Lọc Truyện

Em Tới Là Để Ôm Anh

Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------------

Vừa được lên chức bạn trai chính thức cho nên dục vọng chiếm hữu vẫn còn quá mạnh, Vân Chức nửa ngồi dưới đất, có chút thở không nổi, dưỡng khí sắp bị anh siết cạn, lồng ngực cô nóng đến tê dại, lúc này, anh đột nhiên nhẫn nại ôn nhu xuống, ngón tay xuyên vào tóc cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn ở trên môi cô, kiên nhẫn đặt một nụ hôn nhẹ nhàng.

Cảm giác ngứa ngày càng ngày càng nặng, dọc theo mạch máu lan tràn xuống đáy lòng, liên lụy tới vô số những dây thần kinh nhỏ bé không đáng kể, đều ở nụ hôn không muốn bỏ dở này nhảy lên như bị điện giật.

Phòng bệnh tối tăm, mạch đập của Vân Chức vì anh mà nảy lên từng hồi, hốc mắt lại ngăn không được mà lên men.

Tựa như quỹ đạo đường ray nối sai hướng rốt cuộc cũng ở trong buổi chiều chạng vạng này khép lại, linh hồn hợp lại tách ra nghiền áp lẫn nhau bao lâu này rốt cuộc cũng bắt đầu hòa hợp, rất đau, vừa trướng vừa nhức, nhưng ngọt ngào chưa bao giờ có lại đang lan tràn, cho nên những thứ kia đều có vẻ hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Bên ngoài cửa phòng bệnh mơ hồ truyền đến chút động tĩnh rất nhỏ, lấy thính lực chưa hoàn toàn khôi phục của Vân Chức thì đại khái là nghe ra được dường như có bác sĩ tới, nói cứu hộ thang máy có thông báo lại cho bọn họ, ở đây có một vị tiên sinh bị thương vì sự cố ban nãy, bảo bọn họ hỗ trợ tới xem xem.

Những người canh giữ ở ngoài cửa chưa có sự cho phép từ bên trong cho nên liền tự nhiên mà ngăn cản hộ sĩ ở bên ngoài.

Tâm Vân Chức nhảy dựng, nhanh chóng chống bả vai Tần Nghiên Bắc thoáng nâng người lên, thái dương thấm ra mồ hôi bỗng chốc liền lạnh xuống.

Cô đang làm cái gì vậy chứ?! Tần Nghiên Bắc bị thương, thang máy rơi xuống một lực lớn như vậy, anh vẫn luôn che chở cô bằng cả thân thể của mình, hiện tại ngay cả đứng cũng không đứng nổi, đã đau đến như vậy rồi thế mà cô còn có thể chỉ lo tới việc nói chuyện tình cảm.

Đây chính là ân nhân cứu mạng chân chính đã từng cứu cô ba lần rồi đó, giờ đây còn là bạn trai chính quy nữa, cô mà không đau lòng anh thì chỉ sợ là anh sẽ vô thanh vô tức mà hòa tan mất.

Tần Nghiên Bắc nhìn đôi môi ướt át của Vân Chức, bị anh ngậm cắn qua, giờ đây vô cùng hồng hào, trong mắt cô càng hồng hơn, rõ ràng đều là vì lo lắng cho anh.

Rất giống như một giấc mộng tùy thời sẽ tỉnh lại.

Anh theo bản năng mà gắt gao bắt lấy không muốn buông ra, sợ bản thân mình ảo tưởng quá nặng, chỉ có được trong giây phút ngắn ngủi, một lát nữa là sẽ tan biến ngay.

Vân Chức không lay chuyển được sức lực của anh, cũng không thể miễn cưỡng anh, vì thế liền đoan đoan chính chình quỳ ở trước mặt anh, ngẩng mặt nghiêm túc nhìn, ánh đèn ấm màu chiếu tới đây, bao trùm lên hình dáng tinh tế của cô, đuôi tóc đều là viền vàng nhàn nhạt: "Nghiên Bắc, trong phòng bệnh lạnh quá, chân anh cứ như vậy sẽ bị thương càng nặng hơn đấy, chúng ta mau chóng xử lý tốt vết thương, về nhà lại..."

Cô dừng một chút, nhịn không được nhiệt độ nóng bỏng bên tai, nhỏ giọng nói: "Lại hôn."

Lúc này cô còn muốn dùng chút thủ đoạn nhỏ, vì thế Vân Chức cúi đầu, hàng mi ướt át che lại ánh mắt, còn treo chút thủy quang mông lung, đáng thương vô cùng hỏi: "Anh hy vọng mới ngày đầu tiên yêu đương mà đã hành động không tiện sao? Vậy làm thế nào mà theo đuổi em được nữa chứ."

Tần Nghiên Bắc sờ sờ tóc cô, thấp giọng cường điệu: "Là tự em nói."

Về nhà lại hôn.

Gò má của anh buộc chặt, chân trái khởi động, trầm mặc chống người đứng lên, nhưng bản thân đùi phải đã có vết thương, đầu gối còn quỳ một khoảng thời gian dài như vậy, máu đã không thể lưu thông mà tê rần, anh không muốn mượn lực từ Vân Chức, cô gắng chống đỡ cảm giác đau đớn đứng thẳng người lên, Vân Chức vội vàng đỡ anh tới cạnh giường bệnh, ấn anh ngồi xuống.

Cô lặng lẽ nhìn thần sắc của anh, chú ý tới tuyến cằm anh căng ra, đường cong sắc bén dị thường, có chút khẩn trương không nói nên lời.

Vân Chức cúi đầu mím môi cười một cái, cũng không có chọc thủng.

Xem đi, thái tử gia như anh, nếu như muốn, dù đau hay không cũng có thể đứng, không ai có thể ép anh quỳ gối, anh chính là nguyện ý dùng tư thế này, là phương thức xin lỗi anh dành cho cô.

Anh làm cái gì cũng đều cực đoan, hoặc là âm lệ đạm mạc, sát phạt không cảm tình, hoặc là trầm luân cả linh hồn, một tia cũng không giữ lại, chẳng sợ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Sau khi bác sĩ đi vào, kiểm tra mấy chỗ bị thương cho Tần Nghiên Bắc xong, trừ bỏ đầu gối và cổ chân ra thì phía sau lưng của anh cũng bị thương.

Nhưng thái tử gia hiển nhiên không có tâm tình cởi áo trong phòng bệnh, anh không nói gì, trước mặt người ngoài thì vừa lạnh lùng vừa táo bạo, nhấc lông mi lên đều là vẻ không kiên nhẫn, bác sĩ cũng không quá dám động loạn.



Vân Chức nhìn ra bác sĩ có chút chần chừ, rất muốn xoay người rời khỏi chốn thị phi này, cô cắn cắn môi, nói một câu "Ngại quá, xin chờ một lát" xong, liền tiến đến gần anh, ngón tay đặt ở cổ áo sơ mi của Tần Nghiên Bắc, nhẹ giọng thương lượng: "Vết thương vẫn phải kiểm tra mới được, em cởi cho anh... có được không?"

Khóe môi Tần Nghiên Bắc hơi hơi mím lại, phối hợp nâng đầu lên, nửa rũ đôi mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú, ngay ở trước mặt cô, hầu kết của anh không tự chủ được mà nhẹ nhàng di chuyển lên xuống, vân da đẹp đẽ trên cổ bị tác động, cũng trắng trợn táo bạo mà căng thẳng co rút lại.

Hơi thở Vân Chức có chút nóng, nhịn xuống, tận khả năng tối đa nhanh chóng cởi bỏ hàng cúc áo trên người anh, vén sang hai bên vai, cơ bắp trắng lạnh căng cứng, hình dáng gãi đúng chỗ ngứa được cô thu hết vào trong mắt, cô bụm mắt, trước tiên nhìn ra phía sau anh, đem cổ áo từ từ kéo xuống, nhẹ nhàng trượt xuống lộ ra sống lưng của anh.

Bác sĩ đối với sự phân biệt đối xử của Tần Nghiên Bắc đã trợn mắt há mồm, sau khi phản ứng lại thì cũng nắm chặt cơ hội đi qua kiểm tra, vai với xương sườn của Tần Nghiên Bắc đều có vết ứ bầm, cũng may mà chưa có rách da, gân cốt cũng chưa bị tổn thương, đúng giờ dùng thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi.

Tình huống đầu gối với cổ chân thì hơi nghiêm trọng một chút, nhưng cũng chỉ cần dùng thuốc và nghỉ ngơi đều đặn là chủ yếu, không cần làm thêm bất cứ trị liệu nào khác.

Bác sĩ vừa chẩn bệnh xong, bên ngoài đã có người đưa thuốc tới, bác sĩ là rất muốn dùng thuốc ngay lúc này, vấn đề là vị tiên sinh cởi nửa người ở bên mép giường kia thật sự quá đáng sợ, lớn lên đẹp trai như vậy mà nhìn nhiều một cái thôi cũng có cảm giác muốn tổn thọ.

Vân Chức nhận lấy thuốc, cẩn thận hỏi bác sĩ trình tự uống thuốc và cách dùng, gật gật đầu bảo ông ấy không cần phải lo lắng nữa.

Cô ở trong tầm mắt nghiêm nghị của Tần Nghiên Bắc tiễn bác sĩ ra ngoài, rất nhanh đã vòng trở về, nhưng không trực tiếp đi tới, đứng ở cửa gõ mấy cái, thò đầu vào, lắc lắc bình thuốc cười tủm tỉm hỏi: "Tần tiên sinh, em có thể giúp anh không?"

Lúc trước, vào ngày đầu tiên tới Nam Sơn Viện ở, cô đã cầm cái bao tay dùng một lần đi gõ cửa thư phòng anh, lúc ấy cũng là cảnh tượng như thế này.

Tần Nghiên Bắc cong cong môi, con ngươi sâu nặng rốt cuộc cũng có ý cười rõ ràng, nhớ tới anh hiểu lầm thứ đồ kia là đồ dùng tránh thai, tay để bên môi khẽ ho một tiếng, vành tai có chút nóng lên, lòng nảy lên vì cô, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng ổn định nói: "... Muốn giúp thì đi vào, miễn cưỡng thử xem."

Vân Chức nhìn thấy thái tử gia quen thuộc, không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng chạy về bên cạnh anh ngồi xuống, đổ thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa, dán lên trên cổ chân bị thương của anh.

Làn da chặt chẽ tiếp xúc với nhau, bị dược hiệu dễ dàng thiêu nóng, hơi thở Tần Nghiên Bắc hơi nặng nề một chút, ánh mắt miêu tả đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô, lại dừng ở trên má cô, khống chế được tần suất hô hấp.

Chức Chức nói thích anh.

Đó chính là còn chưa tới trình độ yêu.

Đáp ứng làm bạn gái anh.

Nhưng chưa từng nhắc qua việc trên tay anh lúc nào cũng đeo nhẫn đính hôn, càng không nhắc tới việc anh ở trong lúc cô bị bệnh gọi cô là vợ không chỉ một lần.

Thập Nhất là anh, cô bất công và để ý nhiều như vậy đều là đối với anh, đã làm anh không có cảm giác chân thật, cô vẫn chưa yêu anh cũng tốt, anh mà có được quá nhiều cùng một lúc thì ông trời chắc chắn sẽ thu hồi lại.

Tình cảm của cô bình thản mà ôn tồn, vượt qua thời gian đều là mềm mại, muốn nói yêu đương hẳn cũng là hòa thuận như người bình thường, chậm rãi thân mật từng bước một.

Nhưng anh cực đoan lại kịch liệt, đối với cô mỗi một lần lại bệnh nặng gia tăng đến tận xương tủy, cuồn cuộn suy nghĩ không hề giữ lại mà muốn hoàn toàn trút xuống cô, lại sợ cô sẽ có gánh nặng.

Tiếp thu một người bệnh có chứng cực đoan đã đủ khó khăn rồi, anh không dám đem cả tâm của mình cũng kéo ra cho cô xem.

Anh từng nghe Phương Giản nói qua một câu rất khoa trương, thích là làm càn, yêu là khắc chế, lúc ấy anh cũng lười đi nghe, nhưng mà hiện tại... Chức Chức nếu có thể bởi vì tình cảm còn chưa sâu đậm mà làm càn với anh, vậy thì anh đã là cầu mà không được rồi, mà anh thì, còn có thể...

Câu dẫn.

Câu dẫn cô chậm rãi... tới yêu anh.

Tay Vân Chức lướt qua cẳng chân thon dài mạnh mẽ của anh, dừng ở trên đầu gối, đầu ngón tay Tần Nghiên Bắc nắm thật chặt, đột nhiên như vô ý hỏi: "Chức Chức, trừ Thập Nhất ra, anh có làm cái gì khiến em thích chưa?"

Vân Chức kinh ngạc vì anh còn có loại nghi vấn này, cô trịnh trọng chăm chú nhìn anh, lo lắng trước kia có phải mình kháng cự quá mức khiến cho mèo lớn ngạo kiều này chịu đả kích nghiêm trọng gì hay không, vội trả lời: "Phải nói, không có gì là không thích, bao gồm cả vẻ kiêu ngạo của anh."

Kiêu ngạo.

Khóe môi Tần Nghiên Bắc banh ra.

Quả nhiên Chức Chức không thích đàn ông thể hiện tình cảm quá nhiệt liệt, trắng trợn thì có thể, nhưng phải khắc chế, không thể quá hèn mọn.

Anh đem tất cả mở lòng ra với cô, cô có thể hay không rất nhanh sẽ chán ghét, một người bạn trai có nhu cầu về tình cảm quá mức, một người đàn ông không thỏa mãn với thích, luôn mơ ước suy nghĩ muốn được yêu, khiến người ta mệt mỏi cũng dễ dàng bị vứt bỏ.

Câu dẫn... phải âm thầm lặng lẽ.

Tần Nghiên Bắc "ừ" một tiếng, dừng một chút liền nói tiếp: "Còn gì không?"

Ở trong mắt cô, anh còn có ưu điểm khác không.

Vân Chức vừa khổ sở vừa muốn cười, xoa đầu gối anh nói: "Tuy rằng rất mạnh miệng, nhưng thực tế lại đối xử với em rất tốt, trên mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng trái tim lại rất mềm mại."

Cô muốn càng nhẹ nhàng một chút, bên môi mang theo ý cười, cũng mặc kệ bản thân dùng từ có quá lố hay không, tận tình khen anh: "Không chỉ là thái tử gia đại sát tứ phương, mà còn là nhà thiết kế máy bay thiên tài, vẻ ngoài lại còn đẹp trai..."

Lúc cô nói chuyện, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đôi mắt Tần Nghiên Bắc, trên đường tất nhiên sẽ lướt qua trước ngực chưa cài lại nút áo của anh, cô cũng không có ý định nhìn, nhưng tầm mắt cố tình lại như bị thiêu cháy, đặc quánh sền sệt, vốn muốn trực tiếp lướt nhanh qua nhưng không hiểu sao lại thả chậm tốc độ.

Chờ đối diện với con ngươi đen nhánh của Tần Nghiên Bắc, anh đã hiểu rõ, thay cô nói: "Còn thích thân thể này?"

Anh sớm đã biết.

Mặc kệ Chức Chức trước kia đối với anh có phải thuần túy là báo ân hay không thì việc cô rất có hứng thú với thân thể của anh, hơn phân nửa là sự thật, không hoàn toàn là một mình anh tình nguyện.

Vân Chức theo bản năng muốn phủ nhận, nghĩ lại lại không nói nên lời.

Vốn dĩ là thích mà...

Là họa sĩ chuyên nghiệp, thích thân thể xinh đẹp thì sai sao, này không phải là bản năng từ tận sâu trong linh hồn hả? Huống chi ánh mắt cô còn cao như vậy, từ đầu tới cuối, cũng chỉ đơn thuần nhớ thương mỗi mình bạn trai của cô mà thôi.

Vân Chức đỏ mặt không phản bác, nhanh chóng xoa đầu gối cho anh, hơi xấu hổ vòng tới sau lưng anh, chạm vào đường cong ưu việt trên vai anh, anh nghiêng đầu, hai mắt đen nhánh đuổi theo cô, giống như không chút để ý, lại thẳng thắn chuyên chú: "Chức Chức, thân thể này tùy em dùng."

Vân Chức sửng sốt, lần này ngay cả cằm cũng đều nhiễm màu đỏ ửng, là cô suy nghĩ nhiều sao? Hay là bản thân anh có nghĩa khác!

Cô cơ hồ nói từng chữ không rõ: "Có ý... tứ gì!"

Đuôi mắt Tần Nghiên Bắc hẹp dài, phía duối hai mí mắt hơi hơi giơ lên, tràn đầy khó thuần lại bạc tình lạnh lẽo, cố tình nặng nề nhìn cô: "Mỗi loại ý tứ em nghĩ, đều có, nếu không tiếp thu được, vậy cứ coi như là anh tự báo ân cho em."

Vân Chức kinh ngạc đến ngây người, thuốc thiếu chút nữa bóp lố: "Báo ân cho em?"

Anh nhìn cô không chớp mắt, một lúc sau mới cong môi thực nhẹ: "Tiểu A Chức còn không biết, hôm nay em cứu Tần Nghiên Bắc, mệnh này của hắn, còn có thể sử dụng được thân thể đều là phúc lợi lớn dành cho hắn rồi."

***

Mãi cho đến khi rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe về nhà, Vân Chức vẫn chưa hoàn hồn lại từ kiểu xưng hô "Tiểu A Chức" của anh, ban nãy cô có lén nhìn điện thoại Tần Nghiên Bắc, WeChat anh ghi chú cho cô là cái tên này, đại khái là đã được đổi từ rất lâu về trước.

Người này, khi đó ngoài mặt nói lời lạnh nhạt, ghét bỏ đủ thứ của cô, sau lưng lại gọi người ta là tiểu A Chức! Đây là có bao nhiêu ngạo kiều rồi!

Vân Chức vì dời đi lực chú ý của mình, đừng vừa mới yêu đương ngày đầu tiên đã nhịn không được, cho nên liền lôi điện thoại ra lướt tới lướt lui, tận lực dán mặt lên trên cửa kính xe, hy vọng có thể hạ nhiệt.

Mấy ngày trước mắt cô còn không nhìn được, cho nên vẫn luôn không xem được tin tức, ban đầu còn sợ khi tiếp thu tin tức bên ngoài sẽ không dừng được, hiện tại thì dấy mũi tên nhắc nhở đã hiện lên 99+, cô thuận tay ấn vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn tới hai tin, một cái là phó đạo diễn Triệu của đoàn phim nhắn tin tới đàm phán về poster thứ hai với cô.

[Vân tiểu thư, nghe nói cô bị bệnh, trước cứ từ từ tĩnh dưỡng, chờ sau khi hồi phục rồi thì chúng ta lại nói chuyện, ý của đạo diễn và nhà sản xuất bên này là hy vọng cô có thể vẽ poster thứ hai về các nhân vật trong phim, còn có mỗi người nam nữ chính một tấm, chúng tôi sẽ trả số tiền tương ứng với ba tấm poster, tuyệt đối sẽ không để cô chịu thiệt.]

Một tin khác là người phụ trách trong học viện.

[Vân Chức, thân thể khá hơn chút nào chưa? Lúc nào em về trường thì nhớ nhanh chóng tới tìm tôi nhé, năm nay bắt đầu chấm giải các tác phẩm tranh sơn dầu trong cả nước rồi, bên phía trường học đã chọn em, bất quá nghe nói năm nay đổi mới nên có nhiều thứ đã không còn như trước, thêm một vòng là phải vẽ tranh tại hiện trường, theo như tin tức bên đó nói thì rất có thể là vẽ người, em nên chuẩn bị trước nhé.]

Chấm giải các tác phẩm tranh sơn dầu đại biểu cho trình độ tối cao của tranh sơn dầu trong nước, trước đây đều là giải thưởng lớn, chỉ có những nghệ thuật gia với địa vị lão làng trong giới mới có thể đến, tác phẩm sẽ được đưa tới triển lãm tranh quốc tế, tương đương với việc thoát khỏi cái vòng tròn trong nước này, năm nay là lần đầu tiên bọn họ không chỉ mời một mình những họa sĩ tiêu biểu, không cần lai lịch, chỉ xem phong cách và biểu hiện của người tham gia.

Cô có cơ hội từ một họa sĩ nhỏ bé, đi lên thành một họa sĩ chân chính có thể đứng được ở trên đỉnh kim tự tháp.

Nhưng vẽ người...

Vân Chức siết chặt điện thoại, liếc mắt về phía cái người có cảm giác tồn tại quá mạnh ở bên cạnh một cái, lại đụng phải hai mắt anh, giống như sóng to gió lớn, nhoáng lên một chút sóng dữ rồi lại ẩn nấp đến gió yên biển lặng.

Anh không nhìn tin nhắn trên điện thoại cô, chỉ nhìn chằm chằm cô: "Chức Chức, có phải là có chút quá đáng rồi không?"

Vân Chức từ một tiếng trước xác định quan hệ, đến bây giờ nhịp tim vẫn còn đang thấp thỏm, bị anh hỏi như vậy, ngực liền khẩn trương, cho rằng anh có chỗ nào không thoải mái, thò lại gần bất an nhìn anh.

Tần Nghiên Bắc rũ rũ mắt, đem tay phải trống rỗng mở ra: "Tay cũng không nắm sao?"

Tài xế không phải là tài xế trước kia, có quen cái bộ dáng hủy thiên diệt địa của Tần tổng, nhưng có đánh chết cũng không nghĩ tới anh sẽ nói ra mấy lời này với cô gái nhỏ nhà người ta, chân giẫm mạnh vào chân ga, suýt chút nữa là vượt đèn đỏ.

Vân Chức ngây người vài giây, mặt hậu tri hậu giác đỏ bừng lên, cô ra vẻ bình tĩnh quay đầu đi, ngón tay giấu ở vạt áo ấn ấn ghế dựa.

Chuyện càng thân mật hơn đều đã làm rồi, sao lần đầu tiên quang minh chính đại nắm tay còn ngại ngùng là thế nào!

Giây tiếp theo, ngón út cô đã bị bàn tay dựa tới gần câu lấy, làn da anh khô ráo, rất nóng, dường như tự mang từ tính, cô bị hút tới kề sát cùng anh, sau đó tìm được khe hở ngón tay của nhau, xen kẽ chế trụ, kín kẽ hợp ở bên nhau, lòng bàn tay cùng lòng bàn tay cọ xát quấn quanh cùng với nhau.

Vân Chức cúi đầu đi xem, tay cô rất nhỏ, tay anh lại thon dài, khớp xương sắc bén, có thể hoàn toàn bao phủ cả tay cô.

Cô bị nắm chặt đến có chút đau, trong lòng lại ngọt đến mức muốn tràn ra, quay đầu lại muốn nói chuyện với Tần Nghiên Bắc, môi vừa hé, anh lại đột nhiên hôn xuống, không có công thành đoạt đất, chỉ là nhẹ nhàng chậm chạp mút cắn: "Mẫu vẽ, anh đã chuẩn bị trước cho em rồi, có đáng giá khen thưởng một chút không."

Vân Chức đương nhiên hiểu chuẩn bị trước là cái gì, lúc ấy thái tử gia từng nói đem thân thể của anh cho cô tùy tiện dùng, hiện tại liền vội vàng tới ứng nghiệm luôn!

Về đến nhà thì đã khuya, chờ cửa sau người đóng lại, phát ra tiếng vang, Vân Chức mới hậu tri hậu giác hiểu được cái gì gọi là khẩn trương.

Trước kia cô ngày nhớ đêm mong Tần Nghiên Bắc về sớm một chút, nhưng hôm nay cửa sổ giấy đã hoàn toàn bị đâm thủng, quan hệ với thân phận tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng so với trước kia không nghe không thấy rõ thì không khí hoàn toàn là cách biệt một trời một vực.

Vân Chức ôm cánh tay Tần Nghiên Bắc, sợ anh đứng không vững, anh chậm rãi ngả về sau, dựa vào ván cửa, dưới ánh trăng xuyên qua cửa sổ hắt xuống huyền quan, hỏi: "Chức Chức, anh bị thương, em có quan tâm anh không?"

Cô nuốt nuốt, lông mi hơi rũ, ngoan ngoãn gật đầu: "Đương nhiên là phải quan tâm."

Anh kéo kéo cổ áo rộng mở, làm cho hô hấp được thông thuận hơn, ngữ khí trấn định: "Ban nãy ở trong thang máy bị bẩn rồi, muốn tắm rửa, có quá đáng quá không?"

Một chút cũng không quá đáng, hợp tình hợp lý, chắc là vậy nhỉ.

Móng tay Vân Chức đè nặng lòng bàn tay, nghiêm túc nói: "Em đi tìm xem có ghế nhựa không..."

Cô cẩn thận đỡ Tần Nghiên Bắc để anh dựa vào cửa, thân thể vừa cách khỏi anh một chút, anh liền thuận lý thành chương nghiêng xuống, mắt thấy sắp trượt chân, liền một phen nắm lấy cổ tay của cô: "Trong nhà không có đâu, anh biết, em muốn để anh dựa vào tường tắm rửa, nhưng mà em xem, anh cũng không làm được, không có cái gì đỡ thì sẽ bị ngã."

Vân Chức sợ anh thật sự không đứng được, cho nên liền ôm chặt lấy eo anh, cô mơ hồ hiểu được ý tứ của anh, cho dù đoán được có khả năng là anh cố ý, nhưng cô cũng không muốn từ chối, rầu rĩ hỏi: "Anh muốn thế nào?"

Anh ôm lấy cô, xoa xoa vành tai mềm mại của cô: "Giúp anh, xem như thương xót anh bị thương đi."

Hơi nóng trong phòng tắm mờ mịt, Vân Chức run rẩy cầm một cái khăn tắm màu trắng, gương mặt nhỏ bằng bàn tay đã thành quả cà chua chín, cô nhắm chặt mắt, miễn cưỡng he hé mở một chút, xuyên thấu qua lông mi đan xen phân biệt được vị trí của người trước mặt.

Tần Nghiên Bắc dựa nghiêng ở ven tường, đứng ở trong làn sương mờ ảo, áo trên đã cởi ra, bên hông cũng trống không, chân dài thẳng tắp như ẩn như hiện.

Biết Vân Chức xấu hổ, anh rất có chừng mực, không có hùng hổ dọa người, duỗi tay cầm lấy khăn tắm cô đưa qua, vòng ở trên eo thắt nút, kéo bàn tay ướt át của cô vịn ở trên người mình, sau đó lại bật vòi hoa sen lên.

Nước chảy ra không mạnh lắm, ngược lại còn rất nhu hòa, Vân Chức thẳng lưng đứng ở bên cạnh, tuy rằng tâm đang cào loạn nhưng lại không dám dễ dàng mở to mắt, ngoan ngoãn làm cái bệ đỡ cho thái tử gia.

Ướt thì ướt đi, dù sao cô cũng mặc váy vải bông, có đứng ở đâu cũng bị ướt mà thôi, chờ anh tắm xong thì cô tắm luôn là được.

Vân Chức bị khí nóng hun cho bốc khói, ngực như sắp nổ tung, miệng khô lưỡi khô rũ đầu, sợ bản thân không cẩn thận sẽ nhìn loạn.

Thị lực mới được khôi phục liền gặp phải hình ảnh kích thích như vậy, cô thật sự sợ bản thân chịu không nổi sẽ OOC trước mặt bạn trai.

Tiếng nước ào ào, thanh âm trầm thấp của người đàn ông mang theo nụ cười nhạt: "Chức Chức, em muốn mẫu vẽ, nhưng tới cả người mẫu cũng không dám nhìn thì phải làm sao."

Vân Chức cắn răng: "Em..."

Anh lại hỏi: "Muốn phá được chướng ngại tâm lý, trước tiên phải luyện phác họa trên nhân thể trước, anh cho em dùng."

Luyện phác họa trên nhân thể?

Ở trên thân thể anh, dùng ngòi bút phác họa từng tấc một?!

Vân Chức mà suy nghĩ nhiều một chút là sẽ bay xa đến tận chín tầng mây, thậm chí còn lo lắng bản thân sẽ bị anh nói cho động tâm, vì thế liền vội vàng mở miệng: "Em không vẽ phác họa..."

Cô vừa dứt lời, hơi nước liền mù mịt, Tần Nghiên Bắc kêu rên một tiếng rất thấp.

Vân Chức theo phản xạ ngẩng đầu: "Sao thế anh?"

"Mắt..."

Vân Chức cách hơi nước và sương trắng, có chút thấy không rõ, phỏng chừng là bọt xà phòng vào trong mắt anh rồi, cô không nghĩ quá nhiều, kiễng chân chạm vào lông mi của anh, muốn rửa sạch, nhưng trên mặt đất quá trơn, cô vì đề phòng té ngã mà rất tự nhiên bám lên thân thể anh.

Một tay cô nâng lên, lực chú ý đều ở trên mặt anh, một tay khác dùng để ổn định thân thể của mình bởi vì đột nhiên dùng sức cho nên không tự giác được liền trượt theo làn da ướt đẫm của anh đi xuống.

Vốn cô đang dừng ở vị trí ven xương sườn của anh.

Nhưng vừa trượt như vậy, mượn độ trơn của dòng nước liền trực tiếp lướt qua eo, chạm vào khăn tắm.

Khăn tắm chỉ được thắt nút đơn giản, bản thân nó vốn cũng đã lỏng lẻo rồi, huống chi còn có trọng lượng của nước, lúc này bị cô áp xuống liền trực tiếp tuột ra, lướt qua chân dài của người đàn ông, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Toàn thân anh không có cái gì che đậy.

Vân Chức sửng sốt, tay cũng ngừng ở không trung, trong lòng có cái gì đó nổ tung.

Tần Nghiên Bắc chậm rãi rũ mắt, tay chạm ở trên đầu Vân Chức, thần kinh đã mẫn cảm đến mức nảy lên không nhịn được, nhưng ngữ khí lại rất bình tĩnh.

"Chức Chức..."

"Không muốn vẽ phác họa."

"Muốn làm anh sao?"
Nhấn Mở Bình Luận