Sâu trong đáy mắt lão ta dâng lên một tia lạnh lẽo vô tình cùng sát ý vô tận.
Vút! Vút! Vút!
Đúng lúc này, bốn đạo ánh sáng từ trên trời giáng xuống, khí tức khủng khiếp lan tràn khắp đất trời. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào bốn người kia, các thế lực ở Hoang Cổ Vực cách hàng vạn dặm đều chấn động.
Phịch!
Họ lao xuống rất nhanh, không hề che giấu Đế uy tỏa ra trên người, mọi người xung quanh tức khắc đồng loạt quỳ rạp xuống.
Chính là Viêm Đế, Đao Đế, cùng Hắc Bạch song đế đã bị ngăn lại trước đó!
Mọi người đều choáng váng bởi cục diện này - Ngũ đế cùng tụ hội. Cửu Đế từng xuất thế trấn áp bóng tối ba ngàn năm trước, hôm nay vậy mà lại đồng thời xuất hiện đến năm người trong số đó.
Kỷ nguyên Thần Long sắp có sự thay đổi kinh thiên động địa rồi chăng?
Quá khó tin - lẽ nào thời thịnh thế như truyền thuyết thực sự sắp xuất hiện lần nữa?
Vút!
Bốn vị đại đế trên mặt vẫn còn vẻ lấm lem khó coi, ánh mắt dừng lại trên người Ngự Thanh Phong, ai cũng đều hơi khó xử.
Xem ra trước đó, Ngự Thanh Phong một kiếm đấu tứ đế, khiến cả bốn vị kia chịu không ít thiệt thòi.
"Ngự Thanh Phong, ngươi ra tay độc quá!"
Đao Đế Trần Tử Long là người đầu tiên đáp xuống cạnh Thiên Huyền Tử, xem xét thương thế một lượt, sau đó trong mắt tức khắc dâng lên một tia lửa giận.
"Trên người Lam Nhat có Thanh Y Thương Khung, trước đo Lao Tổ Thần U chính là bị hắn dùng thánh y mà đánh chết", Thiên Huyền Tử ôm ngực, bất chợt nói.
"Thật sao?"
Mặt Trần Tử Long biến sắc.
"Hàng mấy vạn người thấy ro ranh ranh - ai dám làm giả ... " Thiên Huyền Tử cười khổ.
Vụt!
Ánh mắt Hắc Bạch song đế đồng thời dừng lại trên người Ngự Thanh Phong. Bạch Đế hơi nheo mắt, tu một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Tiểu Bạch không uống rượu".
"Tiểu Hắc không giết người".
Hắc Đế cũng toét miệng cười, chỉ là nụ cười lạnh toát. Ánh mắt cả hai đều dồn lên Ngự Thanh Phong, hàm ý nhắm thẳng vào ông ta rất rõ rệt.
Ánh nhìn Viêm Đế thì dõi về hướng Lâm Nhất rời đi, nơi đó chỉ còn một đạo lưu quang lao nhanh, khuất dần ở chân trời.
Hắn đã đi rất, rất xa - song nếu họ đuổi theo, chắc chắn đuổi kịp.
Trần Tử Long lạnh giọng: "Ngự Thanh Phong, ngươi thả thằng nhóc đó đi thì thôi, nhưng Thánh Y Thương Khung cũng chẳng lấy lại. Nếu rơi vào tay tộc Ma Linh, ngươi gánh nổi không? Mặc kệ hắn, trước hết cứ đuổi theo đã, thánh y bất luận thế nào cũng phải nằm trong tay Đế quốc Thần Long".
Ngự Thanh Phong khẽ liếc mắt, chẳng làm gì, chỉ nhìn bốn người kia mà mỉm cười
Động tác cả bốn người kia khựng lại, sắc mặt thoáng căng thẳng.
Ngự Thanh Phong cuoi noi: "Mot vang trang treo lung troi, cầu gay vắt ngang nước, tuyết phủ đầy trời".
Lời chưa dứt, đêm bỗng đổ xuống. Một vầng minh nguyệt quái dị hiện ra, chân thực lạ thường - chẳng phải từ hư vô hiện hóa, mà như vốn trường tồn tự thuở hồng hoang, vĩnh viễn bất diệt.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!