Lọc Truyện

Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng

Bùi Minh rời khỏi biệt viện của vương phủ thì trời đã khuya.

Gã sai vặt của Bùi phủ dắt xe ngựa tới, đi thẳng về phủ. Bùi Minh vừa vào phủ đã thấy Bùi Lan cầm đèn lồng chờ ở cửa phủ, bước tới kêu: “Phụ thân.”

Bùi Minh gật đầu: “Chuyện gì?”

“Tổ mẫu bảo nhi tử chờ người ở đây, kêu người tới chính đường gặp bà.”

Bùi Minh nhìn sắc trời, đã tối.

Gần một năm nay, sức khỏe của lão thái quân không tốt, thường thường nghỉ ngơi vào giờ tuất, hôm nay chờ đến canh giờ này, có lẽ là có chuyện muốn răn dạy.

Bùi Minh im lặng một lúc, nhận lấy chiếc áo choàng mỏng từ gã sai vặt bên cạnh, đi đến chính đường.

Trên đường đi, ông hỏi Bùi Lan theo phía sau: “Mấy ngày nay con có gặp Vân Lạc trong Xu Mật Viện không?”

“Đã gặp.” Bùi Lan nói.

“Thế nào?”

Bùi Lan do dự một chút mới nói: “Giao tình phai nhạt, không có gì để nói.”

Hắn, Vân Lạc và Vân Hy lớn lên cùng nhau ở Tái Bắc khi còn nhỏ, lâu ngày gặp lại, lẽ ra nên vô cùng vui mừng, nhưng Vân Lạc giống Vân Hy, đều là người yêu ghét rõ ràng. Hắn biết mấy năm nay Bùi Lan làm chuyện xấu xa gì, gặp nhau ở Xu Mật Viện nhưng không thèm để ý.

Bùi Minh “Ừm”, một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: “Nhân dịp mấy ngày nay, con đếm binh mã xem thử, cái nào dùng được, cái nào không thể, tự mình phải biết trong lòng.”

Bùi Lan nghe vậy thì sửng sốt, một lúc sau, trong lòng dần dần nảy sinh một suy đoán long trời lở đất.

Hắn do dự một chút, định hỏi Bùi Minh để xác nhận thì đã đến chính đường.

Bùi Minh bước vào, thấy lão thái quân cầm gậy gỗ, ngồi thẳng tắp phía trên đầu, vội vàng đi tới nói: “Sao trễ rồi mà mẫu thân chưa nghỉ ngơi?”



Lão thái quân nhướng mày, đột nhiên nện gậy gỗ, lạnh lùng nói: “Con còn dám hỏi? Con nói đi, hôm nay con về phủ trễ như vậy là đã làm gì?”

Bùi Minh làm như không có chuyện gì xảy ra: “Hôm nay sau khi tan việc, nhi tử đi xã giao với vài vị đồng liêu tới Tần Hoài uống trà.”

“Uống trà?” Lão thái quân hừ lạnh, “E rằng thảo luận đại sự của con chứ gì?”

Bùi Minh im lặng.

“Ta đã nói với con từ lâu, con người sống trên đời phải ngay thẳng chính trực. Không hổ thẹn với trời cao, không hổ thẹn với lòng mình mới có thể vẹn toàn, và đạt được kết quả tốt đẹp! Bệ hạ hiện tại vẫn còn khoẻ mạnh, con đã vội vã muốn phụng dưỡng ‘tân quân’, là muốn thay triều đình lập trữ hay sao?! Con làm việc ngang ngược như thế, một ngày nào đó sẽ gặp quả báo!”

Bùi Minh trấn an lão thái quân: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử làm hết thảy là vì triều đình, sẽ không làm chuyện gì phản nghịch.”

“Sẽ không?” Lão thái quân cả giận, “Vì sao từ lúc Lạc Nhi trở về, con bận rộn đến mức chân không chạm đất cả ngày? Gần đây con liên tục về khuya là tại sao?”

“Lạc Nhi và Ninh Hoàn đều là võ tướng trong triều. Bọn họ trở về, triều chính bận rộn thế nào cũng không dính đến Công Bộ của con!”

“Lòng tham không đủ rắn nuốt voi, con hiện giờ đã là Công Bộ thượng thư, phải thấy đủ. Cho dù muốn cố gắng giỏi hơn, cũng nên đi đúng đường! Năm đó Vân Thư Quảng có ơn với con, sau này Trung Dũng Hầu suy tàn, con vì con đường làm quan nên nóng lòng phủi sạch quan hệ với hầu phủ, bỏ rơi tiểu nha đầu A Đinh đã sai mười phần, những gì con đang làm, trời đang xem đó. Bây giờ con lạc đường, biết quay lại vẫn còn kịp, nếu không một ngày nào đó Thiên Đạo luân hồi, con chắc chắn ——”

“Mẫu thân lo nhiều rồi.” Bùi Minh không đợi lão thái quân nói xong đã ngắt lời, “Mấy ngày nay nhi tử bận rộn, không liên quan gì đến chuyện Lạc Nhi về triều, là do bệ hạ có ý sửa chùa Minh Ẩn, nhi tử mới không có thời gian ngồi ấm chỗ.”

Ông nói xong, lui ra sau một bước, cúi người vái lão thái quân: “Những gì mẫu thân dạy bảo hôm nay, nhi tử hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không dám quên. Mẫu thân yên tâm, từ mai trở đi, sau khi nhi tử tan việc, nhất định về phủ sớm một chút, dành nhiều thời gian cho mẫu thân.”

Nói xong, ông gật đầu với Bùi Lan, ý bảo hắn ở lại an ủi lão thái quân, lấy lý do “có chính sự”, xoay người rời đi.

Bùi Lan mới vừa nghe Bùi Minh dặn dò “đếm binh”, trong lòng có chút hoang mang, giờ nghe lão thái quân nói chuyện, nào còn gì không rõ.

Con người của hắn tuy rằng ích kỷ, nhân phẩm cũng chẳng ra gì, khi mới vào ngũ, được Vân Thư Quảng dạy dỗ, biết bản thân là người binh nghiệp phải luôn trung thành.

Nhưng mà…… dù sao Bùi Minh cũng là phụ thân của mình.

Nếu một ngày nào đó, Lăng Vương thật sự kế thừa giang sơn, mình mang binh ủng hộ, chẳng phải là ở dưới giang sơn của tân đế hay sao?

Trong lòng Bùi Lan nổi lên sóng to gió lớn, không biết từ lúc nào, hắn bị cuốn vào thế tiến thoái lưỡng nan, mãi đến khi lão thái quân gọi mấy lần “Lan Nhi”, hắn mới hoàn hồn lại.

“Tổ mẫu.” Hắn bước lên trước, vịn lão thái quân, đỡ bà chậm rãi đi về hậu viện.

Lão thái quân vốn lo lắng trong lòng, cho đến khi Bùi Lan đi cùng bà trong đêm trăng mới bình tĩnh một chút, bà hỏi: “Lan Nhi, mấy ngày nay con có gặp A Đinh và Lạc Nhi trong nha môn không?”

Bùi Lan “Dạ có”.

Lão thái quân hỏi: “Vậy…… bọn họ có chịu tới gặp tổ mẫu không?”

Bùi Lan im lặng một lúc: “Vân Lạc mới về triều, công việc bề bộn, tôn nhi chỉ gặp mặt vội vàng, còn…… chưa kịp nói chuyện. Về phần A Đinh, hôm nay nàng tạm thời bị đình chỉ ở trong phủ, có lẽ tới tháng tư mới có thể về lại Xu Mật Viện.”

Lão thái quân định hỏi vì sao Vân Hy bị đình chỉ tạm thời, đột nhiên nhớ ra, Bùi Lan đã nói chuyện này với bà.



Vụ án bản đồ phòng thủ của Binh Bộ bị mất trộm, mấy ngày trước Hình Bộ đã tìm ra manh mối, bảo Vân Hy mang theo binh mã của phòng Quảng Tây đi tróc nã đạo tặc, ai ngờ Vân Hy chạy thẳng đến thành tây, “sơ ý” để cho đạo tặc chuồn mất.

Chiêu Nguyên Đế rất tức giận, ra lệnh tạm thời đình chỉ Vân Hy để chờ xét xử.

“Hoàng cung mất trộm là một vụ án lớn, A Đinh làm không tốt, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Lão thái quân hỏi.

“Tổ mẫu đừng lo, thực ra bệ hạ biết rõ ai đã trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ. Chuyện này rốt cuộc có liên quan đến Trung Dũng Hầu phủ và hai vị tướng quân của hầu phủ, cho dù bệ hạ đang giả vờ, cũng phải để một người chịu trách nhiệm. Bệ hạ chọn A Đinh, chứng tỏ ông tạm thời sẽ không so đo với hầu phủ, cho dù muốn so đo trong tương lai, A Đinh cũng sẽ không có chuyện gì, dù sao ——” Bùi Lan nói tới đây, dừng lại, một lúc lâu mới nói, “Dù sao Tam công tử của Tông Thân Vương phủ sẽ che chở cho nàng.”

Sau khi Trình Sưởng trở lại Kim Lăng, lần đầu gặp lại Chiêu Nguyên Đế và Thái Hoàng Thái Hậu, đã trực tiếp từ chối chuyện ban hôn, nói rõ mình muốn tự quyết định cho nhân duyên của mình.

Thỉnh cầu này không lớn cũng không nhỏ, nhưng vì Chiêu Nguyên Đế cảm thấy xấu hổ, ngoài ra Thái Hoàng Thái Hậu cố ý giúp Trình Sưởng nên ông đành đồng ý.

Hiện giờ chuyện Tam công tử của Tông Thân Vương phủ thích đại tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, mọi người trong triều đều biết, người có tâm đều nhìn ra, Bùi Lan đương nhiên cũng biết rõ.

Lão thái quân nghe vậy, nện gậy gỗ thật mạnh, trách mắng: “A Đinh là một cô nương rất tốt, khi không con lại bỏ lỡ!”

Bùi Lan nghe thế, một lúc lâu mới nhỏ giọng “Dạ”.

Bởi vì cùng làm trong Xu Mật Viện, sau khi Vân Hy từ Lĩnh Nam trở về, hắn gặp nàng vài lần.

Nàng không còn là tiểu cô nương ngày nào nữa.

Nàng là nữ tướng quân hành động dứt khoát, là đại tiểu thư xinh đẹp trong sáng, đặc biệt sau khi Trình Sưởng trở lại Kim Lăng, trông nàng rất vui, ngay cả một cái nhíu mày hay mỗi nụ cười đều động lòng người.

“Thôi.” Lão thái quân nói, “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, sau này tìm một mối khác, cưới một hiền thê.”

“Con phải nhớ, điều quan trọng nhất của đời người là sống ngay thẳng, nếu không, cho dù phú quý vinh hoa, nửa đời sau cũng sẽ bị hành hạ, không thể sống yên ổn……”

Bùi Lan gật đầu: “Tôn nhi đã biết.”

Hắn nhìn sắc trời, “Tổ mẫu, quá muộn rồi, tôn nhi đỡ ngài đi nghỉ.”

……

Sáng sớm hôm sau, A Cửu vừa thức dậy đã thúc giục Vân Hy đỡ nàng ra ngoài đi dạo một chút.

Vết thương của nàng tuy nặng nhưng cũng may thân thể vô cùng rắn chắc, sau mười ngày dưỡng, vết thương dần dần khá hơn, nghe đại phu bảo có thể rời giường, nóng lòng muốn đi dạo bên ngoài phủ.

Vân Hy vịn nàng, dặn dò: “Đại phu nói, cả tháng này, ngươi nhiều nhất chỉ có thể đi lại bên trong phủ, khi nào vết thương khỏi hẳn, ta sẽ mang ngươi ra ngoài, nếu không ca ca của ta biết, sớm muộn gì cũng mắng ta.”

“Gì vậy?” A Cửu nói, “Trước đây có thấy ngươi sợ hắn như vậy đâu, thế nào, ngươi bị hắn nắm nhược điểm hay sao?”

Vân Hy liếc nhìn nàng, không trả lời, đưa gậy gỗ bên cạnh cho nàng: “Tự ngươi đi một chút xem thử.”



A Cửu chống gậy đi vài bước, lại nói: “Theo ta, ngươi đừng ở trong phủ hoài, mau nghĩ biện pháp, về triều đình làm tướng quân đi. Nhỡ thật sự bị cách chức, sau này làm sao ra sa trường giết địch? Uổng phí võ công.”

Vân Hy nói: “Dù sao ca ca đã trở lại, nếu ta không làm tướng quân được nữa, sau này làm tiểu binh thuộc hạ của ca ca cũng được, dù sao đều là ngăn địch và bảo vệ biên cương, đối với ta đều như nhau.”

Nàng cẩn thận suy nghĩ, lại nói, “Hơn nữa ta không định xuất chinh năm nay, ta còn muốn gả chồng, có lẽ sẽ bận rộn một thời gian.”

“Ngươi còn gả chồng?” A Cửu thấy vẻ mặt Vân Hy nghiêm túc, giật mình, “Chẳng phải ngươi nói rằng ngươi không muốn gả chồng hay sao? Ngươi gả cho ai?”

“Ta nói ta không muốn gả chồng khi nào.” Vân Hy nói. Cho dù có nói, chẳng qua là vì người mình muốn gả chưa tới phủ cầu hôn mà thôi.

Vân Hy thấy vẻ mặt A Cửu bối rối, lười giải thích, chỉ nói: “Tóm lại sớm muộn gì cũng có người tới cưới ta.”

A Cửu nhìn nàng, gật đầu: “Đúng, ngươi xinh đẹp, khẳng định có không ít người thích!”

Nàng chống gậy đi tới, một tay ôm cổ Vân Hy: “Được rồi! Khi nào về Tái Bắc, chúng ta sẽ chọn một người tốt trên thảo nguyên, không phải là nam nhi oai hùng nhất trên thảo nguyên thì không gả! Hắn dám không cưới, ta sẽ đánh hắn!”

Vân Hy nói: “Ta không đến Tái Bắc gả chồng, sẽ gả chồng ở Kim Lăng.”

“Ngươi muốn gả cho mấy thiếu gia con nhà quan ở Kim Lăng?” A Cửu sửng sốt nói, “Không hợp đâu, những thiếu gia đó thích ngươi đánh giết như vậy hay sao?”

“Sao không thích?” Vân Hy nói, mím môi, không nhịn được lại nói, “Có người thích ta, chỉ thích ta.”

“Chỉ thích ngươi?” A Cửu sửng sốt, ném cây gậy đi và hỏi, “Vậy ngươi nói cho ta biết, ai tinh mắt như vậy?”

Vân Hy đang định trả lời thì nghe phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Nàng xoay người lại, im lặng như ve sầu mùa đông trong chớp mắt.

Không biết Vân Lạc tới khi nào, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng quay đầu lại, trách mắng: “Ban ngày ban mặt, muội là một cô nương gia, nói lung tung cái gì? Không biết mắc cỡ hay sao?!”

Dừng một chút, lại nói: “Tần thúc dẫn chú câm tới phủ, cùng ta đi ra chính đường.”
Nhấn Mở Bình Luận