Lọc Truyện

Đích Thứ Nữ

Ta cười nhạt: “Thế tử Thẩm gia là trụ cột triều đình, bổn cung đương nhiên hy vọng.”

“Chỉ là từ góc độ Hoàng hậu mà mong thôi sao?”

Hắn hỏi ta: “Còn A Sanh thì sao? Nàng mong ta chet ở đó, hay hy vọng ta trở về?”

Ta trầm mặc một lúc, có chút nóng giận: “Thẩm Dục, ngươi đang đùa giỡn với ta sao?

“Ta giao cơ hội này cho ngươi vì ngươi có liên hệ với nhà ngoại ta, miễn cưỡng xem như người của ta. Ngươi có thể trở về, thì sẽ thăng quan tiến chức, nếu không, thì coi như ngươi xui xẻo, đừng lôi kéo những chuyện không cần thiết.”

“Hạ thần hiểu rồi.”

Ánh mắt hắn trầm xuống vài phần.

Quỳ xuống nhận chỉ: “Hạ thần nguyện vì Hoàng hậu nương nương tận lực.”

“Vì triều đình.”

Ta nhạt nhẽo nhắc hắn, trên mặt không có ý cười.

Người này thật là kỳ lạ.

Rõ ràng trước đây không thích ta, vậy mà nay lại tỏ ra một vẻ si tình.

Không cưới người khác, không nạp thiếp, cố chấp giữ lấy thân mình, chẳng biết đang nghĩ gì.

“Phải.”

Hắn nhìn ta chăm chú: “Vậy ta nhất định sẽ vì triều đình, cũng vì Hoàng hậu nương nương, bình an trở về.”

Đúng là có bệnh.

Ta cũng không muốn chỉnh hắn làm gì nữa.

Phất tay để hắn lui ra, chỉ nghe hắn ngập ngừng nói: “Hiện nay trong triều đều đồn rằng, bệ hạ bệnh nặng, Hoàng hậu chấp chính. Nương nương cũng nên cẩn thận, đừng để người khác lợi dụng.”

Ta khẽ nhướng mày, đột nhiên có hứng thú: “Ta nhớ rằng trong triều người ta đều chửi ta là yêu hậu, nói rằng ta can thiệp chính sự, vi phạm cương thường, cớ sao đến Thế tử Thẩm gia lại khuyên ta cẩn trọng?”

“Bởi vì ta hiểu nàng.”

Hắn thậm chí không dùng kính ngữ: “A Sanh, ta từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, không ai hiểu rõ dã tâm của nàng hơn ta.”

Nụ cười của ta nhạt đi vài phần: “Nhưng trước đây, rõ ràng ngươi thích tỷ tỷ hơn.”

“Đó là ta đã sai.”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: “Hạ thần chỉ nguyện, khi Hoàng hậu nương nương đại sự thành tựu, bên cạnh có một chỗ cho hạ thần làm thị vệ.”

41

Ta không đáp lại lời của hắn.

Ta cảm thấy hắn thật đáng ghê tởm.

Không chỉ hắn, mà cả cha, đại ca, tiểu đệ… tất cả những kẻ vì quyền thế của ta mà bỗng nhiên quay lại tốt đẹp với ta đều thật đáng ghê tởm.

Từ khi ta đứng trên đỉnh cao quyền lực quốc gia, ta ít khi còn nghĩ về những chuyện đời trước.

Những cảm xúc chao đảo, mù quáng vì thứ gọi là “tình yêu”, một khi gặp phải quyền lực, đều yếu ớt đến không chịu nổi.

Cảm giác nắm giữ quyền hành thật sự quá sảng khoái.

Ta không còn cầu mong họ yêu thương ta nữa.

Giờ đây, chính họ lại khao khát được ta yêu thương.

Tâm tư của ta bị người ta dò đoán, từng cử chỉ lời nói của ta đều làm chao đảo bao người, chỉ một nụ cười nhẹ cũng khiến kẻ khác thao thức không yên.

Quá tuyệt vời!

Phê duyệt xong tấu chương, ta chọn vài việc lớn, kể cho Hoàng đế nghe.

Giờ đây hắn xem đan dược như cơm ăn, gắng gượng giữ chút tinh thần, thỉnh thoảng còn triệu mấy mỹ nhân mới nhập cung, để chứng tỏ mình vẫn còn khỏe mạnh.

Có khi ta khuyên nhủ, hắn lại nổi giận quát: “Trẫm thân thể khỏe mạnh! Trẫm không có bệnh!”

“Các ngươi đều mong trẫm chet phải không!”

Có lẽ do sức khỏe ngày càng tệ, tính tình hắn cũng trở nên quái gở, đa nghi vô cùng.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ ta.

Nhưng đến lúc này, hắn đã không thể rời khỏi ta, thậm chí mọi chuyện đều phải dựa vào ta.

Chỉ có thể ra tay với người bên cạnh ta.

Vì vậy, tiểu đệ ta bị phái ra biên ải, đánh dẹp nước Việt Tây.

Thiếu niên khoác giáp đứng trước mặt ta, đôi mắt u tối hỏi: “Nhị tỷ, tỷ mong ta trở về chứ?”

“Đương nhiên là mong rồi.”

Ta bảo Thu Thiền đeo túi hương cầu phúc cho hắn, rồi nói: “Thái tử còn nhỏ, cần có một cữu cữu ở quân đội giúp giữ vững tình thế.”

“Nếu đệ có thể trở về, Triệu gia của ta ba mươi năm sau không lo gì. Nếu không trở về… thì sẽ phiền phức hơn, tóm lại vẫn là rắc rối.”

“Tỷ nói nhiều như vậy, nhưng chẳng có câu nào thật lòng lo cho m//ạng của ta.”

Giọng hắn khàn đặc: “Nhị tỷ thật sự ghét ta đến thế sao?”

Ta khẽ cười, vỗ nhẹ lên giáp hắn: “Đi thôi.”

“Những lời không cần thiết, không nên nói thêm nữa.”

Ta với nhà mẹ ngoài lợi ích ra, đã chẳng còn chút tình cảm nào.

Nói nhiều, chỉ càng giả tạo mà thôi.

42

Ngày tiểu đệ thắng trận trở về, Hoàng đế mở tiệc lớn, uống thêm vài chén rượu, ngay tại yến tiệc mà phun ra m//áu trước mặt mọi người.

Sau đó nằm liệt trên giường ba ngày, khi tỉnh lại, đôi mắt đục ngầu nhìn ta, nói: “A Sanh, lần này trẫm thật sự không xong rồi.”

“Đệ đệ của nàng thắng trận trở về, trong quân đã có uy tín, Thái tử đăng cơ sẽ không ai ngăn cản, có nàng ở đây, triều cục cũng không loạn.”

“A Sanh, trẫm thật sự muốn ở bên nàng cả đời, nhưng giờ không được nữa rồi, A Sanh, A Sanh… năm đó lần đầu gặp nàng, trẫm đã thấy nàng khác biệt với những nữ nhân khác.”

“Xinh đẹp như thế, tàn nhẫn như thế, trẫm nhất định phải cưới nàng về.”

“Trẫm thật sự rất thích nàng…”

Trong mắt hắn tràn đầy luyến tiếc không thể buông bỏ.

Ta ngồi bên giường, đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, hỏi: “Bệ hạ đã từng nghĩ đến, nếu năm đó người cứu ngài là đại tỷ, thì nay tình cảnh sẽ ra sao?”

“Sao lại nhắc đến nàng ta?”

“Thần thiếp kể cho bệ hạ nghe một câu chuyện.”

Ta nói: “Mấy ngày trước, thần thiếp có một giấc mơ. Trong mơ, năm đó ở phủ Quốc Công, người cứu bệ hạ là đại tỷ.”

“Bệ hạ quyết ý cưới nàng làm Thái tử phi, nhưng lạ thay, lại vô duyên vô cớ mà rung động với muội muội của nàng.”

“Bệ hạ không chịu thừa nhận mình yêu muội muội của thê tử, nên ra lệnh người nhà nàng xử tử nàng, để triệt bỏ điểm yếu của mình.”

“Người nhà nàng vì chiều theo ý bệ hạ, kiếm cớ đ//ánh g//ãy chân nàng, rồi đuổi nàng ra khỏi nhà giữa trời đông giá rét.”

Ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Bệ hạ, ngài nói giấc mơ này có phải rất hoang đường không?”

Mà cũng đủ chân thực.

Đó chính là chuyện đã xảy ra đời trước!

Ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn lại vạch trên mặt ta vết sẹo chữ thập xấu xí kia.

Đời trước, hắn cũng yêu ta.

Nhưng vì đã quyết định cưới đại tỷ, hắn thấy hổ thẹn vì yêu ta.

Nên hắn muốn ta chet.

Mẹ, tiểu đệ chỉ là bề ngoài, hắn mới là kẻ đứng sau thực sự giet chet ta.

Hắn bị ánh mắt của ta làm sợ hãi, đồng tử co rút lại, miệng lẩm bẩm: “Nàng… nàng…”

“Chỉ là một giấc mơ thôi, bệ hạ không cần để tâm.”

Ta mỉm cười nói với hắn: “Ngài cứ nghỉ ngơi cho tốt, thần thiếp nhất định sẽ phò tá Thái tử, giữ vững giang sơn mà ngài tự hào.”

Từ nay về sau, sinh mệnh của ta, cuộc đời của ta, đều sẽ do chính ta làm chủ.

Những kẻ trước kia khinh thường ta, ức hiếp ta, m/ạng sống của bọn họ, cũng sẽ do ta định đoạt.

Ta sẽ có quyền lực tối cao.

43.

Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị.

Tân đế vừa tròn mười tuổi, triều chính do Thái hậu nắm quyền chấp chưởng.

Sau lễ đăng cơ, ta lấy từ hộp ra chiếc túi thơm đựng sợi tóc của ta và hắn, ném vào lò than.

Tiếng than ch//áy tí tách vang lên không ngừng.

Ta ngồi sau ngọn lửa, nhìn chiếc túi thơm dần biến mất, khẽ mỉm cười.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ ngờ đến.

Món bánh hoa quế ta làm cho hắn mỗi ngày, bên trong có một lượng nhỏ cam thảo. Dùng đều đặn hàng ngày, đôi mắt sẽ dần dần trở nên mù lòa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận