Lọc Truyện

Đường Chuyên

Một phụ binh bên cạnh lấy thố bố ra đưa cho Vân Diệp, là tấm vải rộng bốn ngón tay, cứng ngắc, giống như là rong biển, đen xì xì có mùi chua chua. Trời ạ, Vân Diệp kêu lớn, đám người này miệng cứng tới mức nào mới ăn nổi thứ thức ăn này chứ? Chẳng trách Trương Thành thấy mình phung phí muối lại tức như thế, nghe mình đồng ý dạy cách làm muối mà mừng phát khóc, một hán tử cứng cỏi mà khóc như đứa bé trong nôi, còn không cho ai khuyên, ai khuyên là đánh. Thôi vậy, làm muối thì làm muối, có thể giúp được bọn họ là chuyện tốt.

Vân Diệp ngáp một cái dài, mệt mỏi suốt một tháng qua cứ như trừ trong xương chui cả ra, dưới thân trải thảm dày, nằm gần đống lửa, nghe hai phụ nhân líu ríu cười nói sửa quần áo cho mình, cảm giác an toàn lâu chưa có bao phủ toàn thân, dựa vào Vượng Tài ngủ say tít.

Khi mặt trời sắp ló rạng, Vân Diệp quen dậy sớm đã thức giấc, đêm qua ngủ say hoàn toàn xua đi mệt mỏi, vươn vai một cái, nghe xương khớp kêu răng rắc, xem ra còn có thể dài thêm được, nếu không chỉ cao có 1m6 thì uất chết mất.

Trương Thành tựa hồ cả đêm không ngủ, đứng ở bên đường nhìn chăm chăm về hướng Lan Châu như hòn vọng phu. Hai phụ nhân đang nấu cháo, thấy Vân Diệp tỉnh dậy đang vặn mình, che miệng cười trộm, Vân Diệp mới phát hiện vải quấn hông tụt rồi, vội che hạ thể cười hăng hắc. Phụ nhân lớn tuổi hơn lấy mấy bộ quần áo đi tới cười nói:

– Còn xấu hổ nữa, đứa con đầu tiên của nô gia nếu lớn lên thì còn nhiều tuổi hơn công tử, tiểu lang quân thử y phục đi, nếu không vừa người thì nô gia lại sửa.

– Cám ơn hai vị tỷ tỷ, vất vả quá.

– Cám ơn nữ nhân làm gì, chỉ biết có may may vá vá, đây là bổn phận của nô gia mà.

Vân Diệp xem đống y phục, khố thì nhận ra được, còn cái gì đây? Sao còn có cả váy? Nút ở đâu? Chỗ nào cũng thấy giải với rút, hay là đi tất trước? Cái đống y phục này chính là trang phục đời Đường nổi tiếng, y phục buộc từ phải qua trái, đây là văn minh đặc trưng người Hán, còn mặc từ trái qua phải như Vân Diệp thì thuần túy là dấu ấn của người man mọi. Nhìn mấy thứ này Vân Diệp phì cười ra tiếng, 1.3 tỷ dân của nước cộng hòa sau này đều là người chưa khai hóa. Nếu như thời sơ Đường người bắt được một dã nhân vô chủ, chính là người ngoại tộc thì chúc mừng ngươi, hắn là tài sản riêng của ngươi rồi, chẳng khác gì bắt một con lợn rừng.

– Nhìn là biết người hưởng phúc, ngay y phục cũng không biết mặc, hưởng phúc đến thành tội rồi.

Tên Trương Thành này khả năng có tâm lý thù nhà giàu, thấy hai phụ nhân mặc y phục cho Vân Diệp, tỏ ra rất bất mãn với hạng chân tay không mó tới cuốc, ngũ cốc chẳng phân biệt nổi này:

Hai phụ nhân đẩy Trương Thành đi, nhìn Vân Diệp từ trên xuống dưới, vỗ tay kêu:

– Oa, đúng là chàng thiếu niên anh tuấn, chẳng biết đại hộ sinh con thế nào, ai cũng anh tuấn vậy sao?

Vân Diệp nghĩ, hỏi ta sao? Ta biết thế quái nào được? Ta mới thấy được ba mấy người ở Đại Đường thì có ở đây hết rồi.

Lúc này có tiếng huýt sáo, tiếu binh hét lớn:

– Có kỵ binh tới, chừng 20 kỵ.

Vừa hét xong thì tiếng vó ngựa rầm rập truyền đến.

Trương Thành từ cây khô bên đường nhảy xuống, tóm lấy Vân Diệp ném cho hai phụ nhân, hét to:

– Kết trận.

Chỉ thấy ba mấy đại hán nhanh chóng lấy xe lương quây thành chướng ngại, thương thủ đứng trước, đao thủ phía sau, Trương Thành đứng ở giữa đội, còn có hai đại hán đứng vòng ngoài, mặt đất phía trước cắm mười mấy mũi tên, chuẩn bị sẵn sàng tấn công. Hai phụ nhân kéo Vân Diệp chạy vào rừng, Trương Thành còn quay lại hét:

– Nấp cho kỹ, không được ra, có chết hết cũng không được ra.

– Các huynh đệ, không cần nói nhảm thêm nữa, nếu như người Khương tới, mấy chúng ta cầm cự được bao lâu thì cầm cự, bảo vệ Vân ca nhi mới là hàng đầu, các huynh đệ chúng ta còn đang đợi muối đáy, xe lương bỏ cũng được, chỉ cần cậu ấy tới được chỗ giáo úy đại nhân là chúng ta thắng rồi.

Nghe những lời này máu nóng từng trận dồn lên đầu, Vân Diệp cầm xẻng muốn xông ra ngoài, hai phụ nhân ấn chặt y sau cây, không cho y đi, trên quan đạo bụi đất mùi mịt, chỉ thấy được bóng đen thấp thoáng cuốn tới như cuồng phong. Đây chính là uy lực của kỵ binh sao? Tim Vân Diệp đập dữ dội, tai ù cả đi, toàn là tiếng vó ngựa, đôi tay nắm chặt xẻng cũng ướt đẫm.

Ở chỗ rẽ có một con tuấn mã màu hạt dẻ phóng tới như ánh chớp, trên ngựa một vị trang hán mặc khôi giáp cầm trường mâu, xông tới trước trận, kéo cương trong tay, con tuấn mã hí dài, vó trước dựng đứng đạp trên không mấy cái, chỉ nghe tiếng hô:

– Trương Thành ở đâu?

– Là giáo úy đại nhân.

Hai phụ nhân buông tay, Vân Diệp bị bẻ khuỷu, chắc là tím hết rồi, đau chết người, ngồi bệt xuống đất, thấy hai phụ nhân cuống quít đi giày cho mình. Vân Diệp tức thì đỏ mặt tía tai, mất mặt quả thể, không ngờ chạy mất giày, trong lòng đầy phấn nộ với vị giáo úy, không gây ra động tĩnh lớn như thế thì chết à?

Trương Thành lật đật chạy tới chỗ giáo úy thì thầm giải thích gì đó còn chỉ trỏ về phía Vân Diệp, cái mặt rất thô bỉ.

Sửa lại y phục, Vân Diệp chắp tay làm động tác tự thấy vô cùng văn nhã với giáo úy đại nhân:

– Tiểu dân Vân Diệp ra mắt giáo úy.

Viên giáo úy đó nhìn y chằm chằm, nhìn tới mức khiến toàn thân Vân Diệp thiếu tự nhiên, cho rằng mình ăn mặc có gì không ổn, đang do dự có nên bảo người xem lại không, vừa rồi vội quá khó tránh khỏi có sơ xuất. Nhưng chỉ thấy giáo úy kia rất vô lý chỉ mình hỏi Trương Thành:

– Cao nhân ngươi nói chính là người này?

Trương Thành vội gật đầu, viên giáo úy đùng đùng nổi giận, giơ chân đạp Trương Thành ngã lăn ra đất, quyền ra như mãnh hổ xuống núi, cước tới như giao long rời biển, vừa đánh vừa chửi trong tiếng cầu xin của Trương Thành:

– Chó má, chuyện bao người không làm được, ngươi lại lấy thằng oắt con ra lừa lão tử, lão tử đánh chết ngươi trị cái tội báo cáo láo quân tình.

****! Bị người ta xem thường rồi, Vân Diệp lòng giá lạnh, trăm ngàn năm qua, bất kể thời thế biến đổi thế nào, dù có bị ném lên sao Hỏa, tính khí của đám làm quan vẫn y như cũ, tự cho mình là đúng, tự nghĩ mình thông minh, cái thứ này chẳng lẽ cũng di truyền?

Thái độ của viên giáo úy làm Vân Diệp mất đi hứng thú làm bất kỳ chuyện gì, bỏ đi, mình vốn chỉ là một tấm bèo trong cõi đời này, quản chuyện vụn vặt làm gì? Nghĩ tới đó lấy ba lô trên lưng Vượng Tài xuống, chia bản thân một chút, chỗ còn lại đặt vào tay phụ nhân đang run lẩy bảy, vác ba lô dắt Vượng Tài đi ra ngoài.

Trương Thành đang lăn lộn dưới đất né đòn, thấy Vân Diệp muốn đi, bò tới ôm lấy hai chân Vân Diệp:

– Công tử, cậu không đi được, cậu hãy thương lấy đám người chúng tôi.

Khóc tới nước mắt nước mũi đầm đìa, rống lên với tên giáo úy:

– Đại nhân, tiểu nhân dám dùng đầu bảo đảm, Vân công tử nhất định lấy được muối ăn từ trong muối mỏ.

Nhìn Trương Thành dưới chân, lửa giận trong lòng Vân Diệp không khống chế được nữa, đá hắn ra, sải bước tới chỗ viên giáo úy:

– Xin lỗi Trương thúc đi, nếu không ngươi có chém đầu ta cũng chớ mong biết được cách lấy muối.

Nói xong lạnh lùng nhìn hắn.

Viên giáo úy bình tĩnh lại, chậm rãi nói:

– Nửa đêm canh ba có hai quân sĩ dùng khoái mã về thành, nửa đêm gõ cửa, đây là chuyện lần đầu có từ khi ta thủ vùng Lũng, dùng giỏ treo đưa hai người đó lên tường thành mới biết có người lấy được muối ăn từ trong muối mỏ, bản giáo ủy liền bẩm với đại tướng quân ngây trong đêm, đại tướng quân mừng khôn tả. Nếu như cách này mà thành, không chỉ trong quân không thiếu muối nữa, dẹp loạn người Khương cũng có thể, thậm chí đem muốn bán cho Thổ Cốc Hồn, bọn họ và Thổ Phồn đánh nhau cũng chỉ vì muối và thôi. Như thế có thể khiến họ thành phiên dậu của Đại Đường ta, vì thế đêm khuya ta rời thành, chạy nhanh tới đây, nhưng gặp một thằng nhóc, bản giáo úy sao mà không giận? Trương Thành báo láo quân tình tội không thể tha, chỉ hi vọng đại tướng quân thấy ta xử phạt hắn rồi có thể tha cho hắn tội chết, ngươi còn dám mạnh miệng.

 

Mắt Vân Diệp bớt lạnh, tên này tuy đáng ghét, nhưng lòng dạ không xấu, biết bảo vệ thủ hạ, xuất thân nhà tướng cũng không thiếu thủ đoạn, nhưng thái độ không coi ai ra gì của hắn khiến Vân Diệp cực kỳ khó chịu.

– Trương Thành có ân với ta, ngươi đánh thúc ấy, bất kể vì nguyên nhân gì cũng không thể khiến ta nguôi giận. Ta đánh cược với ngươi, nếu không lấy được muối, Vân Diệp dâng đầu lên, nếu như ta lấy được, ngươi để Trương Thành đánh ngươi một trận không được đánh trả.

Viên giáo uy ngớ ra một lúc rồi nói dứt khoát:

– Cứ theo ý ngươi, nếu không lấy được muối, bản giáo úy đích thân chặt đầu ngươi làm trọn lời thề.

Vân Diệp cười ha hả, không thèm để ý tới bộ mặt đáng ghét đó, xoay người đi tới bên Trương Thành, kiểm tra qua thấy hắn không có gì đáng ngại liền yên tâm. Trương Thành mặt thâm tím còn nhe răng cười với y.

– Cái ta cần đâu?

– Nửa canh giờ là có.

– Vì sao vậy, đất Lũng không thiếu muối, mỏ muối không khó tìm, các ngươi chưa bao giờ nghĩ cách lấy muối ăn từ trong đó à?

– Muối mỏ có độc.

– Rắn độc cũng có cách giải độc, chẳng lẽ không giải được độc của muối mỏ?

– Chẳng lẽ cho binh sĩ ăn muối một lần rồi giải độc một lần?

Vân Diệp nghe thấy đáp án này thiếu chút nữa té ngã, dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn viên giáo úy oai phong. Quyết định không cùng hắn tham khảo vấn đề dín líu tới khoa học nữa, khác gì làm tổn thương bản thân.

Xe ngựa đã tới, vật tư rất phong phú, trừ sàng chế muối, còn có chùy sắt, xích sắt, vải, than, thùng, nồi, thậm chí có cả năm bộ máy mài cầm tay. Kiểm tra kỹ lưỡng xong, vật dụng cần thiết không thiếu gì, Vân Diệp quay sang nhìn giáo úy, cười tủm tỉm:

– Muối, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi, ta thấy trí thông minh của ngươi rồi, tin rằng sau này ngươi còn có rất nhiều việc cần tới ta, con người ta cũng không nhỏ nhen gì, nếu như sau này có chuyện cần ta, phải để Trương Thành đánh một trận, mỗi việc đánh một lần không phân biệt chuyện lớn nhỏ.

Viên giáo úy ngăn cản đám thuộc hạ nổi giận, chắp tay nói:

– Giờ ta hơi tin ngươi có thể chế ra muối ăn rồi, chỉ cần các huynh đệ không thiếu muối nữa Trình mỗ bị một trận đòn có là gì, bản quân hi vọng ngươi thắng.

Đi dọc theo sông chưa tới năm dặm liền có một mỏ muối, Trình giáo úy mang theo 300 người, ai nấy đều là tráng hán vạm vỡ, đường khó đi, xe lớn không qua được, mỗi người vác một phần vật tư mang đi. Vân Diệp và hai phụ nhân dẫn Vượng Tài đi ở giữa, chưa tới một cánh giờ liền tới chỗ lấy muối. Trình giáo úy hạ lệnh một tiếng, mảnh đất bằng phẳng rộng hai mẫu được dọn ra, bố trí doanh trại, sắp đặt khí giới xong, liền nhìn Vân Diệp.

– Giáo úy đại nhân thần lực kinh người, hay là lấy cho một ít muối được không?

Sức lao động thế này Vân Diệp thấy không dùng thật tiếc:

Trình giáo úy nén giận cầm chùy sắt lên vung hai phát, một cục muối lớn lăn xuống.

– Nhìn cho kỹ quá trình, ta chỉ làm một lần.

Vân Diệp không thèm để ý tới anh mắt giết người của đám binh sĩ, lấy búa nhỏ cẩn thận đập muối mỏ ra thành hạt nhỏ, ước chừng 10 cân, gọi Trương Thành tới, cho muối mỏ vào trong máy xay, Trương Thành dùng tay xay máy, bột phấn màu nâu từ trong máy mài đá từ từ tràn ra, Vân Diệp cho vào trong thùng, thêm nước, dùng gậy gỗ quấy đều cho tan hết, đợi dung dịch bão hòa, liền đổ vào một thùng gỗ đã bọc hai lớp vải, không bao lâu trên vải toàn là cặn màu đen. Bỏ vải đi, màu nâu trong thùng nhạt hơn, nhưng tạp chất vẫn còn rất nhiều, lại tiếp tục lọc qua một thùng bốn lớp vải, để lại chất lòng màu hồng nhạt.

Vân Diệp tính tạp chất vậy là đã sạch, nên tẩy độc rồi, lấy một cái phễu thật lớn, bảo Trương Thành nghiền nhỏ than, Trương Thành còn chưa làm thì Trình giáo úy đã nghiền than trước rồi, đoán chừng màu sắc chất lỏng biến đổi cho hắn thêm niềm tin. Vân Diệp lấy bốn lớp vải bọc lấy than cho vào phễu, chèn thật chặt, kiếm cái khung cố định phễu ở đó, đổ dung dịch vào, chẳng bao lâu chất lòng màu xanh nhạt từ từ chảy ra, lấy thử một ít, không tệ, chỉ có vị mặn, không có vị chát, trong quá trình này tuy tổn thất ít muối, nhưng có thể đảm bảo muối đun lên chắc chắn ăn được. Dựng bếp cho muối vào đun, lúc này mới đứng dậy, lưng mỏi nhừ, làm muối chẳng dễ dàng.

– Có được không?

Trình giáo úy nhìn nồi bốc khói run run hỏi:

Vân Diệp giờ hiểu muối ở Đại Đường lợi nhuận đáng sợ thế nào, người xưa nói, mang ngọc thành tội, nếu không truyền ra, e thành họa hàng đầu, con người không nên quá tham, hiện giờ không cần lo nữa, không khéo còn được thưởng. Trình giáo uy lúc này e rằng đã quên chuyện phải ăn đòn.

– Có thể được không, trừ được độc sao? Muối đun ra còn tốt hơn cả muối ta ăn, không khác gì muối Thanh cả.

Trình giáo úy run run, muối Thanh không phải là để ăn, mỗi ngày dùng một tẹo để xúc miệng, ít nhất phải 500 đồng một cân, nhà hắn cũng tính là nhà phú hào rồi, mà muối Thanh chỉ có mấy chủ nhân là được dùng.

Hơi nước trong nồi dần bay hơi hết, dưới đáy để lại lớp màu xanh, bỏ củi đi hạ nổi xuống, Vân Diệp cạo một ít cho vào miệng:

– Ưm, không tệ, đây mới là muối, Trương thúc, ném cái thứ muối của thúc xuống sông đi.

Không đợi Trương Thành nếm thử, Trình giáo úy lấy móng tay cạo một miếng muối lớn cho vào miệng, dù mặt tới méo mặt cũng không nỡ nhổ ra. Những quân sĩ khác thấy phương pháp này có hiệu quả ùa tới vách muối như ong, không dùng búa mà vung đao chém, Trương Thành càng điên cuồng.

Trình giáo úy định nói chuyện với Vân Diệp, nhưng thấy y liếc xéo mình, thầm nhủ :” Tên tiểu tử này quả nhiên nhỏ nhen, có điều người có tài đều thế cả, trước đó ta lỗ mãng mất rồi.” Nghĩ tới đó chắp tay lại:

– Công tử đại tài, Trình Xử Mặc kính phục, trước kia bản quan có mắt không tròng, mong công tử bỏ qua cho chỗ vô lý, còn về đánh cược, Lão Trình này sẽ trả, Trương Thành, xéo qua đây.

Nói rồi cởi giáp mũ trụ xuống.

Vân Diệp lúc này mới phát hiện ra tên chết tiệt này chỉ mười sáu mười bày, là võ tướng, thường ngày hắn rèn luyện gân cốt, vóc người hùng tráng, nhưng cái mặt non choẹt thì rõ ra đó. Trương Thành lề mà lề mề đi tới bên này, Vân Diệp nhìn mà phát bực, đẩy hắn tới bên cạnh Trình Xử Mặc:

– Đánh hắn đi.

Trình Xử Mặc đứng thẳng lưng, chân vững vàng, phong phạm cao thủ. Trương Thành rụt rè đi vòng quanh Trình Xử Mặc, chốc một đấm, nhát một đấm, thi thoảng ra sức quào một cái, nhưng không chạm vào người Trình Xử Mặc. Trình Xử Mặc chắc cũng đợi tới sốt ruột rồi:

– Con mẹ nó có đánh hay không hả? Không đánh lão tử đánh ngươi.

Trương Thành chân nhũn ra quỳ xụp xuống, nước mắt nước mũi ròng ròng:

– Giáo úy cứ đánh tiểu nhân đi, tiểu nhân không có gan đánh ngài.

Vân Diệp nghe câu này mà điên tiết, hận không thể lấy xẻng chôn luôn tên này, thôi bỏ đi, chênh lệnh địa vị đẳng cấp ngấm vào trong huyết mạch mấy nghìn năm, không phải có thể khắc phục. Trình Xử Mặc đi về phía Vân Diệp, nói với Trương Thành:

– Là ngươi không đánh nhé, không phải ta quịt nợ, nói cho rõ tránh hỏng thanh danh của ta.

Rồi mới hỏi Vân Diệp:

– Huynh đệ, sao ngươi biết cách này?

– Ân sư dạy.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận