Uyên hôn lên trên chán Như, rồi tìm đến môi Như quyến luyến. Thử hỏi trong lòng có ghen không? Cậu Tư thừa nhận là có.
Khi Uyên cởi hết y phục của Như ra, rồi đến y phục của cô, hai thân hình trái ngược nhau, theo thời gian, Như đã xập xệ đi rất nhiều, làn da cũng chẳng còn mịn màng săn chắc như trước nữa. Như thấy Uyên nhìn chằm chằm vào cơ thể mình thì ngại ngùng lấy tay che đi ngọn đồi không còn nhô cao như trước mà đang dần trĩu xuống. Uyên vẫn giữ đôi mắt si tình ấy, mở bàn tay của Như ra cô hôn lên phần thịt xệ ấy. Dịu dàng nói.
- Em trân trọng mọi thứ của chị, với em chị là đẹp nhất, cái gì của chị cũng đẹp nhất. Mười năm rồi, tại em đã xa chị quá lâu, làm chị buồn phiền. Nhất định, cuộc đời còn lại, em sẽ chăm sóc chị, lấy lại tuổi xuân cho chị.
Như cảm động nhìn Uyên rồi bật khóc, nàng rất sợ Uyên nhìn thấy cơ thể tồi tàn của mình thì sẽ không chạm vào người nàng nữa. Nhưng không, Uyên ngọt ngào, dịu dàng và trân trọng từng centimet trên người cô. Uyên si mê khám phá cơ thể người phụ nữ của mình. Như mất đi sự tự tin nên không dám đưa tay chạm vào cô. Cô biết nên chủ động ép sát cơ thể mình vào, để thôi thúc ham muốn của nàng. Làn da Uyên sao lại mịn màng tới vậy, trắng như tuyết.
Uyên tìm đến phần tư mật của chị, cô nhâm nhi thưởng thức món ăn này, cô muốn được ăn thật no, bù lại cho ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày có lẻ xa cách chị. Như bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ, xoá tan đi mọi sự tự ti trước đó, cô nhớ lại những ngày ân ái cùng Uyên. Cô phải lấy lại phong độ để bù lại sự chăm sóc của em ấy. Vậy là, cô bắt đầu từng kỹ năng trong quyển sách cũ của mình.
Hồn của cậu Tư được đưa đến đây, cậu chứng kiến toàn bộ quá trình ân ân ái ái của hai người đàn bà đã từng là của mình. Nó không làm cho cậu kích động, hay ham muốn, đau khổ hay ganh ghét mà làm cậu ngưỡng mộ và tự chất vấn bản thân. Cậu đã từng bỏ mặc Như suốt bao nhiêu năm. Để vợ mình phải chăn đơn gối chiếc. Hết lần này đến lần khác, cũng may Uyên đã đến để sưởi ấm trái tim cô. Rõ ràng Uyên rất đẹp, người yêu thương em ấy đứng xếp hàng không hết. Đến cả Hoàng Thượng, Quý Phi cũng yêu cô bất chấp. Nhưng cô lại chọn nàng. Cho dù nàng có già đi, có xấu hơn. Cô vẫn yêu nàng nhất. Cách cô ân ái cùng nàng không còn là ham muốn của tuổi trẻ nữa, mà là sự chăm sóc yêu thương. Cậu Tư khi còn sống không bao giờ hiểu được điều đó, nhưng khi phải trả nghiệp trần gian, cậu đã hiểu được rồi. Hai người phụ nữ từng là của cậu, họ đang trước mặt cậu dung hoà với nhau mà họ không hề biết.
Cậu đã quá quen với cơ thể họ, cậu đã muốn bỏ đi khi thấy họ ân ái, nhưng cơ thể họ cậu đã quá quen thuộc, cậu nán lại để đợi Uyên ngủ, sẽ bước vào giấc mơ của cô. Và khi chứng kiến họ yêu nhau bằng cả trái tim như vậy, cậu quyết định sẽ gặp Như chứ không gặp Uyên, vì Diêm Vương cho cậu chỉ được gặp một người. Cậu muốn gặp người vợ cuối cùng của mình. Nhưng cậu nhận ra, giữa cậu và Uyên không quá gắn kết, cậu hại Uyên, Uyên hại lại cậu. Nợ nần coi như sằng phẳng, giờ cậu muốn gặp Như, nói lời xin lỗi và chúc phúc cho nàng.
Khi màn đêm buông xuống, trời đã về khuya, hai người đang nằm ôm nhau ngủ. Trong giấc ngủ Như thấy mình đang tay trong tay cùng Uyên bước vào lễ đường. Hai người cùng ôm nhau hạnh phúc trước mặt quan khách và mọi người. Như thấy cậu Tư bước đến khiến cả cô và Uyên đều hoảng hốt. Cậu lại gần hai người và nói.
- Chúc hai em hạnh phúc, vì hai em xứng đáng. Hãy thay tôi chăm sóc các con và trông coi nhà cửa. Tôi xin lỗi và hứa rằng, sẽ không oán trách các em.
Như giật mình mở mắt ra, nàng thấy Uyên đang nhắm nghiền đôi mắt, vẻ mặt hạnh phúc bên mình. Nàng lẩm bẩm.
- Chúng em nhất định sẽ hạnh phúc.
- Hết-
Chào tạm biệt tác phẩm. Để em thay chồng chăm sóc chị. Hy vọng những bộ truyện sau cũng được nhiều lượt xem như bộ này.