Lọc Truyện

Đích Thê Tại Thượng

Editor: Hannah

Trong lúc Cố Thanh Trúc an tâm ở nhà dưỡng thai thì trong kinh thành lại xảy ra một sự kiện làm chấn động cả triều đình.

Hạ Thiệu Cảnh chuyển tới Binh Bộ, vốn còn vấp phải gian nan trắc trở mọi bề, ai cũng không chịu chấp nhận hắn về dưới trướng của mình. Sau khi Kỳ Huyên được phong chức thống lĩnh cấm quân, Hạ Thiệu Cảnh mới tìm được một cơ hội gia nhập cấm quân theo ý nguyện, có điều hắn vốn xuất thân là văn nhân, trước khi vào Binh Bộ và cấm quân thì chỉ chuyên làm những công việc của quan văn, thế nên mọi người đều thấy kỳ lạ vì sao Hạ gia đột nhiên lại từ bỏ con đường quan văn chuyển sang nghiệp võ, đang yên ổn làm một thế tử không chịu, lại cứ khăng khăng đòi vào cấm quân.

Sau khi hắn gia nhập cấm quân, tháng đầu tiên vẫn yên phận, quy củ, nhưng rồi dần dần lại có dấu hiệu bất ổn. Đầu tiên, hắn ở doanh trại của mình bỏ ra một số tiền khổng lồ để chiếm một vị trí trong đội phó cấm quân chịu trách nhiệm tuần thành, lập tức trở nên nổi bật trong mắt mọi người. Sau đó lại nhờ có mối quan hệ với Đức phi nương nương mà trong thời gian ba tháng ngắn ngủi, hắn đã từ được chuyển từ đội phó lên đội chính, đảm trách nhiệm vụ tuần tra trong cung.

Cho đến ba ngày trước, Cẩm Nhân Cung đột nhiên bốc cháy lớn, khi cấm quân tuần tra tới nơi thì Đức phi nương nương đã bị người ta tập kích, trong cung rối loạn vô cùng. Đúng vào đêm hôm đó, Hạ Thiệu Cảnh đích thân dẫn đầu đội tuần tra, khi thấy có ánh lửa phát ra từ phía Cẩm Nhân Cung, hắn lập tức phái người cho phong tỏa Cẩm Nhân Cung, thề phải tóm gọn kẻ châm lửa làm người bị thương. Hoàng thượng và Hoàng hậu nghe tin cũng chạy tới, lệnh cho Hạ Thiệu Cảnh nhất định phải bắt cho bằng được kẻ gian, trong khi đó Đức phi nương nương đang bị thương ngược lại lại khăng khăng cho rằng không có kẻ gian nào hết mà là do cung nữ trong Cẩm Nhân Cung sơ ý gây ra hỏa hoạn, đẩy một cung nữ ra nhận tội. Cung nữ kia thay đổi lời khai giữa chừng, khẳng định rằng mình không hề sơ sót, là do có người cố ý phóng hỏa Cẩm Nhân Cung.

Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh phải điều tra cho rõ, Hạ Thiệu Cảnh xung phong nhận trách nhiệm, thề sẽ bắt được kẻ phóng hỏa hành hung, cho người bao vây bảo vệ trong ngoài Cẩm Nhân Cung, lục soát toàn bộ. Cuối cùng trời không phụ lòng người, Hạ Thiệu Cảnh điều tra ra được tung tích của kẻ gian, kẻ đó hóa ra lại là thái giám Trương Dũng hầu hạ trong Cẩm Nhân Cung. Hoàng đế và Hoàng hậu đều đang ở Cẩm Nhân Cung bầu bạn với Đức phi, Hạ Thiệu Cảnh cũng không nghĩ nhiều, lập tức bắt Trương Dũng áp giải tới trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, trong lòng đoan chắc lần này mình đã lập được công lao.

Trương Dũng bị bắt, Đại Lý Tự lập tức điều động người thẩm vấn tại chỗ. Trương Dũng không chịu nối áp lực, khai ra đủ mọi loại hành vi phạm tội của Đức phi trong hậu cung suốt mấy nắm gần đây, bao gồm cả việc năm đó Đức phi mua chuộc thái y hạ độc Hoàng hậu nương nương cũng bị Trương Dũng vạch trần. Hóa ra Trương Dũng chính là tay sai do Đức phi cài cắm trong Cẩm Nhân Cung, chuyên môn thay bà ta xử lý những việc trong cung mà bà ta không tiện ra mặt, có không ít cung nữ, thái giám mất mạng trong tay gã.

Chuyện Đức phi hạ độc Hoàng hậu nương nương bị vạch trần công khai, toàn bộ hoàng cung đều kinh hoàng, chấn động. Cho đến khi Hạ Thiệu Cảnh chứng kiến cảnh Đức phi bị tháo trâm, áp giải đi, hắn mới hiểu ra mình đã sập bẫy của kẻ khác.

Đức phi là chị gái của Hạ Thiệu Cảnh, Trương Dũng là tay sai tin cận của nàng ta, dù có phải liều mạng cũng khăng khăng chỉ điểm Đức phi, hơn nữa chứng cứ đưa ra vô cùng rõ ràng, khiến cho Đức phi hết đường chối cãi. Mà việc Cẩm Nhân Cung cháy lớn đêm nay cũng chỉ là một cái cớ dẫn đến kết cục này mà thôi.



Sau khi Hoàng hậu giải độc trong cơ thể đã từng thanh lọc hậu cung và Thái Y Viện một lần thế nhưng lại không tra được manh mối liên quan tới Đức phi. Đức phi cũng cho rằng mình đã thoát được một kiếp nạn mà không ngờ rằng Hoàng hậu lại nhẫn nhịn, đợi tới khi thời cơ chính mùi mới đem những chứng cứ mà nàng đã thu thập được từ lâu công khai toàn bộ, vạch ra ngay trước mặt Đức phi.

Hoàng thượng chắc chắn đã tin Hoàng hậu từ lâu nên khi hành vi phạm tội của Đức phi bị vạch trần, Hoàng thượng cũng không quá kinh ngạc, ngược lại dùng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa đầy căm hận nhìn Đức phi chằm chằm.

Chuyện của Đức phi đương nhiên không chỉ liên lụy một mình nàng ta. Nàng ta xuất thân từ Sùng Kính Hầu phủ, phụ thân là Sùng Kính Hầu Hạ Vinh Chương, Đức phi xảy ra chuyện bị giam vào thiên lao, Hạ Vinh Chương lập tức vào cung thỉnh tội nhưng lại không được Hoàng thượng dung thứ, ngược lại bị trách tội dạy dỗ con gái không đạo đức, bị thu hồi tước hầu, giáng làm thường dân. Đức phi bị hủy bỏ phong hào, giam vào lãnh cung cả đời. Toàn bộ Hạ gia mấy ngày tới phải dọn ra khỏi Sùng Kính Hầu phủ, vĩnh viễn không được quay về.

Hạ gia vốn cao quý như trên trời chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi Cố Thanh Trúc nghe được tin này thì cũng có phần kinh ngạc, nàng ôm bụng tám tháng đã to vượt mặt chờ Kỳ Huyên về phủ, việc đầu tiên làm chính là hỏi về chuyện này.

“Từ khi Đức phi ra tay hại Hoàng hậu thì kết cục của Hạ gia bọn họ đã được định đoạt rồi, chẳng thể trách ai được.” Kỳ Huyên tựa người lên trường kỷ, ghé tai lên bụng Cố Thanh Trúc, vừa lắng nghe động tĩnh vừa nói.

Cố Thanh Trúc chống hai tay lên hông, hơi mệt mỏi, cuối cùng đành tựa lên vai Kỳ Huyên, nói: “Sao em cứ cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.”

Số năm Đức phi sống trong cung tuyệt đối không ít hơn Kỳ Hoàng hậu, sao đột nhiên lại bị người bên cạnh bán đứng chứ, hơn nửa Cẩm Nhân Cung bất ngờ xảy ra hỏa hoạn, người dẫn quân đi phong tỏa lại chính là Hạ Thiệu Cảnh, cũng là Hạ Thiệu Cảnh tự tay bắt được phạm nhân áp giả tới, việc này giống như có người cố tình sắp xếp, mục đích chính là vì muốn trị tội Đức phi và Hạ gia.

Kỳ Huyên đứng dậy đỡ Cố Thanh Trúc dựa vào gối mềm để nàng ngồi thoải mái hơn một chút rồi nói: “Đơn giản hay không đơn giản đâu chỉ nói suông là được. Con người đúng là không nên làm ra những chuyện trái đạo đức. Đức phi ác độc nhẫn tâm, Hạ gia hà khác, không có tình người, đây chính là kết cục của bọn họ. Còn vì sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta chỉ có thể hiểu đây chính là… ý trời, nhỉ?”

Điều Kỳ Huyên nói làm Cố Thanh Trúc phì cười. Kỳ Huyên đã nói như vậy, nếu như bảo chuyện này không có chàng can dự vào, Cố Thanh Trúc tuyệt đối không tin, có điều chàng có can dự vào thì sao nào, tất cả đều do Hạ gia “gieo gió gặt bão”.

*****

Cả kinh thành đều vì chuyện Hạ gia bị biếm làm thường dân mà sôi sục, đây trở thành đề tài bàn tán sôi nổi suốt vài tháng trời. Hạ gia cũng không ngờ mình lại bị hạch tội như thế này, trong lòng vẫn còn ôm vọng tưởng nên đi khắp nơi trong thành, muốn nhờ cậy những danh môn thế gia trước đây có qua lại với mình ra mặt giúp đỡ. Thế nhưng phải xem ngọn nguồn câu chuyện bắt đầu từ đâu chứ, ai nấy đều thấy được biến cố xảy đến với Hạ gia là vì chính Hoàng thượng muốn xuống tay, đã vậy thì còn ai dám “đi ngược chiều gió”, ai dám ra mặt nói đỡ cho Hạ gia đây? Huống hồ, tất cả những danh gia vọng tộc hàng đầu trong kinh thành đều đồng loạt bày tỏ một quan điểm thống nhất, đó chính là tuyệt đối không được can dự vào chuyện của Hạ gia, nếu ai muốn gỡ tội cho Hạ gia thì chính là muốn đối địch với các danh gia vọng tộc này.

Nhất thời, mọi người trong kinh thành đều cảm thấy bất an, bất kể Hạ gia có cầu xin thế nào đi chăng nữa cũng không có ai ra mặt trợ giúp cho họ, tình cảnh giống như “chó rơi xuống nước”, vô cùng chật vật.



Bên phía Kỳ gia lại rất yên bình. Kỳ gia vốn không phải loại người “đánh rắn phải đánh giập đầu”, tuy rằng Hạ gia thực sự đáng ghét nhưng căn bản không cần tới Kỳ gia ra tay thì nhóm những vị lão phu nhân từng đi theo Dư thị tới Hạ gia đòi lại công bằng đã chủ động lên tiếng chống lại Hạ gia.

Tối hôm nay, Cố Thanh Trúc đã ăn khá nhiều, bị Kỳ Huyên kéo tay đi tản bộ trong sân. Nàng thấy trong người hơi mệt liền về phòng nghỉ ngơi. Mang thai đã hơn chín tháng, buổi tối khi ngủ ngay cả xoay người nàng cũng thấy rất khó khăn, chỉ cần nàng vừa động đậy thì Kỳ Huyên đã tỉnh lại, quay sang phía nàng trợ giúp.

Đêm nay Cố Thanh Trúc rất trằn trọc khó ngủ, cứ xoay đi xoay lại, không cách nào giữ nguyên một tư thế ngủ lâu, lưng và eo đều đau. Kỳ Huyên hình như cũng không ngủ được nhưng lại không chê phiền hà, rất cẩn thận giúp Cố Thanh Trúc xoay người. Cố Thanh Trúc đang trở mình thì đột nhiên bụng đau nhói, nàng kêu lên một tiếng. Kỳ Huyên lập tức căng cứng cả người, hỏi: “Sao vậy, chạm vào đâu rồi sao?”

“Không sao, chỉ là… Á, bụng… bụng… đau.”

Cố Thanh Trúc vốn còn định trấn an Kỳ Huyên nhưng bỗng nhiên bụng đau dữ dội, giống như bị co thắt khiến cho Cố Thanh Trúc biến sắc. Kỳ Huyên lập tức chạy xuống giường thắp đèn, đèn dầu trong phòng sáng lên, bên ngoài liền vang lên tiếng động.

Kỳ Huyên quỳ một gối bên cạnh Cố Thanh Trúc, nhìn nàng ôm bụng, vẻ mặt đau đơn, lập tức đoán được: “Không lẽ sắp sinh rồi?”

Từ sau khi Cố Thanh Trúc mang thai, Kỳ Huyên ngày nào cũng tìm hiểu kiến thức về vấn đề sinh nở, tới khoảng thời gian gần đến ngày sinh, hàng ngày chàng đều hỏi mama trong cung chuyên trách việc sinh nở các vấn đề cần thiết, mama đã nói ngày sinh sắp tới rồi, thế nên mấy đêm nay chàng vẫn luôn bồn chồn, không dám ngủ sâu, Cố Thanh Trúc vừa có động tĩnh, chàng lập tức đề phòng.

Cố Thanh Trúc tựa vào gối mềm, trải qua một cơn đau giờ đã khá hơn một chút, nàng gật đầu đáp:

“Chắc là thế.”

Đợi qua một thời gian dài như vậy, đứa bé cuối cùng cũng sắp ra đời. Cố Thanh Trúc đỡ lấy bụng, tâm trạng vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn.

Thương Lan Cư đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ cần thiết để chào đón đứa bé ra đời, các vị mama chuyên trách việc sinh nở mấy ngày nay luôn túc trực chờ lệnh, chính là chờ thời khắc này đây, ngoại trừ Kỳ Huyên, không có một ai kinh hãi hay bối rối. Kỳ Huyên vẫn luôn nắm chặt tay Cố Thanh Trúc, liên tục trấn an nàng nhưng thực tế, Cố Thanh Trúc cũng không cần được trấn an. Kỳ Huyên cứ điên cuồng lặp đi lặp lại mấy câu, nếu nói là đang an ủi Cố Thanh Trúc, chẳng thà nói là chàng đang tự trấn an bản thân mình.

Cố Thanh Trúc đang rất “bận rộn”, phải ứng phó với từng cơn đau thắt đế liên tục, tuy rằng nàng chưa từng sinh con nhưng các vị mama chuyên trách đã ân cần hướng dẫn nàng lúc này phải làm thế nào nên nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng từ lâu.

Dù sao các vị mama chuyên trách cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, vì sắp tới ngày sinh nên Cố Thanh Trúc đã chuyển sang phòng sinh được chuẩn bị trước để ngủ, giờ hóa ra lại tiện hơn nhiều, không cần phải khiêng nàng sang phòng khác, các vị mama chuyên trách chỉ cần vào phòng, buông rèm, thấy Kỳ Huyên vẫn còn ngồi bên đầu giường không chịu rời đi. Cố Thanh Trúc đang trải qua từng cơn đau, đợt sau đau hơn đợt trước, nàng cấu mạnh vào tay Kỳ Huyên.



Kỳ Huyên liên tục thì thầm bên tai nàng: “Không sao đâu, không sao đâu. Hít thở sâu, hít thở sâu. Đừng dùng nhiều sức quá, lát nữa còn phải dùng sức thêm nữa.”

Giọng điệu của Kỳ Huyên cứ như một bà đỡ già chính hiệu làm Cố Thanh Trúc vừa đau vừa buồn cười nhưng lại cười không nổi. Mama đỡ đẻ thấy chàng như vậy, không kìm được nữa mà nói:

“Thế tử, ngài vẫn nên ra ngoài đi thôi, lát nữa chắc chắn phải thấy máu, ngài ở lại đây không thích hợp.”

Mấy vị mama cũng lại gần, tóm lấy hai tay Kỳ Huyên kéo chàng đứng dậy. Kỳ Huyên bị lôi ra ngoài, đành phải ngoái đầu nói vọng ra sau: “Ta… Ta ở lại thêm một lúc thôi.”

Các vị mama dứt khoát quẳng chàng ra ngoài, cửa phòng sinh lập tức đóng lại, hơn nữa rèm cũng buông xuống.

Động tĩnh của Thương Lan Cư làm kinh động đến toàn bộ Võ An Hầu phủ. Dư thị và Vân thị nghe nói Cố Thanh Trúc sắp sinh nên gần như lập tức chạy tới, Dư thị còn phái người đi thông báo cho lão phu nhân Trần thị ở Cố gia. Vân thị gõ cửa phòng sinh rồi đi vào trong, Kỳ Huyên cũng muốn vào theo nhưng lại bị các vị mama nghiêm khắc đuổi ra ngoài, sau đó vẫn ở lại hành lang bên ngoài phòng sinh đi tới đi lui, nóng ruột nóng gan, lo lắng bồn chồn, tất cả hiện rõ trên nét mặt.

Nếu có thể, chàng thực sự muốn sinh con thay cho Cố Thanh Trúc. Cơ thể Cố Thanh Trúc rất yếu đuối, nghe nói sinh con đau đớn như bị bẻ xương cắt gân, chỉ nghĩ thôi Kỳ Huyên cũng đủ thấy đau lòng rồi.

Mấy ngày qua chỉ cần chợp mắt là trước mắt chàng lập tức hiện ra một hình ảnh đáng sợ. Một đứa bé máu chảy đầm đìa đứng trước mặt chàng, bàn tay nhỏ bụ bẫm quơ quơ, giọng nói lanh lảnh văng vẳng gọi chàng là “phụ thân”.

Lần nào Kỳ Huyên cũng sợ tới mức giật mình tỉnh lại. Chàng thực sự rất sợ hãi, sợ Cố Thanh Trúc và đứa bé gặp phải chuyện gì không nay. Nếu chàng có thể tham gia vào chuyện sinh con bên trong kia thì thật tốt, thế nhưng chàng lại chẳng thể làm được bất kỳ điều gì khác ngoài việc chờ đợi.
Nhấn Mở Bình Luận