Lọc Truyện

Bà lão đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, nói giọng kinh thành rất chuẩn. Hạ Trầm Yên sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Con không phải là Kiêm Gia, con là cháu gái của bà ấy.”

“Cháu gái ư……” Sắc mặt bà lão trầm xuống, “Ta từng nghe bà ấy nói qua, cũng không biết tiểu cô nương mà bà ấy nói hiện tại bao nhiêu tuổi nữa, không ngờ con đã lớn như vậy rồi.”

Hạ Trầm Yên nói niên hiệu rồi hỏi: “Xin hỏi tên của lão phu nhân là gì ạ?”

“Đừng gọi ta là lão phu nhân, ta họ Trần, con có thể gọi ta là Trần thị.”

“Trần lão thái, người biết cô mẫu của cháu ạ? Hiện giờ bà ấy…… Như thế nào rồi?”

Mọi người đều nói bà ấy đã chết, những người đã chịu nhục nhã dưới tay quân Hồ làm sao có thể sống sót? Mỗi lần Hạ Trầm Yên nghĩ đến từ “Chết” này đều cảm thấy khổ sở.

Trần bà lão mỉm cười, khuôn mặt bà lão đầy nếp nhăn, mỗi nếp nhăn đều trải qua gió sương giống như cơn sóng chứa đầy những chuyện cũ và trí tuệ trong quá khứ.

“Ta không biết Kiêm Gia hiện giờ ra sao, nhưng nếu con muốn, ta có thể kể cho con nghe về chuyện ta gặp bà ấy trong quá khứ.”

“Mời người nói ạ, con sẽ chăm chú lắng nghe.”

Trần bà lão đưa mắt nhìn về xa xăm với vẻ hoài niệm, “Ta là con gái út của Trần gia, được đưa vào hoàng cung của Bệ hạ……”

Trần bà lão vào cung làm phi tần của Tiên đế, sau đó Tiên đế đã dâng tất cả phi tần và công chúa trong hậu cung cho quân Hồ, Trần bà lão cũng bị đưa ra ngoài.

“…… Nó giống như địa ngục vậy, có rất nhiều người bảo chúng ta hãy chết đi, họ nói chúng ta đã làm nhục đất nước. Lúc đó, chúng ta thực sự rất muốn tự sát nhưng Kiêm Gia đã nói rằng người mất đi sự trong sạch không phải là chúng ta mà chính là quốc gia này.”

“Bà ấy bảo chúng ta tuyệt đối phải sống sót… Khi đi qua ngôi làng bỏ hoang này, quân Hồ muốn giết chúng ta để tiết kiệm thức ăn, là Kiêm Gia đã quỳ xuống cầu xin bọn chúng, nói rằng cứ để chúng ta ở lại đây tự sinh tự diệt đều được, tên đao phủ người Hồ bị sắc đẹp của bà ấy mê hoặc nên đã đồng ý.”

“Cô mẫu có ở lại đây không ạ?”

“Không có.” Trần bà lão thở dài, “Bà ấy quá đẹp.”

Trái tim của Hạ Trầm Yên thắt lại, cảm giác nghẹt thở khi nghe tin tức này vào lúc nhỏ lại ập đến với nàng làm nàng choáng váng, Lục Thanh Huyền đỡ lấy vai nàng để nàng đứng thẳng.

“Hôm đó, Tiên đế dâng tổng cộng 389 vị phi tần, công chúa và cung nữ, trong đó có hơn phân nửa đã tự sát, hơn phân nửa thì bị làm nhục cho đến chết, một người thì tự nguyện đi theo Kiêm Gia, còn những người ở lại ngôi làng này tổng chưa đến một trăm. Bây giờ thời thế đã thay đổi, chỉ còn lại 22 người.”

“Những người khác đâu ạ?”

“Bọn họ đi trồng lương thực rồi, ở đây không có gì để trồng cả. Đi về phía trước sáu dặm sẽ có một con suối nhỏ, chúng ta trồng lúa và đậu bên con suối đó, ta giỏi nữ hồng nên ở lại đây để đóng đế giày cho bọn họ.”

“Không có thổ phỉ đi ngang qua ư?”

“Ban đầu chúng ta cũng sợ sẽ có thổ phỉ nhưng không ngờ nơi này lại khó tiếp cận đến mức ngay cả quân Hồ cũng không bao giờ muốn đến nữa, Kiêm Gia từng nói bà ấy có một cô cháu gái trông hơi giống bà ấy, cô bé đó có chí hướng rộng lớn và muốn đi du ngoạn khắp nơi trong thiên hạ. Con quả thực giống với đứa trẻ mà bà ấy đã nói, thích đi ra ngoài chu du thiên hạ, như vậy, hiện giờ hẳn là thiên hạ đã trở nên thịnh vượng.”

“Phải ạ.” Hạ Trầm Yên giới thiệu ngắn gọn về tình hình hiện nay trong thiên hạ.

“Quân Hồ đại bại rồi sao, bọn chúng không còn dám xâm lấn nước ta nữa?”

“Vâng, triều đại của chúng ta cũng thành lập Tây Bắc Đô Hộ Phủ.”

“Tốt, quá tốt rồi.” Trần bà lão lẩm bẩm, đang nói thì đột nhiên bà ấy bắt đầu khóc thút thít, cuối cùng thì bật khóc thành tiếng, những giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống những nếp nhăn rồi rơi xuống đầu gối bà lão.

Hạ Trầm Yên không cắt ngang tiếng khóc của bà, nàng và Lục Thanh Huyền ở lại ngôi làng này vài ngày, sau khi hỏi kỹ hơn về những nơi mà cô mẫu đã đi qua, bọn họ tiếp tục lên đường rời khỏi đây. Có một số người muốn trở về quê hương của mình, Lục Thanh Huyền cũng đáp ứng mong muốn của bọn họ.

“Chàng có nghĩ rằng cô mẫu của ta vẫn còn sống không?” Hạ Trầm Yên ngồi trong xe ngựa hỏi.

Vào ngày bắt được vương gia người Hồ, Lục Thanh Huyền đã đích thân đi thẩm vấn tung tích của những phi tần đó. Vương gia người Hồ nói rằng hầu hết những nữ nhân đó hầu như đều đã chết, những người còn sống sót thì bị ném vào ngôi làng trên dọc đường, họ cũng mất tung mất tích.

“Bọn họ không có vũ khí,” Vương gia người Hồ nói bằng Hồ ngữ, “Thậm chí còn không có ngựa, làm sao có thể sống sót?”

“Quý phi đâu?” Lục Thanh Huyền nghe người phiên dịch thuật lại, sau đó hỏi.

“Quý phi? Người đã viết bài thơ đó?”

“Phải.”

“Nàng ta chết rồi, hôm đó nàng ta không nghe lời ta mà chỉ một lòng muốn chạy trốn, chính tay ta đã bóp cổ nàng ta cho đến chết, sau đó ta hạ lệnh cho thuộc hạ ném nàng ta vào đống mồ chôn tập thể.” Vương gia người Hồ nói, “Nếu ngươi thả ta đi, ta sẽ đưa hết vàng bạc châu báu ta có cho ngươi, còn có muội muội của ta cũng đền bù cho ngươi.”

Lục Thanh Huyền đâm trường kiếm vào ngực của vương gia người Hồ, máu bắn tung tóe lên mặt chàng. Đêm hôm đó, sau khi chàng lau sạch vết máu trên người liền sai người đi bẩm báo kết quả thẩm vấn cho Thái hậu, nhưng chàng không đành lòng nói cho Hạ Trầm Yên biết.

“Có thể bà ấy vẫn còn sống.” Lục Thanh Huyền vuốt mái tóc dài của nàng và ôm nàng vào lòng.

Bọn họ đang cách sa mạc rất gần, Hạ Trầm Yên thích vén rèm xe lên để nhìn phong cảnh bên ngoài, làn gió khô khốc cuốn lấy hạt cát thổi vào mặt, chàng liền giơ tay chắn gió cát cho nàng.

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Hạ Trầm Yên nói, “Ta muốn để Nghi An tuyên bố hoàng danh truy tìm tung tích của cô mẫu.”

“Được.”

“Nhất định phải ban thưởng cho người tìm được thật hậu hỉnh, những người cung cấp manh mối cũng phải được khen thưởng.”

“Được.”

Hạ Trầm Yên lấy giấy bút ra viết thư, gió từ cửa sổ thổi vào cuộn tờ giấy đang viết của nàng lại, Lục Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, giúp nàng đè lại mép giấy.

Muốn làm một chuyện hầu như không có hy vọng nữa sao? Lục Thanh Huyền nghĩ, luôn có việc không thể không làm. Huống chi, Trần bà lão trong ngôi làng đó chẳng phải cũng chỉ là một tia sáng lóe lên giữa tuyệt vọng cùng cực hay sao?

Nếu chàng biết đến Trần bà lão sớm hơn một chút, hẳn đã để cho Trầm Yên đăng hoàng danh rồi. Bọn họ tiếp tục cuộc hành trình, cuối cùng Hạ Trầm Yên cũng tìm thấy hoa mọc trên sa mạc mà Lục Nghi An muốn rồi.

“Thật là hiếm thấy.” Hạ Trầm Yên cẩn thận quan sát, “Ở một nơi như thế mà loài hoa này vẫn có thể nở.”

Người dân địa phương giới thiệu: “Đây là hoa Thiên bảo, phu nhân đừng coi nó như một đám cỏ chết. Thực ra nó có thể hồi sinh bằng cách để vào nước, ở sa mạc luôn thiếu nước cho nên nó có thể tồn tại trong vài tháng mà không cần nước. Chúng tôi thường nói rằng hy vọng con gái của chúng tôi cũng sẽ giống như loài hoa Thiên bảo vậy, phát triển bền bỉ trên đất cằn cỗi và dũng cảm không sợ hãi.”

“Cô có con gái sao?” Hạ Trầm Yên hỏi.

Những người dân địa phương sửng sốt một chút, nàng ấy vén mái tóc bị gió thổi bay ra sau tai, cười nói: “Đúng rồi! Nó rất thích thám thính tin tức ở những nơi xa, nghe nói Thái Thượng Hoàng đã mở khoa cử nên nó cũng thật tâm muốn đọc sách. Tôi từng nghĩ, nữ tử không thể tham gia khoa cử vậy nên đọc sách thì có ích gì? Nhưng nghĩ đến hoa Thiên bảo, cuối cùng tôi vẫn đi xin những đồng học trong thôn không còn đọc sách cũ nữa thì đem về cho nó mượn.”

“Cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt lên thôi.” Hạ Trầm Yên hỏi, “Hôm nay hoa Thiên bảo đã ăn được chưa? Với lại nó có thể sống ở những nơi khác hay không?”

“Có thể ăn được rồi, chúng tôi thường dùng nó để làm mật hoa và pha trà. Nhưng tôi không biết liệu nó có thể sống được không ở nơi khác hay không.”

Hạ Trầm Yên đã mua rất nhiều hoa Thiên bảo, sau đó giao cho quan viên ở trạm dịch gửi về kinh thành. Tại kinh thành, những quyển nhật ký du ngoạn của Hạ Trầm Yên cũng bắt đầu lan truyền.

“Tiên sinh, đây là quyển ghi chép du ngoạn mới nhất.” Cậu bé đưa quyển nhật ký du ngoạn đã sao chép, Khang Băng Ngạn cầm quyển nhật ký du ngoạn, ngồi bên cửa sổ đọc chăm chú.

“Quả là một tác phẩm tuyệt diệu!” Ông thở dài, “Ta cảm thấy nét chữ như châu như ngọc và bút pháp uyển chuyển như nước chảy mây trôi này có hơi quen thuộc —— vị Trầm Thủy cư sĩ này rất giống với một học trò cũ của ta.”

“Học trò ạ? Không phải trước đây tiên sinh dạy múa ư? Có bao nhiêu công tử xuất thân từ thế gia có thể học múa đây?”

“Ta không nói người này là công tử.”

Cậu bé không giấu nổi sự kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Cũng đúng, hiện giờ thế gia đều lụi tàn, nữ tử đều có thể lên làm hoàng đế, nếu vị Trầm Thủy cư sĩ này là một nữ tử xem ra cũng hợp tình hợp lý.”

Khang Băng Ngạn không đáp lời, ông đọc nhật ký du ngoạn thêm hai lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức, cười nói: “Trước đây ta cảm thấy nàng nên học văn chứ không nên học múa.”

“Làm vậy tiên sinh sẽ không kiếm được thu.”

“Cũng không sao cả, có rất nhiều người mời ta đi làm tây tịch [1].”

[1] Gia sư.

“Vậy tiên sinh đã đưa ra lời khuyến nghị với nàng rồi ạ?”

“Không có.” Khang Băng Ngạn lộ ra vẻ mặt buồn rầu, “Nghe nói học trò này không quá nghe lời, ta đến mấy chục lần rồi nhưng nàng đều không tới, hiển nhiên là không muốn học múa.”

“Nhưng cuối cùng nàng vẫn trở thành học trò của người.”

“Đúng vậy, năm đó ta ở tĩnh thất đợi nàng rất lâu học trò đó rốt cuộc cũng đến, là gia chủ đích thân đưa nàng đến đây. Ta không biết gia chủ làm cách nào để nàng nghe lời, ta chỉ nghe gia chủ nói với nàng rằng: ‘Ngươi phải nghe lời như thế này mới đúng, làm cho tốt bổn phận của ngươi đi, cố gắng học múa để làm người khác vui vẻ’.”

Cậu bé phẫn nộ: “Sao ông ta có thể nói học múa là để mua vui cho người khác chứ?”

Khang Băng Ngạn nhìn cậu một cái, “Đối với đại đa số mọi người, học múa chính là việc mua vui cho người khác nhưng học trò này thì lại khác.”

“Nàng học vì bản thân mình ạ?”

“Phải.”

Lúc đó Khang Băng Ngạn đang ngồi trong tĩnh thất, phía sau bức bình phong chính là bóng dáng trầm lặng của nàng, nha hoàn đang thay giày cho nàng, rõ ràng nàng không vui nhưng lại không hề trút giận lên người khác như những đứa trẻ thế gia bình thường.

Khang Băng Ngạn nói: “Lúc đo ta đã dạy vài điệu múa cho nàng, nàng rất thông minh và học rất nhanh. Tuy nhiên, trong điệu múa của nàng lại mang theo sát khí lạnh thấu xương.”

Cậu bé: “Vũ điệu sát khí?”

“Đúng vậy, tư thế múa của nàng rất đẹp và phóng khoáng không sao tả xiết. Ta không dám nói thẳng ra nên đã nói với gia chủ một cách hoa mỹ rằng tư thế khiêu vũ của Tam cô nương rất mạnh mẽ.”

“Hóa ra nàng đứng thứ ba, sau đó thì sao ạ?”

“Gia chủ có hơi ngạc nhiên, ông ta liền bảo nàng ra ngoài múa một đoạn. Nàng mặt vô cảm múa một đoạn, sau đó mọi người đều chết lặng, Nhị công tử trong phủ nói: ‘Rất tốt, múa rất đẹp’.” Khang Băng Ngạn bắt chước giọng điệu cứng ngắt của Nhị công tử Hạ gia, rồi nói, “Chuyện này cứ thế được gác lại, ta cũng không sửa lại phong cách múa của nàng nữa.”

Cậu bé lật giở quyển nhật ký của Hạ Trầm Yên, cậu đọc không hiểu lắm nhưng vẫn nói: “Học trò của tiên sinh hiện giờ có vẻ đang sống rất tốt, có rất nhiều người đang truyền bá tập nhật ký du ngoạn của nàng, đây nhất định sẽ là một tuyệt tác được lưu truyền đến đời sau.”

“Quả thật rất hay, văn chương có thể truyền đạt lại tâm cảnh, nàng bây giờ đang có một tâm hồn rộng mở, thấy trời đất cảm thấy rộng lớn vô biên.” Khang Băng Ngạn cảm thấy vui mừng, “Thiên hạ đang trải qua những thay đổi lớn, sẽ có một số người không ủng hộ sự thay đổi này, nhưng ta cũng cảm thấy rằng thế gian này đang trở nên rộng lớn và vô biên.”

***

“Vẫn chưa tìm thấy cô mẫu.” Hạ Trầm Yên nói, “Nhưng Nghi An nói rằng có người đã cung cấp manh mối, nói rằng có một nử tử có khí chất bất phàm đi qua chỗ bọn họ và mua mấy cái bát gỗ.”

Lục Thanh Huyền: “Bát gỗ?”

“Chính là nơi mà chúng ta đã mua mấy cái bát gỗ đó.” Hạ Trầm Yên nói, “Bọn họ chỉ nghe nói dung mạo của người đó rất tuyệt trần, Nghi An đã sai người đi kiểm chứng nói đây là tin tức chính xác, ta rất vui mừng.”

Thấy nàng vui vẻ, Lục Thanh Huyền cũng vui vẻ theo, họ đã băng qua sa mạc và đang hướng đến một dải núi phủ tuyết trắng. Đây là hai hướng đi ngược nhau, trên đường đi họ đã đi qua rất nhiều quận huyện.

Hạ Trầm Yên quan sát suốt dọc đường: “Ngày càng ít nữ tử đội mũ che mặt hơn, cũng có nhiều cô nương ăn mặc rực rỡ bước ra khỏi nhà.”

“Phong tục dân gian cũng dần cởi mở, tất nhiên sẽ thoáng hơn trước, thời loạn đã qua rồi.”

“Còn nữa, Nghi An nói với ta là con bé vẫn bình an vô sự nhưng trong thư của Nghi Hành lại nói với ta gần đây có một số đại thần ngấm ngầm chống đối con bé.”

Lục Thanh Huyền: “Hai đứa nhỏ đều quấn quýt nàng hơn ta.”

Hạ Trầm Yên không biết vì sao chàng lại đột nhiên nghĩ như vậy, nàng nhìn chàng một hồi, sau đó chàng chợt cúi người hôn lên trán nàng.

“Ta cũng quấn quýt nàng.” Chàng nói nhỏ.

Hạ Trầm Yên đặt tay lên vai chàng rồi đáp lại bằng một nụ hôn sâu hơn, ngoài cửa sổ mây nhẹ trăng thanh, bánh xe thong thả lăn bánh vang lên tiếng “Lộc cộc lộc cộc” như thể còn có vô số thì giờ.

Khi bầu không khí trở nên nóng bỏng, Hạ Trầm Yên mới buông tay ra, Lục Thanh Huyền ôm nàng khẽ hôn lần nữa, nụ hôn của chàng không ngừng rơi xuống như những bông tuyết.

“Bảo thị vệ dừng lại đi, phía trước chắc là không có lữ quán đâu.” Hạ Trầm Yên vờ như không có chuyện gì, “Những chuyện này Nghi An luôn có thể xử lý tốt.”

Lục Thanh Huyền xoa xoa gò má của nàng, Hạ Trầm Yên nhìn chàng, chàng mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Quan trọng nhất là binh quyền, có binh quyền trong tay thì những tiếng nói phản đối này không đủ để đe dọa đến Nghi An đâu.”

“Vâng.” Hạ Trầm Yên nói, “Ta và đại ca từng có lần nói về quan hệ giữa thế gia và Hoàng đế.”

Lục Thanh Huyền lộ ra vẻ mặt hứng thú, chàng biết Trầm Yên là một người rất khó đặt lòng tin vào người khác nhưng bây giờ nàng lại nhẹ nhàng bàn luận về Hoàng đế ở trước mặt chàng, chàng thích được nàng tin tưởng như thế.

“Đại ca cho rằng trâm anh thế tộc truyền thừa hàng trăm năm, đã đào tạo ra vô số bậc thầy vĩ đại. Chẳng hạn như Hạ gia vào thời kỳ huy hoàng nhất đã bồi dưỡng ra những nhà thơ, nhà diễn thuyết, nhà đan thanh [2], nhà thư pháp,…… Đại ca tin rằng chỉ có những gia tộc cao quý như vậy mới có thể bồi dưỡng ra những nhân tài như thế.”

[2] Họa sĩ.

Lục Thanh Huyền trầm ngâm một lát, “Từ một góc độ nào đó mà nói, điều này cũng đúng, trong Tàng Thư Các cũng có một ít thư họa của người Hạ gia, quả thật là siêu tuyệt trần hoàn [3], đại tượng vận cân [4].”

[3] Siêu tuyệt trần hoàn: Hình dung một loại trình độ nào đó cao diệu, hấp dẫn lòng người.

[4] Đại tượng vận cân: So sánh kỹ nghệ của người ta tinh xảo hoặc văn bút thành thạo cao siêu.

Mặc dù chàng hiếm khi xem nó —— trước đây chàng hoàn toàn không có thời gian rảnh, bây giờ chàng chỉ muốn ở bên cạnh Hạ Trầm Yên.

“Ta nói với đại ca rằng trong số con cháu thứ tộc, cũng có người xuất chúng tài tình, chỉ là bọn họ không có cơ hội phát triển ở nơi màu mỡ mà thôi, đại ca ta nói rằng nếu cho bọn họ có cơ hội và nơi để phát triển thì quyền lực sẽ bị phân tán, binh quyền trong thiên hạ sẽ lại rơi vào tay Hoàng đế, điều này cũng không phải chuyện tốt.”

Lục Thanh Huyền gật đầu yên lặng lắng nghe, chàng luôn nghiêm túc lắng nghe những gì nàng nói, bất kể những gì nàng nói có là những câu chuyện nhỏ thì nó cũng khiến chàng cảm thấy thích thú.

“Ta hỏi đại ca tại sao, đại ca ta đã giải thích rằng nếu không có sự đấu đá giữa các thế gia thì vận mệnh của thiên hạ sẽ hoàn toàn nằm trong tay Hoàng đế. Nếu Hoàng đế anh minh nhân từ, ắt quốc thái dân an; nếu Hoàng đế hoang đường thô bạo, ắt dân chúng lầm than.”

“Vậy còn nàng thì sao? Nàng nghĩ thế nào?”

“Ta nói với huynh ấy là ta không biết.”

“Không biết?”

“Phải đó, thế gia coi trọng lợi ích của gia tộc, Hoàng đế cũng không nhất định sẽ lấy thiên hạ thương sinh làm trách nhiệm của mình, ngoại trừ thế gia và Hoàng đế ra thì còn có cách nào tốt hơn để mọi người được sống trong hòa bình và hạnh phúc mãi mãi hay không? Ta cũng không biết.” Hạ Trầm Yên mỉm cười: “Ta chỉ biết rằng mọi người trên thế gian này như bây giờ rất tốt. Ví như trước đây người nghèo không có chỗ đứng nhưng bây giờ họ đã được an cư lạc nghiệp; trước đây con cháu thứ tộc muốn thăng quan tiến chức nhưng không có cơ hội, hiện tại bọn họ có thể cố gắng đi thi lấy công danh; trước đây nữ tử bị gò bó trong nhà nhưng bây giờ họ đã có thể cởi bỏ mũ che mặt và ra khỏi nhà. Có đôi khi đối với một người số phận không phải là quá khứ hay tương lai, mà là cuộc sống hiện tại của họ. Cố gắng làm cho cuộc sống hiện tại tốt hơn là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được. Thanh Huyền, chàng nghĩ sao?”

“Ta cũng đồng ý với quan điểm của nàng.” Lục Thanh Huyền nói, “Ta cảm thấy vận mệnh của ta rất tốt, ta rất vui vì khi đó đã chọn ở lại để gặp được nàng.”

Năm mười bảy tuổi, vị Hoàng đế trẻ tuổi nhìn thấy nàng ở ngày tuyển tú trong điện Quang Hoa. Ban đầu chàng chỉ cảm thấy đôi mắt của nàng rất đẹp nhưng không ngờ chớp mắt đã nhiều năm chàng vẫn không thể rời xa nàng được.

“Ta cũng thấy vận mệnh của mình rất tốt.” Hạ Trầm Yên tựa đầu vào vai chàng.

Ngoài cửa sổ trăng sáng ngàn dặm, núi sông trùng điệp được bao phủ bởi một tầng sương giá, sương giá cũng phủ lên vai họ giống như xiêm y mặc trên người. Lục Thanh Huyền giơ tay giúp Hạ Trầm Yên vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung, Hạ Trầm Yên ngẩng đầu nhìn chàng thấy yết hầu và đường quai hàm xinh đẹp của chàng.

“Sao vậy?” Chàng cảm nhận được ánh mắt của nàng nên cúi đầu nhìn lại.

“Không có gì.” Hạ Trầm Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ánh trăng thật đẹp.”

“Ừm, thật sự rất đẹp.” Nàng cũng rất đẹp.

Họ nắm tay nhau cùng đi qua gió xuân, đêm hè, trăng thu và tuyết đông, đi qua phố xá tấp nập, đi qua cánh đồng xanh bát ngát, càng lúc càng gần ngọn núi tuyết mà nàng muốn đến.

Một ngày nọ, Hạ Trầm Yên nói: “ Cây cối ven đường ngày càng ít hơn rồi, mỗi lần nhìn thấy một ít cây xanh khiến ta cảm thấy vui mừng.”

Hoa quả trên xe ngựa của họ không thích hợp để sinh trưởng trong khí hậu giá lạnh như vậy nên họ đã để chúng ở lại trạm dịch. Dịch thừa [5] không biết bọn họ là người từ đâu đến, hắn chỉ biết rằng bọn họ có thân phận rất cao quý nên rất ân cần bảo đảm rằng sẽ chăm sóc cho những chậu hoa quả này thật tốt.

[5] Chưởng quản việc xe ngựa ra vào, đón tiếp khách trong trạm dịch. 

Lục Thanh Huyền vuốt tóc nàng, khi đi thêm một đoạn đường nữa họ nhìn thấy ven đường có mấy khóm cỏ La hán, Lục Thanh Huyền ra lệnh cho xe ngựa dừng lại rồi sai thị vệ hái đem về đây một ít. Sau khi thị vệ hái được một ít cỏ đem về, xe ngựa lại tiếp tục tiến về phía trước, Lục Thanh Huyền cầm cỏ La hán bện thành một con mèo nhỏ và một con chó nhỏ.

Hạ Trầm Yên thấy vô cùng mới lạ, nàng ngạc nhiên hỏi: “Chàng học khi nào thế?”

“Ta học lúc còn ở sa mạc, hôm đó trong lúc nàng trò chuyện với con gái của người dân bản xứ, ta đã học cách bện từ con trai của gia đình này.”

Nó rất đơn giản, chàng chỉ nhìn qua một lần là học được, Lục Thanh Huyền dùng đôi tay ngày thường cầm bút cẩn thận bện mèo con và chó con, lông mi dài khẽ rũ xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt chàng tạo thành những vụn sáng xinh đẹp.

“Được rồi.” Chàng đưa chó con cho Hạ Trầm Yên, “Ta nhớ nàng thích chó con hơn.”

Hạ Trầm Yên nhận lấy, nàng chưa từng nhận thứ này bao giờ bèn cầm lên ngắm nghía, ánh nắng xuyên qua cỏ La hán phản chiếu những đóm sáng lay động lên người nàng, Lục Thanh Huyền nhìn nàng đến xuất thần.

“Cảm ơn chàng.” Hạ Trầm Yên hỏi, “Đây là mèo con của chàng hả?”

“Là của ta, nếu nàng thích ta cũng tặng nó cho nàng.”

“Không cần tặng cho ta đâu, chàng có thể đan chúng vào nhau được không? Làm vậy chúng ta sẽ có được một đôi chó con và mèo con rồi.”

Lục Thanh Huyền đồng ý, chàng trầm tư một chút, sau đó những ngón tay mảnh khảnh nhanh nhẹn xuyên qua, khéo léo đan chúng vào nhau.

“Chàng chắc chắn rất thích mèo.” Hạ Trầm Yên nói.

“Nàng chắc chắn không thích mèo.” Lục Thanh Huyền trả lời.

“Tôi không thích mèo là bởi vì trước đây có người gọi ta là con mèo được nuôi trong nhà.” Hạ Trầm Yên dừng một chút, “Nhưng bây giờ bởi vì chàng nên ta cũng cảm thấy mèo rất đáng yêu.”

“Thật sao?”

“Vâng, sau khi chúng ta kết thúc chuyến hành trình, chúng ta hãy cùng nhau quay về kinh thành nuôi một con mèo đi.”

“Được đó, có muốn nuôi một thêm chó con không?”

Hạ Trầm Yên gật đầu, Lục Thanh Huyền ôm nàng vào lòng. Mèo con và chó con làm bằng cỏ La hán trên tay nàng nằm cạnh nhau, nàng và Lục Thanh Huyền cũng ở bên cạnh nhau. Cuộc sống ngày thường trở nên vui vẻ hơn khi có mèo con và chó con, cây xanh nơi xứ lạnh cũng vui mừng, mỗi ngày họ đều mong muốn mang đến cho nhau những niềm vui nho nhỏ.

Bữa tối hôm nay lại là một con thỏ, do Lục Thanh Huyền đích thân bắn trúng. Khi chàng bắn tên hai tay rất vững vàng, đôi mắt bình tĩnh giống như một con sói đang chờ đợi thời cơ để đớp con mồi. Hạ Trầm Yên ngồi bên cạnh nhìn chàng, nàng nhìn lâu đến nỗi làm vành tai của Lục Thanh Huyền cũng ửng đỏ lên.

Lục Thanh Huyền bình tĩnh lại, chàng giao con thỏ cho thị vệ bảo bọn họ đi xử lý, nghĩ ngợi một lát lại dặn dò: “Nhớ lấy thêm một ít cây Phật thủ.” Nhóm thị vệ cung kính đáp vâng.

Dù chuyện đã trôi qua rất lâu nhưng chàng vẫn nhớ rõ vì nó có liên quan đến nàng, nàng thích nướng thỏ cùng với cây Phật thủ. Trong lúc nướng thỏ, Hạ Trầm Yên và Lục Thanh Huyền ngồi cạnh nhau tâm sự.

Hạ Trầm Yên hỏi: “Năm đó khi chàng lên chiến trường với tâm trạng thế nào?”

Lục Thanh Huyền chỉ mới ra chiến trường sáu lần, chàng biết Hạ Trầm Yên đang hỏi về trận chiến cuối cùng và nó cũng là trận chiến nổi tiếng nhất của chàng, trận chiến quyết định ở sông Xích Luyện.

Lục Thanh Huyền từ từ nhớ lại: “Phá nồi dìm thuyền [1], lúc đó không còn đường lui nữa.”

[1] Thành ngữ này chỉ phá vỡ nồi cơm, đục chìm phà, ví von không chừa đường lui, làm việc quả quyết.

Nói như vậy thì có vẻ tuyệt đối quá, trên thực tế thì vẫn còn đường lui nhưng đó là đầu hàng b án nước, nhục nhã làm nô lệ để đổi lấy một khoảnh khắc tham lam. Lục Thanh Huyền sẽ không chọn cách này, Hạ Trầm Yên sẽ không chọn cách này và con cái của bọn họ cũng sẽ không lựa chọn như vậy.

Hạ Trầm Yên xoa đầu chàng, như thể du hành xuyên qua thời gian vuốt v e người thiếu niên mất đi chú mèo yêu quý của mình rồi đi thẳng lên chiến trường. Lục Thanh Huyền cao hơn nàng rất nhiều, vì để nàng dễ dàng xoa đầu mình nên chàng đã cúi đầu thấp xuống, Hạ Trầm Yên hôn lên trán chàng, cơn gió thổi qua quấn hai ngọn tóc của họ vào nhau.

“Ửm?” Lục Thanh Huyền dừng một chút, nhìn nàng.

Hai người cách nhau gần đến nỗi ánh sáng của đống lửa đủ để chiếu vào cả hai, nhóm thị vệ đang ngồi quanh một ngọn lửa trại khác nướng thỏ, mặc dù bọn họ không nghe rõ hai người nói gì nhưng vẫn tự giác nhìn đi chỗ khác.

“Chúc phúc lành.” Hạ Trầm Yên nói, giống như lời chúc phúc của chàng dành cho nàng.

Lục Thanh Huyền mỉm cười đáp lễ.

“Có đôi khi nụ hôn của chàng làm ta nhớ tới bông tuyết.” Hạ Trầm Yên nhắm mắt lại, nàng ngẩng đầu tiếp nhận sự chúc phúc của chàng.

“Tại sao?”

“Vì bông tuyết giản dị và trong sạch, không hề có tạp niệm, nhẹ nhàng bao trùm lên mặt đất. Mọi người thường không để ý những bông tuyết rơi xuống trong đêm.”

Tình cảm cũng âm thầm sinh sôi nảy nở, khi phát hiện ra thì trời đã sáng rồi, tuyết lành đã chất đầy sân.

Lục Thanh Huyền nói: “Ta cảm thấy rất hối hận vì không biết nàng sớm hơn.”

Lòng hiếu kỳ của chàng quá ít ỏi, toàn bộ tâm trí đều dành cho chính vụ. Chàng đã nghe người ta nhắc đến Hạ Cơ có một không hai thiên hạ vô số lần, lời đồn thổi lướt qua tai như gió nhưng chàng chưa bao giờ mảy may tò mò.

“Nếu biết ta sớm hơn rồi sao nữa?” Hạ Trầm Yên cảm thấy bông tuyết trên trán đã rời đi, nàng mở mắt ra thì thấy Lục Thanh Huyền đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt màu hổ phách của chàng đều là hình bóng của nàng.

“Sau đó ta sẽ tặng mèo trắng của ta cho nàng —— nếu như nàng thích nó.”

“Ta chắc chắn sẽ thích mà.” Nếu là mèo do chàng tặng, nàng sẽ đối xử với nó thật tốt, dù sao thì đó cũng là thứ chàng yêu thích.

“Tiếp theo ta sẽ gửi thiệp cầu hôn đến nhà của nàng, nghênh thú nàng làm Thái tử phi của ta. Nàng có thể làm thơ đọc sách, chúng ta ngày đêm nghỉ ngơi ở Đông Cung.”

“Ồ.”

“Nàng không thích hả?”

“Không có, chỉ là ta cảm thấy chàng thật thông minh.”

Cái người cực kỳ thông minh này, nàng rõ ràng rất ít khi nhắc đến chuyện quá khứ với chàng nhưng cuối cùng chàng cũng lần theo manh mối nhìn ra tất cả. Chàng nhìn thiếu nữ nhảy múa trong năm tháng tăm tối thật lâu, cuối cùng lựa chọn dệt nên quá khứ tốt đẹp hơn cho nàng.

“Nghe cũng không tệ lắm, cơ mà như bây giờ cũng rất tốt.” Nàng lấy chó con và mèo con do Lục Thanh Huyền bện cho nàng ra, “Nhìn này, chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi, hiện tại ta cảm thấy rất vui.”

Lục Thanh Huyền ôm lấy mặt nàng, chàng nhắm mắt lại tặng cho nàng một sự chúc phúc như bông khác. Ánh trăng tĩnh mịch chiếu xuống mặt đất, đây là năm thứ ba bọn họ đi du lịch ở bên ngoài, tình cảm của họ ngày càng bền chặt hơn, tình yêu của họ ngày càng sâu đậm hơn và họ ngày càng không muốn rời xa nhau hơn.

Ngày hôm sau, khi Hạ Trầm Yên chuẩn bị leo núi tuyết, xe dừng lại ở trạm dịch, người đưa thư gửi cho nàng một lá thư từ kinh thành. Nàng mở ra thấy đó là thư của Lục Nghi An, nàng nhìn bức thư hồi lâu với vẻ mặt kích động và không thể tin được.

Lục Thanh Huyền hiếm khi thấy nàng mất bình tĩnh như thế, chàng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tìm thấy Quý phi rồi sao?”

“Vâng, tình trạng của bà ấy hiện không tốt lắm, đang ở tại một ngôi làng ở Lĩnh Bắc, không có đường dẫn, dung mạo của bà ấy đã bị tổn hại và đang bị bệnh nặng. Bên cạnh bà ấy chỉ có một phụ nhân —— có lẽ chính là nữ tử đã đi theo bà ấy vào năm đó.” Hạ Trầm Yên thở dài, “Nơi họ sống tin tức không thông nên không biết tình hình mới nhất trong triều đình, cũng không dám gửi thư về cho gia tộc. May mắn thay cuối cùng Nghi An đã tìm thấy họ, biết được tình trạng của bà ấy nên con bé đã phái Phù Liễu tới chữa trị cho bà ấy.”

“Hy vọng bà ấy có thể khỏi bệnh.”

“Chắc chắn sẽ khỏi, bây giờ Phù Liễu chính là thần y đó.” Hạ Trầm Yên đọc bức thư một lần nữa.

Lục Thanh Huyền dừng một chút, “Bà ấy đã chạy trốn bằng cách nào?”

“Khi ấy bà lén đưa nữ tử đi theo bà rời đi trước, sau đó uống thuốc giả chết, giả vờ bị người ta bóp cổ đến chết.”

“Thuốc giả chết?”

“Thuốc giả chết do Trần gia bào chế, là Trần bà lão đã để lại cho bà ấy. Năm đó họ bị dâng cho người Hồ nên Trần bà lão chỉ kịp đem theo ngân phiếu và bảo vật này của Trần gia.”

Ngân phiếu đã bị lấy đi, còn viên thuốc giả chết màu đen này thì không có ai chú ý đến.

“Thực xin lỗi.” Trần bà lão đứng trong ngôi làng bị bỏ hoang năm đó, nói, “Ta cảm thấy rất sợ hãi, ta không có dũng khí để đi theo cô ở lại đội ngũ của Hồ binh, mong cô hãy nhận lấy thứ này.”

Thuốc giả chết, tia sáng xuất hiện ngay lúc tất cả những điều không thể đang chồng chất lên nhau.

Hạ Trầm Yên cất bức thư vào, “Ta chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa chúng ta vào lúc trước, không biết chàng còn nhớ hay không.”

“Là chuyện gì vậy? Những chuyện nàng nói với ta, hầu như ta đều nhớ cả.”

“Lúc đó ta đã nói rằng trong bất cứ chuyện gì, chỉ cần còn sống thì sẽ còn có hy vọng, chàng đã đồng tình với ta.”

“Đúng vậy.” Lục Thanh Huyền nói, “Hiện tại ta cũng đồng tình với nàng.”

Trong mắt chàng nàng luôn luôn đúng, nàng là một người ngoan cường bất khuất, chàng luôn đồng tình với mọi cách nhìn của nàng.

***

Để leo lên những ngọn núi tuyết cần có rất nhiều công tác phải chuẩn bị, vì vậy Lục Thanh Huyền đã đặc biệt nhờ một vài người dân địa phương dẫn đường. Vào lúc này Hạ Trầm Yên nhận được lá thư thứ hai, là thư do Lục Nghi Hành gửi tới.

“Trong thư viết gì vậy?” Lục Thanh Huyền vừa kiểm tra cung tên và trường kiếm, vừa hỏi.

“Phù Liễu đã chữa khỏi cho cô mẫu của ta rồi nhưng dung mạo của bà ấy tạm thời không thể khôi phục lại được. Phù Liễu nói rằng nàng ấy đang có một số ý tưởng và sẽ cố gắng hết sức.”

“Vậy thì tốt rồi, so với thân thể khỏe mạnh thì dung mạo cũng giống như tiền bạc vậy, chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân.”

“Còn có một chuyện nữa.” Hạ Trầm Yên nhíu mày, “Chàng có còn nhớ lúc trước chàng đã chọn ra 361 đệ tử của Thiên tử không?”

“Nhớ.”

“Trong số họ có một người bị phát hiện là nữ tử.”

Lục Thanh Huyền hơi khựng lại.

“Chuyện này đã gây ra sóng to gió lớn trong triều đình, Ngự sử đề nghị nên xử tử người này nhưng Nghi An đã bác bỏ, con bé quyết định sẽ tổ chức một khoa cử dành cho nữ tử để giúp cho thân phận của nàng ấy danh chính ngôn thuận, Nghi Hành một mặt ủng hộ con bé, mặt khác lại cảm thấy lo lắng.”

“Nàng từng gặp người đó rồi ư?” Lục Thanh Huyền bỗng hỏi một câu không liên quan.

“Hả?”

“Vẻ mặt của nàng đã nói cho ta biết nàng đã gặp người đó.”

Ồ, đúng thật, chàng luôn có thể đọc được cảm xúc của nàng, ngay cả lúc nàng lạnh nhạt.

Hạ Trầm Yên gật đầu, Lục Thanh Huyền cười khẽ, chàng đoán: “Bọn họ sẽ không ngăn được đâu.”

“Ừm?”

“Muốn tăng cường quốc lực thì dân chúng cần phải sinh nhiều con, nàng có biết Tiên đế đã làm như thế nào không?”

Hạ Trầm Yên: “Ông ấy yêu cầu nữ tử trong mỗi hộ phải kết hôn khi đủ mười bốn tuổi, nếu không gia đình đó sẽ bị đánh thuế gấp ba lần, có điều ta nhớ chàng đã không làm điều đó.”

“Đúng vậy, ta phát hiện mệnh lệnh như vậy quả thật có hiệu quả nhưng bá tánh oán than đầy trời, nạn cướp bóc hoành hành, nổi lên khắp nơi. Nhận thấy điều đó nên ta đã tăng độ tuổi từ mười bốn lên mười bảy, ngoài ra còn ban thưởng rượn ngon và lương thực cho mỗi hộ, đồng thời miễn thuế trong ba năm. Tiếng oán hận giảm bớt, thổ phỉ cũng giảm bớt, nhân khẩu lại tăng lên.”

“Vì chàng không ngại thay đổi.”

“Đúng vậy, ta không ngại thay đổi.” Lục Thanh Huyền nói, “Ta rất thích nàng, nàng giống như nữ nhân đó và cả chồi non này.”

Hạ Trầm Yên cúi đầu tìm chồi non, nàng nhìn thấy một cái bóng bên cạnh tảng đá trong góc của dịch quán, nơi mà mặt trời không thể chiếu tới, những chồi non xanh mơn mởn mọc ra từ bóng tối.

“Sinh mệnh cứng cỏi chính là như thế.” Lục Thanh Huyền nói, “Giống nàng, giống hoa Thiên bảo, cũng giống chồi non.”

Có đôi lúc chúng ta sẽ gặp phải những thất bại, có đôi lúc vận mệnh sẽ chao chảo, có đôi lúc thành quả đã làm tốt bị bác bỏ và có đôi lúc bởi vì chưa đạt đến giai đoạn xã hội thích hợp nên tiến trình lịch sử mà mọi người đang phấn đấu tiến lên sẽ quay trở lại điểm ban đầu.

Tuy nhiên ngay cả khi bị thiếu hụt nguồn nước và ngay cả khi ánh nắng mặt trời bị che khuất, thì hoa Thiên bảo cũng sẽ cố gắng sống sót và những chồi non này sẽ cố gắng hết sức để thò đầu ra khỏi các vết nứt, bước chân theo đuổi tự do sẽ không bao giờ vì vậy mà dừng lại.

***

Lục Thanh Huyền chuẩn bị vô cùng chu đáo, Hạ Trầm Yên leo lên núi tuyết một cách rất thuận lợi. Khi nàng thở ra một hơi, hơi thở lập tức ngưng tụ thành sương ngay, nàng nhìn Lục Thanh Huyền đang mặc áo choàng đứng bên cạnh, áp hai tay lên mặt chàng, “Có lạnh không?”

“Không lạnh.” Chỉ cần nhìn thấy nàng chàng sẽ không lạnh nữa.

Những người dân bản xứ dẫn đường và nhóm thị vệ đều đã đi ra xa, Hạ Trầm Yên nắm lấy tay Lục Thanh Huyền đi dạo trên đỉnh núi. Xa xa, bầu trời xanh như được gột rửa, những núi ngọc chồng chất lên nhau, tuyết đọng quanh năm giống như tòa cung điện của các vị thần, lúc trước Hạ Trầm Yên chỉ nhìn thấy một khung cảnh tráng lệ như vậy trong trí tưởng tượng của mình.

“Người dân bản xứ nói với ta rằng những ngọn núi phủ tuyết này được các vị thần trông ​​coi quanh năm.”

“Đúng rồi.” Lục Thanh Huyền nhẹ nhàng đáp lại, chàng cũng nghe họ nói về truyền thuyết này.

“Càng ngày ta càng thích chàng nhiều hơn.” Hạ Trầm Yên nói, “Ta quyết định sẽ vì chàng múa một khúc.”

“Múa ư?” Lục Thanh Huyền khó có lúc hơi giật mình.

Trước kia nàng từng múa một điệu múa khác cho chàng xem nhưng rất miễn cưỡng, thấy nàng không thích nên chàng cũng không ép nàng nữa. Lần này nàng đột nhiên muốn múa mà chàng không mang theo đàn, Lục Thanh Huyền cảm thấy nàng sẽ không múa không quá lâu.

Hạ Trầm Yên nhìn ra suy nghĩ của chàng, nàng hỏi: “Chàng có biết hát không?”

“…… Biết.”

“Vậy chàng hát cho ta nghe đi, ta sẽ múa cho chàng xem.”

“Được.”

Lục Thanh Huyền nắm tay nàng, tìm một chỗ bằng phẳng, “Cẩn thận một chút, tuyết rất trơn đừng để bị ngã.”

“Không đâu.”

Hạ Trầm Yên đứng yên ra hiệu cho Lục Thanh Huyền bắt đầu hát, Lục Thanh Huyền cất tiếng hát một đoạn của bài Nhã chính. Đây là một khúc ca dao cổ xưa, thường được nghe thấy trong nhã nhạc cung đình, thể hiện tấm lòng yêu nước. Hai loại tình cảm phức tạp hòa quyện vào nhau, giọng hát của Lục Thanh Huyền dễ nghe giống như tiếng đàn động lòng người nhất.

Hạ Trầm Yên nghe giai điệu một lần, nàng bắt đầu múa cùng với tiếng hát của chàng, múa một điệu múa vui tươi. Lục Thanh Huyền chăm chú nhìn nàng hồi lâu, lúc đầu còn lo nàng sẽ bị trượt chân nhưng sau đó lại không khỏi đắm chìm trong dáng múa của nàng.

Chàng nhạy bén nhận ra sự khác biệt giữa hai điệu múa, trong điệu múa lần trước, nàng hóa thân thành một con diều và một thanh kiếm mềm mại, nàng múa vì một thế giới rộng lớn, vì ánh nắng lặng lẽ và vì chính mình. Còn lần này, nàng nhảy múa cho khung cảnh tuyết rơi tráng lệ, cho sông núi bao la bất tận, và cho chàng.

Dáng múa của nàng lạnh lùng kiêu hãnh như thể không ai có thể khiến nàng phải cúi đầu, nhưng cũng có lúc nàng vẫn sẵn sàng cúi đầu vì người mình yêu. Lục Thanh Huyền nghiêm túc hát cho nàng nghe, sau khi chàng hát xong, điệu múa của nàng cũng vừa kịp kết thúc.

Lục Thanh Huyền hát thêm một bài khác cho nàng nghe, sau khi nghe xong Hạ Trầm Yên mỉm cười hỏi chàng: “Sao chàng lại hát một bài khác nữa?”

“Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng thích thứ gì đó thì ta đều muốn đem toàn bộ cho nàng.”

“Phải chăng đây chính là tình yêu chân thành.”

Tình yêu hân thành?

Lục Thanh Huyền nghĩ, chàng làm việc gì cũng đều dành cả tâm huyết, có lẽ vậy khi yêu ai chàng cũng sẽ yêu thật chân thành, điều này cũng đúng với Trầm Yên phải không?

“Thanh Huyền, chàng nghĩ yêu là gì?”

Lục Thanh Huyền nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của nàng, đối với chàng, yêu là cảm giác muốn nhìn nàng thật lâu, là cảm giác trái tim loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy nàng, là hình bóng nàng cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí chàng. Yêu là đồng hành với nàng theo đuổi ước mơ, là mỗi lúc chăm chú lắng nghe lời nàng nói, là sẵn sàng cúi đầu để nàng vuốt v e mái tóc, là mỗi lần đặt đôi môi lên trán nàng mong cả đời nàng được bình an vô sự.

Vô số hồi ức hiện lên trong đầu chàng, Hạ Trầm Yên thấy chàng im lặng hồi lâu, đành phải gọi lại: “Thanh Huyền?”

“Ta đây.” Lục Thanh Huyền mỉm cười, “Ta nghĩ yêu chính là hết thảy những gì mà chúng ta cùng gặp gỡ khi ở bên nhau.”

“Hết thảy?”

“Phải, yêu là gió thổi mây bay, là trời đổ cơn mưa, khi ở bên nàng ta thấy tình yêu ở khắp mọi nơi.”

Mây sẽ không ngừng trôi theo gió và hạt mưa sẽ không ngừng rơi xuống quanh năm, nên tình yêu ta dành cho nàng cũng như đám mây và những hạt mưa này, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

“Nó thực sự ngoài dự kiến của ta, câu trả lời này làm ta rất vui.”

“Chỉ cần nàng thích là được.” Lục Thanh Huyền đi tới ôm nàng, sờ mặt nàng xem có bị lạnh không.

Hạ Trầm Yên kiễng chân hôn chàng, Lục Thanh Huyền vội cúi đầu xuống để nàng không phải nhón lên quá sức. Tuyết mịn vừa rơi xuống cũng là lúc môi răng hai người chạm nhau, trời đất bao la rộng lớn làm nền cho họ, bông tuyết rơi xuống lả tả, tình yêu ngập tràn ở khắp nơi.

Theo truyền thuyết của người dân bản xứ kể rằng, ngọn núi tuyết này được các vị thần trông coi quanh năm, hai người đang hôn nhau dưới sự chứng kiến​ ​​của các vị thần, mỗi người đều ước nguyện trong trái tim mình, hy vọng bọn họ sẽ được ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa. Thời gian thấp thoáng thoi đưa, các vị thần của thế gian này sẵn sàng đáp lại tất cả những âm thanh tươi sáng.

Kết thúc

Nhấn Mở Bình Luận