Lọc Truyện

Duyên Hay Nghiệt, Cốt Chỉ Một Chữ Ái

Phiên ngoại: Trảo chu.

Ai nói hoàng thất thì sẽ không có lễ trảo chu nào. Nghi lễ này còn được tổ chức một cách hết sức chu đáo là đằng khác.

Hàn Băng cùng Hạ Mẫn đứng chỉ chỉ trỏ trỏ cái này cái kia, kêu hai hài tử nhặt đồ mình thích. Nhưng hai đứa cứ như vậy bò qua bò lại không chịu cầm lấy thứ gì. Mỗi thứ chúng chỉ cầm lên ngửi ngửi một chút rồi thả xuống.

Hai người đã quyết định nhi tử kêu Hàn Thịnh, nhi nữ kêu Hàn Kì. Chúng cũng tính là hai cái tên dễ nghe đi.

“Hàn Thịnh qua đây, nhặt thứ này.” Hàn Băng đưa lệnh bài vào tay nhi tử. Nó cầm, nhìn nhìn một lúc rồi ném đi không thương tiếc.

“Hàn Kì, qua đây.” Hạ Mẫn bên cạnh cũng phụ họa đưa đến một chiếc gương. Nó cầm cầm, ngắm mình trong gương một lúc, lại ngẩng lên nhìn Hạ Mẫn rồi trả lại đồ vào tay hắn.



“Ta chịu thua. Hai đứa nhỏ thật kì quái.” Hàn Băng ngả lưng xuống gường nói một hơi.

Hạ Mẫn ngồi xuống cạnh y ra sức lay. “Dậy, dậy đi. Hai đứa vẫn chưa chọn xong.”

“Mất nguyên cả buổi sáng rồi đấy Mẫn Mẫn.”

“Tiểu tặc, ngươi có dậy không thì bảo.” Hắn nghiến răng, véo cho y một cái vào tay.

“Ay… A… Ta dậy… Ta dậy.”

“Hừ.”

Bỗng ngoài cửa truyền đến bước chân, Hàn Minh lại gần giường. “Cha, phụ thân, con đến trễ.”

“Không sao, Chiêu nhi, giúp đệ muội con chọn đồ đi.” Hàn Băng phẩy phẩy tay.

“Vâng, cha.” Nó lại gần nhặt lên ngọc tỷ bằng gỗ đưa cho Hàn Thịnh. “Tiểu Thịnh xem cái này đẹp không?”

Nó chưa biết nói nhưng nước miếng đã chảy dòng trên áo, lao lại phía Hàn Minh.

Hàn Băng cũng bật người dậy theo dõi. Nhưng nhi tử thứ hai này của y không bắt lấy ngọc tỷ giả đó mà lao qua ôm chân Hàn Minh.

“Tiểu Thịnh, buông ca ca đi lượm đồ nào.” Hàn Minh xoa đầu nó.

Nó ngẩng đầu, nhe ra chiếc răng cửa thị uy, thà sống chết không buông

Này… Hạ Mẫn cùng Hàn Băng hai người nhìn nhau không thốt lên lời.

Bỗng phía sau, một tiểu hài tử bốn tuổi đi đến, tay cầm theo cây kiếm gỗ. “Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế.”

“Bình thân.” Hàn Băng nâng hài tử dậy.

Hàn Kì ở phía sau bỗng chốc nước miếng tuôn trào, nhìn chằm chằm vị ca ca kia thích thú, rồi dùng bốn chi bò lại. Thấy ánh mắt của tiểu muội, Hàn Minh hô lên. “Lâm Nhạc là của ca ca.”

Hạ Mẫn cùng Hàn Băng lần nữa ngạc nhiên nhìn nhi tử.

Hàn Kì cứ như vậy lao đến, dùng hai tay nhỏ bé ra sức quặp lấy… cây kiếm gỗ.

Này… Hạ Mẫn bất động liếc Hàn Băng… Hãy nói đây là mơ đi.

Bạn phát hiện ra bạn viết hiện đại tốt hơn. (qua mấy cái fic) vậy nên bạn sẽ viết bộ hiện đại của hai anh này. Đăng bởi: admin
Nhấn Mở Bình Luận