Lọc Truyện

Đường Chuyên

Trình Bùi Thị đỡ lấy lão phu nhân đang lảo đảo, bên cạnh có nha hoàn nhanh trí đã bê ghế tới. Vân lão phu nhân lật đi lật lại tấm mộc bài trong tay, giống như nhìn thấy trâu báu tuyệt thế, lòng vốn như tro tàn, tích tắc nhìn thấy tấm mộc bài này, chua xót trong mắt bị quét sạch, Vân gia chỉ cần có nam đinh còn sống, hương hỏa chưa tuyệt là bà đã có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông rồi, hai nha đầu có chỗ dựa, mình có chết ngay cũng ngậm cười nơi chín suối.

– Trình phu nhân, chủ nhân của mộc bài ở đâu, vì sao không tự mình tới?

Sau niềm vui bất ngờ, trong lòng Vân Hà Thị nổi lên nghi vấn:

– Diệp ca nhi nay ở trong đại quân Tả Vũ Vệ đất Lũng, không có quân lệnh không dám tự ý về kinh. Chúc mừng lão phu nhân, tôn nhi của người là bậc nhân kiệt, chỉ mới 15 tuổi đã được phong Bình An huyện nam, chức thư ký tham sự hành quân chiến trùng phủ Lan Châu, quan viên tòng thất phẩm, chuyện này là do triều định điều tra nguyên quán của quan viên mới phát hiện lão phu nhân và Diệp ca nhi là thân thích. Diệp ca nhi vốn tưởng mình là cô nhi, từ nhỏ được ân sư nuôi dưỡng không biết có người thân trên đời, quan trên đem tin tức mọi người còn sống nói cho cậu ấy, không ngờ mừng tới thổ huyết, tỉnh lại rồi liền sai người dùng khoái mã về kinh phó thác thiếp thân tìm kiếm tung tích, thiếp thân nghe ngóng mãi mới tìm được tới lão phu nhân, ở đây còn có thư của Diệp ca nhi.

Vân lão phu nhân nhận lấy thư, mở ra, thấy toàn chữ viết nhỏ nhắn không biết dùng thứ bút gì viết thành, nhìn rất lạ song không khó coi, thậm chí có vài phần mỹ cảm, viết ngang từ trái sang phải chứ không viết dọc từ phải sang trái như người khác, Vân lão phu nhân có dằn cảm giác không thuận lắm để thong thả đọc.

Vân Diệp trong thư viết lai lịch của mình, đương nhiên là lai lịch bịa đặt, vì tăng thêm độ tin cậy nhấn mạnh mình do ân sư nhặt được trong lúc Trường An hỗn loạn, mộc bài khi đó đeo trên người là thứ duy nhất chứng minh thân thế. Ân sư nhặt được mình xong tìm không thấy người Vân tộc, cho rằng loạn thế sắp tới, dẫn mình còn ở trong nôi rời Trường An, ẩn cư hoang nguyên đất Lũng, tới đầu tháng 5 ân sư từ bỏ nhân gian, mới nhờ người tìm lại cha mẹ.

Đọc tới đó Vân lão phu nhân nước mắt đầm đìa, nói:

– Còn có thể là ai được? Cháu là đứa bé của Lão Đại, người mẹ khổ mệnh của cháu vì cứu mạng cháu sau khi sinh cháu được ba ngày bế cháy chạy khỏi Vân phủ, phụ thân cháu vì cứu mạng cháu mà bị chém chết, ta ôm phụ thân cháu trơ mắt nhìn nó chết trong lòng. Lão thân vốn cho rằng mẹ yếu con thơ không thể sống được trong sự truy bắt của đám lang sói, không ngờ ông trời có mắt, cháu là cái mầm cuối cùng của Vân gia.

Cúi mình bế Nhị Nha lên vừa ôm vừa hôn, làm tiểu nha đầu chẳng biết làm sao, đôi mắt đen chớp chớp nhìn nãi nãi.

– Đây là tiểu thư trong phủ phải không, trông xinh quá, mấy năm nữa không biết bao thiếu niên tài tuấn tranh nhau tới đặt sính lễ ấy chứ.

Trình Bùi Thị bẹo má tiểu nha đầu, thuận tay đem khóa ngọc lục bích đeo lên cổ Nhị Nha, lại bế Đại Nha lên, lão phó đứng bên cạnh mở chiếc hộp gấm ra, bên trong có vòng tay màu trắng. Trình Bùi Thị lấy vòng tay lồng vào tay Đại Nha, vòng hơi lớn, bà cười:

– Hiện giờ thì rộng, mấy năm nữa là vừa rồi, lão phu nhân có tôn tử, tôn nữ thế này thật là có phúc.

Vân lão phu nhân sinh ra trong nhà đại phú quý, thấy không biết bao nhiêu trâu báu rồi, quà ra mắt Trình Bùi Thị tặng hai tiểu nha đầu đều là ngọc thạch cực phẩm hiếm có, vốn định ngăn cản, nhưng trong thư Vân Diệp nói rõ rồi, ý tốt của Trình gia không tiện từ chối. Vân lão phu nhân hiện cảm khái giờ chết cũng thỏa mãn rồi, Vân gia mình nghèo khó suy vong rồi người ta còn mưu đồ gì nữa, Diệp Nhi nếu không phải là tôn tử của Vân thị thì với tước vị của y, muốn chiếm đoạt Vân gia có tốn chút công sức gì. Vả lại trong thư Diệp Nhi nói, chẳng may bản thân không phải người Vân gia cũng sẽ nuôi dưỡng cô nhi quả phụ của Vân gia suốt đời, bảo người Vân thị cứ yên tâm tới đất phong của y, y đã mời Trình gia giúp họ xây dựng nhà cửa, sau này sẽ không còn người của Vân thị bị ức hiếp nữa. Nghĩ tới đó lòng lão phu nhân ấm áp, nói với Trình Bùi Thị:

– Trong nhà đơn sơ, nhưng khách tới vẫn mời được cốc nước mát.

Đi vào nhà trong, Trình Bùi Thị bùi ngùi không thôi, vách tường như muốn sập tới nơi, nóc nhà thì thấy được cả trời, trong mái nhà tranh nhỏ hẹp chỉ có một cái giường, một cái máy dệt mà thôi, trên cái bàn dùng đất đắp lên đặt ba cái bát lớn, bên trong là thứ cháo loãng tới soi gương được, lòng ảm đạm :” Lão phu nhân lại khổ tới thế này sao?” Ngẩng đầu nhìn thấy trên tường treo sáu bức tranh, phía dưới sáu bài vị, liền cúi người bái một cái. Vân lão phu nhân ở bên đáp lễ:.

– Mấy vị này là nam đinh đã mất của Vân gia sao?

Vân lão phu nhân đáp phải, Trình Bùi Thị lại hỏi:

– Không biết vị nào là tiên tổ của Vân ca nhi?

Lão phu nhân cười mà không đáp, chỉ nói:

– Không biết có người đã gặp được Diệp ca nhi ở đây không, lão phụ nhân cho rằng Diệp ca nhi tám phần là con của trưởng tử lão phụ.

Trình phu nhân quay người bảo nha hoàn gọi người, chẳng bao lâu có mấy tráng hán đi vào, khom người thi lễ với Trình phu nhân.

– Mấy người các ngươi đã gặp Vân tước gia, có còn nhớ tướng mạo của tước gia không?

Trình Đông chắp tay đáp:

– Bẩm phu nhân, tước gia dùng lễ hiền đối đẽ kẻ dưới, bọn tiếu nhân ở bên tước gia rất vui, tiểu nhân nhớ kỹ tướng mạo của tước gia.

– Nếu đã thế các ngươi nhìn tranh trên tường, có vị nào tướng mạo gần giống tước gia không?

Bốn hán từ đồng loạt chỉ vào bức tranh thứ năm, bẩm báo:

– Phu nhân, bức tranh này gần như không khác gì tước gia, chỉ khác tuổi.

– Phải rồi, phải rồi, đó là đại nhi tử của lão phụ năm 25 tuổi, Diệp ca nhi năm nay chỉ mới 15 tuổi, niên kỷ chênh mười tuổi, tướng mạo tất nhiên hơi khác, đáng thương cho đứa con dâu của lão phụ, đêm khuya lạnh lẽo ôm con bỏ chạy, đứa nhỏ được ân nhân cứu đi, nhưng tung tích của nó không rõ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Thấy nãi nãi khóc, hai tiểu nha đầu cũng ôm bà òa khóc. Trình Phu nhân cũng khóc một lúc, nhớ lại nhiệm vụ của mình mới lau nước mắt nới:

– Lão phu nhân kiềm chế bi thương, đây là ngày đại hỉ, thiếp thân nghe bệ hạ đã hạ chỉ, giải trừ nô tịch cho người mang nô tịch của nô gia, tiện tịch thì thành sĩ, tới phủ Bình an huyện nam, tin rằng không bao lâu, vãn bối của lão phu nhân sẽ tề tụ, đợi Diệp ca nhi từ Lũng về, cả nhà tụ họp vui vẻ. Sau này chỉ có ngày tháng tốt lành thôi, nên vui mừng mới đúng, nếu không Diệp ca nhi về thấy sức khỏe lão phu nhân suy sụp, lão phu nhân bảo thiếp thân phải đối diện với cậu ấy thế nào.

Sau khi đám Trình Đông cùng chỉ vào tranh đại nhi tử của mình, chút lo lắng cuối cùng của Vân Hà Thị cũng tan biến, toàn thân được hạnh phúc lớn lao bao phủ, cười gật đầu với Trình phu nhân, đó đúng là trưởng tôn của mình rồi, nó đem theo vinh diệu tột cùng trở về, nó tới đỉnh cao mà bậc cha ông của nó không đạt được, mười lăm năm khổ nạn của Vân gia không uổng phí, đám người khinh nhờn Vân gia, ức hiếp Vân gia, xỉ nhục Vân gia hãy xem đi, tôn tử của lão phụ về rồi, các ngươi sẽ bị trừng phạt, nhất định sẽ bị trừng phạt.

 

Vân lão phu nhân mang hai đứa cháu gái nhỏ tuổi ngồi xe ngựa của Trình gia được hộ vệ vây quanh đi chuộc về những đứa bé gái khác mà Vân gia bán cho người ta làm tỳ nữ, mỗi khi thấy một đứa bé được chuộc về bình an, nụ cười trên mặt lão phu n hân lại thêm một phần, tới khi cả sáu đứa trở về, lão phu nhân cười híp mắt, ôm đứa này, thơm đứa kia, đều là thịt trong lòng của bà cả, kiểm tra xem có đứa nào bị thương, bị phạt không, nếu có liền chửi gia chủ không có nhân tính, ôm lấy đứa bé đó khóc.

Nhìn tám đứa cháu gái yêu thương đều quây quần bên cạnh ăn bánh ngấu nghiến, cảm giác toàn bộ khổ nạn trước kia không là gì nữa. Đứa này là ngoại tôn nữ của nhà đại bá, đứa kia là của nhà tiểu thúc, đứa lớn nhất mới 12 tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ 7 tuổi, đứa nào đứa nấy gầy gò nhỏ bé, tóc sơ xác, lão phu nhân lại thấy như tiên nữ giáng trần.

– Ngoại bà, người đừng bắt Tiểu Nam tới Trương gia nữa, tiểu thiếu gia nhà đó toàn đánh cháu, còn cho chó đuổi cháu, cháu sợ lắm.

Lão phu nhân vén váy Tiểu Nam lên, cái chân gầy như que củi toàn là vết thương, lòng như bị cắn cấu. Trình Đông vốn đã lửa giận bừng bừng nghe th ấy câu này hầm hầm đi tới trước cửa lớn đóng chặt của Trương gia, nâng cái cối xay trước cửa, cái cối phải nặng tới 300 cân mà ở trong tay Trình Đông lại nhẹ bẫng, hai tay dùng lực nèm cái cối vào cánh cửa đen xì, chỉ nghe đánh sầm một tiếng, hai cánh cửa tan nát.

Người Trương gia nấp sau cánh cửa chạy té đái vãi cứt tới hậu trạch, một thằng bé béo chừng 12 -1 3 tuổi mang theo một con chó đen định chui vào trong phòng thì Trình Đông xông tới một bước tóm lấy cổ áo của nó ném đi, thằng bé béo biểu diễn màn chó cạp đất tuyệt đẹp, răng trong mồm rụng tới bảy tám phần, một phụ nhân béo ú rú lên chạy ù ra, ôm lấy thằng bé béo, chỉ Trình Đông tru tréo:

– Giữa ban ngày ban mặt ngươi dám đánh người, ngươi không sợ vương pháp à?

Trình Đông đủng đỉnh tóm lấy con chó, một tay bóp mạnh, con chó đen chỉ oẳng oẳng mấy tiếng rồi thôi. Thấy con chó chết rồi mới quay lại nhìn hai mẹ con kia. Vừa thấy Trình Đông quay lại, thằng béo nín ngay tức thì, rúc cái mặt đầy máu vào lòng mẹ không dám ho he một câu. Có lẽ bản năng người mẹ khiến phụ nhân đó thêm cản đảm, ôm chặt con trai lớn tiếng kêu cứu mạng. Một trung niên trên 40 chạy ra phủ phục dưới đất khấu đầu xin Trình Đông tha cho.

– Ta đây còn chưa có tư cách tha cho các ngươi, đợi tước gia từ Lũng trở về, các ngươi sẽ biết vương pháp là thế nào.

Trình Đông nói xong bước qua người trung niên rời khỏi sân.

Lão phu nhân ôm Tiểu Nam đứng ngay ở cổng nhìn Trình Đông trừng phạt thằng báo, Tiểu Nam cười toe toét, nắm đấm nhỏ siết thật chặt.

– Tiểu tiểu thư xem đi, thằng béo bắt nạt người bị đánh gãy răng rồi, con chó cắn người cũng bị tiểu nhân bóp chết, lát nữa về tiểu nhân lọt da nó cho tiểu thư làm đẹm, thịt nó để tiểu nhân hầm lên ăn, được không?

Tới trước mặt Tiểu Nam, Trình Đông đổi bộ mặt nịnh nọt, mặc dù Tiểu Nam, lão phu nhân vẫn ăn mặt rách rưới, nhưng Trình Đông không dám có chút bất kính nào, người không biết cho rằng Trình gia là ân nhân của Vân gia, Trình Đông từ nhỏ đi theo Lão Trình chinh đông phạt tây quá hiểu tình tình lão gia nhà mình, từ khi Vân tước gia xuất hiện, lão gia đã nhìn cao hơn người khác, giờ phát triển thành thân như con cháu, mắt thấy đủ loại bản lĩnh của tước gia, sau này đường mây rộng bước là tất nhiên, giờ không lấy lòng lão thái thái thì còn đợi tới bao giờ?

– Đại thúc thật lợi hại, người do ca ca cháu phái tới phải không? Ca ca cháu có lợi hại hơn đại thúc không?

Trình Đông đương nhiên không thể nói ca ca của cô là nỗi xấu hổ của Tả Vũ Vệ, ngay cả cung cũng chẳng giương nổi nói gì tới đánh đấm. Nhìn đôi mắt mong mỏi của cô bé, đành nói trái với lòng:

– Đương nhiên, nếu không sao vạn tuế gia lại phong ca ca của tiểu tiểu thư làm tước gia.

Cô bé nghe câu ấy rời khỏi lòng lão phu nhân, chạy tung tăng tới giữa đám tỷ muội, kể ca ca bọn họ lợi hại thế nào, sau này không sợ bị người ta ức hiếp nữa. Thấy đám nhỏ reo hò vui sướng, Lão phu nhân thi lễ tạ ơn Trình Đông, Trình Đông luôn miệng nói không dám:

– Lão phu nhân chưa gặp tước gia nhà tiểu nhân, thiếu niên anh kiệt thì tiểu nhân gặp mấy vị rồi, nhưng đem so với tước gia thì đều không đáng nhắc tới, lão phu nhân cứ an tâm đi, Vân gia có tước gia chỉ còn đợi ngày hưng vượng. Vài ngày nữa tiểu nhân về Lũng rồi, không biết lão phu nhân có lời gì cần chuyển tới tước gia không?

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận