Lọc Truyện

Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Trình Sưởng nhìn theo Vân Hy về phủ, ngồi trở lại xe ngựa.

Hắn rất mệt, mấy ngày nay xoay như chong chóng, ở trong xe chợp mắt nghỉ ngơi một chút, sau đó bảo người đánh xe: “Về cung.”

Tới cung đã gần đến giờ hợi, Trình Sưởng được một võ vệ dẫn tới Ngự Sử Đài.

Đi được nửa đường, có một người từ trong bóng đêm bước tới hành lễ: “Thế tử điện hạ.”

Là Trương viện phán của Thái Y Viện, người đã điều trị vết thương cho Điền Trạch.

“Kiểm tra chưa?” Trình Sưởng hỏi.

Trương viện phán nhìn xung quanh, thấy không có ai, thấp giọng nói: “Đã kiểm tra, sau lưng Điền Vọng An quả thật có ba nốt ruồi đỏ, đúng là Ngũ điện hạ.”

Trình Sưởng khẽ gật đầu, cất bước đi tiếp về phía Ngự Sử Đài.

Có một số việc, lúc trước xảy ra thì không cảm thấy có gì cả, giờ nghĩ lại, tất cả đều đáng ngờ.

Năm đó Trung Dũng Hầu phủ chịu tội, toàn bộ Kim Lăng gần như không có ai dám qua lại với hầu phủ, nhưng hai huynh đệ Điền Tứ và Điền Trạch sẵn sàng chia sẻ hoạn nạn với Vân Hy.

Sau đó Trình Sưởng rơi xuống nước, Điền Tứ rõ ràng đi theo hắn và Vân Hy điều tra vụ án, mỗi khi ở trước mặt Trình Sưởng, thậm chí hắn không dám ngẩng đầu.

Lại nghĩ đến huynh đệ Điền thị, một người là giáo úy, một người là thôi quan của triều đình, ngoại trừ vài gã sai vặt trong nhà, hai người không thuê nô tỳ hầu hạ. Nếu không che giấu bí mật, hà tất sống cẩn thận như vậy?

Phòng trực của Trình Sưởng nằm trong viện riêng của Ngự Sử Đài, bên ngoài có võ vệ canh gác.

Trình Sưởng bước vào viện, vài thân tín của hắn đã chờ trong phòng.

Một bí mật lớn như vậy đập trước mắt, mọi người đều hoang man, vừa thấy Trình Sưởng tới, vội vàng chào đón: “Điện hạ, chúng ta nên làm thế nào kế tiếp?”

“Hiện giờ bệ hạ và Lăng Vương điện hạ đang tìm Ngũ điện hạ, không ngờ Ngũ điện hạ lại trốn trong cung. Điện hạ, chúng ta có nên nói với Vệ đại nhân trước không?”

“Điện hạ, Ngũ điện hạ và Trung Dũng Hầu phủ có quan hệ thế nào? Hiện giờ Trung Dũng Hầu phủ có vẻ trên đà khôi phục, nếu chúng ta không đối phó với Ngũ điện hạ, bọn họ có cản chúng ta hay không?”

Trình Sưởng ngồi xuống bàn, không trả lời những câu hỏi này, hỏi Túc Đài: “Gần đây Bùi Minh, La Phục Vưu có đến ‘quán trà’ của Lăng Vương không?”

“Bẩm điện hạ, có. Sau khi bọn họ đến ‘quán trà’, bắt đầu sai người đến từng nhà tìm kiếm tung tích của Ngũ điện hạ ở Kim Lăng, ước chừng có ý thủ tiêu.” Túc Đài nói.

Trình Sưởng “Ừm”, nhàn nhạt ra lệnh: “Gọi Lưu Thường tới.”

Lưu Thường là Hình Bộ thượng thư.



Đại Lý Tự thừa nghe vậy, liên tục khuyên nhủ: “Điện hạ, không thể. Nếu ngài có chuyện muốn nói với Lưu thượng thư, có thể đến Hình Bộ tìm ông ta sau buổi lên triều. Trong cung có tai mắt khắp nơi, ngài truyền Hình Bộ thượng thư đến Ngự Sử Đài vào canh giờ này, e rằng chưa đến sáng, bệ hạ đã biết.”

“Đúng vậy, điện hạ, Lưu thượng thư vốn là người lưng chừng, sợ mất mạng. Chuyện gì chỉ cần đến tai ông ta thì sẽ truyền đến bên Lăng Vương. Hiện giờ Lăng Vương đang lo không nắm được nhược điểm của ngài, nếu hắn biết hôm nay ở trên Văn Đức Điện, điện hạ cố ý để người đánh Điền đại nhân vài gậy, hắn sẽ bẩm báo lên bệ hạ, e rằng điện hạ sẽ gặp khó khăn.”

Túc Đài nghe hai vị đại nhân khuyên nhủ, ánh mắt lộ vẻ do dự, chắp tay xin chỉ thị: “Điện hạ?”

Trình Sưởng giơ tay xoa giữa hai hàng chân mày, vẫn nói: “Đi đi.”

Vì thế Túc Đài gật đầu, đến Hình Bộ tìm Lưu Thường.

Mọi người trong phòng nhìn nhau, không rõ trong hồ lô của Trình Sưởng có cái gì.

Không phải những người này không đủ thông minh.

Ngược lại, phần lớn bọn họ đều là thân tín của Tông Thân Vương phủ, trải qua bao mưa gió của hai triều đại, cho dù chức quan không cao, nhưng đã tu thành tinh từ lâu.

Tuy nhiên lần này Trình Sưởng dùng liên hoàn kế, đi từng bước một cho đến hôm nay, không ai biết mục đích của hắn là gì.

Trên thực tế, ngay lúc Điền Trạch bắt đầu điều tra vụ án bản đồ phòng thủ bị trộm, Trình Sưởng đã nghi ngờ hắn.

Khi đó Điền Trạch không biết người trộm bản đồ phòng thủ là Vân Lạc, vì sao giải thích mơ hồ trong hồ sơ vụ án của Hình Bộ, giấu giếm phương pháp điều tra?

Chỉ có một giải thích, hắn biết vụ trộm bản đồ phòng thủ của Tái Bắc có sự khác thường —— thậm chí, có lẽ hắn biết bản đồ phòng thủ này là bằng chứng Lăng Vương thông đồng với địch.

Hình Bộ thượng thư Lưu Thường là người hồ đồ, nhưng Trình Sưởng quản lý tam ty lại cực kỳ tỉnh táo và sắc sảo.

Lưu Thường không biết Điền Trạch vẽ đẹp, Trình Sưởng lại biết thông qua bức chân dung sống động như thật, Điền Trạch xác nhận Tần Lâu chính là đồng phạm trong vụ đánh cắp bản đồ phòng thủ.

Sau đó Trình Sưởng hỏi thăm Thái Hoàng Thái Hậu, phát hiện hóa ra mẹ ruột của Ngũ hoàng tử, Uyển tần, là một bậc thầy hội họa.

Thế nên vào đêm Vân Lạc và A Cửu xảy ra chuyện, Điền Trạch bảo Điền Tứ tới Tông Thân Vương phủ xin Trình Sưởng giúp đỡ, Trình Sưởng đồng ý nhưng không có vội vã chạy đến trước.

Hắn cố ý trì hoãn hai canh giờ.

Hắn biết Vân Hy điều binh từ phòng Quảng Tây, có nàng ở đó, bọn họ sẽ không sao.

Nhưng hắn muốn Vân Hy và Lăng Vương nảy sinh xung đột, cho nên hắn không thể đi đến đó quá sớm. Nếu đi sớm, mâu thuẫn lắng xuống, hết thảy sẽ không có ý nghĩa.

Chỉ bằng cách làm cho vấn đề trở nên tồi tệ hơn, Chiêu Nguyên Đế mới có thể trị tội Trung Dũng Hầu phủ. Thôi quan Điền Vọng An, người điều tra chính của vụ án, mới nhận lỗi về mình.

Vì thế đúng như dự đoán, ba ngày sau Vân Hy điều binh từ phòng Quảng Tây, Chiêu Nguyên Đế lấy lý do “không bắt được cướp”, cấm túc nàng ở trong phủ. Trình Sưởng mượn cơ hội này, điều tra rõ lai lịch của Điền Tứ và Điền Trạch, sau đó để lộ tin tức cho Điền Trạch biết, nói rằng có thể Chiêu Nguyên Đế sẽ quy trách nhiệm cho Trung Dũng Hầu phủ.

Vân Thư Quảng có ơn đối với hai huynh đệ Điền thị. Điền Trạch biết được tin này, để giúp Vân Hy hoặc Vân Lạc rửa sạch tội danh, vì thế đến Văn Đức Điện, nói rằng mình mắc sai lầm trong việc điều tra vụ án, vụ trộm ở nhà kho Binh Bộ không liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ.

Vụ trộm này vốn là cái gai trong lòng Lăng Vương. Lăng Vương thấy Điền Trạch muốn giúp Trung Dũng Hầu phủ chịu trách nhiệm, muốn trừng phạt nặng Điền Trạch để răn đe cảnh cáo. Ngay sau đó Trình Sưởng thuận nước đẩy thuyền, cầu xin giúp Điền Trạch, nói rằng điều tra phá án khó tránh khỏi sẽ mắc sai lầm, chỉ cần đánh vài gậy là được.

Không biết có phải do phụ tử liền tâm, máu mủ tình thâm hay không, Chiêu Nguyên Đế không đành lòng phạt nặng Điền Trạch, vì thế đồng ý với đề nghị của Trình Sưởng, đánh hai mươi gậy.

Nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy —— vào thời điểm nhạy cảm khi hoàng quyền sắp thay đổi, nhi tử đã thất lạc nhiều năm đột nhiên đến trước mặt phụ thân cầu xin bị đánh?

Chẳng qua có người làm trung gian hòa giải, sau đó rơi vào tay người này mà thôi.

Trước khi Trình Sưởng đến Văn Đức Điện cầu xin giúp Điền Trạch, đã sắp xếp người của mình trong Thái Y Viện.

Hắn nhìn ánh nến lung linh trong đèn lưu li, hỏi Trương viện phán: “Ta nhờ ngươi thêm thuốc cho Điền Vọng An, hắn uống chưa?”

“Bẩm điện hạ, Ngũ điện hạ đã uống rồi. Thuốc này không quá đáng ngại cho thân thể, nhưng vô duyên vô cớ phải chịu khổ, hiện giờ chỉ hôn mê, qua một lát sẽ bị sốt cao.”

Trình Sưởng “Ừm”.

Lúc này, ngạch cửa vang lên một tiếng động nhỏ, Túc Đài đã mang Lưu Thường tới.

Lưu Thường làm việc dưới quyền Trình Sưởng, biết Tam công tử từ lúc ở Dương Châu trở về chẳng khác nào sát tinh, bây giờ đêm hôm khuya khoắt mà bị hắn bắt tới Ngự Sử Đài, trong lòng vô cùng sợ hãi, xuýt nữa quỳ xuống lạy hắn.

Trình Sưởng nhàn nhạt nói: “Ngươi đến Trọng Hoa Cung tìm bệ hạ, nói rằng sau khi Điền Vọng An bị phạt, đã sốt cao, bảo ông ta đến Thái Y Viện xem đi.”

Lưu Thường nghe vậy, không hiểu vì sao, đang định hỏi ý của Tam công tử là gì, không ngờ bị Đại Lý Tự thừa cắt ngang.

“Điện hạ không thể, nếu để bệ hạ và Ngũ điện hạ nhận nhau, e rằng bất lợi cho đại cục.” Đại Lý Tự thừa xen vào mục đích của Trình Sưởng, chấn động trong lòng, nhất thời không quan tâm đến sự hiện diện của Lưu Thường, lên tiếng khuyên nhủ.

Trình Sưởng nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi, một lúc lâu mới phun ra hai chữ: “Đại cục?”

Đại cục gì?

Ngôi vị hoàng đế tối cao hay sao?

Trình Sưởng đứng dậy, bước tới cửa sổ, nhìn tòa cung điện nơi xa.

Ai nói hắn muốn đại cục?

Trình Sưởng hỏi chầm chậm: “Trong cung nếu có hoàng tử nhận tổ quy tông, có phải cần làm lễ tế trời hay không?”

Không đợi người đáp, hắn lại nói: “Là thời cơ tốt.”

Lời này thoạt nghe khó hiểu, nhưng người hiểu được đều cảm thấy ớn lạnh, trong chốc lát, tất cả đều quỳ xuống.

Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, vừa vặn ngăn Trình Sưởng trong bóng tối sâu thẳm.

Hắn đứng một mình trước cửa sổ, đối mặt với ánh trăng, nhưng dường như ánh trăng cũng từ chối hắn, ngừng trước mặt hắn một tấc, không chịu bố thí cho hắn chút nào.

Vì thế nhân cơ hội này, bóng đen chậm rãi phủ lên vạt áo của hắn, lưu lại trên người hắn từng chùm vân sâu hoắm, thoạt nhìn giống như ngày Sài Bình chết, máu bắn tung tóe lên áo gấm của hắn.

Lệ khí luôn ẩn nấp giữa chân mày của hắn hiện lên trong nháy mắt, lan tràn trong mắt hắn, đôi mắt vốn trong veo như suối nguồn chợt thêm một chút đỏ tươi, ma mị đến mức khiến người ta kinh ngạc.

Hắn hứa với Vân Hy hắn sẽ khá hơn, hắn từng giãy giụa, từng kiềm chế, từng cố gắng, nhưng, quá khó.

Hắn đã nếm mùi trả thù.

Đẹp đến nỗi khắc sâu vào lòng.

Sài Bình chết rồi thì sao, Lăng Vương vẫn còn sống thoải mái.

Bao lần tuyệt vọng và đau đớn của sự sinh tử đã ăn sâu vào xương tủy, sao có thể không mời hung thủ nếm thử?

Trình Sưởng đoán được gần đây vì sao Lăng Vương liên tục triệu kiến Bùi Minh và La Phục Vưu, ngoại trừ trù tính đại sự cho bản thân, e rằng còn mở một đường lui.

Một khi Ngũ hoàng tử Trình Húc về cung, đường lui duy nhất của Lăng Vương là —— ép vua thoái vị.

Trình Sưởng nhàn nhạt kêu: “Lưu Thường.”

“Có, có mặt.” Lưu Thường run lên.

“Còn không đến Trọng Hoa Cung?”

“Bẩm thế tử điện hạ, Điền Vọng An chỉ là một thôi quan lục phẩm, cho dù phát sốt, bệ hạ…… chưa chắc chịu hạ mình tới Thái Y Viện thăm.” Lưu Thường run như cầy sấy liếc nhìn Trình Sưởng.

Trình Sưởng biết ông giả điếc, Điền Trạch là Trình Húc, ông vừa nghe rõ ràng.

Nhưng Trình Sưởng lười so đo với ông, chỉ nói: “Không sao, trên bàn của ta có một bức tranh, đó là chân dung của hộ vệ Tần Lâu do Điền Vọng An vẽ trong lúc điều tra vụ trộm bản đồ phòng thủ, ngươi đưa bức tranh này cho bệ hạ xem, sau đó nhắc chuyện Điền Vọng An bị sốt cao, bệ hạ sẽ tự đi theo ngươi đến Thái Y Viện thăm hắn.”

Để người ta đánh Điền Trạch, để người ta cho hắn uống thuốc phát sốt cao, không có lý do gì cả, tìm cái cớ, mở xiêm y sau lưng Điền Trạch trước mặt Chiêu Nguyên Đế mà thôi.

Cả nhà bọn họ không phải thứ tốt.

Lăng Vương là thế, Chiêu Nguyên Đế càng là vậy.

Tuy rằng Lăng Vương giết hắn vài lần, không phải Chiêu Nguyên Đế bao che hay sao?

Huống chi lần này hắn trở về, còn lợi dụng hắn, gài bẫy hắn, biến hắn thành một quân cờ kiềm chế Lăng Vương, không phải là vị ngôi cửu ngũ này thì là ai?

Bố trí, sắp đặt, đầu tiên là yếu thế, sau đó khích lệ để khiến người ta sa đọa, cuối cùng uỷ quyền, để cho một vương thế tử nắm quyền đến mức phản nghịch thì phải trừng phạt, có khác nào đẩy hắn vào ngõ cụt?

Nếu Lăng Vương là hung thủ, Phương gia là đồng phạm, vậy Chiêu Nguyên Đế, là đầu sỏ chân chính.

Rõ ràng là ân oán giữa phụ tử bọn họ, tại sao muốn kéo hắn vào, dựa vào cái gì?

Hắn đã sống đã chết biết bao lần, tại sao?

Hắn không cam lòng, bọn họ đẩy hắn đến tình thế tuyệt vọng, đừng có ai mong muốn sẽ sống tốt.

“Lưu Thường.” Trình Sưởng lạnh lùng gọi.

“Có, có mặt.”

Trình Sưởng cười: “Ngươi không phải là cỏ đầu tường hay sao? Cứ có chút gió nào là lập tức thông báo cho bên Trung Thư phải không?”

Giọng hắn nghiêm nghị, Lưu Thường lạnh cả người.

“Bẩm điện hạ, hạ quan không dám nữa, sẽ không dám nữa, vả lại…… vả lại hạ quan chỉ tiết lộ chút tin tức không quan trọng, nếu liên quan đến xã tắc thiên hạ, hạ quan không dám nhiều lời.”

“Không sao,” Trình Sưởng nói, “Chờ bệ hạ đến Thái Y Viện thăm Điền Vọng An, ngươi cũng phái người đến Trung Thư truyền tin, dẫn Lăng Vương tới luôn.”

“Bổn vương muốn cho vị đường huynh này tận mắt chứng kiến phụ thân hắn nhận Ngũ đệ như thế nào.”

Chỉ bằng cách này, Chiêu Nguyên Đế và Lăng Vương mới không có thời gian để phản ứng và trù tính, như vậy, không ai có thể áp đảo ai.

Hắn muốn ép Lăng Vương làm phản.

Muốn buộc hắn giết vua.

Muốn phụ tử bọn họ đánh giết lẫn nhau.

Bọn họ dồn hắn đến bước đường cùng, vậy bọn họ nên cùng xuống, ở chung với hắn trong vực thẳm.

“Điện, điện hạ nghĩ kỹ đi ạ.” Lưu Thường rốt cuộc nói thật lòng, “Nếu…… Nếu bệ hạ hấp tấp nhận Ngũ điện hạ, trong cung, sợ rằng sắp xuất hiện đại loạn.”

Đêm thật yên tĩnh, ánh trăng dường như sợ người trước mặt, lui ra sau một tấc, trong phòng càng tối tăm.

Trình Sưởng vẫn đứng bất động trong bóng tối, trầm giọng nói: “Đi đi.”
Nhấn Mở Bình Luận