Lọc Truyện

Đèn Cũ Bến Mới

Ngày 24 tháng 3, Tây Loan.

Lúc cửa phòng 03 đẩy ra, Tân Uyển đang lắp ráp kệ, Phan Đông cất tiếng: "Cơm trưa tới!"

Mấy người bạn cùng phòng khác chen nhau xông tới, từng tiếng bố ơi thay nhau vang lên, Tân Uyển không tranh lại Lý Dữ Văn và Mạnh Xương, dứt khoát chờ Phan Đông đưa tới, một phần cơm trưa với hai món rau một món thịt, cậu ta nhìn qua chiếc kệ màu trắng sữa đang thành hình: "Nhanh thế, lúc tôi ra ngoài mua cơm thì cậu chỉ mới bắt đầu thôi mà."

"Mấy cái này đâu có khó khăn gì." Tân Uyển nói cảm ơn, đẩy đống đồ lặt vặt trên bàn qua một bên.

Lý Dữ Văn trong miệng vẫn còn cơm: "Hai đưa tôi cũng muốn giúp đó!"

Mạnh Xương như được cổ vũ nối câu: "Kết quả là xém chút nữa bị cậu ấy đá bật ngửa!"

Phan Đông cười to, để chiếc giỏ xuống bên cạnh kệ rồi đẩy vào gầm bàn, coi như xong việc. Cậu ta đạp đôi vớ trên sàn ra, vỗ vai Tân Uyển: "Nhớ là chiều nay họp câu lạc bộ đấy, ngủ trưa một giấc rồi gọi tôi, bọn mình đi chung nhé."

Tân Uyển đang ăn cơm, không nói chuyện được, tay ra dấu OK.

—Đây là cuộc sống hiện tại của cậu.

Quay lại trường học sau một năm, Tân Uyển đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ không thể hòa nhập vào tập thể, chỉ có thể cô độc mà đi, dù sao cũng là khóa mới, nhanh chóng làm quen là điều không thực tế chút nào. Vì thế ngay khi cậu vừa mở cửa phòng ký túc xá, lúc nhìn thấy Phan Đông cậu ngây cả người, suy nghĩ đầu tiên là cậu sẽ không còn cô đơn trong trường nữa, sau đó một cái ôm đầy sức mạnh nhào tới, Phan Đông kích động vỗ lưng cậu: "Á! Thì ra người mới là cậu hả!"

"Hóa ra cậu học ở đây à, cậu không nói với tôi gì hết!"

"Cậu cũng có hỏi tôi đâu!"

Phòng ký túc 403 được tạo ra bởi những người khác ngành nhau, Phan Đông học ngành quảng cáo, còn Lý Dữ Văn và Mạnh Xương lại là bên ngành kỹ thuật chẳng liên quan gì đến nhau, chiếc giường còn lại bi bỏ trống hơn nửa năm, ba người họ đối xử với Tân Uyển nhiệt tình quá đáng, lúc dọn dẹp giường cũng không cho cậu động tay vào, Phan Đông nói: "Họ muốn kéo cậu chơi game đó, phòng của bọn tôi chỉ có ba người, muốn chơi game mà cũng không đủ!"

Dù là thế nào thì Tân Uyển cũng đều cho rằng mình gặp may, lúc này trong phòng ký túc, lần đầu cậu có cảm giác chân thực, chắc chắn rằng mình đã bắt đầu lại, cậu có thể tham gia câu lạc bộ, có thể kết bạn, sứt đầu mẻ trán để làm bài thi, vì bài luận văn mà chăm chỉ cày ngày cày đêm để kịp deadline, lúc rảnh rỗi thì đến tiệm cà phê làm thêm với Phan Đông.

Những điều này trước kia cậu từng rất mơ ước, thậm chỉ là xa xỉ, nhưng bây giờ chúng đang dần được thực hiện/

Cậu tham gia một câu lạc bộ âm nhạc, chiều nào cũng phải tập luyện, cậu tập chơi ukulele khá đơn giản, luyện khoảng nửa tháng mới tạm quen tay được.

Buổi luyện tập của câu lạc bộ hôm thứ Bảy kết thúc, Tân Uyển không kịp nói thêm vài câu, vội vàng rời đi. Thời tiết đã ấm lên, gió rất dễ chịu, mặc đồ mỏng một chút cũng không lạnh, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, vừa chạy vừa lẩm bẩm. Dưới ngọn đèn đường đầu tiên bên trái cổng trường, dưới ngọn đèn đường đầu tiên.

Lúc chạy đến cổng trường, Tống Hành đang đứng ở đó đợi cậu, hai tay đút vào trong túi, anh mặc chiếc áo denim, những chiếc cúc kim loại thỉnh thoảng phản chiếu dưới ánh đèn, không khác gì các sinh viên xung quanh, anh thấy Tân Uyển chạy tới, đặt tay lên đầu cậu: "Em chạy làm gì, chưa muộn mà."

Tân Uyển ngẩng đầu cười với anh, hơi thở gấp gáp: "Nếu không chạy thì sợ anh nóng lòng đợi em mất."

"Chỉ mới năm phút thôi mà." Tống Hành hất cầm, ra dấu nhìn phía bên kia đường, "Coco vừa mới mở, em muốn uống không?"

Vì thế trên đường về Sấu Nguyệt Lý, Tân Uyển cầm trên tay ly Chanh dây pháo đôi, cỡ trung 50% đá, thêm trân châu và dừa. Cậu đã tính toán quãng đường đi về rất chuẩn, đi bộ là một tiếng mười ba phút, cây liễu bên ven đường đã đâm chồi nảy lộc, hai người rất ít khi đi xe về, cả hai trò chuyện qua lại với nhau, rất nhiều lần Tân Uyển ảo giác rằng anh và cậu chưa từng có hai năm bị tách nhau ra ấy, cả hai vẫn quen thuộc lẫn nhau, là cảm giác được mỗi khi đến gần.

Nửa đường cầm cốc đá, tay lạnh cóng, Tân Uyển ném ly rỗng vào thùng rác, vẫy vẫy tay.

Tống Hành nhìn thấy hành động của cậu: "Nhất định phải uống với đá à."

"Uống nóng không ra mùi vị ấy." Tân Uyển cãi lại, nói, "Trai trẻ không uống đồ nóng."

Đoạn đường này rất ít người, chỉ nghe thấy âm thanh của xe cộ lưu thông, tựa như dòng nước chảy, Tống Hành liếc mắt qua một bên túi: "Bỏ tay vào đi." Tân Uyển cẩn thận nhìn bốn phía rồi mới đưa tay vào, túi không lớn, hai người đàn ông chen chút hơi chật chội, nhưng ấm áp.

"Haha." Tân Uyển không nhịn cười được, "Tay em mở không được luôn."

Ngón tay xuyên vào trong kẽ tay, Tống Hành nắm tay của cậu: "Thế này thì có thể rồi."

Vẫn có cảm giác rung động rất mãnh liệt, có chút không quen, thậm chí là cả hai đều đã từng làm qua chuyện thân mật hơn nữa rồi, Tân Uyển đưa mắt nhìn anh: "Lúc còn học cấp ba có lần em kéo tay anh, anh còn hất ra nữa."

Tống Hành không nhớ rõ: "Có à?"

"Có đó, lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, em muốn nắm tay anh, xem thử cảm giác yêu sớm là như thế nào, anh hất tay em ra một cái "bốp" làm em bối rối quá chừng, sau còn còn lén lau nước mắt một hồi, rồi bắt đầu nghĩ em đã làm chuyện gì sai."

"Lúc đó..." Tống Hành sờ mũi một cái, "Anh chỉ là không quen cảm giác hai đứa con trai nắm tay nhau, cảm thấy rất kì lạ."

"Còn bây giờ thì sao?"

"Tay của em toát mồ hôi rồi." Trên đường có học sinh cấp hai chạy xe đạp ngang qua, Tống Hành dừng bước, ghé mắt nhìn về phía cậu, "Em căng thẳng à?"

Mặt Tân Uyển đỏ bừng, rút tay ra, cố gắng che giấu: "Ai căng thẳng chứ?"

"Ừ." Vì thế Tống Hành nhận sai lầm vào mình, cười rộ lên. "Là anh căng thẳng."

Kúc về đến Sấu Nguyệt Lý đã là 7 giờ hơn, nửa đường có ghé qua quán lẩu giải quyết bữa tối, Tân Uyển cảm thấy mình bị mất kiểm soát trong lúc dùng bữa, cậu uống hai ly nước có ga lớn, bụng căng lên khó chịu.

Vào ngày thường phải ở ký túc xá, chỉ có cuối tuần mới có thể về một chuyến, vào trong Sấu Nguyệt Lý, nhớ cậu nhất chắc chắn là Cầu Cầu, Cầu Cầu vừa nghe thấy tiếng động ở cửa, thân thiết nhào tới, ôm chân của cậu không buông tay, Tân Uyển bế nó lên, vùi mặt thật mạnh vào nó: "Nhớ cục cưng chết mất!"

Quần áo ám mùi khói, lúc Tống Hành đi thay đồ, Tân Uyển ôm chó ngồi chơi trong phòng khách, điện thoại nhận được một tin nhắn ngắn. Là Tân Hướng Đông gửi tới: "Tiểu Uyển, khi nào tới nhà ăn cơm nhé? Dì của con mới học nấu thịt thăn.

Trừ cái lần dọn đồ đạc ấy, Tân Uyển chỉ về An Cư Uyển hai lần, đều do Tân Hướng Đông mời tới, cũng do dự rất lâu nên đi hay không, cuối cùng khi mở cửa ra, những băn khoăn ấy dường như cũng chẳng còn quan trọng. Vợ của Tân Hướng Đông rất dịu dàng, luôn cười với cậu, cô con gái nhỏ hơi sợ người, nấp sau cửa rất lâu mới dám bước ra gọi một tiếng "Anh", lần ăn cơm đó thoải mái hơn trong tưởng tượng rất nhiều, tựa như cảm giác được ở trong nhà của mình.

Sau khi ăn cơm xong, Tân Hướng Đông uống rất nhiều, ngủ ngáy khò khò, lúc rời đi, vợ của Tân Hướng Đông đưa cho cậu một bao lì xì, thấp giọng: "Dì biết đây là nhà của con, ở chùa như thế này cũng không phải, con cứ coi như đây là tiền thuê phòng nhé."

An Cư Uyển gần với THPT số 6 và Tiểu học 1 ở Tây Loan, cả hai đều là trường tốt, con gái nhỏ hiện đang học ở đó, không thể nào bỏ qua lợi ích do vị trí địa lý này mang đến được. Bao lì xì không hề mỏng, có lẽ là tiền mà cô dành dụm đã lâu, Tân Uyển không nhận, chỉ nói: "Ngôi nhà này là của ba con, vốn dĩ nó không thuộc về con. Hơn nữa, nếu dì vẫn cảm thấy băn khoăn thì lần sau con ghé dì làm thêm mấy món thịt là được rồi ạ."

Tay của vợ Tân Hướng Đông run rẩy, nói: "Cảm ơn con", khóe mắt đỏ lên.

Trả lời tin nhắn xong, hẹn thứ sáu tuần sau sẽ tới, vì tuần này có thể không có thời gian, Tân Uyển nghe tiếng cửa mở, Tống Hành ngồi bên cạnh cậu, ở nhà không cần phải kiêng dè nhiều nữa, cậu câu lấy ngón tay Tống Hành, nhẹ nhàng gãi vào lòng bàn tay anh: "Em muốn xem phim."

"Muốn xem gì?" Tống Hành lật ngược lại, nắm tay cậu, "Đừng chạm vào, nhột."

Dù sao ở nhà cũng không như bên ngoài, không cần phải kiêng dè nhiều, Tân Uyển bỗng có nghĩ muốn phản kháng, trong bầu không khí thân mật này ôm cổ anh, hôn một cái lên môi anh, ánh mắt sáng ngời: "Cứ chạm đấy!"

"Em vẫn chưa thay quần áo kìa." Tống Hành búng lên trán cậu, "Khắp người em toàn là mùi lẩu."

"Oa, anh chê em hôi hả?" Tân Uyển bước lại ngồi lên đùi anh, ngửi mùi xà phòng khô khan trên đồ ngủ của anh, hôn lên má anh một cái thật kêu, "Em cứ thích sát lại anh đấy, hôi chết anh luôn."

Mắt của Tống Hành rất đẹp, mí mắt thiên hẹp, màu sắc con ngươi rất sâu, lúc không cười trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng hiện tại anh đang cười, bỗng sinh ra chút dịu dàng, Tân Uyển khựng lại chút, rồi hôn thật nhẹ lên môi anh, cắn môi dưới, răng đụng vào nhau, trong không khi có tiếng nước vang lên khe khẽ, Tân Uyển nhắm hai mắt lại, tay khoác lên vai anh.

Hôn xong, Tân Uyển nằm im trên vai anh, Tống Hành xoa gáy cậu: "Lại thẹn thùng cái gì rồi?"

"Em không thẹn thùng mà." Gáy của Tân Uyển cũng đỏ bừng, rầu rĩ nói: "Em nằm trên người anh để xông khói cho anh đó."

Đợi sắc đỏ kia tan bớt,cậu đi tới ngăn kéo trong phòng khách để lục lọi, vẫn là mấy hộp kia, ở cuối vẫn là một phong thư màu trắng, có thể là cậu nhìn chăm chú quá, Tống Hành rút phong thư trắng ra: "Xem nhiều lắm rồi, giờ em vẫn muốn xem à?"

Tân Uyển ngạc nhiên nhìn anh, vểnh môi: "Anh biết rồi hả."

"Mỗi lần em xem xong sẽ bỏ lại vào bên trong, nhưng không đúng vị trí." Tống Hành nói, "Lần đầu xem là lúc nào vậy?"

Không thể trốn tránh được chuyện này, Tân Uyển nhớ tới lần đầu sau khi xem xong mình còn rơi cả nước mắt, buồn cười không chịu được: "Em quên rồi, hình như là không lâu sau khi anh đón em về, lúc đó em còn khóc nữa."

Tống Hành đưa mắt nhìn cậu: "Tại sao lại khóc?"

"Không giải thích được, chắc là thấy anh có người yêu rồi." Tân Uyển ngồi trên thảm, hai tay chắp sau lưng, "Có thể là do nhận ra anh không phải là của riêng em, đau lòng quá, nên khóc."

"Giỏi nhỉ." Tống Hành vuốt tóc cậu.

"Em nhớ là hồi cấp ba có quay một video dài lắm, vốn muốn để dành thật lâu để về sau làm kỷ niệm." Tân Uyển hít một hơi dài, cảm thấy tiếc nuối: "Giờ không tìm lại được đoạn nào hết...."

"Muốn không?" Tống Hành bỗng nói, "Nói gì vui đi, rồi anh cho em."

Đã qua hai, ba năm, đĩa CD đã mất không thể nào tìm về được nữa, dù biết Tống Hành đang nói đùa, Tân Uyển vẫn bước lại gần chút, nhỏ giọng nói "Em yêu anh", cái này đã hành chìa khóa gắn kết hai người, dẫn đến hạnh phúc, là lời thủ thỉ giữa người yêu nhau. Tống Hành nghiêng người kéo ngăn kéo bên cạnh, lấy đĩa "Cuốn Theo Chiều Gió", bìa màu hồng — tối nay xem bộ này nhỉ, Tân Uyển suy nghĩ miên man, rồi lại nhìn thấy anh mở hộp nhựa ra, bên trong là một chiếc đĩa không chữ.

Cậu ngây người.

Bỏ đĩa vào trong khay đọc CD, trong bóng tối Tân Uyển nhìn thấy được đôi mắt mờ mịt của mình trên màn ảnh, không có con rồng mở màn, hình ảnh hiện lên, là nóc trường màu đỏ gạch của THPT số 6, khàn giọng: "Có thật à anh, sao lại đặt lẫn vào trong mấy cái đĩa khác, em cứ tưởng đã vứt rồi."

"Không có vứt." Tống Hành nhìn cậu, nhẹ giọng nói, "Anh có lừa em bao giờ đâu?"

Thời lượng của đãi CD này dài hơn, hai tiếng đồng hồ, đã được biên tập, nhưng vẫn không có phụ đề. Vẫn là những chuyện vặt vãnh thường ngày, ống kính lắc lư, có lẽ đối với người khác sẽ không thú vị, nhưng đối với Tân Uyển mà nói thì đây là điều cực kỳ đáng quý, cậu đã xém chút nữa lại rơi nước mắt tận mấy lần, rồi cười với mình lúc còn cấp 3.

Trong ống kính cậu ngốc lắm, lần nào nhìn thấy Tống Hành cũng chạy tới, ống kính lắc lư, giọng hưng phấn, gọi "Tống Hành", kêu to "Em nhớ anh quá đi". Không kiêng dè ánh mắt của người khác, tựa như trong mắt chỉ có mỗi người ấy, trong sáng khiến người khác mềm lòng.

Tân Uyển mười bảy, mười tám trong ống kính vui buồn rõ ràng. Có lần cả hai cãi nhau, vì Tống Hành nói mấy câu nặng lời với cậu, Tân Uyển ủ rũ, cảnh này do Tống Hành quay, tai cậu đỏ bừng, cúi đầu không nói lời nào, gò má có chút bụ bẫm, cảm giác rất mềm mại. Tống Hành dỗ dành cậu mấy câu cậu mới "hừ" một tiếng, đưa mắt nhìn vào ống kính, giọng rất nghiêm túc: "Lần sau anh không được nói mấy lời đó nữa nhé, nếu sau này anh còn nói nữa thì em sẽ giận anh thật lâu đấy."

"Không nói nữa." Tống Hành nói, "Em đừng giận mà."

Tân Uyển cười rộ lên, bỗng nghĩ, bây giờ cậu vẫn sẽ nói chuyện giống như thế nữa không?

Không đâu, sẽ trốn theo bản năng.

Trong bóng tối mờ xung quanh, Tân Uyển móc lấy ngón tay anh, thấp giọng nói: "Em nhớ lúc đó anh học đại học năm nhất, mỗi lần em đến trường tim anh, em đều sẽ rất vui vẻ, bài tập tự học thì không làm, mà đi liệt kê danh sách những chuyện muốn kể cho anh, nhưng lần nào cũng không dùng tới."

"Lần nào đến cũng phải mua trà sữa." Tống Hành nói, "Mùa đông mà vẫn còn uống trà sữa có đá."

Tân Uyển cười lên, nhưng rất nhanh lại trầm xuống, rũ mắt gảy lớp lông mềm dưới thảm, cố ý giả vờ như đang nói đùa: "Anh thích em của lúc đó hơn đúng không?"

Đây là khúc mắc từ rất lâu của cậu, cũng là nguyên nhân cơ bản khiến cho cậu không nói cho Tống Hành biết mình đã nhớ lại, cũng có thể do tự ti, so đo với bản thân mình trong quá khứ, rất buồn cười, nhưng sự thật là thế. Tân Uyển dò xét không giỏi lắm, nên không dám đưa mắt nhìn anh, Tống Hành nắm lấy bàn tay trái của cậu, bỏ lên chân mình, ngón tay cái xoa lên vết sẹo trên cổ tay, đây là thói quen của anh.

"Nếu em nói như vậy", Tống Hành mở miệng, "Chắc hẳn em cũng thích anh của lúc trước hơn rồi. Bây giờ anh không giống như trước kia, phải không?"

Tân Uyển ngẩn người, rồi hốt hoảng khoát tay: "Sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Anh vẫn luôn rất tốt mà."

"Nếu như anh tốt như thế, vậy lúc em nói chia tay, đáng lẽ anh đã nhận ra có gì đó không đúng, vào lúc em muốn anh cứu em ra khỏi trong trung tâm điều trị, anh cũng nên xuất hiện, lúc đón em về từ bệnh viện, anh cũng không nên trốn tránh sự thật mãi, khiến em phải chờ đợi rất lâu." Tống Hành nói tiếp, "Anh không tốt đến thế, đúng chứ?"

So với tự mình không tin tưởng mình, Tống Hành thản nhiên tự nói xấu bản thân là chuyện khiến cho Tân Uyển càng khó chịu hơn, cậu lắc đầu thật mạnh, siết chặt tay anh, lời nói không mạch lạc: "Không phải mà, con người không có ai là hoàn hảo hết, anh cũng đâu phải không có gì là làm không được. Nhưng anh vẫn đưa Cầu Cầu về, đồng ý cho em theo đuổi anh, còn đưa em đến hồ muối Chaka." Cậu không hiểu rõ, chỉ nóng nảy, tựa như cầu xin mà nhìn vào mắt anh: "Em rất... Em đặc biệt thích anh, anh rất tốt mà."

Thích là cảm xúc mù quáng, đối với người mình yêu, mọi khuyết điểm cũng sẽ trở nên đáng yêu, Tân Uyển có thể nhớ đến hàng vạn hàng nghìn cái tốt của Tống Hành, chỏm tóc vểnh lúc sáng sớm của anh cũng thấy đẹp, tựa như cả người anh đều được dát lên ánh sáng lấp lánh, có lẽ là do đứng dưới ánh sáng ấy, nên cậu không thể nào chấp nhận được cái bóng tối của mình, muốn xứng đôi, muốn tỏa sáng, thậm chí còn không nghĩ đó là sự khắc nghiệt.

Tống Hành lẳng lặng nhìn cậu, bỗng đưa tay đặt lên gò má cậu, thở dài, "Nếu đã biết anh và em đều không phải chuyện gì cũng làm được, vậy thì tại sao em không thể tin rằng anh cũng thích em như thế, thích tất cả mọi thứ của em."

"Em..." Tân Uyển lúc này mới nhận ra ý của những câu hỏi kia, nhất thời nghẹn ở cổ họng, hốc mắt ưng ửng đỏ, cậu nắm lấy tay Tống Hành, "Em xin lỗi."

"Tin tưởng anh thêm một chút, tin tưởng anh vẫn sẽ yêu em như lúc trước." Tống Hành hôn lên gò má cậu, "Chúng ta cứ chậm rãi bước đi, được chứ?"

Đĩa phát đến 1:22:22, vào khoảnh khắc đó, Tân Uyển bỗng nghĩ, không ai có thể giữ mãi hình dáng thiếu niên hồn nhiên, nhưng có Tống Hành ở đây, có lẽ cậu vĩnh viễn không cần lớn lên.

Cuối tháng 3, Tân Uyển đến nhà Tân Hướng Đông ăn bữa cơm tối, lần này đứa bé gái đã can đảm hơn chút, chủ động đưa kẹo cho cậu, vì giấu rất lâu nên viên kẹo cứng đã chảy ra một chút, lúc mở bọc ra dính nhớp, khi ăn vào trong miệng thì vị ô mai rất đậm. Vợ của Tân Hướng Đông không đưa cho cậu bao lì xì nữa, mà thay vào đó là gấp cho cậu rất nhiều đồ ăn, lúc cười lên lộ ra nếp nhăn trên khóe mắt, mang lại cảm giác rất ấm áp.

Trong trường đại học rất nhiều việc, không phải tuần nào Tân Uyển cũng có thể về Sấu Nguyệt Lý được, thường thì Tống Hành sẽ đến gặp cậu, bảo vệ gác cổng không phát hiện ra điều gì khác thường, thậm chí còn dẫn anh đến lớp triết học Mác, ngồi xuống hàng cuối cùng trong phòng học.

— Không phải hàng trước không có chỗ ngồi, mà do ngoại hình của Tống Hành nổi bật quá, luôn khiến cho các bạn sinh viên nữ xì xầm bàn tán, và chủ yếu là anh không có sách, ngồi ở hàng trước rất dễ bị giảng viên phát hiện.

Giảng viên là một thầy giáo già, giảng bài rất khô khan, đọc PPT cũng chậm, không khác gì là thôi miên.lúc Tân Uyển đang ghi bài, bỗng nghe thấy tiếng hít thở hơi trầm, đưa mắt qua mới phát hiện Tống Hành chống đầu ngủ, lông mi anh rất dài, cậu đưa tay chạm tới.

Hết giờ học Tống Hành mới tỉnh, đưa ra kết luận: "Lớp của các em chán thật."

"Không sao đâu, hàng cuối mà." Tân Uyển không nhịn được mà cười, "Anh muốn ngủ thì cứ ngủ, em che cho anh."

Tống Hành còn phải đi làm, phải bận rộn xử lý các loại giấy tờ, anh cần chứng minh mình xuất sắc trong công việc thì mới có thể tiếp tục được người nhà chấp nhận, anh chỉ học cùng Tân Uyển hai, ba lớp, nhưng Phan Đông vẫn nhanh mắt thấy được Tống Hành, nhớ lại người này hay đón Tân Uyển tan làm, chỉ là không nghĩ đến những phương diện khác, hỏi: "Anh học ngành nào vậy, đẹp trai quá trời, chắc confession tỏ tình trên trang WeChat hơn cả trăm tin luôn á."

"Không có đâu." Tân Uyển vô thức tự mãn, "Đây là... Anh họ tôi."

"Cừ thật, gene tốt nhỉ." Phan Đông hồn nhiên không nhận ra, còn hỏi, "Dáng dấp của anh học cậu không tệ đâu, nếu mà tới lễ hội âm nhạc của mình thì chắc chắn có thể khiến cho rất nhiều cô gái đến xem cho mà coi, không cần phải lo ế show." Cậu ta vỗ vai Tân Uyển, "Dẫn anh ấy tới đi chứ."

Lệ hội âm nhạc do câu lạc bộ của họ tổ chức, được coi là sự kiện cấp trường, có liên kết với các trường khác, khách tham gia không chỉ giới hạn phải là sinh viên trong trường mới được đến xem, được tổ chức bên bờ biển Tây loan. Tân Uyển vẫn chưa thành thạo ukulele, không đăng ký tiết mục. Phan Đông vừa nói như thế, cậu dao động một chút, nói bóng nói gió với Tống Hành.

"em tham gia câu lạc bộ âm nhạc à?" Tống Hành cảm thấy hứng thú, hỏi, "Học gì vậy?"

Tân Uyển cười ngượng: "Em học chơi ukulele, cái đó đơn giản hơn chút."

"Sau này đàn cho anh nghe nhé." Tống Hành nói, "Chịu thì anh sẽ tới, không thì thôi."

Bên cạnh nhau đã lâu, Tống Hành thỉnh thoảng sẽ để lộ ra chút dáng vẻ ngây thơ, không khác gì lúc 17, 18 tuổi, Tân Uyển lúc nào cũng thấy buồn cười, không có lý do gì mà không đồng ý với anh được, vì thế đã hẹn nhau một ngày, lễ hội âm nhạc được tổ chức vào giữa tháng 4, Tống Hành sẽ lái xe đưa cậu đến bờ biển.

Để có thể chơi nhạc đàng hoàng cho anh nghe, Tân Uyển phải luyện tập rất lâu, thậm chí ngón tay cái còn bị phồng rộp, quả thật là yếu ớt, Tống Hành không biết điều này, vì nó đã được xử lý trong phòng ký túc xá, Phan Đông cầm cầm bật lửa hơ đầu kim, run cầm cập nắm đầu ngón tay cậu: "Cậu để yên coi!"

Lý Dữ Văn che mắt lại: "Cậu cẩn thận chút đấy, đừng để đâm vào thịt!"

Mạnh Xương cười khẩy, trong tay cầm băng cá nhân: "Các cậu hèn thật đấy, không phải chỉ là một cái bong bóng thôi à?"

Đâm một phát, dưỡng thương hai ba ngày rồi luyện tiếp, vết thương khép lại rất nhanh. Ba ngày trước khi lễ hội âm nhạc bắt đầu, Tân Uyển đã có thể đàn một bài hoàn chỉnh, Phan Đông thiếu chút nữa búng tay, lại nghi ngờ hỏi cậu: "Cậu đâu có biểu diễn đâu nhỉ, luyện bài nhạc này cho ai nghe vậy?"

Mạnh Xương nhìn thấu tất cả: "Là cho bạn gái phải không?"

"Tân Uyển có bạn gái?" Lý Dữ Văn che mặt khóc lóc, "Hóa ra chỉ mỗi chúng ta là độc thân à."

"Aiz, không phải!" Tân Uyển dở khóc dở cười, "Bạn gái ở đâu ra chứ?"

Tân Uyển không có ý định công khai xu hướng tính dục của mình, không có ai đi nói mình là dị tính hết, đồng tính cũng không cần phải nói rõ ra như vậy. Nếu như phát hiện, cậu sẽ không phủ nhận, nhưng trước khi phát hiện, Tân Uyển rất vui lòng nằm trong trại độc thân vô cực của bọn họ, như thế mới có thể trở thành chiến hữu lúc trời tối đèn.

Ngày 13 tháng 4, nhiệt độ cao nhất là 19℃, thời tiết quang đãng.

Lễ hội âm nhạc diễn ra trong một ngày, hai ngày trước đã trang trí xong, không cần vé vào cửa, hoàn toàn mang đậm tính chất giải trí. Đã hẹn 3h anh sẽ đến đón, Tân Uyển lại quên mất bạn cùng phòng của mình, cho tới khi Phan Đông rủ cậu đi xe buýt chung, cậu nhất thời đóng băng, ấp úng nửa ngày, lúc xe dừng bên đường cũng không nhận ra, vẫn là Tống Hành lên tiếng gọi cậu: "Tân Uyển."

"A!" Tân Uyển chợt nhìn sang, Lý Dữ Văn và Mạnh Xương chưa từng gặp anh, chỉ có Phan Đông nhiệt tình lên tiếng: "Anh họ của Tân Uyển! Này, anh đến đón cậu ấy hả?"

"Đúng vậy." Tống Hành đưa mắt nhìn bọn họ, kết luận: "Các cậu cũng đến lễ hội âm nhạc à?"

"Hèn gì Tân Uyển không chịu ngồi xe buýt với bọn mình, hóa ra là có ô tô riêng." Mạnh Xương rất đau lòng, "Con trai lớn rồi, mọc cánh vững vàng, không muốn cho bạn cùng phòng tương thân tương ái quá giang một đoạn đường."

Tân Uyển nhìn về phía Tống Hành xin giúp đỡ, Lý Dữ Văn cả gan hỏi: "Anh của cậu ấy ơi, có thể cho bọn em quá giang đến đó không ạ?"

"Tất nhiên là được rồi." Tống Hành cười một tiếng, ngoắc tay, "Đi thôi."

Tân Uyển tính toán, trước hôm nay, cậu đã không gặp Tống Hành hai tuần rồi, nói dài thì cũng không dài, nhưng vẫn bị nỗi nhớ dày vò, cậu đã lên kế hoạch sau khi được gặp anh, ít nhất là hôn một cái ở trên xe, nhưng mà bọn Phan Đông đã phá hỏng hết thảy, dọc đường đi khá náo nhiệt, Lý Dữ Văn và Mạnh Xương không mắc chứng sợ xã hội, mỗi người một câu "anh của cậu ấy" không ngớt miệng, Tống Hành kiên nhẫn trả lời, không ai nghi ngờ quan hệ của hai người.

Tân Uyển cũng thản nhiên chấp nhận, ngồi trên ghế tiếp chuyện, trong lúc đợi đèn giao thông, Tống Hành mới đưa mắt nhìn về phía cậu: "Em ôm gì trong lòng vậy?"

"Ukulele, 24 tấc." Tân Uyển kéo khóa ra cho anh xem, cười lên để lộ má lúm, rất nổi bật giữa tiết trời trong veo, "Em học một bản nhạc."

"Bài gì vậy?" Đèn xanh sáng lên, Tống Hành nhìn về phía trước.

Tân Uyển lắc lắc đầu: "May mắn đến."

Chặng đường hai mươi phút, sắc trời vẫn sáng, trong gió đậm mùi biển, trên bờ cát chằng chịt dấu giày, trên sân khấu có trống, guitar điện, một microphone không dây, loa phát nhạc yên tĩnh, dưới sân khấu là ghế nhựa, xếp không ngay ngắn lắm, bọn họ chọn hàng thứ hai từ dưới lên.

Cả đám Phan Đông đi mua đồ ăn thức uống, hăm hở chạy về: "Tân Uyển, anh của cậu ấy, cho hai người nước chanh này!" Nước có bỏ đá, cầm vào trong tay vẫn còn đọng nước bên ngoài ly, Tân Uyển vừa định đưa tiền thì cậu ta làm như gặp bệnh dịch: "Ai thèm tiền của cậu! Có hai ly nước mà còn khách sáo hả — tôi với bọn kia đi dọn dẹp đất cát chút, chừng nào thiếu nhân lực sẽ gọi cậu."

Tân Uyển không thể làm gì khác ngoài thu ta về, cười rộ lên: "Được!"

"Bọn họ là bạn cùng phòng em à?" Tống Hành nhận lấy ly nước chanh.

"Dạ, các cậu ấy dễ thương lắm." Hôm nay trời rất đẹp, từ góc nhìn của cậu, mỗi đường cong trên cơ thể Tống Hành tựa như đang phát sáng, ngọn tóc cũng vậy, Tân Uyển lại gần anh chút, cười nói, "Anh đừng lo lắng nha."

Khoảng 5 giờ loa bắt đầu phát nhạc, chơi đủ loại, nhạc rock, blue, piano, Tân Uyển ôm ly nước chanh, uống hết thì bắt đầu nhai đá, cậu bỗng nói: "Sắp đến sinh nhật anh rồi nhỉ?"

Âm thanh xung quanh lớn quá, Tống Hành không nghe rõ: "Sao em?". Ngôn Tình Tổng Tài

"Em hỏi là!" Tân Uyển nói, "Sắp đến sinh nhật anh rồi ư!"

Tống Hành nói: "Đúng vậy."

"Vậy thì anh đã 24 tuổi rồi." Tân Uyển ngoắc tay áo anh, đưa tay lên bên cạnh tai anh, "Anh còn nhớ không, bọn mình đã hứa là sẽ nói nguyện vọng của sinh nhật mười tám tuổi cho nhau đó, anh vẫn chưa nói em nghe đâu!"

Tống Hành ngạc nhiên: "Anh vẫn chưa nói cho em à?"

Gian xảo quá chừng, nói một cách đơn giản, vào năm Tống Hành mười tám tuổi đó, điều ước sinh nhật là thứ mà Tân Uyển trông ngóng nhất, cậu muốn lớn lên, muốn trao đổi, nhưng năm mười tám tuổi ấy chẳng một ai nhớ, về sau thì chia tay, càng không có cơ hội để nhắc lại.

"Bây giờ muốn nói à?" Tống Hành bóp cốc nhựa, nghe tiếng lách cách, trong giọng nói chưa ý cười.

Tân Uyển gật đầu thật mạnh, sắp có được câu trả lời sau mấy năm thì Lý Dữ Văn chạy tới: "Nè, đi lấy vòng tay liền đi! Số lượng giới hạn, sẽ phát sáng lúc trời tối á!"

Người đông chật ních, họ lấy vòng tay xong, hàng ghế thứ hai từ cuối đếm lên đã không còn chỗ, chỉ còn lại hai cái ghế nhựa ở hàng cuối cùng, màu xanh lá và màu cam. Hoàng hôn buông xuống, Tân Uyển vừa tính hỏi tiếp, màn hình LED lớn sáng lên, MC lên sân khấu, khua chiêng gióng trống tuyên bố lễ hội âm nhạc bắt đầu, rất ồn, không nghe được gì cả.

Cả hai chỉ có thể dựa vào ánh mắt và cử chỉ, tựa như người câm, người điếc, ở trong đám đông ồn ào, hai bàn tay đan lấy nhau, là tình yêu được giấu dưới bức màn, một tay Tân Uyển nắm chặt ukulele, cười rộ lên.

"Ồn quá à!" Âm nhạc bùng nổ, Tân Uyển nói thật lớn bên tai anh: "Chắc người ta không nghe mình nói cái gì đâu anh!"

Giọng nói của Tống Hành cũng lớn hơn: "Đúng vậy!"

"Vậy thì em muốn nói!" Tân Uyển lắc lắc vòng tay đang phát ra ánh sáng màu vàng huỳnh quang, "Em yêu anh!"

Tống Hành cúi đầu cười.

Bài hát rất hay, cả nhóm sinh viên lên sân khấu, muốn hát cái gì thì hát, có ai đó hát bài tự sáng tác, ca khúc tên là "Dành cho Lydia", trống đánh tưng bừng, ca sĩ hát đến nỗi đau đớn cùng cực, hát "Lydia, Lydia, em là lọ hương vỡ nát vào mùa hạ, em là làn khói chưa tan", rồi lại hát "Tôi muốn cùng em nhảy vào vũng nước mưa còn đọng bên đường, và bỏ trốn mà chẳng ai hay biết."

Âm thanh khiến tai hơi đau, ngay tại câu ca này, Tống Hành nắm cổ tay cậu, nói: "Chạy không?"

Chưa nghe rõ, nhưng theo trực giác Tân Uyển cảm nhận được, cả hai đi sau lưng khán giả đang nghe nhạc trốn ra ngoài, Tân Uyển vẫn đang cười vui vẻ, nghe tiếng nhạc đang nhỏ dần ở phía sau: "Đi tới đâu ạ?"

"Đưa em đi biển." Tống Hành hỏi, "Đi không?"

Đi chứ, sao lại không đi! Không ai có thể chống lại mặt biển khi hoàng hôn buông xuống. Tống Hành tìm được chiếc mô tô nước cho thuê bên bờ biển, chỉ mất hai phút để thương lượng giá cả, Tân Uyển cõng ukulele trên lưng, mặc chiếc áo phao màu cam, nước bắn lên đôi giày vải, cậu ôm chặt eo Tống Hành: "Anh biết chạy ạ?"

"Anh từng tham gia cuộc thi đua ở nước ngoài." Tống Hành nói, "Ôm chặt chút, không thì sẽ em sẽ rơi xuống đấy."

Khởi động mô tô nước, nước ở phía dưới nhiều hơn, biến thành bọt trắng, tiếng máy nổ vang, làn gió rít gào bên tai, Tân Uyển chưa từng trải qua loại cảm giác kích thích như thế này, tiếng máy rất ồn, giày ướt nhẹp, cả linh hồn dường như cũng bị ướt đẫm.

Không hỏi đi tới đâu, mô tô chạy được một đoạn, cuối cùng dừng bên tảng đá ngầm bằng phẳng, những tảng đá nâu sẫm xếp chồng lên nhau, còn có rong biển đã khô và vỏ sò ở trên. Tân Uyển cẩn thận đạp lên, có loại cảm giác không chân thực, cậu hào hứng kéo tay Tống Hành, "Anh giỏi quá à!"

Tống Hành thấp giọng cười một tiếng: "Ngồi một lát đi."

Ở đây cách nơi tổ chức lễ hội âm nhạc không xa lắm, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng nhạc, cả hai ngồi trên đá, mô tô nước nghiêng qua một bên, trước mắt là hoàng hôn đang buông xuống, trơn trượt dưới nền đất, ánh sáng màu vàng cam lan ra.

"Nếu mà được ở đây thì tốt biết mấy." Tân Uyển hít một hơi thật sâu, mùi biển tràn trong mũi, "Đẹp quá chừng."

"Thích chứ?" Tống Hành đưa tay khều mũi cậu một cái, "Lần sau sẽ dẫn em tới nữa."

Tân Uyển mở túi ra kiểm tra ukulele, không có vấn đề gì, thậm chí không có giọt nước nào rơi vào. Ngón tay gảy dây đàn một cái, âm thanh vẫn bình thường. Tống Hành hỏi: "Đàn "May mắn tới" à?"

Tân Uyển vui vẻ: "Anh muốn nghe thật ạ?"

"Nghe chứ." Chân Tống Hành giẫm lên tảng đá, gập đầu gối, "Vui lắm phải không?"

Vậy thì đán thôi, Tân Uyển hít một hơi thật sâu, thử âm thanh một chút, ngón tay thon trắng nõn gảy dây đàn, đàn một khúc rất chậm, ánh mắt nhìn về ánh hoàng hôn chiều tà, giọng nói trong trẻo, âm thanh hòa vào trong gió biển, phát âm tiếng Quảng Đông: "Có phải là anh không? Tay đang cầm đóa hoa tươi."

Tống Hành khựng lại một chút, mắt nhìn về phía cậu, cậu trai của anh đang ngồi trên tảng đá, gió thổi góc áo trắng bay lên một chút, trên cổ tay vẫn còn mang vòng tay phát sáng, dịu dàng mà hát: "Anh và em ở trong giấc mộng, bí mật hẹn nhau vào ngày hè. Hứa đứng ở phía sau ánh chiều tà, mặt trời lặn rồi cũng sẽ không rời bỏ anh."

Âm thanh của ukulele trong veo, xung quanh yên tĩnh. Tống Hành lẳng lặng nhìn cậu, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ ràng, ngón tay gõ trên đầu gối, nhịp theo tiết tấu bài hát.

Anh nhớ Tân Uyển năm 15 tuổi, ở trước mặt mọi người, cầm microphone hát bài hát này, không nhớ quần áo cậu mặc như thế nào, chỉ nhớ ánh mắt sáng ngời động lòng người ấy, rất nóng bỏng, năm năm trôi qua, vẫn không phát âm chuẩn tiếng Quảng Đông, nhưng ánh mắt lại dịu dàng, khiến người ta muốn hôn lên môi cậu, xem thử có mềm hay không.

"Anh sẽ nghe chứ? Sẽ giống như tôi chứ?

Từng giây chờ đợi trong ngày hạ xa xôi, I love you."

Tân Uyển cúi đầu cười, đàn sai dây, đàn lại, hát lại "I love you", tai đã đỏ bừng, Tống Hành cũng cười theo, đưa tay vén tóc bị thổi rối của cậu. Một bài hát kéo dài cùng lắm hai phút, đến cuối không đánh đàn nữa, cậu gõ vào đàn, cất giọng hát: "Chắc anh đã biết, anh đã nhận ra, ai là người yêu anh."

Mùa hạ yêu thương.

Tân Uyển nhớ lại khoảnh khắc ấy, giữa làn gió biển mặn nhìn về phía Tống Hành: "Em thích anh, anh có thích em hay không cũng mặc kệ, ít nhất cũng phải để cho em theo đuổi anh, được không?" Cậu phì cười: "Anh nhớ chứ? Lúc đó em đột ngột tỏ tình với anh, nhưng mà anh lại ngây người ra, không biết từ chối dứt khoát gì hết."

Trở lại đêm hè oi ả ấy, có cái gì thay đổi ấy à, cây sẽ lớn, cỏ lá sẽ vàng, đèn đường bụi bặm cũ kĩ, nhưng ở dưới ngọn đèn vẫn có người đứng đón cậu tan học về.

Tống Hành cười lên: "Anh vẫn cứ tưởng là bài 'May mắn đến'."

"Anh ngốc quá à." Tân Uyển già dặn thở dài, "Em không có đần đâu nhé." Cậu ôm ukulele, nói: "Vào năm em 18 tuổi, em có ba điều ước. Muốn đậu vào trường đại học theo nguyện vọng, muốn mỗi ngày đều vui vẻ, điều ước cuối cùng liên quan đến anh."

"Là gì vậy?"

"Đã thành sự thật rồi." Tân Uyển nháy mắt, " Thành sự thật thì không nói nữa — nhưng mà anh vẫn chưa nói cho em nghe đâu đấy nhé."

"Điều ước của anh vào năm 18 tuổi..." Tống Hành nhớ lại, nhẹ giọng nói, "Muốn công thành danh toại, muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy sẽ không có ai can thiệp vào lựa chọn của anh nữa."

Hệt như Tân Uyển đã dự liệu, cậu cười lên: "Thế dung tục quá à."

"Còn có mua hai chiếc nhẫn thật đắt tiền." Anh nhìn vào mắt của Tân Uyển, "Sau đó rạng rỡ cưới em."

Tân Uyển ngẩn người, tim đau âm ỉ, Tống Hành nói tiếp: "Thật ra đã mua nhẫn được hai năm rồi, chỉ là chưa động vào." Anh gảy dây đàn ukulele, nở nụ cười, lịch sự hỏi cậu: "Xin hỏi, điều ước khác có thể trở thành sự thật không?"

Gió biển khiến dòng màu trong người cậu bắt đầu nóng rát, Tân Uyển chỉ biết gật đầu, hốc mắt nóng lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh có biết em thích anh từ khi nào không?"

"Năm lớp 10 à?"

"Không phải, vào năm lớp 8 lần đầu nhìn thấy anh em đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó anh còn chưa biết em." Tân Uyển nhìn sắc biển, nói: "Sau đó em đã chọn quên đi tất cả, là vì nghĩ rằng có thể lần nữa làm quen với anh, em nghĩ là vậy, phải không nhỉ?"

"Không biết nữa..."

"Lúc đó em còn viết thư tình cho anh."

"Viết gì vậy?"

"Em không nói đâu, về nhà anh tự xem đi."

Không ai lên tiếng, giữa làn nước biển thâm thẫm, giữa ánh hoàng hôn, cả hai hôn nhau, Tống Hành gọi cái tên đã mấy năm chưa gọi, là "bé cưng", cười nói: "Đàn một lần nữa đi, dạy một chút cho anh nhé."

Ở khoảnh khắc đó, cả hai không cần nhớ lại chiếc mô tô chưa trả, không cần nhớ tới cá nhảy trong nước, cây đàn ukulele lạc điệu, đôi giày ướt sũng, trong gió nồng mùi biển, điều kỳ diệu xảy ra ở nơi không biết tên. Chỉ có tiếng hát, trong tim đầy sóng nước gợn, "Mùa hạ yêu thương" lặp đi lặp lại, hát cho người yêu đã sáu năm.

Người yêu nhau, có đại dương vô biên và tương lai vô tận.

————

Lời tác giả:

Quyển này từ mùa hè đến mùa xuân năm nay, lúc bắt đầu viết tôi chỉ mới vừa qua sinh nhật tuổi hai mươi, cả hai là món quà mà tôi tự tặng cho mình, tôi thật sự thật sự rất yêu cả hai người, truyện đã kết thúc, nhưng cả hai người có tương lai vô tận. Bộ truyện hơn 210.000 từ, bản thảo bị hủy bỏ hết 60.000 từ, giữa chừng có vô số lần tôi muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy có người đang đợi tôi, tôi vẫn muốn tiếp tục viết. Vào lúc đó tôi tự cho mình khoảng thời gian bình tĩnh lại, tôi học được rất nhiều điều, học cách viết mà không mang theo áp lực, học cách không quan trọng số liệu, tôi đã đủ chăm chỉ và cố gắng để viết bộ này, đây là tự tôi nhắn nhủ thật tốt đến mình.

Có thể sẽ bật tính phí mua chương. Tôi không biết mình muốn viết gì trong ngoại truyện nữa, ai đọc qua truyện của tôi đều biết viết ngoại truyện đối với tôi khó đến cỡ nào. Có lẽ sau này tôi sẽ dừng viết truyện trong khoảng thời gian rất lâu, nhưng tôi vẫn sẽ nhớ đến mọi lời động viên của mọi người, sáng tạo ra nhân vật để viết truyện là một nửa ý nghĩa, nửa ý nghĩa còn lại là do mọi người mang đến cho tôi, cảm ơn tất cả mọi người đã theo dõi và bình luận, cảm ơn mọi người rất nhiều, tôi yêu mọi người.

————

Editor:

Mình cũng muốn phát biểu cảm nghĩ các thứ nhưng mà lười quá, hehe. Nói chung là cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này, cảm ơn mọi người đã chờ đợi mình trong những lúc mình phải trì hoãn rất lâu mới ra chương. Bản edit của mình cũng không hẳn là tốt, mình luôn trân trọng mọi góp ý của mọi người đã giúp đỡ mình. Lần nữa, mình xin cảm ơn, và hẹn gặp lại moi người ở bộ truyện tiếp theo nhaaa.
Nhấn Mở Bình Luận