Lọc Truyện

Đường Chuyên

Con người luôn hay quên, cho nên sau khi trải qua một đoạn đường đời luôn bất giác dừng lại, nhìn về được mất thời gian trước đó. Được nhiều hơn mất chứng tỏ thời gian đó không lãng phí, phấn chấn chuẩn bị cho quãng đường tiếp theo. Mất nhiều hơn được thì có nghĩa là chẳng khác gì phân chó rồi, hận không thể sống lại làm lại. Nhưng đời này đâu ra thuốc hối hận, cho nên thứ mất đi thì sao lấy lại được nữa, dù anh có chạy nhanh hơn cả Lưu Tường chăng nữa. Đó là phép tắc phổ thông của thế giới này sao? Ở thời đại ngay cả định luật Newton đều có thể bị lật nhào, có một vài chuyện ngoài khoa học, cũng là điều có thể chấp nhận được.

Vân Diệp vừa mới uống thuốc hối hận, chỉ là sức thuốc hơi mạnh một chút cho nên khi y phát hiện mình đang trần chuống đứng ở nơi hoang dã, chỉ biết đứng đần mặt ra đó.

Vùng hoang dã này rất đẹp, thảm cỏ xanh mướt trải dài từ dưới chân hết tầm mắt, giữa lùm cây thi thoảng vươn ra mấy bông hoa dại, càng làm thảm cỏ tăng thêm vài phần đẹp đẽ.

“Phạch phạch phạch!” Một con gà rừng từ trong bụi cỏ nhảy xồ ra, Vân Diệp hoảng sợ lui lại, lúc này mới hoang mang choàng tỉnh, đôi mắt khôi phục sự linh động, thần chí vẫn còn mơ hồ. ” Đây là đâu?” Vân Diệp hỏi bản thân, mười phút trước y còn xách ba lô tìm kiếm hai người ngoại quốc mất tích ở sa mạc, hiện giờ lại trần như nhộng trên thảo nguyên. Chuyện này vượt tầm lý giải của y mất rồi, ngơ ngác nhìn mặt trời chói chang trên đầu, may còn có chút quen thuộc.

Vân Diệp xác định mình vẫn ở trái đất, mấy cây du thấp lùn, cây hòe nằm rải rác, những cây ngải cao nửa thân người xen lẫn trong đó làm lòng y bình tĩnh hơn. Nếu vẫn là tây bắc thì có gì to tát đâu, quay về là được, đi thêm ít đường thôi mà. Vân Diệp phóng chừng mình gặp phải lỗ giun, đi từ mặt này sang mặt kia mà thôi, vẫn nằm trong phạm vi sách vở. Sống ở vùng hoang nguyên tây bắc này hơn 15 năm rồi, đã thấy bão cát, thấy đá lở, thấy cát chảy, thấy đàn sói, bị kiến lớn cắn, thần kinh sớm đã vô cùng kiên cường, có gặp lỗ giun cũng chẳng lạ lùng.

Gió bắc thổi qua, toàn thân rét run.

Tây bắc vào tháng năm chưa có cái nhiệt độ cho người ta cởi truồng chạy rông, Vân Diệp còn nhớ trước khi đi mình bổ xung nước ở điểm lấy nước thứ sáu, nhìn thấy dưới đáy ao nước có ánh váng loáng qua, tưởng rằng khối vàng tự nhiên mới đưa tay ra mò, bị lực hút cực mạnh kéo tới đây.

Chẳng trách lòng tham là nguồn gốc tội lỗi, Vân Diệp đánh mạnh lên tay phải, giờ thì gây họa rồi thấy chứ. Đưa tay che lấy chỗ hiểm yếu, y ngó quanh tìm kiếm ao nước, nhìn tới vòng thứ tư thì nghe tiếng nước róc rách truyền vào tai, y mừng húm chạy nhào về phía tiếng nước, chỉ thấy dòng suối khoan thai chảy trong lùm cỏ, đi dọc theo dòng suối, chẳng mấy chốc đã tới đầu nguồn, một đống quần áo chất ở miệng suối nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Vân Diệp thu hồi tất cả quần áo của mình, kể cả tất, thậm chí còn có một cái xoong đít bằng mà Vân Diệp dùng để nấu mì gói. Vắt khô quần áo treo trên cành cây, Vân Diệp thở phào một hơi, cuối cùng không phải chạy khỏa thân nữa, nếu trả lại cả cái ba lô cho mình thì không đòi hỏi gì nữa.

Vân Diệp vươn tay ra, nhìn đôi tay trắng nõn, so với tay của minh trước kia thì nhỏ hơn hẳn một cỡ, đây căn bản không phải đôi tay của người trưởng thành, y phát hiện vấn đề này trước đó rồi, chỉ là cố ép bản thân không nghĩ tới, đưa tay tóm lấy sợi tóc lòa xòa trên vai, giật thật mạnh, đau quá, không phải là mơ. Quay đầu nhìn khuôn mặt non nớt quen thuộc trong nước, Vân Diệp cứ lờ mờ cảm thấy chuyện không đơn giản như mình nghĩ.

Sinh tồn mới là điều quan trọng nhất, ở nơi hoang dã anh có thể không mặc quần áo, nhưng tuyệt đối không thể không đi giày, chạy nhảy là bản năng duy truyền từ tổ tiên, mặc dù có vụng về, nhưng là cách thức cứu mạng hữu hiệu nhất.

Vân Diệp biết, nguồn nước ở chốn hoang dã không phải là nơi nghỉ chân an toàn, mang theo hi vọng mờ mịt nhất, y cố dồn nén sợ hãi trong nội tâm, nhìn dòng nước không chớp, hi vọng ông trời mở mắt trả lại cái ba lô cho mình. Đây là vùng đất chưa từng có dấu chân con người, hơi thở hồng hoang bao phủ khắp mảnh đất tĩnh mịch, Vân Diệp hiểu bản thân chỉ là một kỹ sư máy móc, nếu muốn sống sót không thể thiếu trang bị, có trang bị mới có thức ăn, mới có thể sống sót.

Vân Diệp lúc lắc cái giày da nặng nề ở chân, đi giáy ướt sũng phải nói là khó chịu vô cùng, đi bước nào cũng phát ra những tiếng “bẹp bẹp”, tay y cầm một cái gậy gỗ to như quả trứng gà, thi thoảng quất vào bụi cỏ lấy thêm can đảm cho bản thân. Có vẻ thần phật đầy trời đã nghe thấy lời cầu khẩn của y, từ đầu nguồn nước có một tấm vải bảt, Vân Diệp mừng rỡ cúi xuống cầm lấy ra sức kéo, một cái ba lô cao nửa người từ trong nước bật ra, Vân Diệp ôm chồm lấy nó, đây là số mạng. Y lấy xẻng ra, lòng yên tâm hẳn.

Cách con suối nhỏ không xa có một vùng đá đỏ, bên trên không có lấy một cọng cỏ, Vân Diệp di chuyển trận địa sang đó, cẩn thận dọn dẹp ra một chỗ bằng phẳng, đá bị mặt trời chiếu nóng rẫy, y đem quần áo ướt phủ lên trên, tin rằng chỉ cần chưa tới một tiếng là quần áo sẽ được hong khô.

Dựng lều lên, để khoảng trống bốn phía cho gió nóng mang đi hơi ẩm trong lều, kiểm tra qua toàn bộ trang bị vẫn còn ổn, Vân Diệp thở phào nhẹ nhõm. Máy định vi thì y sớm không hi vọng gì, thứ càng tinh xảo càng dễ bị hỏng, đó là kiến thức phổ thông, la bàn vẫn ngoan cố chỉ về phía bắc, lấy thước xác định vị trí giao tuyến trên bản đồ, y kinh ngạc phát hiện, vị trí của mình không thay đổi gì so với trước cả. Điều này sao có thể, chẳng lẽ la bàn hỏng rồi? Sau khi quan sát cây cối, Vân Diệp phủ nhận suy nghĩ này, nhưng y nghĩ nát óc không ra. Cái điện thoại công năng cực mạnh không có chút tín hiệu nào, nhìn núi xa xa, trừ cây cối đây chẳng phải sa mạc hoang vu a?

Chẳng lẽ lỗ giun không thay đổi vị trí nhưng thay đổi thời gian?

Vân Diệp vùi đầu giữa hai gối, lòng bấn loạn, hai chữa “xuyên việt” xưa nay y vốn cho rằng chỉ là từ ngữ do tiểu thuyết gia sáng tạo ra giờ xảy ra trên người mình rồi. Vân Diệp luôn cho rằng mình là người quyến luyến gia đình, mẹ y, vợ y, con y tạo nên thành lũy vững trãi nhất trong lòng, nếu chỉ là rắc rối về khoảng cách, y không coi đó là khoảng cách, dù có ở trên sao hỏa, y cũng sẽ bắt đám người hành tinh đó đưa mình về nhà.

Nhưng hiện giờ không phải là khoảng cách mà là thời gian, tây bắc, không, nói chính xác phải là khu rừng vùng Lũng vốn đã biến mất sau thời Đường, khí hậu thay đổi kịch liệt, nhân khẩu bành trường khủng khiếp tạo thành đại họa sinh thái. Là người Lũng, Vân Diệp càng hiểu hơn ai hết màu xanh ngút ngàn trước mắt này đại biểu cho điều gì.

Lũng ( vùng Cam Túc)

– Hiện giờ là thời Đường? Hay là Hán? Thậm chí là Tần? Ngàn vạn lần đừng phải Nam Bắc triều, mình chỉ là một nhân vật nhỏ, không gánh nổi trách nhiệm quá lớn.

Vân Diệp lẩm bẩm những lời không ra đầu ra cuối.

Không khí thuần khiết, cảnh sắc mỹ lệ, đến ngay cả con thỏ bên cạnh cũng lương thiện, nấp ở bóng râm bên cạnh Vân Diệp an ủi y.

Suối chảy ào ào mang theo vết máu đỏ sậm, Vân Diệp hai mắt tỏa sáng nhìn con thỏ bép múp, y đói ngấu rồi.

Vân Diệp nhồm nhoàm nhai thịt thỏ, thi thoảng mỡ lại chảy theo khóe miệng, đống lửa trước mắt vẫn cháy rừng rực, mặt trời đã xuống núi, ráng hồng bao phủ đỉnh núi, con chim lớn nhỏ bay về rừng rậm xa xa, Vân Diệp không kìm được bi thương, ôm nửa con thỏ khóc rống lên. Khí lạnh vô biên đánh thức Vân Diệp từ trong giấc mộng, đêm qua y dường như trở về cái thế giới huyên náo kia, vợ dịu hiền, con ương bướng, mẹ già cằn nhằn, mọi thứ cứ hiện ra trước mắt, y lau mặt, xua đi chút lưu luyến cuối cùng.

 

Sống sót mới là điều quan trọng nhất bây giờ, còn sống đã rồi mới nói tới cái khác được. Đống lửa lại lần nữa được nhen lên, nướng lại chỗ thịt thỏ ngày hôm qua, đun nước, thong thả ăn từng miếng một. Thức ăn rất quý giá, sau khi mút hết cái xương cuối cùng, ý chí Vân Diệp cũng kiên định hơn, y không thể cứ sống một mình ở vùng đất hoang này được, con người là động vật có xã hội, có các loại nhu cầu tình cảm. Nếu sống một mình, chỉ phát triển theo hướng ngược lại, công năng ngôn ngữ thoái hóa, đầu óc thoái hóa, tứ chi lại được cường hóa.

Vân Diệp không muốn làm một dã nhân.

Đường, ở đâu? Lỗ Tấn đã nói, người đi nhiều thành đường mà thôi. Nhưng Vân Diệp là người đầu tiên bước lên vùng đất hoang này.

Thế nên chỉ có thể tự mình mở đường, đi được chưa đầy một dặm Vân Diệp đã thở hồng hộc, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đầu thì hi vọng có được bao nhiêu thể lực, huống hồ còn vác số trang bị ba mấy kg. Mặc kệ nó, Vân Diệp quyết định đi dọc theo con suối, thế nào nó chẳng phải tụ họp tới Hoàng Hà.

Nước suối lạnh buốt làm hai chân y gần như mất đi tri giác, trên đâu mặt trời lại nướng da đầu nóng rang, cỏ bên suối mọc vừa cao vừa xanh, lướt qua má giống như từng thanh đao nhỏ, để lại những vệt hồng mờ mờ trên má y.

Chợt nóng, chợt lạnh, con người ta cảm là do thế đấy, Vân Diệp thấy phía trước có khoảng đất rộng chừng hai mẫu, vội vàng đi nhanh tới, thình lình một bóng đen nhào bổ tới, kinh hồn bạt vía, theo bản năng ném luôn cái xẻng về phía bóng đen, chỉ nghe “phập” một cái, con sơn dương màu xám kêu thảo rồi ngã xuống suối, nước bắn lên làm ướt toàn thân. Con sơn dương ra sức vùng vẫy đứng dậy, chừng một cái chân đã bị xẻng làm gẫy, vừa đứng dậy lại ngã xuống, nhìn dáng vẻ đau đớn của nó, Vân Diệp đành phải giơ xẻng lên …..

Miếng thịt thỏ ăn ban sáng đã tiêu hóa sạch rồi, bụng sôi ùng ục, thiếu niên ăn cụt vốn nhà mà, Vân Diệp quay trở lại cái độ tuổi lừng chừng đó, y cảm khái nửa ngày trời, lấy dao bắt đầu xẻo thịt con sơn dương đáng thương. Nội tạng chỉ để lại tim, còn lại vùi sâu trong cát. Nhớ lại tài nấu nướng của Vân Diệp nhờ nỗ lực không mệt mỏi của vợ mà tiến bộ thần tốc, ăn một bữa thịt dê nướng no nê, dư vị còn bồi hồi trong miệng. Số thịt còn lại y dùng cỏ khô hun kỹ, ai mà ngờ được thứ cỏ thường thấy ở vùng tây bắc là nguyên liệu hun thịt dê tuyệt hảo chứ.

Vân Diệp lần nữa tự hào về năng lực xã giao của mình, lần đầu tiên ăn món thịt dê nướng của ông già người Duy, y thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi, tốn một bộ dao hiếm có, lại thêm làm việc miễn phí cả tuần mới moi được phương pháp bí truyền trong miệng ông già, cái quan trọng nhất nhất nhất lại chính là thứ cỏ dại mọc đầy rẫy này đây, vì chuyện đó là ông già thiếu chút nữa trở mặt với y. Tuy nói lấy thịt đem hun thì mất giá quá, nhưng thời tiết đầu hè mà không xử lý thế này mấy tiếng sau sẽ gọi hết ruồi nhặng trên thế giới tới.

Lòng cảm tạ con dê xong, mặc quần áo được phơi khô, Vân Diệp lại bước lên con đường tìm xã hội loài người.

Dòng suối dưới chân rẽ sang hướng đông, trên đời này đại khái 99% dòng suối đều như thế, Vân Diệp đi theo dòng suối ba ngày, trừ cây càng ngày càng ít thì cỏ cũng càng ngày càng thưa.

Thành phố trên bản đồ không thấy bóng dáng đâu.

Phóng mắt nhìn tới, cả vùng thung lũng không thấy bóng người, cỏ xanh biếc trải khắp nơi, thi thoảng lại “vù” một tiếng có con chim nhỏ bay vọt lên không, từng đoàn ngựa hoang chạy, hí trên thảm cỏ, bờm ngựa màu hạt dẻ được ánh mặt trời chiếu thành vạn tia kim ngân. Dê vàng cúi đầu ăn cỏ, một lát lại nghển cổ nhìn ra xa. Mấy con gà hoang chẳng thèm che dấu gì, cứ vỗ cánh phành phạch trong bụi cỏ.

Gió mang theo hương thơm của cỏ, không khí đầy hơi thở sinh mệnh, đại tự nhiên thật là mỹ lệ.

Nhưng Vân Diệp thì sụp đổ hoàn toàn rồi, cái cảnh tượng gì thế này, nhà cao tầng san sát của tôi đâu, xe hơi ầm ầm đâu? Ống khói công nghiệp nghi ngút đâu? Tòa nhà thành ủy tràn ngập hơi thở hiện đại bị người ta thóa mạ đâu rồi? Tấm áp phích người mẫu mình yêu thích bị kéo đi đâu mất rồi? Đám người mà mình ghét bỏ đâu rồi? Cái thành phố huyên náo làm mính stress đâu rồi? Cái đống rác chất cao như núi đâu mất rồi?

Người thân của mình, bọn họ ở đâu rồi?

Đừng bỏ tôi lại một mình.

Vân Diệp nằm ngửa trên bãi cổ mềm, nước mắt tuồn trào như đê vỡ, chỉ qua một giấc mơ mà thương hải biến tang điền.

Hi vọng giữ dưới đáy lòng mấy ngày qua đã hoàn toàn tan vỡ, y cảm thấy sống đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Một đám mây màu lớn bay qua, bầu trời tối đi, thì ra là mây mữa, Vân Diệp cười thảm, cất quần áo hay không có liên quan gì tới mình, mưa hay không còn ảnh hưởng gì tới mình nữa.

Rốt cuộc mưa vẫn đổ xuống, không to, Vân Diệp thấy ông trời cũng đang thương cho bản thân, mình thật quá đáng thương!

Một luồng hơi ấm truyền tới bên tai, làm lòng Vân Diệp đầy cảm động, là ai đang an ủi mình vậy? Y định nói một tiếng cám ơn, nhưng quay đầu sang thấy một cái miệng đỏ lòm với hàm răng trắng ởn đang nhắm yết hầu mình mà cắn. Vân Diệp nhanh như chớp nhét cái xẻng trong tay vào cái miệng đó, chỉ nghe “rắc” một tiếng, hàm răng trắng ở cắn vào cái xẻng, Vân Diệp thừa cơ lật đật bò dậy, nắm chặt cái xẻng ấn về phía trước, con sói rú lên, máu tưới phun xối xả.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot..vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận