Ngự Thanh Phong cười nhạt, ngăn gã lại, nhẹ giọng nói: "Ta nói là tư chất của ngươi ngu ngốc, chỉ điểm một ngón tay cũng không thể khai sáng, phải vỗ ngươi một cái mới được."
Bộp!
Nói xong, Ngự Thanh Phong vung tay đánh xuống đầu gã, trong đầu Công Tôn Viêm lập tức xuất hiện vô số thông tin, những cảm ngộ về kiếm đạo đổ vào mạnh mẽ như dòng sông.
Cả gã và Triệu Nham ngay lập tức đứng im như tượng, chỉ là một người quỳ gối, còn một người đứng im.
"Công Tôn Viêm, với cái vỗ tay này của ta, sau này ngươi gặp ai cũng quỳ gối thì dù cách ba mươi sáu tầng trời, ta cũng sẽ dùng kiếm giết ngươi!"
Giọng lạnh lùng của Kiếm đế vang lên trong đầu Công Tôn Viêm, không chờ gã đáp lại, Ngự Thanh Phong đã hóa thành một tia sáng bay vào sâu trong hồ.
Trong cổng đá bảo sơn.
Sau khi Lâm Nhất vào trong, lập tức ổn định thân hình, nuốt một viên đan dược để hồi phục vết thương.
Đợi khi Tử Diên Kiếm Quyết được thúc đẩy xong, Lâm Nhất mở mắt, thở ra một luồng khí, suy nghĩ nói: "Người đứng đầu bảng Tinh Quân - Tần Thương, quả nhiên danh bất hư truyền, không đúng, có lẽ còn mạnh hơn những gì lời đồn nói.
"Sư đệ, đệ đã rất lợi hại rồi!"
Đại sư huynh Giang Ly Trần nói: "Đệ vừa đấu với Tần Thương, gần như ngang sức ngang tài, có nghĩa là, ngoài Tần Thương ra thì đệ đã vượt qua tất cả những người khác trong bảng Tinh Quân."
Ánh mắt của những người khác cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, hình như đúng là như vậy.
Nếu sức mạnh này được truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ tạo ra một cơn sóng lớn trong Hoang Cổ Vực, điều đáng sợ là Lâm Nhất chỉ mới đến Côn Luân hơn nửa năm.
"Ngang tài ngang sức?"
Lâm Nhất lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Ta có lá bài tẩy, hắn cũng có lá bài tẩy, nhưng khi chưa sử dụng tinh tượng thì hắn cũng chưa sử dụng toàn lực. Nếu không có sự trợ giúp của Lạc Thư Di thì việc vào được cánh cửa đá này, e rằng không dễ dàng như vậy."
Dù sao Lâm Nhất mới đến Côn Luân, căn bản không thể bằng Tần Thương, chỉ có thể dựa vào Thần Tiêu Kiếm Ý để bổ trợ.
Hiện tại, chênh lệch tu vi quá lớn, so với Tần Thương, hắn vẫn chưa đến mức ngang tài ngang sức.
Diệp Tử Lăng nhíu mày nói: "Sao người này lại có nhiều võ học của Long Tộc như vậy, hắn không thuộc vương tộc của Đế quốc Thần Long mà, thật kỳ lạ."
"Không phải chỉ vương tộc của Đế quốc Thần Long mới có thể học võ học Long Tộc."
Tô Hàm Nguyệt vừa nói, vừa đỡ Lâm Nhất đứng lên, cũng không giải thích thêm.
"Trước tiên cứ tìm Đại Thánh Chi Nguyên, chắc là ở nơi này."
Lâm Nhất đứng dậy nói.
Trong cổng đá là một hành lang ẩm ướt, đi được một lúc lâu thì trước mắt mọi người sáng rực.
Một tòa bảo sơn lại xuất hiện trước mặt mọi người, ngọn núi này không lớn, nhưng có thánh quang vây quanh, hương thuốc lan tỏa.
Trên suờn nui, đau đau cung thay nhung loại thanh dược quý hiem, phat ra ánh sáng cầu vồng.
"Trời ơi, đây là một ruộng thuốc! Ít nhất cũng có ba nghìn năm tuổi, hái vài cây là ta có thể thăng cấp thành Đại Thần Đan rồi! Trong vòng một năm, thậm chí có thể phá vỡ tiến vào cảnh giới Thiên Thần Đan." Giang Ly Trần phấn khích nói.
Trong mắt Diệp Tử Lăng cũng hiện lên vẻ kỳ lạ, bị cảnh tượng thảo dược này làm cho chấn động.
Lâm Nhất thu hoạch mười cây thánh dược, đối với họ mà nói thì đây đã là điều kỳ diệu, nhưng ở đây, thánh dược lại có ở khắp mọi nơi.
Mọi người đều rất hào hứng, ánh mắt lướt qua bảo sơn, không kịp nhìn hết.
"Đây ... quá khoa trương rồi nhỉ!"
Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm đều thở dồn dập.
"Không đúng lắm, ánh sáng từ những thánh dược này dường như đang tụ lại với nhau, tất cả đều ở đỉnh núi." Diệp Tử Lăng đột nhiên lên tiếng, những tia sáng phát ra từ thảo dược giống như dòng suối nhỏ, đều chảy vào đỉnh núi.
"Đại Thánh Chi Nguyên hẳn là ở đỉnh núi."
Tô Hàm Nguyệt như có điều suy nghĩ, vừa nói chuyện, nàng vừa giao trả lại Khô Huyền Mật Thược cho Lâm Nhất.
Đùng!
Nhưng khi nàng sắp nói gì đó, sắc mặt đột nhiên cứng lại, không chỉ nàng, mà cả Diệp Tử Lăng, Giang Ly Trần và những người khác, tất cả đều đứng im.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Nhat cầm Kho Huyen Mật Thược, vươn tay chạm vao Tô Hàm Nguyệt, nhưng lập tức bị đẩy ra.
Trên người họ, ánh sáng thánh linh đen trắng lấp lánh, trông rất kỳ lạ.
"Nửa đời như beo trôi theo dòng nước, một đêm mưa lạnh chôn vùi tên tuổi đóa hoa, linh hồn như sợi tơ liễu bị gió thổi muốn tan vỡ, ngươi đi, ta ở lại, hai mùa thu.'
Ngay lúc đó, một giọng nói vô cùng già nua vang lên từ đỉnh núi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!