Trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia khác lạ, trong lòng thoáng chấn động.
Trước đây hắn từng dùng ô Nhật Nguyệt Thương Long dẫn tinh tượng Thanh Long +ETinh Tướng giáng lâm được một phần nhỏ. Nhưng lần đó chính hắn cũng suýt bị trọng thương.
Còn Mai Tử Họa thì thuần thục hơn nhiều, chỉ khiến tinh tượng chí tôn ở ngoài ba mươi sáu tầng trời mở mắt mà thôi. Song chỉ một ánh mắt ấy đã khiến Lâm Nhất mất hết ưu thế trong chớp mắt.
Mai Tử Họa ngẩng lên cười. Rắc - bóng người thổi tiêu trên không như gương vỡ tan, tựa hồ chưa từng tồn tại, quỷ dị vô cùng.
"Lâm Tiêu, ep được ta đến mức này, ngưoi có quyền tự hào rồi".
Nói xong, Mai Tử Họa nhắm mắt, lắc đầu đong đưa gảy đàn. Đến đoạn khúc nhạc tới cao trào, dị tượng Chu Tước trên trời bỗng há miệng phun ra một luồng hỏa diễm đỏ như máu.
Lâm Nhất mặt thoáng biến sắc, hắn buộc phải bật người rời khỏi chỗ.
Bốp!
Mặt nước bị xé ra một miệng lớn, thành một hố sâu khổng lồ. Nếu vẫn đứng đó, không bị thiêu thành tro cũng sẽ trọng thương tại chỗ.
Mai Tử Họa mỉm cười, vẫn nhắm mắt, tiết tấu khúc nhạc của y bắt đầu lặp đi lặp lại.
Từ trầm đến cao, tới lúc kịch liệt nhất, Chu Tước lượn một vòng rồi phun ra ngọn lửa thần.
Choang choang choang!
Tay y nhẹ nhàng linh động, điệu nhạc vẫn chỉ một đoạn, lặp đi lặp lại không ngừng.
Cuối cùng như ma âm ghê rợn, Lâm Nhất trên mặt nước liên tục né tránh, cầm lẫn tiêu chẳng thể phát tiếng, chỉ có thể bị động chịu đòn.
Dưới con mắt của tinh tượng chí tôn, Mai Tử Họa áo xanh phong hoa tuyệt đại, đẹp mê người như tiên giáng trần.
Người trên bờ ai nấy kinh hồn, kinh ngạc khôn xiết.
Tinh tượng chí tôn!
Sự tồn tại vĩnh hằng bất biến giữa trời đất, vậy mà lại bị dẫn động bằng dây đàn của Mai Tử Họa, điều này khiến mọi người rùng mình nổi da gà.
Thật khó mà tưởng tượng đạo âm luật lại có thể đạt đến cảnh giới như thế.
Bảo sao gã này trước đó nói người khác chẳng hiểu âm
"Gã này đúng là đồ biến thái ... ", Diệp Thần của Thần Hoàng Sơn méo miệng, mặt mũi khó coi.
Lúc trước y còn bực tức vì Mai Tử Họa quá ngạo mạn.
Giờ xem ra, đối phương quả thực có cái để kiêu ngạo, cũng thừa tư cách nói họ không hiểu âm luật.
"Có lẽ đây chính là nền tảng của Thần Nhạc thế gia".
Liễu Nhược Trần khẽ lắc đầu thở dài.
Khi điệu nhạc lap đen lần thứ chín, Chu Tưoc trên không bat chợt giang mạnh đôi cánh, khoảng hư không bị ép lại đến méo mó.
Trong không gian vặn vẹo ấy, Lâm Nhất không còn đường tránh.
Bốp!
Ngọn lửa thần lao thẳng vào người Lâm Nhất. Dĩ nhiên đây chỉ là dị tượng do âm luật diễn hóa ra, không phải Chu Tước thật.
Nhưng cho dù vậy, Lâm Nhất vẫn bị thương không nhẹ, khóe môi rỉ một vệt máu.
Người hắn như cánh diều đứt dây, cắm đầu xuống mặt nước. Bùm - nước văng tung tóe, Lâm Nhất quỳ một gối xuống.
Mai Tử Họa nhàn nhạt nói: "Ngươi đã rất mạnh rồi, nhưng thời gian dốc vào đạo âm luật, ngươi hoàn toàn không thể sánh với ta".
Lâm Nhất lau sạch máu ở khóe miệng, nhìn vệt máu trên tay rồi ngẩng đầu lên, cười đáp: "Ngươi nói thật ra không sai. Nhưng cái kiểu ở trên cao nhìn xuống của ngươi, khiến người ta khó chịu lắm!"
"Ta sinh ra đã vậy, trong hàng đồng lứa, không ai địch nổi. Nỗi cô độc này, ngươi không hiểu đâu ... "
Mai Tử Họa than nhiên đưa tay ra, có thị nữ đap xuong rot rượu cho y. Y nhấp một ngụm, nhạt giọng: "Nhận thua trước ta không mất mặt, có mất mặt thì cũng chẳng đến phần ngươi".
Ai nấy trên bờ đều nhếch mép, mặt mũi khó coi: gã này đúng là khoe khoang quá mức.
"Vậy e phải làm ngươi thất vọng rồi. Ta mới chỉ bắt đầu thôi - nhận thua ư, còn lâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!