Lọc Truyện

Độc Tôn Truyền Kỳ ( Kiếm Thần Yêu Nghiệt) - Lâm Nhất

Lâm Nhất cũng hiểu điều đó, chỉ là có liên quan gì đến ta?

Hắn trầm ngâm nói: "Ta có lý do không thể ra tay, nếu ra tay, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được."

Thực lực của ba người Cơ Lăng Phong rất mạnh, mạnh hơn những gì họ thể hiện ra nhiều.

Bất luận là Ngao Phong hay Diêm Thương Minh, nếu không có thánh giáp Minh Nguyệt, họ sẽ không coi ra gì.

Vừa rồi mấy người họ không ra tay, ngoài thánh giáp Minh Nguyệt ra, cũng còn những e ngại khác.

Bởi vì khi ra tay, sẽ bại lộ thực lực, khiến hai người còn lại được lợi, tương đương với việc mất đi tư cách tranh vị trí đứng đầu bảng Long.

Nếu chỉ có một người ở đây, chắc chắn sẽ không do dự như vậy.

Thu Sơn Quân nói: "Lâm huynh không cần lo, bốn người chúng ta cứ theo quy tắc trước đây của Cơ Lăng Phong. Một chiêu phân thắng bại, bất kể kết quả thế nào, không được ra chiêu thứ hai."

"Được thôi."

Tiêu Nguyên Khải và Cơ Lăng Phong gật đầu, đều cảm thấy đề nghị này rất hợp lý.

Nếu không có hai Thần Tướng phá rối, bọn họ vốn đã định dùng cách này để phân định thắng bại.

Một chiêu phân thắng bại, sẽ không đến mức đánh thật, dù thua cũng giữ được thể diện, cũng không gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Dù sao thì đã đến cảnh giới như bọn họ, khi đánh ra chân hỏa, hậu quả đúng như Lâm Nhất nói, quả thực không thể khống chế.

Lâm Nhất biết mấy người này đã hiểu lầm ý của hắn.

Một chiêu định thắng bại, nhất định là sát chiêu trong sát chiêu, nói là chỉ một chiêu, nhưng Lâm Nhất dám chắc rằng, long kiếp của hắn nhất định sẽ giáng xuống.

Ba người đối diện sẽ không còn tiếc nuối gì nữa, nhưng bản thân Lâm Nhất phải đối mặt với sinh tử khó lường.

"Nhất định phải đánh sao?"

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ phiền muộn, trầm giọng nói.

“Nhất định phải đánh!"

Mấy người cùng đồng thanh, sâu trong đôi mắt có ngọn lửa chiến ý hừng hực cháy, hoàn toàn không có ý định lùi bước.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, không còn ai quan tâm đến Ngao Phong và Diêm Thương Minh nữa, tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, ai nấy nín thở, không dám mở miệng.

Trận chiến cuối cùng rồi!

Ai cũng biết, đây là trận chiến cuối cùng, trận đại chiến kinh thiên định đoạt ngôi vị đệ nhất bảng Long Đông Hoang.

Dù chỉ phân thắng bại bằng một chiêu, nhưng chắc chắn sẽ long trời lở đất.

Tất cả đều thở dốc, vô cùng hiếu kỳ, không biết kết quả trận chiến cuối cùng này sẽ ra sao.

Nhìn bề ngoài, người đứng đầu bảng Lang Nha là Lâm Nhất có khả năng thắng cao nhất, Thiên Khung Kiếm Ý của hắn mạnh mẽ vô song, trong cảnh giới Long Mạch gần như vô địch.

Nhưng ba người Cơ Lăng Phong vẫn dám đứng ra ngăn cản hắn, chắc chắn đều có chỗ dựa, tuyệt đối không phải kẻ tự rước nhục vào thân.

“Không hối hận chứ?"

Sắc mặt Lâm Nhất nghiêm túc hơn chút.

"Không hối hận." Ba người Cơ Lăng Phong mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Lâm Nhất trầm mặc hồi lâu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ba người, hắn khẽ nhướn mày, mở miệng nói: "Vậy thì ba người các ngươi cùng lên đi."

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lời này giống như tảng đá ngàn trượng rơi xuống sông lớn, dấy lên sóng lớn kinh thiên trong lòng mọi người, tạo ra chấn động không thể tưởng tượng nổi.

Nụ cười trên mặt ba người Cơ Lăng Phong lập tức biến mất, trong mắt đều thoáng qua vẻ tức giận.

Thu Sơn Quân lạnh lùng nói: “Lâm huynh đệ, câu nói đùa này không vui chút nào."

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận