Lọc Truyện

Em Còn Bé Quá Hãy Đợi Em Biết Yêu

Không khí trong phòng bức bối đến đáng sợ, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người. Ông Tuấn Anh nhấc kính mắt thả vào túi áo trước ngực chậm rãi lên tiếng:

- Du, lời cô nói có đúng không con?

- Đúng... con đang yêu con bé.

Thanh Du ngẩng mặt nhìn sang, anh trả lời không chút do dự còn nắm tay cô chặt hơn nữa. Bao nhiêu lo lắng phút chốc như biến mất, cô cũng xiết chặt tay anh không buông. Hành động này lọt vào mắt những người đang tức giận trở thành kích nổ của một quả bom lớn.

Một chiếc cốc bay vèo đến, đập vào người Thanh Du rơi xuống vỡ tan:

- Cút ngay... cút đi... tao sẽ không tha thứ cho mày vì đã hại chết con tao đâu.

Lan Anh càng lúc càng điên loạn khi thấy Thế Quý ôm Thanh Du vào lòng. Anh nhíu mày nhìn cô ta:

- Cô ấy không cần cô tha thứ vì Thanh Du không làm gì có lỗi với cô cả...

"Chat"

Mẹ anh giận đến run cả người mà lao đến giáng lên mặt anh một cái tát nảy lửa.

- Mày quá đáng lắm rồi đấy Quý? Mày có biết phụ nữ mất đi con mình như đứt từng khúc ruột không mà còn nói như thế hả? Mày là người trưởng thành mà lại cư xử thế hả?

- Mẹ...

Bà lại đánh lên mặt anh một cái nữa:

- Ngậm miệng lại cho mẹ...

Thanh Du nhìn má anh đỏ rát liền giật tay anh im lặng không nói nữa. Lời nói lúc nóng giận sẽ càng đổ thêm dầu vào lửa. Mẹ Lan Anh nhìn Thanh Du thất vọng:

- Nhà ta có đối xử với con tệ bạc đâu mà con lại ác độc như vậy hả Du?

- Bà nội, con không làm...

- Làm sao mà con dám nhận chứ? Con làm bà thất vọng quá!

Mẹ Hường lắc đầu nhắc cô không nói. Cô ta thì bộ dạng rũ rượi khóc đến tâm thần phân liệt luôn được. Kể ra mà làm diễn viên khóc thế cho đám ma chắc sẽ đắt show lắm, tại sao bản thân làm ra việc đồi bại như vậy mà lương tâm cô ta không có chút cắn rứt. Nhìn cô ta, một chút xót thương cô cũng không có, có chăng chỉ là sự khinh ghét.

Ông Tuấn Anh bước ra ngoài lên tiếng:

- Sang hết phòng tôi đi để cho Lan Anh nghỉ ngơi.

Trong phòng làm việc của ông Tuấn Anh, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Thế Quý và Thanh Du. Anh vẫn nắm tay cô không chịu buông dù cô đã cố gỡ tay mình ra.

Bà ngoại không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Du, con nói đi... hai đứa từ bao giờ?

- Dạ từ năm ngoái ạ.

- Hãy chia tay đi.

Thanh Du đưa mắt nhìn anh. Lần đầu tiên cô thấy bà nghiêm nghị như vậy, thẳng thắn như vậy. Vậy nhưng anh cũng chẳng chút đắn đo mà thẳng thắn từ chối:

- Mẹ... chuyện đó không thể nào xảy ra.

Lúc này, dường như tất cả mọi người đều nhìn họ như tội đồ. Đối mặt với mọi người lúc này thật không hề dễ chịu, cô nhìn ông, nhìn bà, nhìn bố mẹ trả lời dứt khoát:

- Con biết tất cả mọi người nghĩ vì con yêu chú mà làm hại đứa bé của cô Lan Anh nhưng con sống bằng ấy năm ở nhà mình, mọi người không hiểu tính con sao? Một chút lòng tin ở con cũng không có sao? Con khẳng định lại là con không làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy. Còn chuyện bà ngoại yêu cầu thì con xin lỗi... con không muốn chia tay chú.

Thế Quý cũng quả quyết:

- Con đã trưởng thành nên việc con quyết định yêu ai thì mọi người cũng không nên can thiệp đâu. Con và Thanh Du không có quan hệ ruột thịt nên yêu nhau chẳng có gì sai cả. Ý kiến của mọi người không quan trọng vì gia đình là của con, vợ là của con... người sống với con cả đời là cô ấy không phải mọi người. Vậy nên, dù có chuyện gì đi chăng nữa, con và cô ấy sẽ không chia tay. Chuyện của Lan Anh chưa điều tra nên không thể nói Thanh Du làm... cô ấy nói không làm nghĩa là không làm.

- Con có biết mình đang nói gì không hả?

Bà ngoại tức giận đến run cả người, bà khóc, đôi mắt đỏ hoe:

- Mày quá cố chấp rồi... mẹ không đồng ý cho hai đứa đến với nhau, Thanh Du đã về làm con cháu nhà này rồi thì con vẫn là chú nó, không thay đổi được.

- Con sẽ chuyển khẩu cho cô ấy để không liên quan đến nhà mình nữa.

Anh đứng dậy, kéo cô rời đi khi chưa ai kịp phản ứng. Thu Hường chạy đuổi theo níu tay cả hai lại:

- Ra ngoài nói chuyện đi.

- Chị định làm gì?

- Mày điên nên chị cũng điên theo mày đấy được chưa?

Thu Hường đi trước ra ngoài đợi. Thế Quý có phần lo lắng, anh nhìn cô khẽ nói:

- Em có tin anh không?

- Sao anh lại hỏi vậy?

- Nếu tin anh, dù chị ấy nói bất kì chuyện gì, em cũng bình tĩnh được không?

- Em không hiểu?

- Lát em sẽ hiểu.

Thế Quý dù không muốn thì cũng có lúc phải đối mặt, anh vẫn nắm tay cô không buông mặc ánh nhìn ghét bỏ lẫn thất vọng của chị gái.

- Hai đứa hãy tạm chia tay đi.

- Vì sao nhất định phải bắt em chia tay chứ?

- Em không thấy mọi chuyện đang rối lên sao? Chị còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ chồng chị nữa. Dù chị tin Thanh Du nhưng con bé có đầy đủ động cơ để gây nên chuyện.

- Mẹ nói tin con nhưng lòng mẹ không tin con... tại sao mẹ lại thiên vị như vậy? Mẹ bắt con phải chia tay vì cô ta, tại sao anh ấy không yêu cô ta mà mọi người nhất định ép buộc bọn con chứ? Mẹ có nghĩ đến cảm xúc của con không? Mẹ yên tâm đi, nhất định con sẽ minh oan cho mình... con sẽ không thua cô ta đâu.

Thanh Du giật tay khỏi tay anh rời đi. Từ lúc vào viện, đối diện với ánh nhìn nghi ngờ của ông bà, bố mẹ khiến cô rất khó chịu. Nói không có bằng chứng đúng là rất khó tin nên thay bằng giải thích, cô sẽ đi tìm chứng cớ trả lại sự trong sạch của mình.

- Du... đứng lại

- Anh đừng đi theo em

- Anh nói em đứng lại...

- Em không đứng... em đang rất khó chịu... anh đừng đi theo em nữa.

Cô vùng chạy thật nhanh, biết anh đuổi theo cô càng chạy:

- Du...

Cô bị anh túm lại, chẳng khó khăn gì mà mang cô vác lên vai:

- Thả em xuống... anh làm gì vậy hả?

- Không thả... để xem em còn dám bướng không?

- Anh thấy ánh mắt mọi người không?

- Kệ họ, ai có mắt người ấy nhìn... em nhìn làm gì chứ?

- Nhưng em khó chịu... mọi người nghi ngờ em.

Đặt cô ngồi vào xe, anh ôm mặt cô nhíu mày:

- Sự nghi ngờ của mọi người sẽ không giết chết tâm can em mà chính bản thân em sẽ làm điều đó... em càng bấn loạn, càng hoảng sợ mọi người càng có cơ sở nói em làm. Vậy nên em hãy hiên ngang mà đối diện, anh sẽ là cột trụ đỡ sau lưng em... em ngã sẽ có anh đỡ... em nhớ lấy.

Anh đóng cửa xe rầm một cái, nhanh chân đi về phía ghế lái, khởi động xe rời đi.

- Anh... em vẫn không hiểu vì sao cô ta lại hại con mình? Vì sao đến lúc này cô ta mới nói ra chuyện anh và em yêu nhau chứ?

- Tất nhiên là để mọi người tạo áp lực với em, quay lưng với em... rõ thế mà còn hỏi.

- Em thấy đó chỉ là một phần thôi, không còn đứa bé chẳng phải cô ta không còn gì rằng buộc với anh sao?

- Không ăn được thì đạp đổ, cô ta bây giờ là như vậy?

Thanh Du không nghĩ đơn thuần là như thế? Chắc chắn cô ta đang giăng bẫy để che giấu hoặc để đạt được mục đích cao hơn nữa.

Sau khi đi ăn, về nhà anh tắm rửa xong thì mẹ Hường gọi điện thoại tới:

- Du... con bảo chú đến bệnh viện được không?

- Có chuyện gì sao mẹ?

- Cô Lan Anh tự tử... hãy bảo chú đến gặp cô một lát được không? Hãy khuyên nhủ con bé hộ cả nhà đi...

- Mẹ... con sẽ bảo anh ấy.

- Nhưng con đừng đến, nhìn thấy con lúc này chỉ khiến tâm trạng nó tệ hơn...

- Mẹ... con biết rồi ạ.

Vậy nhưng mặc cô khuyên, anh nhất định không đi. Bà và ông đều gọi điện, đến bố Việt gọi anh cũng không nghe máy rồi mọi người lại gọi cho cô. Cô buộc phải kéo anh đứng dậy đẩy đi:

- Em sẽ đi cùng anh được chứ? Em ngồi ngoài xe. Anh thử nói chuyện khuyên giải cô ta xem có bớt điên không?

Thế Quý vẫn không lung lay, anh lại ngồi xuống kéo cô ngồi trên đùi mình lười biếng dựa dẫm.

- Anh không muốn đi.

- Anh đến nói chuyện biết đâu cô ta mềm lòng mà lỡ phun ra cái gì thì sao? Anh hi sinh thân mình điều tra cho em đi. À nhân lúc không ai ở nhà, em về nhà tìm xem có gì quan trọng trong phòng cô ta không?

Anh lưỡng lự nhìn cô, vì ánh mắt van nài của cô mà anh miễn cưỡng đồng ý:

- Ừ, nào đứng lên anh đưa em về nhà nhưng phải cẩn thận đấy.

- Vâng, có gì em sẽ gọi báo anh.

...

Về đến nhà, Thanh Du không bật điện mà đi thẳng lên phòng cô ta đang ở. Vậy nhưng đen cho cô là phòng lại khóa cửa. Có lẽ, cô ta có gì giấu nên mới bảo mật như vậy. Nghĩ liều sẽ trèo vào từ ban công nhưng cô lại sợ độ cao thành ra không dám thử. Trong nhà, mẹ Hường sẽ có chìa khóa của các phòng, vậy nên cô đành nghĩ ra lí do nhắn cho mẹ:

"Mẹ ơi, cửa phòng con bị sập khóa mà con lại không mang chìa khóa theo, chùm chìa khóa cả nhà mẹ để đâu ạ?"

Cô không gọi điện thoại vì sợ mẹ đang ở cạnh cô ta. Nếu cô ta nghe được sẽ nghi ngờ nên nhắn tin là tốt nhất. Không thấy mẹ nhắn lại, cô đi lại trong nhà nghĩ cách, còn lên google tra cách mở cửa không cần chìa khóa nhưng cô xem mãi mà không học được gì cả. May mà cuối cùng mẹ cũng nhắn lại:

"Chùm chìa khóa mẹ để dưới ngăn kéo ở tủ bếp nhé! Con ở nhà đợi mẹ đừng đi đâu cả. Mẹ về ngay bây giờ đấy."

Từ bệnh viện mẹ đi nhanh sẽ chỉ mất 15 phút, vậy nên cô chạy như ma đuổi xuống bếp lấy chìa khóa. Mà một đống chìa như nhau biết mở cái nào... thử hết chục cái cũng gần hết thời gian. Cửa mở được, cô len vào, ấn chốt cửa khóa lại rồi bắt đầu tìm... trước mắt sẽ phải tìm thứ thuốc cô ta trộn vào đường và tìm giấy khám thai gần nhất.

Vậy nhưng từ túi xách đến ngăn kéo đều không có. Tiếng xe bố mẹ đã về đến nơi, tim cô nhảy lên đến cổ vì hồi hộp. Nếu bị bắt nữa chắc chắn cô sẽ không còn đường mà chối cãi. Đứng giữa phòng, cô bắt đầu giở chuyên ngành của mình ra đánh giá xem đồ quan trọng có thể giấu ở đâu? Lần nữa lật chăn, ga, đệm không có, gầm giường cũng không có, tủ quần áo là nơi kín đáo còn lại nhưng cũng không có... chẳng lẽ cô ta lại hủy luôn sổ và giấy khám thai:

- Du ơi... con về nhà sao không bật điện?

Cô đành phải ngưng tìm kiếm khi nghe thấy mẹ gọi, định rời phòng nhưng nghe tiếng chân mẹ nên không ra được nữa mà chui vào nhà tắm ngồi.

- Du ơi.... lạ nhỉ? Con bé này nó đi đâu rồi?

- Em lên sân thượng xem, con bé hay lên đấy ngồi.

Nghe tiếng bước chân không còn trước cửa phòng, cô rón rén tìm cách về phòng. Vì luống cuống nên cô đánh rơi hộp đựng giấy trong nhà vệ sinh, hộp giấy bật ra, ở bên trong lộ ra sổ khám thai cùng một lọ nhỏ chất bột màu trắng. Cô không dùng tay mình mà lấy găng tay có trong nhà vệ sinh nhón lọ thuốc bỏ vào lại hộp để tránh có dấu vân tay của bản thân. Cầm sổ khám thai lên, bên trong có ghi kết quả khám thai của cô ta.

- Em không thấy con bé đâu cả, anh gọi điện thoại cho con hộ em cái.

Nghe tiếng mẹ, Thanh Du vội vàng lấy điện thoại ra, mở chế độ máy bay trước khi bố gọi:

- Hay con bé ra ngoài làm gì rồi, nó tắt điện thoại.

- Thôi để em xuống nấu gì hai vợ chồng ăn rồi đợi con bé. Em đã dặn con ở nhà mà nó lại đi đâu rồi.

Tiếng bố mẹ nhỏ dần, cô mới mở điện thoại lên soi đèn pin để đọc kết quả.

"Kỳ kinh cuối cùng là ngày 3 tháng 2..."

Cô mở điện thoại lên kiểm tra thì nó vào mùng 10 Tết mà lúc xảy ra chuyện giữa cô ta và chú là mùng 4 Tết. Nếu như vậy sau khi lên giường với chú thì cô ta vẫn có kinh... nghĩa là cái thai không phải của chú. Cô ta muốn chú đổ vỏ, có thể vì như thế mà cô ta mới ra tay với con mình sau khi chú đòi xét nghiệm ADN. Bây giờ cần kiểm tra lọ thuốc kia là gì và phải lấy được vân tay trên lọ đó là của cô ta mới chứng minh được chính cô ta hại chết con mình.

Cô tìm kết quả siêu âm gần nhất nhưng không có, chỉ có duy nhất một tờ siêu âm vào ngày 5/3 khi ấy thai được hơn 4 tuần vậy còn kết quả mấy hôm trước cô ta đi khám đã để đâu?

Cô lấy điện thoại chụp lại kết quả lưu một bản còn bản gốc giấu vào người, ôm hộp giấy đựng lọ thuốc lò dò đi ra. Vừa chạm tay vào cửa định mở thì nghe thấy tiếng bước chân lên tầng, cô vội vàng lách người vào phòng đóng cửa lại, cất đồ đã tìm được đi. Đứng trước gương vò xù tóc tai, bước ra ngoài há miệng ngáp một cái:

- Mẹ về rồi ạ?

- Con ngủ trong phòng sao?

- Dạ vâng ạ, mẹ tìm con à?

- Sao lúc nãy mẹ không thấy con?

- Chắc con tắt điện ngủ nên mẹ không để ý thôi.

Mẹ không tra hỏi nữa mà cứ thở dài thườn thượt. Đôi mắt mẹ sưng lên chắc lại khóc rồi... cô nắm tay mẹ lắc lắc:

- Mẹ, con xin lỗi lại làm mẹ khóc rồi.

- Người cần xin lỗi là mẹ... mẹ nói chuyện với con được chứ?

- Vâng ạ.

- Con có muốn uống một chút không? Rượu ấy???

- Mẹ muốn uống sao?

Cô thấy mẹ như có chuyện gì rất quan trọng mà khó nói nên cứ sụt sịt như người bị cảm rồi hất ngược mái tóc dài gọn sang vành tai, bàn tay liên tục xoa mặt.

- Xuống nhà đi, mẹ có chuyện quan trọng muốn nói.

Ngồi bên bàn, Thanh Du chầm chậm rót rượu vào hai cốc đưa mời mẹ. Có lẽ, cô cũng chỉ nghĩ cho cảm xúc của cá nhân mình mà không để ý đến mẹ rồi. Vậy nên, cô sẽ ngồi nghe mẹ nói, sẽ tâm sự cho mẹ hiểu.

- Mẹ, con mời mẹ...

Tiếng chạm cốc vang vọng trong không gian vắng. Bố Việt đi xuống uống cùng một cốc rồi đi về phòng dành lại không gian cho hai mẹ con.

- Có phải con nghĩ mẹ thiên vị hay mẹ không yêu con không?

Cô không giấu giếm mà khẽ gật đầu. Mẹ cười khổ kể cho cô nghe:

- Ngày xưa bố Việt bị bỏ rơi từ nhỏ, lang thang khắp đầu đường xó chợ để kiếm cái ăn. Bố bị trẻ lớn hơn đánh cho bầm dập tím tái cả người. Chính ông nội con đã cứu bố trong một lần bố bị bọn nó trói lại buộc trên thành cầu giữa mùa đông giá rét. Bố bị ảnh hưởng tâm lí nên sinh ra hoảng loạn, tâm thần không bình thường phải điều trị mất hai năm. Có lẽ nếu không có gia đình cô Lan Anh thì bố đã không còn sống đến hôm nay. Cô Lan Anh thì chỉ nhất mực yêu chú mà bỏ qua rất nhiều cơ hội của đời mình. Vì vậy mà mẹ mới ủng hộ họ.

- Mẹ... trả ơn có rất nhiều cách mà? Anh ấy không yêu cô ta tại sao mọi người lại cố ép... cái gì cũng có thể ép nhưng không thể ép duyên đâu mẹ.

- Mẹ biết...

Những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, Thanh Du vẫn không hiểu vì sao mẹ lại đau lòng đến vậy?

- Mẹ... con yêu anh ấy khiến mẹ đau lòng vậy sao? Mẹ không muốn con hạnh phúc sao?

- Có mẹ muốn... nhưng...

- Vậy vì sao mẹ lại ngăn cản con?

Thu Hường lau nước mắt, hít một hơi thật dài nhìn Thanh Du nặng nhọc hỏi:

- Con có nhớ mẹ con vì sao mà mất không?

- Mẹ con thì liên quan gì ạ?

- Có... có liên quan... mẹ biết nói ra điều này rất nhẫn tâm với con nhưng sớm muộn gì con cũng sẽ phải đối mặt. Người gây tai nạn cho mẹ con chính là Thế Quý... nó vội vàng mang Tú Anh đi cấp cứu nên đã tông vào mẹ con đấy.

Cốc rượu trên tay Thanh Du rơi xuống bàn, rượu bắn tung tóe, chiếc cốc lăn một vòng rơi xuống đất "choang" một tiếng, những mảnh thủy tinh tách ra nằm rải rắc trên sàn nhà giống như lòng cô cũng vỡ tan. Cô cười khổ lắc đầu:

- Mẹ nói dối... mẹ đang cố nói dối con...

- Du à, chính mẹ là người mang tiền đến nhà con hòa giải, chính mẹ đã dùng tiền để mua chuộc người thân của con không kiện em trai mẹ...

- Không đúng... con không tin...

Cô vùng đứng dậy nhưng mẹ níu lại:

- Du... nghe mẹ đi... mẹ làm những chuyện này là muốn tốt cho con thôi.

- Con hỏi mẹ, anh ấy có biết không? Anh ấy có biết người bị tai nạn là mẹ con không?

Thu Hường gật đầu. Thanh Du cười thành tiếng rồi lại khóc ấm ức:

- Tại sao anh ấy lại không nói với con? Sao mẹ cũng giấu con?

- Mẹ xin lỗi... xin lỗi con.

Nhấn Mở Bình Luận