vân Chức sẽ theo thói quen mà trốn tránh ánh mắt đánh giá của người khác, cố ý đi đường nhỏ vắng người hơn, thế nhưng bây giờ thì khác, cô rất bình tĩnh tự tin đón nhận ánh mắt của mọi người, chỉ là ngẫu nhiên cảm giác được có một số ánh mắt ý vị sâu xa nhắm tới, chờ sau khi đi qua, cô lơ đãng quay đầu nhìn thoáng qua đó, bắt gặp có mấy người đang thò đầu ghé tai nhỏ giọng nghị luận.

Vân Chức không để trong lòng, lúc sắp tới KTX, đối diện có một bạn học cùng ngành tranh sân dầu đi tới, lúc đi học thì quan hệ với cô cũng không lệ, đoạn thời gian Tần Nghiên Bắc gấp gáp tới giám sát cô kia, cơ hồ là mỗi ngày cô ấy đều xuất hiện ở hàng đầu tiên để cắn couple.

Cô gái đó còn cách rất xa đã chào hỏi: "Chức Chức ~ Đã lâu không thấy cậu rồi."

Vân Chức gật đầu cười: "Khoảng thời gian trước thân thể tớ không tốt nên xin nghỉ, số lần tới trường cùng khá ít."

Cô gái nhìn về phía sau, không thấy bên cạnh cô có ai khác, ánh mắt lóe lóe, có chút không được tự nhiên hỏi: "Hôm nay Tần tiên sinh không đi với cậu sao?"

"Không," Vân Chức thuận miệng đáp, "Gần đây anh ấy bận lắm."

Cô gái đó cũng không nói gì hết, hai người đi cùng cô ấy có vẻ mặt hiểu rõ gì đó, kéo dài thanh âm "à" một tiếng, còn nhìn về phía ngón giữa của Vân Chức, thấy không có gì hết thì cười nói: "Không sao đâu, hiểu mà hiểu mà."

Sau khi tạm biệt, Vân Chức cúi đầu nhìn tay trái của mình, lúc về cô muốn vẽ tranh, sợ làm bẩn nhẫn đính hôn cho nên cũng không đeo. Cô tiếp tục rời đi, cũng không nghe được lời nói nhỏ của hai người đã đi xa đằng sau.

"Không sai, chắc chắn là bị đá rồi, tớ đã nói anh trai tớ chính là giám đốc công viên Noah, trước kia đúng là thái tử gia nhà họ Tần xác định sẽ tổ chức tiệc đính hôn ở công viên Noah, ngày cũng đã định rồi, vài ngày trước ngày tổ chức cũng đã thông báo không cho người khác vào sử dụng, tất cả đều đã chuẩn bị kỹ, kết quả lúc sắp đính hôn thì đột nhiên hủy bỏ, nói là Tần Nghiên Bắc đột nhiên phải ra nước ngoài."

"Đoạn thời gian kia, mỗi ngày Tần Nghiên Bắc đều đi học cùng Vân Chức, sau đó cậu ta trả phép trở về, cũng không thấy anh ấy lo lắng cho cậu ta nhiều như trước nữa, nếu thật sự là muốn đính hôn, sao có thể xuất ngoại ngay lúc ấy được..."

"Dù sao chuyện đính hôn cũng không phải bí mật, hiện tại trong trường đều bàn luận về việc này, diễn đàn đã sôi sùng sục, viện chúng ta còn có một số người gia cảnh tốt, tin tức linh hoạt, không phải bọn họ cũng nói là tiệc đính hôn xác thực bị hủy rồi hay sao."

"Vân Chức thê thê thảm thảm một mình trở về trường, nhẫn cũng không mang, vị hôn phu cũng không tới, cho dù có nổi tiếng thì cũng uổng phí mà."

"Chậc, có gì kỳ quái đâu, Tần Nghiên Bắc với Vân Chức vốn cũng không phải người cùng một thế giới, nghe nói sau khi lão chủ tịch Tần thị vào viện thì hiện tại anh ấy đã hoàn toàn trở thành người cầm quyền, người phụ nữ môn đăng hộ đối hẳn là đang xếp thành hàng dài, Vân Chức làm sao có cửa chứ, chắc là hứng thú nhất thời chơi chơi chút thôi."

"Quá thảm đi, lúc trước được nâng lên tận trời, hiện tại lại bị quăng ngã tàn nhẫn như vậy."

Vân Chức về KTX, không nhìn thấy ai mới biết được, mấy ngày nay việc làm ăn trong nhà Đường Dao rất nhiều, phải trời về gánh giúp ba cô ấy một chút, đừng nói là trọ ở trường, ngay cả lên lớp cũng không tới.

Vân Chức báo bình an cho cô ấy, Đường Dao đáp lại ngay: [Sợ chết mất, cuối cùng cậu cũng bình an trở về rồi, cậu và anh ấy không có việc gì là tốt rồi, tâm tình người mẹ già này của tớ rốt cuộc có thể thả lỏng rồi, mau nói đi, lần này đi ra ngoài có phải đã tiểu biệt thắng tân hôn* rồi hay không, có phải là có đột phá mới rồi đúng không! Lăn giường chưa! Làm chưa!]

*Tiểu biệt thắng tân hôn: Chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn

"Có phải mỗi ngày cậu chỉ biết nghĩ tới mấy chuyện này thôi không!" Vân Chức mắng to, "... Nhưng mà vẫn phải cảm ơn mấy quyển tiểu thuyết của cậu."

Làm cô nâng cao tư tưởng và tâm lý lên không ít.

Đường Dao nghe xong liền hiểu, gửi một đống tin nhắn thoại chỉ toàn tiếng thét chói tai cùng tiếng đập bàn cười lớn tới, cuối cùng nói: "Vân tiểu Chức, tớ đã xem thường cậu rồi! Bây giờ tiểu thuyết đã không còn thích hợp với cậu nữa, nên thăng cấp rồi, chờ tớ chuẩn bị đã, ngày mai gửi cho cậu cái mới."

[Đừng đừng đừng!] Vân Chức lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, [Thật sự không cần nữa.]

Đường Dao: "Con nhỏ này, tớ nhìn ra được, cậu đã muốn mà còn chối."

Vân Chức còn muốn giải thích với cô nàng, nhưng điện thoại của thầy cô bên viện đột nhiên tới, thông báo kết quả trang của cô rất nhanh sẽ được quyết định, xác định thứ tự tiến vào vòng trong, cuối tuần là ngày thi đấu chính thức, địa điểm được xác định là ở trung tâm nghệ thuật quốc gia, bảo cô hãy chuẩn bị tốt.

Chờ Vân Chức cúp máy xong lại đi tìm Đường Dao thì cô ấy đã máy bận, không liên hệ được nữa.

Vân Chức tận lực tĩnh tâm, ở lại trường vẽ tranh, thảo luận với chuyên gia viện mời tới cả ngày. Chưa tới 4 giờ chiều ngày hôm sau, mắt thấy sắp tới lúc Tần Nghiên Bắc có thể về nhà, cô liền cảm thấy khẩn trương.

Cô xin nghỉ đi trước, gọi xe tới thẳng Nam Sơn Viện, trên đường tạt qua siêu thị mua hai túi nguyên liệu nấu ăn và hộp giữ ấm, chạy vào trong phòng bếp liền tận dụng từng giây mà nấu cơm, cuối cùng trước 5 rưỡi chiều đã làm xong một bữa cơm nhà bốn món đơn giản, sau đó muốn tới công ty đưa cơm cho Tần Nghiên Bắc.

Anh nói là tối mới về được, chắc là cũng phải hơn 8 giờ, vì đuổi kịp tiến độ, cơm chiều chắc chắn sẽ không ăn đúng giờ.

Cô đã làm sẵn cho anh, chờ anh tan tầm, anh hẳn là sẽ vui lắm.

Vân Chức liên hệ với trợ lý trước, xác định Tần Nghiên Bắc đang ở tập đoàn họp hội nghị, hội nghị đã diễn ra 2 tiếng liên tiếp cũng chưa có dấu hiệu kết thúc, không biết còn bao lâu nữa mới tan.

Cô không có phiền khi phải chờ lâu, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới tổng bộ công ty, lần này bảo an cũng không cản cô nữa, còn cung cung kính kính chào hỏi cô, cô đi thang máy chuyên dụng dành riêng cho Tần Nghiên Bắc lên tới tầng 16, toàn bộ tầng lầu quá mức an tĩnh, hiển nhiên là Tần Nghiên Bắc vẫn chưa quay lại.

Vân Chức cầm theo hộp giữ ấm đi tới trước cửa văn phòng Tần Nghiên Bắc, nhẹ ấn vân tay lên, ánh sáng chợt lóe, cửa kêu lên một tiếng rồi tự động mở ra, cô nín thở muốn đi vào bên trong chờ, đột nhiên nghe thấy tiếng thang máy đang lên.

Cô quay đầu nhìn qua đó, thang máy đang dừng ở tầng có phòng họp, rất nhanh đã đang đi lên tầng 16.

Ý thức được có thể là Tần Nghiên Bắc, Vân Chức liền dừng lại không nhúc nhích, dựa ở cạnh cửa chờ anh xuất hiện, căn bản không nghĩ tới chờ sau khi cửa thang máy mở ra, bên trong thế mà có tới gần 10 người.

Tần Nghiên Bắc thân cao chân dài đứng ở chính giữa, tây trang cũng không thể ngăn được khí thế lạnh lẽo của anh, mày nhíu lại, ngũ quan sắc bén, một thân khoác lên sương giá lạnh nhạt, lãnh lệ lười giấu đi vẻ không kiên nhẫn, vẫn là thái tử gia tàn bạo hung dữ mà trước giờ mọi người truyền tai nhau.

Xung quanh anh đều là những cao tầng hiện tại của Tần thị, có một số người Vân Chức từng gặp qua, có một số người không biết mặt.

Vừa thấy tình cảnh này, Vân Chức liền cảm thấy bản thân xuất hiện có chút không ổn, khả năng sẽ quấy rầy chuyện chính, chuẩn bị nhanh chóng chạy vào trốn trong văn phòng chờ một chút, chờ Tần Nghiên Bắc bận xong rồi ra.

Ai ngờ cô vừa mới động, thang máy mới mở ra một nửa, Tần Nghiên Bắc đã nhanh chân hơn.

Nhóm cao tầng bên cạnh hơi ngây ra, chỉ có một số ít người trong số họ là từng theo Tần Nghiên Bắc tới Anh Quốc, đã chính mắt chứng kiến chuyện của hai người, một số khác tuy nói là biết chuyện, nhưng cũng không quá rõ ràng, bọn họ chỉ biết là buổi lễ đính hôn đã bị hủy, nhưng Tần tổng lại từng đăng lên vòng bạn bè, nói là bị vị hôn thê cưỡng hôn.

Này không phải rất rõ ràng sao.

Với tác phong của Tần Nghiên Bắc, sao có thể giống như lời đồn đãi bên ngoài mê luyến một sinh viên nữ như vậy được, nếu như đính hôn cũng đã bị hủy rồi, vậy kia hẳn là cũng chỉ được tính là thích bình thường mà thôi, chắc là đang dỗ dành người ta chút, hơn nữa hôm nay Tần tổng còn vừa mới thông báo cho người gỡ xuống tấm poster ở dưới đại sảnh nữa.

Hơn phân nửa chắc là do cô gái này quá chủ động, lì lợm la liếm đuổi theo ra tận nước ngoài, còn cưỡng hôn chụp ảnh, bắt Tần Nghiên Bắc đăng chứng cứ chứng minh thân phận của mình lên vòng bạn bè.

Một đám cao tầng theo ở phía sau, trơ mắt nhìn Tần tổng sắc mặt lạnh lẽo đi thẳng về phía cô gái kia.

Tầm mắt Vân Chức bị anh phủ lấy, nhịn không được dừng lại, nhìn anh đi xuyên qua ánh đèn sáng trưng trong hành lang, đi tới trước mặt cô.

Ngay sau đó, trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, Tần Nghiên Bắc làm trò trước mặt một đám người, cúi người ôm chặt Vân Chức, vỗ về tóc dài tán loạn sau cổ cô, thấp giọng hỏi: "Bà xã, sao bây giờ em mới tới?"

Vân Chức ngẩn ra.

Một đám người trên hành lang cố định tại chỗ, có vài vị chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn trân trối một màn này, nhịn không được đi về phía trước hai bước, hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.

Vân Chức thì thầm với anh: "Em tới muộn sao?"

Tần Nghiên Bắc cọ cọ bên tai đỏ lên của cô: "Ngày hôm qua anh đã chờ em tới rồi, kết quả cả đêm trôi qua cũng chờ không được người, lại không thể quá ích kỷ quấy rầy em, chỉ có thể chờ tới lúc em nhớ tới anh."

Anh hơi nhướng mày, cong môi, hoàn toàn không còn vẻ âm lệ vừa rồi: "Đến tối ngày hôm sau nữa em mới tới tìm anh, không muộn sao?"

Vân Chức thề rằng, người này tuyệt đối là càng ngày càng thành thạo, anh thế nhưng còn có vẻ đứng đắn như vậy, lời lẽ chính đáng mà dính người! Chịu được không hé răng lại yên lặng mong cô xuất hiện gì đó, làm sao cô có thể chịu được!

Má cô nóng bừng, theo bản năng nói một câu: "Em xin lỗi..."

Tần Nghiên Bắc dùng một tay bế cô lên, thuận tiện cầm hộp giữ ấm của cô: "Miễn cưỡng chấp nhận, ghi sổ cho em trước, đừng quên là vẫn còn nhé."

Anh nâng Vân Chức, quay đầu quét mắt nhìn đoàn người đã đóng băng như hóa thạch đằng sau, sắc mặt đột nhiên lạnh đi: "Nhanh lên, bà xã tôi còn chờ tôi ăn cơm."

***

Thật sự là tốc chiến tốc thắng, Vân Chức ở bên cạnh đợi không tới hai mươi phút, Tần Nghiên Bắc nói được vài chữ, một đám cao tầng liền trước sau rời đi, lúc đi còn không hẹn mà cùng cúi người với Vân Chức, Vân Chức nhanh chóng đứng lên khách khí đáp lễ.

Nếu công việc đã xong, cũng không cần thiết phải ở lại văn phòng dùng cơm nữa, Tần Nghiên Bắc dắt Vân Chức xuống hầm gara, chuẩn bị mang theo hộp giữ ấm trở về Nam Sơn Viện rồi ăn.

Gara này là khu để xe chuyên dụng, hôm nay chỉ có mỗi một chiếc của Tần Nghiên Bắc đỗ ở đây, Vân Chức ngồi vào ghế phụ, muốn khoe trù nghệ của mình cho Tần Nghiên Bắc coi một chút, cô vặn cái nắp hộp giữ ấm ra, còn chưa có nhấc lên hoàn toàn, bọt nước từ hơi nóng đã chảy xuống, trượt dọc theo cổ tay cô.

Lúc Tần Nghiên Bắc dùng khăn ướt lau cho cô, điện thoại của Vân Chức vang lên, cô dùng tay trái mở ra, là người phụ trách bên học viện muốn một phần hồ sơ cá nhân của cô, cần dùng gấp, càng nhanh càng tốt, chỉ thiếu nước nói online chờ.

Tay Vân Chức còn chưa lau sạch, nghĩ dù sao những thứ nguy hiểm trong điện thoại cũng đều bị xóa rồi, cũng không sợ Tần Nghiên Bắc xem được, cho nên liền nói với anh: "Nghiên Bắc, anh giúp em gửi hồ sơ qua đi, cái file ngay đầu ý, gửi cho người liên hệ đang ở đầu tiên của em luôn."

Tần Nghiên Bắc cầm lấy điện thoại của cô, mới vừa gửi xong, khung thoại của Đường Dao đột nhiên nhảy ra, không đầu không đuôi gửi tới một tệp file, đề mục ghi [Hồ sơ].

Tiếp theo còn nhắn một dòng tin bổ sung: [Tiên nữ, hồ sơ cá nhân chuyên môn dành cho cậu đây, mới vừa chuẩn bị cho cậu xong đó! Mau lưu lại, mau xem đi! Cái này cùng mấy cái trước không giống nhau đâu!]

Tần Nghiên Bắc nhíu mi, nhìn ra ý tứ khác giữa những hàng chữ này, nhưng anh vừa mới gửi hồ sơ cá nhân của Vân Chức đi, hiện tại lại thêm một tệp hồ sơ nữa, cũng có thể là chuyện quan trọng.

Anh tùy tiện ấn mở, vốn định xác nhận nội dung bên trong xem có phải có liên quan tới nhau hay không rồi tắt đi.

Nhưng mà nội dung lại thình lình lọt vào trong mắt, ở trong bãi đỗ xe không sáng lắm, toàn bộ được mạ lên một tầng tình ý kiều diễm không nói nên lời.

Một trang lại một trang nhảy ra giữa màn hình, từ đầu tới cuối, nội dung chương sau lại càng kích thích hơn chương trước.

Tần Nghiên Bắc bất động thanh sắc lướt hết xong, hầu kết che ở dưới bóng tối, không tiếng động áp xuống, anh nhắn tin lại cho Đường Dao: [Không giống cái trước?]

Đường Dao ngây ra: [Đúng thế, tớ gửi cho cậu nhiều như vậy không phải cậu đã xem hết rồi sao?]

Tần Nghiên Bắc bình tĩnh đánh chữ: [Đọc xong thì xóa rồi.]

Đường Dao không ý thức được ngữ khí nhắn tin WeChat cho cô nàng không giống với Vân Chức, thành thật trả lời: [Xóa rồi cũng không sao đâu, chỗ này của tớ còn lưu, tớ gửi lại cho cậu một bản là được.]

Nói xong mới qua ba giây, một loạt file lại tiếp tục ting ting gửi tới.

Lúc này tiêu đề cũng không cố tình che giấu, trắng trợn táo bạo đến không được.

Đường Dao còn nói: [Cậu xem tớ có tri kỷ không, tên truyện cũng sửa lại giúp cậu luôn rồi đó, cho cậu đỡ xấu hổ, lần trước không phải cậu nói cái quyển tiểu thuyết [Ăn sạch] kia tương đối có khẩu vị sao? Hôm nay tớ gửi bổ sung thêm phiên ngoại cho cậu nè! Đặc biệt kích thích!]

Thần sắc Tần Nghiên Bắc vững vàng ấn mở theo thứ tự, đều là một đống tiểu thuyết đã được đổi tên, anh dừng ở cuốn có tên [Ăn sạch] kia, nghiêm túc lướt lướt, lúc ngón tay đè ở một câu trong đó, Vân Chức đã thu dọn xong hộp giữ ấm, cảm giác có chút không đúng.

"Chưa gửi được sao anh? Có phải không tìm được không?"

Tần Nghiên Bắc ngước mắt nhìn cô chăm chú: "Bà xã, trước để hộp giữ ấm ra sau đi, có khi nó nguội rồi."

Vân Chức nghe lời, cũng sợ ảnh hưởng tới khẩu vị cho nên cô đóng chặt rồi để ra sau, xoay người nhìn anh, cầm lấy điện thoại, muốn nhìn một chút xem có chuyện gì.

Sau đó ánh mắt cô liền dừng ở trên màn hình, đọng lại, bên trong là ngôn từ dâm mĩ, ngón tay thon dài lạnh lẽo của người đàn ông đang ấn ở trên bốn chữ khiến huyết áp cô tăng cao.

~ [Dục tiên dục tử]

Vân Chức ngơ ngác nhìn chăm chú, nói không rõ là một khắc nào đó cả người liền ong lên, máu nóng tăng vọt lên trên mặt, hận không thể trực tiếp chết luôn tại chỗ.

Càng quá mức chính là, cô nóng vội đi đoạt lại điện thoại, Tần Nghiên Bắc cũng không cố ý giữ chặt không cho cô lấy, cố tình sức lực trên tay cô lại lớn, nắm lấy đầu ngón tay anh, vừa ấn như vậy, ngược lại còn kích vào chức năng giọng đọc trên màn hình.

Vì thế trong xe kín kẽ, âm thanh lại có hiệu quả rất tốt, rõ ràng là thanh âm điện tử đầy nhịp điệu của một người con trai: "Tần Nghiên Bắc bóp chân Vân Chức ~"

Đến đoạn sau.

" ~ Vân Chức giống như mất nửa cái mạng, hai mắt vô định, đã không còn tỉnh táo, dục tiên dục tử mà ~"

Đời này Vân Chức chưa từng chịu kích thích kiểu này bao giờ, luống cuống tay chân gấp đến độ hai mắt đỏ bừng, cuối cùng là Tần Nghiên Bắc thay cô ấn tắt giọng đọc, điện thoại bị khóa màn hình rồi ném sang một bên, anh ôm lấy cô qua tay vịn trung gian, để cô ngồi trên đùi mình.

Vân Chức xấu hổ và giận dữ muốn thắt cổ tự tử ngay bây giờ, Tần Nghiên Bắc lau sạch hơi nước không tự giác thấm ra ở đuôi mắt cô, không nhanh không chậm cúi người tới gần.

Sống lưng cô nhẹ nhàng dựa vào trên tay lái.

Tần Nghiên Bắc nhìn cô chằm chằm, cũng không nói lời nào, thẳng đến khi tinh thần cô suy yếu đến mức chịu không nổi loại ức hiếp này, anh mới mở miệng: "Thứ trong tiểu thuyết viết, anh có làm được không?"

Vân Chức đã ở tại chỗ phát tiết trong lòng, rất nhanh đã khóc nức nở: "Cái... cái nào chứ."

Lông mi anh cơ hồ muốn quét tới mặt cô, môi cũng chỉ cách có một đường với môi cô, tay vòng lấy eo cô, áo sơ mi lỏng lẻo, chạm vào một cái là bị kéo xuống, lộ ra một mảng lớn trắng nõn.

"Dục tiên dục tử." Ngữ khí của người đàn ông trầm thấp lại nghiêm túc, không có nửa điểm vui đùa hay tùy tiện, thả chậm tốc độ, quả thực như đang dạy cô gái nhỏ đọc chữ.

Cố tình tròng mắt anh còn thâm trầm, cứ như vậy thẳng lăng lăng nhìn cô, ngón tay kéo ở yếm khóa yếu ớt sau lưng cô.

"Nếu như không có, hiện tại cho anh một cơ hội nhé?"
Nhấn Mở Bình Luận